Chương 47: True or False?
_Hãy bình thường đi, chúng ta.....chỉ có thể được như vậy thôi.
Khẽ lắc đầu rồi mỉm cười thật nhẹ,cậu đứng dậy bước ra ngoài. Có lẽ không thể chịu đựng thêm một chút nào nữa trong cái không gian ngột ngạt ấy được nữa.
Gió mùa thu ùa đến bao trùm lấy cậu,phả từng chút giá lạnh lên người ,cơ thể nóng bừng chợt cảm thấy như được thỏa mãn theo một cách tự nhiên nhất. Chẳng mấy ngày nữa là comeback rồi đấy. Tính ra thời gian trôi nhanh thật,nhìn lại mà đã bao nhiêu chuyện dồn dập xảy ra ,tới mức chưa thể nào thích nghi nổi. Đôi lúc nghĩ lại,tất cả cứ như một giấc mơ vậy,hiện thực và ảo tưởng đan xen lẫn lộn,chồng chéo lên nhau.
TaeHyung biết rõ một điều rằng cậu đang bị mắc kẹt trong chính bản thân .Không nghĩ mắc kẹt trong chính những suy nghĩ của mình lại đáng sợ như vậy, cảm giác rằng mất hết phương hướng,hệt như một con thuyền nhỏ lênh đênh vô định trên đại dương rộng lớn.
_Thả lỏng ra đi em,đừng cố gồng mình lên như vậy.
_Hyung......
_Nó đã hối hận lắm rồi ........ Hyung không phải bênh vực nó nhé,hyung hiểu những gì em phải trải qua.Nhưng em có chắc chắn với quyết định của mình không?
_Em......em ......
_Hãy hỏi nơi này đi Tae.
Anh chỉ tay lên ngực trái cậu rồi ngay lập tức rút về ,đôi mắt chuyển hướng ra màn đêm đen đặc ngoài kia.
_ Bản chất của con người vốn dĩ không bao giờ thay đổi mà chỉ là bị che lấp bởi mặt nạ thôi.Sống trong cái thế giới đầy nghiệt ngã này,em đâu thể cứ là em mãi được.Đến lúc nào đó con người phải học cách thích nghi......... JungKook,nó không phải là kẻ xấu mà quá bồng bột để mắc phải quá nhiều sai lầm.
_Hyung.....Đừng nói nữa. Em mệt mỏi lắm rồi. Tất cả cứ như ác mộng vậy. Hãy để mọi thứ trở về đúng quỹ đạo của nó đi.
Cậu quay đi,khóe mi lấp lánh nước mắt nhưng nhanh chóng bị kéo ngược vào trong. Con đường này ngay từ đầu đã quá nhiều gai nhọn,cậu thực sự sợ hãi lắm rồi.
_Nếu em biết được lý do JungKook không dám đối diện với tình cảm của mình ,liệu rằng em còn có thể yêu cậu ấy nữa không?
YoonGi lẩm nhẩm câu nói rồi mặc cho nó tan vào trong làn gió, bởi anh hiểu rằng bản thân sẽ chẳng thể nào nói ra nó với em được,phải chăng kẻ ngốc nghếch mới chính là mình.
Ngày comeback đến nhanh như một cái chớp mắt.Ai nấy cũng khá là căng thẳng dù cho đã quá quen với điều này rồi. Chỉ là càng nổi tiếng,áp lực mỗi lần trở lại càng tăng lên bởi sự kì vọng của khán giả đối với mình .
TaeHyung được stylist chỉnh sửa trang phục lại lần cuối,cậu cố gắng hít thở thật sâu mong cho có thể giảm bớt được sự lo lắng trong lòng bởi thời gian qua đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến tâm trạng lúc nào cũng rối ren ,ngay cả tình trạng sức khỏe cũng đi xuống thấy rõ.
JungKook vẫn như thói quen hướng ánh nhìn về phía người ấy,trong lòng đủ loại tư vị. TaeHyung đẹp quá,trang phục diễn càng làm tôn lên khí chất quyến rũ tới nao lòng .Dường như đa phần mọi người đều bị cuốn hút vào anh,điều đó khiến bản thân chợt cảm thấy ích kỉ muốn giữ lấy riêng anh.Hắn chợt nhíu mày thật nhẹ khi thấy anh mím chặt môi,tưởng chừng như đang kìm nén một điều gì đó.
Vô thức đứng dậy sau đó tiến về góc phòng,hắn chẳng thể ngăn được ý muốn được gần anh.
_Tae...hyung.......
_Gì vậy...JungKook.
Hắn vươn tay chỉnh lại tai nghe cho anh rồi mỉm cười,bàn tay ấy không biết hữu ý hay vô tình sượt qua gò má mềm mại khiến cậu chợt lùi một bước về phía sau.
_Em.......làm sao?
_A,em xin lỗi.Chỉ là thấy tai nghe của anh sắp rơi thôi.
_Ừ,vậy cảm ơn em.
Cậu buông một lời đầy xa lạ rồi lách qua người hắn,tiến đến bên cạnh YoonGi. Sau tất cả đã xảy ra,dường như bên anh ấy mới là an toàn nhất mà không hề biết điều ấy làm nhiều người cảm thấy tổn thương.
JiMin chợt được anh SeJin gọi ra ngoài có chuyện gì đó,cậu nhanh chóng rời đi. Các thành viên bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình,Jin sắp chiếc bánh sinh nhật,JungKook ngồi bên cạnh đốt nến, ai nấy đều buông bỏ áp lực,cảm xúc cá nhân để đứng bên cạnh nhau.
Ánh đèn trong phòng chờ được tắt đi,mọi người bắt đầu chờ đợi.
JiMin mở cửa sau đó nở nụ cười,khóe mắt trở nên cay xè khi thấy chiếc bánh sinh nhật rực rỡ ánh nến.Các thành viên hát vang ca khúc mừng sinh nhật,không khí đơn điệu khi nãy theo đó thêm phần tươi vui hơn.
Sân khấu được đầu tư vô cùng công phu,trang phục biểu diễn đậm chất hoàng gia khiến cả 7 người trở nên vô cùng cuốn hút. Thanh âm cổ vũ của fan hòa với âm thanh,ánh sáng và tiếng hát của họ tạo thành bức tranh vô cùng đẹp đẽ.
Khi ca khúc 21st Century Girl kết thúc cũng là lúc họ cùng nhau hát vang ca khúc đầy ý nghĩa gửi tới JiMin,khoảnh khắc này ,cậu muốn lưu giữ mãi mãi.
Đêm đã buông xuống từ lâu ,không gian chỉ còn lại sự ồn ào yếu ớt ,YoonGi nhịp từng bước chân nặng nề lên mặt đường ,ánh mắt sắc bén lấp lánh sau lớp kính,biểu cảm gương mặt cũng được che đậy dưới khẩu trang. Trên tai những bản nhạc vẫn đều đặn được phát ra như một cách lấp đi sự cô đơn tột cùng . Chân mày cứ nhíu lại rồi giãn ra ,anh thực sự cảm thấy mệt mỏi quá. Cái khoảnh khắc khi chạm vào em trên sân khấu ấy,từng ngón tay di chuyển lên cơ thể cậu dù cách những lớp áo vẫn khiến cảm xúc dâng lên chẳng cách nào kiểm soát,giá như thời gian có thể ngưng lại tại đó,một chút thôi cũng được,để có thể chìm đắm vào cái thế giới chỉ có đôi ta,thế giới mà anh huyễn hoặc cho riêng bản thân mình.
Blood Sweat&Tears chợt phát,trái tim anh run rẩy một hồi. YoonGi bỏ mặc mọi thứ xung quanh mà nhập tâm vào bài hát rồi khẽ lẩm nhẩm phân đoạn của mình.
Máu,mồ hôi và nước mắt của tôi
Thân xác,trái tim và cả linh hồn này
Tôi biết rằng tất cả thuộc về em
Liệu rằng đây có phải là hình phạt dành cho tôi
.
Hãy hôn lên đôi môi tôi
Đó sẽ trở thành bí mật giữa chúng ta
Say đắm trong ngục tối mang tên em
Không phải em thì chẳng ai khiến tôi lựa chọn phục tùng
Tôi tự nguyện nuốt trọn chiếc chén thánh chứa đầy độc dược ấy.
Đó chẳng khác nào một phương pháp tự hành hạ bản thân mình. Dẫu biết sẽ chỉ nhận lại toàn đau khổ nhưng không cách nào rời hướng nhìn của mình đi nơi khác.Tình yêu này hệt như độc dược vậy,biết trước kết cục bi thảm nhưng vẫn ngu ngốc uống vào để rồi từ khi nào lạc vào sự mê luyến. Khóe mắt chợt ẩm ướt khiến tất cả khung cảnh mờ đi ,thật sự chẳng dễ chịu chút nào.
...............................................................
Ánh đèn vàng của đèn ngủ hắt lên khuôn mặt khiến nó trở nên tái nhợt,anh cẩn trọng ghi từng nét chữ lên trang giấy nhuốm màu thời gian.
"Cảm xúc của con người ta thường dễ thay đổi và anh cũng nghĩ tình cảm này dành cho em sẽ tan biến theo những năm tháng anh dần trưởng thành mà đâu ngờ rằng chấp niệm thanh xuân ấy đã trở thành một phần không thể thiếu.Lặng lẽ bên cạnh,lặng lẽ yêu em,anh ngốc lắm phải không?
Giây phút chạm vào em ,anh tưởng chừng chẳng thể thoát khỏi. Em nào đâu thấy được ánh mắt anh nhìn em khi ấy . Có lẽ,điều anh cần làm lúc này là học cách từ bỏ,chỉ cần em được hạnh phúc,thì Min YoonGi này sẽ đánh đổi mọi thứ........."
Gập lại cuốn nhật kí,đáy mắt YoonGi chợt xao động,có lẽ thật khó khăn để bắt đầu từ bỏ,nhưng đã đến lúc chấp nhận sự thật rồi.
JungKook lặng yên đứng ở cửa phòng nhìn người kia đang say giấc,bàn tay hết nắm lại buông ra,nội tâm lúc này là một sự đấu tranh dữ dội. Nhưng hắn thực sự nhớ anh rất nhiều.
Nhẹ nhàng tiến lại gần,lướt qua NamJoon rồi ngồi xuống bên cạnh anh,dù biết khi ngủ cả hai người này đều vô cùng khó đánh thức, đôi môi bất giác nở nụ cười.Khi anh ấy ngủ,tựa như một thiên sứ vậy,nét yên bình đó khiến JungKook cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi cũng như tan biến hết.Vươn tay vuốt ve nơi gò má anh, sự mềm mại lập tức vây lấy .
Cẩn trọng hết sức có thể sau đó nằm lên giường,JungKook luồn tay qua eo anh,kéo vào lòng mình rồi vùi khuôn mặt sau gáy TaeHyung,mùi hương ngọt ngào quen thuộc lấp đầy khứu giác,hắn yêu cái cảm giác này vô cùng.
Dịu dàng trải lên đó những nụ hôn ấm áp,trái tim cứ theo vậy tăng thêm nhịp đập.
_JungKook......
_Tae.......em làm anh tỉnh rồi........Em xin lỗi.
Hắn chợt bối rối khi thanh âm ấy vang lên ,phá vỡ không gian ngọt ngào bản thân đang cố tạo ra.
_Buông ra và về phòng cậu đi.
_Tae......Em sợ anh lạnh. Vì anh cứ luôn đẩy chăn ra........Em...
_Tôi không sao. Đừng như vậy nữa.
Hắn tiếp tục siết vòng tay thêm chặt,mũi lướt qua cổ anh sau đó phả ra hơi thở ấm áp.
_Tae........Chỉ một chút thôi. Làm ơn
Tiếng nói có gì đó run rẩy và cậu nhận ra điều ấy. Bàn tay khẽ siết lại ,cả cơ thể cũng trở nên căng thẳng. Sự im lặng cứ thế bao trùm lấy cả hai,chẳng hiểu sao lúc này lại mềm lòng rồi.
_Ngủ ngon,bảo bối.
Hắn hôn nhẹ lên vầng trán anh rồi ngay lập tức đứng dậy . Có lẽ đã quá đủ rồi,hắn không có quyền đòi hỏi gì thêm nữa.
Cửa phòng được đóng lại cũng là lúc TaeHyung thở hắt ra một hơi,cả trái tim và các dây thần kinh cũng gần như chạy đua vậy. Ngay từ lúc người đó ôm lấy ,cậu đã tỉnh lại rồi. Cái khoảnh khắc hơi ấm ấy tan biến,sự hụt hẫng dâng lên thật nhanh chóng. Yêu một người thật sự mệt mỏi quá,tới mức chính bản thân cũng chẳng thể nào kiểm soát được.
Mùi hương quen thuộc vẫn còn đọng lại,vương vấn lên cơ thể cậu,TaeHyung vội lau đi chút ẩm ướt trực trào nơi khóe mắt,cắn chặt răng ngăn cho tiếng nức nở phát ra. Cậu chợt nhận ra rằng mùi hương và hơi ấm nơi JungKook sẽ mãi là điểm yếu của mình.
Chúng ta đã từng bên nhau vô tư ,hạnh phúc như vậy,cớ gì phải chịu đựng sự tàn nhẫn đổi thay của thời gian ?Tới tột cùng điều gì là đúng hay sai,hoặc có thể ngay từ đầu đã là số phận ai bài........
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip