𝙲𝚑𝚊𝚙 𝟸
Mới đó đã hơn 1 tuần chàng trai lạ mặt kia đến nhà cậu ở nhờ, nhưng có hắn cũng vui lắm có người bầu bạn có người cười đùa cùng, em không phải ở một mình trong căn biệt thự rộng lớn nữa.
"cậu giúp tôi lấy cái dĩa ra đây" - hôm nay tự tay taehyung đã nấu một bữa đãi jungkook coi như món quà tặng hắn vì hắn đã không để cậu cô đơn ở kim gia.
" này là gì thế" - hắn tay cầm đũa chọc chọc vào món ăn nhìn lạ lẫm trên bàn xa hoa.
"cá tầm chiên đấy"- taehyung giải đáp thắc mắc của jungkook ngay. Làm hắn phải mắt chữ o miệng chữ a vì lần đầu được ăn món lạ lẫm như này.
Ăn xong bữa em và jungkook đã lên ghế sofa được đặt ở phòng khách coi một bộ phim kinh dị, trong phim những cảnh máu me liên tục xuất hiện làm em sợ điến cả người, tay nhỏ run run ôm chặt lấy jeon như một vật hộ thân.
"á jeon ơi, em sợ quá mình đi ngủ được không"-mắt taehyung rưng rưng, tay níu vạt áo jungkook kéo nhẹ
"được được, đi ngủ nào"- jungkook đưa em lên giường chùm chăn lại tay đang bận chỉnh chăn thì có bàn tay nhỏ xinh kéo kéo vạt áo hắn.
"jeon ơi, em sợ quá jeon ngủ với em được không"- taehyung dùng đôi mắt cún con nhìn jungkook với chất giọng nũng nịu.
Haizz và đương nhiên jungkook làm sao chịu nổi đành leo lên giường ôm em ngủ. Nhưng bỗng hắn cảm thấy tim mình đập mạnh, jungkook chưa bao giờ có cảm giác này.
Mỗi lần em sợ hoặc bị sao đó ảnh hưởng đến cảm xúc thì sẽ như hóa thành em bé lúc thường thì đanh đá thế mà lúc sợ thì nhõng nhẽo đáng yêu muốn xỉu đấy. Từ đó hắn cảm thấy bản thân rung động với em rồi.
Nhưng có lẽ không bao lâu nữa hắn phải đi rồi, vì diêm vương đã gửi một lá thư yêu cầu jungkook mau chóng đi tìm u minh châu không thì chốn âm ti sẽ có chuyện.
Vào đêm u minh châu sẽ phát huy sức mạnh vốn có sẽ dễ tìm hơn nên đêm là lúc thích hợp đi tìm nhất
_________________
12h khoảng thời gian thích hợp để hắn đi tìm u minh châu nhất rồi.
Một nam nhân thân hình cao lớn mang trên mình bộ đồ đen, đang ngồi trên chiếc bàn cạnh giường viết lá thư trước khi rời đi cho taehyungie, người đã làm hắn có cảm giác rung động.
Gửi taehyungie!
Tôi là jungkook đây! Cảm ơn em vì thời gian qua đã giúp đỡ tôi. Bây giờ tôi có việc quan trọng cần quay về gấp, rất mong có duyên gặp lại em, khoảng thời gian qua thật sự tôi rất cảm động vì cậu đã không màn khó khăn giúp đỡ tôi, tôi không biết phải báo đáp sao nếu có duyên gặp tôi sẽ báo đáp cậu nhé! taetae hãy giữ gìn sức khỏe chờ lúc đó tôi sẽ mang quà đến cảm ơn cậu!
Jeon Jungkook!
Cánh cửa sổ bật ra, một thân ảnh với đôi cánh đen vang rộng bay đi khuất để lại một lá thư và một chiếc nhẫn?
Như mọi ngày taehyung vào phòng jungkook kêu hắn xuống ăn cơm nhưng nay gõ mãi hắn vẫn không mở lo sợ có chuyện em vội vàng đi lấy khóa dự phòng mở ra tay chân loạn choạng cầm chìa khóa.
" chết tiệt, cái nào mới đúng đây" - sau khi mở được của em vội chạy thẳng vào phòng nhưng đáp lại không còn là thân ảnh ngáy ngủ trên giường mà chỉ là một căn phòng trống rỗng.
Taehyung từ từ đi lại chiếc bàn cầm tờ giấy lên đọc từng dòng. Nhưng em đang không biết hắn đi từ lúc nào sao em chẳng được nghe báo lại?
Nhưng chuyện đó em cũng không quan tâm lắm cầm lấy chiếc nhẫn rồi đeo vào. Một chiếc nhẫn làm từ một loại đá nào đấy màu đen tuyền mang vẻ đẹp ma mị nhưng lại cực kì kiêu hãnh.
Nhưng em nào biết đó là vật định tình cơ chứ em đeo nó thì bây giờ em đã có đính ước với ngạ quỷ Jeon rồi.
" haizz tên jeon thúi này đi không báo trước làm mình tốn cả thời gian làm bữa sáng"- em thấy tim mình hơi nhói lại, khó chịu dậm chân rồi nhanh chóng rời khỏi.
Mới đó nắng đã lên đỉnh đầu, trong biệt thủ cao sang có bóng dáng chàng thiếu niên với mái tóc nâu gỗ được uốn kỉ càng đang cầm chiếc thìa chọc chọc vào chiếc bánh kem dâu em yêu thích, nhưng giờ đây em cảm thấy nó thật nhàm chán, thật nhạt nhẽo. Từ khi jeon jungkook rời khỏi đó kim taehyung ít cười, mỗi chiều thường cậu sẽ cùng jungkook ra sau nhà ngồi ở sân cỏ sau đó vui đùa nhưng giờ không có hắn cậu thấy thật vô bổ.
*tiếng chuông cổng vang lên.
Taehyung thấy không ai mở cửa nên chạy lon ton ra cầu mong đó sẽ là bất cứ ai cậu đang mong đợi tất nhiên jeon jungkook cũng trong số cậu mong chờ. Nhưng đời đâu như mơ, đó là người chị họ đáng ghét của em.
Chị ta tên kim chahe là con "nuôi" của chú em, được vào danh sách những người em ghét thì chị ta đường là rất xấu tính, chị ta từng vu oan em lấy hộp trang sức của chị ta nhưng em đâu có thiếu có khi chiếc nhẫn của em còn bằng cả hộp đấy đó.
Em vốn định nở nụ cười nếu như đó là jeon jungkook, hoặc bố hay mẹ em, nếu có thể thì thà là kim nancy chứ còn hơn là chahe. Nụ cười dần tắt đi taehyung bày ra vẻ mặt chán ghét nhìn ả.
"chị tới đây làm gì?"- tay vốn định đóng cửa lại nhưng bị chị ta chen vào
"ấy em trai, đợi đã chị qua đây muốn em đi mua sắm mới chị nghe nói có một trung tâm thời trang mới được mở bán ở khu gần đây"
"tôi không đi"- nghe là biết em khó chịu với chị ta rồi nhưng suy đi tính lại thì ở nhà cũng chán nên nghĩ ngợi một chút, rồi quay lại nói với ả ta.
"được, tôi sẽ đi nếu chị gọi chị nancy tới đi cùng!"-em để chị ta vào lấy điện thoại gọi cho người chị kia.
Nancy là con ruột của chú em trên danh nghĩ thì là chị của Chahe. Ít ra nancy còn được em xem là chị vì tính cách chị tốt hơn chahe gấp 100 lần!. Theo nhận xét của taehyung thì là vậy.
Không bao lâu sau cuộc gọi của chahe thì nancy lập tức có mặt tại nhà em, cả ba lên xe và di chuyển tới đó. Đúng thật là một trung tâm lớn với nhiều cửa hiệu từ pháp, ý, đức...
Chahe kéo em vào cửa hiệu Gucci, sau vài vòng đi lanh quanh em đã chọn một chiếc áo, và nancy chọn một chiếc túi nhưng còn chahe lại chọn một đống đồ quần áo có, túi có, giày có, mũ và trang sức đều có cả, em nhìn mà lơ lơ. Chị ta nhanh tay kéo em vào quầy thanh toán giở cái giọng chua chát kia mà xin em thanh toàn giùm, dù khó chịu thật nhưng em không muốn làm lớn ở đây. Cũng khó chịu móc thẻ ra thanh toán dù nancy chị ấy bảo để chị trả nhưng em lại tranh giành nên phải để nhân viên bóc thẻ bóc thẻ ai người đó thanh toán mới nhanh gọn hơn việc nhường qua nhường lại.
Giờ em mới biết thì ra Chahe kêu em tới đây chỉ để làm cây atm cho chị ta à?
Xong xuôi em cũng lê thân đi về một mình, nancy có việc gấp nên về trước, cùng nhà nên đành đưa chahe về luôn chỉ còn mình em thôi. Taehyung đứng trong thang máy một mình sau có 1 thanh niên bước vào, em không để ý lo để ý túi đồ của mình.
Bỗng than máy rung nhẹ, ôi thôi em biết có chuyện gì rồi. Toàn thân run nhẹ rồi ngồi thụp xuống mặt úp xuống hay vai gầy bắt đầu thút thít. Tự nhiên có một bàn tay chạm vào em, định hét toán lên nhưng em nhận ra giọng người kia nên nín hẳn.
"này bé ơi em không sao chứ"
"hic..hức j-jungkookie" nước mắt em tứa ra dụi vô vai người kia khóc.
"ơ taehyungie em làm gì ở đây vậy" chưa kịp hỏi dứt người nhỏ đã khóc đến ngất lịm vì mệt. Vừa lúc đó có người đã sửa thang máy xong.
Bồng cậu ra khỏi trung tâm mua sắm, jungkook đang cố nhớ ra nhà ở đâu. Sau khi đưa được cậu về hắn cũng đã rời đi nhưng vẫn gửi lại chút lời nhắn cho cậu thông qua người giúp việc.
end chap 2
___________________________
Mình đã cố chỉnh sửa cho fic hay hơn đây. Mình vẫn luôn tiếp thu ý kiến của mọi người nên fic có gì chưa phù hợp hãy nói với mình để mình có thể hoàn thành fic ổn áp nhất nè♡♡♡
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip