Chương 9

"Thương mến....Gửi Jungkookie của anh!

Anh không biết phải bắt đầu chuyện này từ đâu. Ngồi viết bức thư này nhưng anh vẫn chưa biết nội dung sẽ ra sao bây giờ.

Chắc có lẽ đầu tiên sẽ là anh yêu em!

Yêu em nhiều lắm! Thương em nữa. Anh không biết rằng lúc em đọc được bức thư này, anh có còn nơi đó hay không. Có còn bên em mỗi ngày, có còn được ôm em vào lòng. Hay đã biến mất mãi mãi, bỏ lại một mình em bơ vơ. Anh xin lỗi vì không thể ở bên em, yêu em lâu hơn, dài hơn nữa. Xin lỗi vì đã không thể dùng cả cuộc đời anh để tiếp tục đi cùng em. Anh biết rằng, sẽ chẳng lâu nữa đâu, anh sẽ phải đi.

Jungkook à, em có biết không? Anh đã có một cuộc đời thật sự rất rất hạnh phúc! Từ sau khi gặp em, anh luôn cảm thấy vui vẻ chỉ vì những điều nhỏ nhoi nhất. Mỗi sáng sương ban mai, ánh nắng tràn ngập cửa sổ anh đều thức giấc với những suy nghĩ về em.

Anh yêu em! Anh chỉ biết như vậy.

Mỗi khi thấy em đi làm mệt mỏi về nhà, anh chỉ muốn ôm em, chỉ muốn giúp em đỡ lấy mọi áp lực. Muốn bên cạnh em mỗi ngày để hỏi xem ngày hôm nay em thế nào rồi, có vui vẻ không, có mệt mỏi nhiều không. Anh cũng muốn trả lời em rằng, ngày nào ở cùng Jungkook anh cũng rất hạnh phúc Anh luôn muốn nở nụ cười thật tươi khi ở cạnh em, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một người nhiều như vậy.

Anh nhớ cậu bé đã từng ngày nào cũng lẽo đẽo theo anh đến trường ấy, anh nhớ chàng trai đứng ở giảng đường tốt nghiệp gọi tên anh, anh nhớ con người đã dắt tay anh đi dưới những tán cây ngân hạnh. Anh nhớ những lời yêu thương, những lời thề hẹn em dành cho anh. Anh nhớ mùi vị bữa cơm em nấu. Anh nhớ những đêm em ở cạnh ôm lấy anh thật chặt...Anh yêu tất cả mọi thứ của em, anh nhớ Jungkook nhiều lắm, nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt bờ môi. Anh nhớ cả giọt mồ hôi em những trưa nắng hè. Gần đây, anh có đọc một cuốn sách rất hay, câu đầu tiên của cuốn sách đó viết 'Nếu như chỉ còn một ngày để sống, bạn muốn làm gì nhất?'

Anh đột nhiên nghĩ rằng, nếu anh rơi vào hoàn cảnh này, cũng chỉ còn một ngày để sống trên đời, anh muốn đi với em! Chúng ta cùng nhau quay trở về quá khứ, ngắm nhìn đoạn kí ức tươi đẹp. Nơi chưa từng có đau thương, nơi em vẫn coi anh là hạnh phúc bất tận...Nếu như anh thật sự phải rời đi, em đừng quá đau lòng, đừng hành hạ bản thân. Em biết đấy! Anh yêu em nhiều như vậy, mong rằng em có thể hiểu được sự quan trọng của bản thân mà sống tiếp. Mong em có thể một đời an yên và hạnh phúc là được rồi. Đối với anh, như thế là đủ rồi, được nhìn em bình yên như thế đã quá hạnh phúc rồi!

Hãy sống tiếp cuộc đời mà em mong muốn!

Hãy đi tiếp con đường phía trước dù có anh hay không, anh biết Jungkook của anh là một người mạnh mẽ, em sẽ sớm làm được. Sẽ sớm quen với một cuộc sống không anh bên cạnh.

Vậy nên, em phải sống thật tốt, sống thay cho cả phần của anh!

Yêu em, anh rất hạnh phúc!

Đừng cảm thấy hối tiếc, chúng ta sẽ làm lại ở kiếp sau. Anh và em nhất định! Sẽ yêu nhau lâu hơn, dài hơn nữa.. Anh sẽ yêu em hơn, sẽ đủ can đảm bên em, đủ can đảm để giữ em bên mình!
Ta sẽ cùng nhau làm lại từ đầu cùng nhau! Em vẫn là chồng của anh, anh vẫn sẽ là vợ của em, hứa vậy rồi nhé!

Yêu em rất nhiều!
Từ Taehyungie"

Nước mắt cậu rơi xuống loang lổ trên bức thư, Kim Taehyung là đồ ngốc. Tại sao lại yêu cậu nhiều đến vậy, tại sao không để bản thân thả lỏng, tại sao cứ phải gồng ép vào khuôn mẫu.

Bất cứ khi nào anh khó chịu, anh đều có thể nói với cậu. Cậu mong anh có thể bất mãn nhiều hơn, có thể tự do thể hiện suy nghĩ của mình. Cậu mong rằng anh không phải luôn nhường nhịn cậu trước. Cậu mong rằng anh có thể dựa dẫm vào cậu và đòi hỏi những gì anh muốn, nhưng không! Taehyung lúc nào cũng sợ sẽ đánh mất cậu, Taehyung lúc nào cũng sống đúng khuôn mẫu, chưa một lần nói ra ý nghĩ của mình vì sợ cậu sẽ không còn yêu thích anh. Một Kim Taehyung quá nhu nhược, quá khép mình, nên chưa một lần tâm sự với cậu. Nên chưa một lần cậu biết Taehyung cảm giác anh ra sao, anh có ổn hay không.Đến lúc kịp nhận ra thì lỗ hổng đã quá lớn, mọi chuyện đã quá muộn để cứu vãn.

Jungkook đặt tay cố gắng, run rẩy kiềm lại nước mắt, tiếp thêm những dòng chữ dưới bức thư đã nhoè chữ vì nước mắt. Cậu cất gọn tất cả những kỉ vật ấy lại vào hộp gỗ và nâng niu cất vào tủ cẩn thận. Rồi chạy thật nhanh đến bệnh viện tựa như buổi chiều mưa tầm tã, ngày cậu trở về nhà tạ lỗi với Taehyung.

Chạy thục mạng đến nơi, thấy Taehyung vẫn say giấc trên giường bệnh, bộ dạng anh tiều tụy rất nhiều, dường như anh đã rất mệt mỏi rồi. Jungkook ngồi xuống cạnh anh, lau đi nước mắt của mình. Khẽ vuốt gò má gầy đến đáng thương của Taehyung.

"Taehyung ơi, dậy đi anh, dậy với em..anh đừng ngủ nữa." 


Anh mệt mỏi, díu hết cả mắt lại nhưng vẫn phải ậm ừ. Khi thấy anh mở mắt, Jungkook mừng muốn bật khóc lần nữa. Vì em sợ một ngày nào đó anh sẽ không nghe thấy tiếng gọi của em, Taehyung sẽ không thấy em nữa. Cậu khẽ đỡ anh vào lòng, ôm ôm, thơm lên môi anh. Taehyung đang rất yếu đuối, chỉ cần thấy cậu là tự động dựa dẫm vào cậu nũng nịu.

"Anh mệt quá..." Taehyung ậm ừ trong họng.

"Cố gắng lên Taehyung...Em xin lỗi vì em không thể xua tan cơn mệt mỏi lúc này của anh."

Jungkook khẽ vỗ về anh -"Taehyung không cần phải đau lòng, không cần phải chịu đựng vì em nữa đâu. Đợi ngày mai nắng lên, em đưa anh về quá khứ! Chúng ta bắt đầu lại tất cả!"

Taehyung khựng lại, tròn mắt ngước lên nhìn cậu-"Em..."

"Được không anh?"-Mắt Taehyung ngập nước, yếu ớt ôm chầm lấy cậu.


"Em thương Taehyung nhiều lắm!"


"Anh cũng thương, rất thương em."

Phải rồi, chúng ta vốn đã có được nhau trên dòng đời khắc nghiệt, rồi lại vô tình đánh mất nhau giữa dòng người vội vã. Vô tình phạm sai, cũng là sai cả đời.Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng lại, lại tìm kiếm nhau hay lạc mất nhau cả một đời đây.

Cuộc đời vốn là một cuộc hành trình cô độc. Trên đường đời vốn dĩ ta vẫn luôn phải tiến bước một mình, tự đau , tự cười, tự khóc, tự hạnh phúc, tự mình vực dậy tất cả.Dù có chung lối, thì đến một lúc nào đó cũng sẽ gặp phải một ngã rẽ cuộc đời. Sau cơn mưa liệu bầu trời có lại nắng, cầu vồng sẽ xuất hiện. Hay chỉ đơn giản là ta vẫn sẽ tiếp tục bước đi một mình trên con đường ấy.Cuộc đời của Taehyung đã đến lúc phải dừng lại, anh đã quá mệt mỏi để bước tiếp. Anh dừng lại tại nơi đó, ngóng nhìn bóng lưng cô độc của Jungkook tiếp tục bước đi...Chỉ có thể mong rằng, cậu được bình an!

Thế đấy, Taehyung là một người luôn biết hài lòng và chấp nhận số phận của mình. Anh không bao giờ phản kháng lại, anh luôn nhẫn nhịn tất cả mọi thứ.Nhưng hôm nay, hôm nay khi Jungkook nói sẽ đưa anh về quá khứ. Anh chợt nhận ra mình muốn sống như thế nào. Anh không muốn chết đi, anh muốn tiếp tục sống để ở bên cậu.Anh muốn tiếp tục yêu cậu, muốn làm lại tất cả cùng Jungkook của anh. Anh, không muốn chết.

"Jungkook...Anh không muốn chết!"-Jungkook chết lặng, nghẹn lại cả giọng nói.

"Anh muốn sống với Jungkook! Anh không muốn chết!" Taehyung nức nở trong lòng cậu.
Trái tim cậu như bị xé ra nhiều mảnh, lần đầu tiên anh biết đòi hỏi, anh biết nói lên suy nghĩ của mình thì cậu lại chẳng thể làm gì cho anh hết.

"Được! Chúng ta nhất định sẽ sống bên nhau đến lúc đầu bạc răng long. Đến khi cả hai đều già đi, chúng ta đều phải dựa vào nhau để sống có được không anh..."-Taehyung gật đầu kịch liệt, anh tự nhủ mình phải thật cố gắng, anh không cho phép bản thân được gục ngã. Muốn chống lại số mệnh này, để rồi ngày mai khi tỉnh dậy, thời tiết vẫn trong lành, ánh nắng vẫn tuyệt đẹp. Chưa từng có những điều xấu xí vây quay căn nhà nhỏ của cậu và anh, bọn họ sẽ không phải đau khổ vì anh vẫn còn tồn tại trên thế giới này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip