Chap 7 : Jeon Woo Jae
Kim Ryan nhất thời không biết phải trả lời thế nào, hiện tại anh có rất nhiều dự định sau khi bước ra khỏi đây, chắc chắn việc trả thù là không thể thiếu, dù sao thì đường đường là cậu cả nhà họ Kim mà để một con đàn bà bỡn cợt, đến con mình mà cũng bảo vệ không nổi thì thật sự mất mặt vô cùng.
Anh cũng chẳng phải người tốt lành cao thượng gì, nên cũng chẳng cần giấu diếm che đậy.
Anh vẫn tiếp tục giữ bộ mặt ngông nghênh đó mà nói hoạch toẹt :" Chà, con quỷ trong tôi nó không chỉ muốn trả thù thôi đâu, mà nó còn muốn rút cạn máu của người nó nhắm đến để lấy lại những gì đã mất đấy !"
Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự định của anh ta, thật không ngờ con người này thế mà lại dám công khai trả thù thẳng thắng đến thế, quả nhiên đúng là anh trai của Kim Yeonjun, đều điên như nhau!
Anh ta cười khẽ :" Đúng là điên !"
Kim Ryan ngửa đầu bật cười :" Anh nói đúng đấy! Tôi chính là một kẻ điên. Không sai! Kim Yeonjun nó là kẻ điên, thế thì lẽ nào anh trai của nó là tôi đây lại là người bình thường."
Ha, đúng thế ! Đều là điên cả !
Kang Soobin nhìn thấy lão đại mình khẽ cười mà ngỡ ngàng, tuy không phải hiếm gặp gì nhưng lão đại là người hướng nội, rất ít khi thể hiện cảm xúc ra bên ngoài như thế !
Kim Ryan lại cất giọng lên tiếng, nhưng xen trong đó lại ẩn chứa chút ít vị chua chát cười khổ :" Người nhà họ Kim, kẻ nào người nấy đều điên như nhau, khó tránh khỏi việc máu điên này nó đã ăn sâu vào trong huyết mạch"
" Anh nói đúng ! "
Cứ như thế mà hai bên tán gẫu với nhau đến tận buổi tối, nói thế chứ thật ra cũng chỉ có Kang Soobin chịu mở miệng với anh. Khi ăn cơm, tất nhiên là cái miệng của Kim Ryan vẫn không thể nào ngớt được rồi ! Nhưng thôi kệ, có nói gì thì cũng chẳng thế ngăn được cái miệng nhiều chuyện của anh lại.
...
Giữa đêm, Kim Ryan vẫn chưa ngủ, nhưng anh cũng không lên tiếng nói chuyện, chẳng hề động đậy tìm chuyện tán dóc gì, chỉ cứ im lặng đăm chiêu cắn môi nhìn ra ngoài song sắt như thể anh đang suy tính chuyện gì đó.
Phía bên này Kang Soobin cũng chẳng thèm đá động, khuya rồi, nói cm gì bây giờ ? Cứ thế mà cả không gian rộng lớn ấy rơi vào sự yên lặng.
Đột nhiên cánh cửa thép phía xa mở ra, kèm theo đó là những tiếng bước chân vội vàng vang lên ' lộp, cộp ' trong căn phòng.
Những cảnh sát dừng bước trước song sắt của hai người bên kia mở cửa, cất giọng nói :" Jeon lão đại, sự việc đã làm rõ ! Trong thời gian qua đã phiền anh hợp tác với chúng tôi, mời anh theo chúng tôi ra ngoài !"
Thì ra là vào để thả người a~
Tên đầu gỗ họ Jeon đó không nhanh không chậm đứng lên cùng với Kang Soobin, cảnh sát liền làm động tác mời đối với bọn họ rồi trực tiếp đi phía trước để dẫn ra ngoài.
Khi đi ngang chỗ Kim Ryan, người họ Jeon đó nói với tầng âm trầm khàn đủ để cả hai người nghe thấy :" Tên tôi là Jeon Woo Jae, nhớ kĩ lấy !"
Sau đó rảo bước nhanh khỏi nơi này, Kang Soobin cũng chào 1 tiếng rồi nhanh chóng theo sau.
Kim Ryan còn đang ngỡ ngàng, Jeon Woo Jae, là tên của đầu gỗ ư? Hắn cho mình biết tên ư?
Anh vội bước đến bên song sắt nắm chặt lấy nó nhìn ra phía ngoài, cuối cùng chỉ có thể thấy được bóng lưng cao ráo vạm vỡ của Jeon Woo Jae đang dần biến mất khi đi đến cửa.
Sau khi khuất, anh mới ngồi xuống, bất giác nhìn qua chỗ bên kia lẩm bẩm :" Jeon Woo Jae, tên nghe cũng được đấy chứ !"
Chà, có duyên ắt sẽ gặp lại...
- - - - -
Phía bên ngoài đồn, sáu chiếc Mercedes đen đã đỗ đầy trước cổng, khi cảnh sát đưa Jeon Woo Jae ra cũng bàng hoàng không ít.
Quả nhiên, đúng là người của giới làm ăn đen, nói trắng ra là người của Hắc đạo đi.
" Lão đại ! "
Khi bóng người choàng vest đen dài ấy xuất hiện, âm thanh hô hào ấy vang lên, một dàn người mặc áo vest đen hết sức nghiêm chỉnh cùng tư thế nghiêm cúi chào góc 90°.
Một trong số đó kính cẩn mở cửa xe cho Jeon Woo Jae bước lên, đợi anh yên vị trong xe liền cẩn thẩn đóng cửa lại, tiến về phía ghế lái của xe ngồi vào, rồi dẫn theo năm chiếc còn lại rời khỏi đó.
Không ít nữ cảnh sát cảm thán, rất ngầu, rất đẹp trai, rất có tiền TT
...
" Gọi điện cho Kim Yeonjun đi ! "
Jeon Woo Jae nhắm nghiền mắt, tay chống lên cửa sổ, ngả người dựa ra sau, ra lệnh cho Kang Soobin đang ngồi ở vị trí phó lái, cậu ta nghe thế liền gật đầu vâng dạ, đánh một cuộc sang Mỹ.
Bên ngoài, 5 chiếc xe chạy kè xung quanh thu hút không ít người đi đường ngó theo, xem xem vị nào lại có máu mặt đến thế, nhưng khi nhìn bảng số xe, thì bọn họ đã biết đó là ai rồi.
Tự giác nhường đường, né xa ra một khoảng.
Jeon Woo Jae hé đôi mắt nhìn ra ngoài cửa xe... Ha, Kim Ryan, chúng ta sẽ còn gặp lại!
.
.
.
Lại một đêm nữa trôi qua, Kim Ryan đánh một giấc ngon lành đến tận trưa rồi thức dậy, lúc này trong khi anh đang yên vị ăn cơm uống trà thì bên ngoài đồn một lần nữa náo nhiệt đón ' khách quý '.
Người đàn ông nguy hiểm nhất Gangnam - Kim Yeonjun !
Lí do xuất hiện ở đây, chắc chắn trong lòng ai cũng đều đã có câu trả lời, còn được đích thần Trưởng cảnh sát và Phó Trưởng cảnh sát bước ra nghênh đón cơ mà.
Cậu ngồi trên một cái ghế, chân vắt chéo nhìn một đám người đang đứng ở phía trước, đưa đôi mắt lia một vòng rồi dừng ngay ở vị trí Phó Trưởng cảnh sát.
Tên đầu trọc chết tiệt này !
Chàng trai trẻ đứng bên cạnh Kim Yeonjun đẩy gọng kính khẽ cười nói :" Phiền các vị mau mang người ra đây !"
Giọng hết sức nhẹ nhàng lịch sự, nhưng bên trong chưa sự uy hiếp không hề đơn giản.
Tên Phó Trưởng cảnh sát - Choi Yoon Do thầm lau mồ hôi trong lòng, ngoài miệng vẫn cứng mồm giảo hoạt :" Không biết ý của cậu Kim là người..." người nào
" Kim Ryan, ÔNG NGHE KĨ CHƯA ? "
Lần này chẳng phải chàng thiếu niên kia nói nữa, mà người ra uy chính là sếp cậu ta.
Cái giọng gằn đáng sợ này ngắt lời khiến ông ta run rẩy mấy hồi, rồi lắp bắp ra lệnh :" MAU...mau mau dẫn Kim thiếu ra đây, nhanh lên, còn đứng đó làm gì?"
Trưởng cảnh sát nhìn mà bực mình vô cùng, cái tên Choi Yoon Do này rốt cuộc đã làm ra chuyện tốt gì đến tai Kim Yeonjun vậy? Nhìn bộ mặt của cậu ta đanh lại đen vô cùng! Rõ ràng là đang cực kì tức giận !
Nếu như chọc giận anh ta ông không dám chắc hậu quả nó sẽ như thế nào...
Hai đơn vị trẻ nghe vậy liền nhanh chân chạy vội vào phòng giam.
...
Kim Ryan ở trong này vẫn chưa hay biết chuyện gì đang diễn ra bên ngoài, anh vẫn đang ung dung uống trà cho đến khi ' RẦM ' tiếng, cánh cửa thép bị mở mạnh ra ...
Cmn hết hồn, vì giật mình nên đôi tay run lên làm đổ trà ra ngoài. Dm, Kim Ryan chửi thề một tiếng.
Sau đó, xuất hiện trước mặt anh là hai đơn vị trẻ, bọn họ mở khóa song sắt, cúi đầu chào với anh rồi làm động tác mời...
Kim Ryan đứng dậy nói :" Chuyển phòng giam ư?"
Anh cũng không ngại phải đi đi lại lại chuyển phòng.
Hai đơn vị đó nhìn nhau, rồi một trong hai lên tiếng giải thích :" Cái đó... Không phải thưa Kim thiếu, đây là lệnh thả anh ra ngoài. Anh được tự do rồi ạ"
Kim Ryan thoáng kinh ngạc. Thả người? Tự do? Giỡn ư? Bọn họ chẳng phải phải tìm cách nhốt anh càng lâu càng tốt ư, sao lại thả người?
Đừng nói là ?... Ha, để xem!
Kim Ryan ngồi phệt xuống tiếp tục uống trà :" Ha, chẳng phải mấy hôm trước còn mạnh bạo ném tôi vào nhà giam sao, sao hôm nay lại tốt tính mời tôi đi ra là thế nào? Đừng có mơ !"
" Nhưng chuyện này .... "
Hai đơn vị trẻ đó cũng chỉ làm theo lệnh, hiện tại bọn họ rất khó xử.
Kim Ryan cũng chẳng muốn làm khó người không liên quan, liền nói :" Phó Trưởng cảnh sát, bảo ông ta đến đây cầu xin tôi ra ngoài đi !"
Hai đơn vị mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
Cái gì? Cầu xin?
------------
Huhu, dạo này tui đang bù đầu học Zoom để ktra sml nên mãi hôm nay mới up 🥺
Học biết mn học sao chứ tui càng học càng ngu🙂 cmn trên lớp đã kh hỉu rồi còn gặp này nữa là mù lun á mấy ba :(
Nghĩ mà buồn mún gớt nước mắt...🥺
Nói chứ một phần củm do lười á chứ củm hong có j đâu hihi :33
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip