Chap 31 : Sóng ngầm ( 8 )
• Anh sẽ không sao ! •
" ...a ? "
Bất chợt từ đâu có một bàn tay vươn ra bịt ngang lấy miệng của Kim Ryan rồi kéo mạnh anh vào trong một căn phòng gần đó, ' cạch ' một tiếng khóa gọn chốt cửa.
" Ưmmm...Ưmm !!! "
Đồng tử co rút mạnh mẽ, Kim Ryan mở to đôi mắt đầy kinh hoảng, bàn tay siết chặt cánh tay của đối phương, vỗ mạnh vùng vẫy muốn thoát ra.
Tâm lí hiển nhiên là sợ hãi đến mất bình tĩnh. Cư nhiên lại có kẻ lôi anh vào một không gian kín tối om như mực, anh thực không biết là bạn hay thù.
Con mẹ nó ! Là địch sao ? Muốn bắt anh hay muốn làm gì ???
Trời ơi, sao số anh xui quá vậy ? Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Căn phòng phải nói là rất tối, lại gặp ngay người xa lạ, tim của Kim Ryan đập mạnh liên hồi khiến anh có chút khó khăn trong việc hô hấp... Anh sợ chết mất !
Mồ hôi nhỏ giọt, Kim Ryan dẫy dụa giằng co, tay chân quơ quào về phía sau.
Cổ họng anh như muốn vỡ tung, không ngừng phát ra tiếng ư hử đầy chống đối.
" Suỵt...câm miệng ! "
Âm giọng trầm thấp đột ngột vang lên xen lẫn lời đe dọa cảnh cáo, xoay Kim Ryan về hướng mình.
Thanh âm đặc khàn như thể người nọ đang bị cúm, đánh vỡ màn không gian im lặng đến rợn người.
Xộc vào mũi của anh là một mùi hương rất dịu, thoang thoảng dường như là mùi cỏ cây thanh mát trong sương sớm hoặc sau cơn mưa tạnh.
Đập ngay vào mắt là gương mắt sắc xảo góc cạnh nam tính, đôi mày lưỡi kiếm đầy ngạo nghễ, sống mũi cao, đôi mắt sâu đen cuốn hút, chính là Jeon Woo Jae !
Một đám mây đen bên trời bay ngang đi, để lộ dần ra ánh trăng mờ nhạt soi rọi sau màn mưa mịt mù.
Cũng nhờ đó mà ánh mắt anh trong tối như nhìn thấy rõ ràng hơn đôi chút. Ít nhất trong tối, anh vẫn thấy hình dáng xung quang chỗ này.
Bàn tay rắn rỏi đang bịt lấy miệng cậu, kề sát vào cửa nghe động tĩnh bên ngoài, âm thanh dồn dập đã tới, có tiếng chửi rủa đòi lục soát từng phòng.
Bị ép sát trong lồng ngực, cánh tay đang chặn ngang ngăn lấy khoảng cách đang gia tăng sức gồng. Mặt Kim Ryan vốn đã đỏ vì chạy thục mạng nãy giờ nay lại càng đỏ gay hơn, mơ hồ bản thân anh biết tim mình vừa lỡ nhịp, đập mạnh một cái ' thịch ! '
Vỗ mạnh lên tay Jeon Woo Jae ý bảo bỏ ra, mẹ nó, tim ông đây sắp rớt ra ngoài rồi...
Đợi đến khi tiếng động bên ngoài không còn, hắn mới chịu buông.
Ha, nhìn cái người đang ôm mặt đỏ bừng phía trước hít lấy hít để không khí cũng vui đấy chứ.
Có điều chỉ là Jeon Woo Jae không ngờ là anh vẫn còn ở đây ! Cứ tưởng là Kim Ryan phải thoát ra Petblin rồi chứ !
Rõ ràng là hắn đã cố ý câu giờ đợi anh rời khỏi sòng bạc rồi mới ngửa bài với Petdu, ai ngờ... chậc !
Ban nãy ở góc khuất dưới tầng hắn có nhìn thấy anh, nhưng chỉ một thoáng nên Jeon Woo Jae không dám chắc. Nào có ngờ khi hắn đang trốn ở đây tìm cách thoát thân thì hắn lại nghe có động tĩnh bên ngoài, đưa đôi mắt đề phòng nhìn qua cái lỗ kính nhỏ trên cửa, đập vào tâm trí hắn là khuôn mặt đỏ bừng của Kim Ryan với trán lấm tấm mồ hôi, quần áo lại xốc xếch dính máu, nên Jeon Woo Jae mới kéo mạnh anh vào đây.
Bởi vì hắn biết, khắp nơi trong dãy tầng này đều có tăm hơi người của Petdu. Giờ mà ló đầu ra là chẳng khác gì đang trườn mặt rúc đầu vào rọ.
Bị người nọ nhìn đến mất tự nhiên, Kim Ryan hơi hắng giọng :" Khụ...nhìn gì chứ ? Sao cậu lại ở đây ? "
" Anh đoán xem ? "
Kim Ryan quan sát hắn một lượt, sắc mặt có vẻ hơi trắng, hơi tái nhợt, đôi mày cau có như dính sát lại, mồ hôi làm tóc hơi dính vào mặt, khóe môi vương một chút máu, trông vô cùng quyến rũ, vô cùng câu dẫn.
À mà khoan, đừng bảo là...
Kim Ryan mấp máy môi nghi hoặc :" Đừng nói với tôi là chuyện này liên quan đến cậu đấy nhé ? "
Jeon Woo Jae nhướn mày không trả lời, ngầm thừa nhận. Dù sao anh nói cũng đúng mà.
Quay lưng đi ra ban công nhìn xuống phía bên dưới rồi hơi trầm tư...
Thiệt sự là cạn lời. Lần trước gặp trong tù. Lần này gặp trong hoàn cảnh như thế này, đúng là... bi ai thật mà!
" Vậy đám người bên ngoài là người của cậu ? "
Kim Ryan hỏi. Jeon Woo Jae nhìn anh rồi nói :" Được thế thì tôi cũng chẳng cần phải trốn vào đây. "
" Đến đây giúp tôi lột ga giường ! "
Kim Ryan dòm một hồi rồi tiến tới :" Cậu tính làm gì ? "
Vừa nói, động tác của Jeon Woo Jae vừa nhanh :" Sớm muộn gì chúng cũng phát hiện, không thể trụ lâu ở đây. Dùng ga giường thắt dây đu xuống dưới. "
Nà ní ? Đu xuống dưới ? Cmn, đây là tầng mấy vậy trời???
" Tầng 3, tất nhiên nếu anh muốn ở lại tôi cũng không ép. "
Nuốt một ngụm nước bọt, anh ngô nghê hỏi :" Không còn cách khác? "
Jeon Woo Jae gật đầu. Quan sát gương mặt đang thầm gọi trời của đối phương, hắn không khỏi nhìn ra điều gì đó.
" Anh sợ độ cao ? "
" A...ai nói ? Tôi làm sao phải sợ ! "
Mạnh miệng ghê cơ. Nói ra thì hùng hồn nhưng vẻ mặt lại bán đứng anh hết thảy, huhu, cái mỏ đáng ghét ! Anh sợ chết đi được ! Chỉ nhìn thôi là anh muốn ngất tại chỗ rồi.
Jeon Woo Jae nhìn bộ dáng chết vì sĩ diện của đối phương mà cười khẩy :" Thế thì nhanh đi ! "
Hừ, sao giỏi không làm đi? Sai anh làm gì ? Nhưng mà cái mạng này, huhu !
Đang nối từng mảnh ga giường thành cái dây, trong phòng có bao nhiêu thứ nối được Kim Ryan đều lôi ra bằng hết, kể cả rèm cửa... Không phải anh hăng hái gì đâu, chỉ là anh muốn làm cho nó càng rút ngắn khoảng cách với đất là càng tốt thôi.
' Lạch, cạch ! '
" Mau mở cửa phòng này cho tao ! Bọn chúng chắc chắn ở trong này... "
" Phá cửa nhanh lên ! "
Kim Ryan nghe bên ngoài nhốn nháo, nắm cửa bị người ta nắm chuyển động lên xuống, không tự chủ tiến sát lại nhìn chăm chăm Jeon Woo Jae, chết tiệt !
Jeon Woo Jae nghiến răng chửi thề một cái rồi giật lấy mảnh dây dài được nối bằng vải đó tiến ra ban công cột chặt rồi thả xuống.
" Xuống trước ! Nhanh lên ! "
Kim Ryan bước chân ra dòm xuống dưới, mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn. Mẹ nó, anh khóc mất ! Cao thế này ư, thậm chí dây vải còn không chạm đất...
" Mau xuống nhanh lên ! "
Jeon Woo Jae cau mày mất kiên nhẫn, rõ ràng là sợ độ cao rồi mà ban nãy còn chối. Nhưng giờ đã muộn rồi, chỉ còn đường này để thoát thôi.
Kim Ryan xanh mặt quay qua nghẹn họng hỏi hắn :" Sẽ...không sao chứ ? "
" Ừ ! "
Kim Ryan ngồi trên lan can run rẩy trong từng luồng gió lạnh thổi qua nói :" Sẽ không chết đúng không ? "
" Chết không đáng sợ, quan trọng là anh sợ nó thôi. "
Kim Ryan bấu víu vào cánh tay của Jeon Woo Jae lắp bắp :" S...sẽ ổn mà đúng không ? "
Có trời mới biết anh đang sợ thế nào. Anh không muốn xuống đâu, không muốn ! Nội tâm anh gào thét một trận trong lòng.
...
Tiếng búa rìu ra sức đập vào cánh cửa ngày càng mạnh, gỗ vụn văng xuống sàn, như thể sắp bung bét ra cho chúng xông vào rồi.
" YA, tôi sợ độ cao ! Không còn cách khác sao ? "
Anh bất chấp nói thẳng. Giờ này mà còn sỉ diện cái mẹ gì nữa. Anh khóc mất. Vành mất có chút đỏ rồi. Hức !
Jeon Woo Jae nheo mắt âm trầm :" Anh nói xem ? "
" Hức, lỡ... hay cậu xuống trước đi, tôi... "
Jeon Woo Jae cắt ngang :" Câm miệng rồi cút nhanh xuống ! Bằng không, tôi trực tiếp ném anh từ đây xuống. "
" Hức, tôi... "
Jeon Woo Jae mất kiên nhẫn :" Nhanh lên ! Nếu anh lỡ có chết, tôi nhất định sẽ tế bọn chúng xuống dưới lót đường cho anh, mỗi năm cúng đủ ba con gà một bó nhang. "
Mẹ nó, huhu ! Anh đã sợ rồi hắn còn gầm lên làm cái gì ? Nhưng... được rồi ! Đằng nào cũng có thể chết, chi bằng anh nghe theo Jeon Woo Jae vậy ! Anh liều !
Tay nắm chặt lan can, leo ra bên ngoài, run chết mất ! Anh teo rồi !!!
" Hức, nhớ giữ lời nha, t...tôi tin cậu đấy ! "
Jeon Woo Jae không tự chủ được lấy tay xoa nhẹ cái má mềm mềm của Kim Ryan, mềm giọng dỗ :" Ngoan, nếu sợ thì nhắm mắt lại. Anh sẽ không sao ! "
Hắn có thể biết rõ Kim Ryan đang run, đang sợ đến mức nào. Lúc nãy nội bấu víu hắn thôi đã như sắp muốn khóc rồi, sao lại sợ đến thế này chứ ?
Huống hồ chính Jeon Woo Jae cũng không hiểu vì sao lúc nãy giọng mình có thể mềm được với đối phương, phải nói Kim Ryan chính là người đầu tiên làm hắn chưa từng phải nổi giận hay tạo cảm giác gì khó chịu. Là người đầu tiên luôn khiến hắn phải mềm giọng theo nước. Đúng thật là khó tin mà !
Má cái giọng ôn nhu này vậy mà lại khiến Kim Ryan bớt sợ thật, tim anh hơi bình tâm lại, anh nắm chắc dây đu người trên đó từ từ tụt chậm xuống. Nhắm chặt mắt ! Anh nghe lời Jeon Woo Jae, không nhìn xuống dưới.
Dù không ngước lên nhìn nhưng Kim Ryan vẫn cảm nhận được ánh mắt Jeon Woo Jae đang găm chặt vào người mình. Hệt như cảm giác lúc đánh bạc ban nãy. Anh dám chắc 90% người quan sát anh lúc đó chính là Jeon Woo Jae.
Nhưng đây không phải là lúc nghĩ đến chuyện này, bởi vì...
Đừng nhìn xuống dưới ! Đừng nhìn xuống dưới ! Vạn lần đừng nhìn xuống dưới. Hức !
Tại sao dây cứ lung lay đung đưa mạnh thế này ? Gió ơi, tao van, tao lạy mày, mày đừng có thổi nữa con mẹ nó ! Mày thổi rồi tao biết làm sao ?
Sắp chạm đất chưa? Sao anh tụt quài mà chưa chạm đất nữa ? Anh hé mắt nhìn xuống nha ? Anh mở mắt đó...
Dm, mới hé nhìn xuống thôi mà Kim Ryan đã nhắm tịt lại rồi quấn chặt lấy dây không dám nhúch nhích gì nữa.
Anh cực kì hối hận vì đã mở mắt nhìn xuống. Giờ có nói gì thì tâm anh đã quíu cả rồi, không thể tập trung làm được gì nữa đâu.
" Oa, Jeon Woo Jae ! Jeon Woo Jae cậu mau xuống đây lẹ đi ! "
" Cậu có giết tôi tôi cũng đếch leo xuống nữa đâu. Hức... tôi leo lên lại cho bọn chúng bắt, nhường đường cho cậu thoát có được không đại ca ? "
Mô phật ! Cứu anh với. Ai cứu anh đi. Giờ anh xuống không được mà leo lên cũng không xong, anh giờ như được dán chặt vào cái dây này bằng keo 502.
Huhu, đời này anh coi như bỏ. Anh sợ thật rồi, gì chứ anh sợ độ cao nhất, nó luôn là nỗi ám ảnh của anh... Toang rồi !
Đều tại cái con mắt chết tiệt không biết nghe lời này. Sao mày phản chủ thế hả mắt ? Giờ muốn đánh mày ghê luôn á mắt.
Cũng còn may hiện tại trời đã không còn mưa. Chứ nếu mà có mưa, anh xác định là nghẻo luôn trên đây khỏi cần bàn cãi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip