X

Điền Chính Quốc mềm lòng xoa eo cho y, cảm nhận con người nhỏ bé nép trong lòng mình khẽ run rẩy càng không kiềm được yêu thương. Dò hỏi mấy câu mà Kim Tại Hưởng lại nhất quyết cho rằng không có gì to tát.

Hắn bất lực, đỡ người dậy nhằm đưa vật to lớn trở lại bên trong khiến y nhạy cảm kêu lên ủy mị. Đôi tay ôm chặt cổ hắn muốn nâng người thoát khỏi cự vật đang hung hăng muốn tiến công. Điền Chính Quốc hiểu rõ mỹ nhân muốn làm gì, bèn giữ thắt eo y mà nhấn xuống, hông cũng tàn bạo đẩy lên thúc mạnh vào hậu huyệt non mềm bị làm cho chín rục.

"Hưởng nhi ngoan! Nói cho trẫm biết xem ai làm ngươi ra nông nỗi này, trẫm làm chủ cho ngươi!"

Dẫu vậy y vẫn một mực phủ định hắn, Chính Quốc không vui vì thiếu nam cứng đầu này, nhịp hông tăng tốc thể hiện sự không hài lòng của hắn. Tại Hưởng bị thao đến hô hấp không thông, nhịp thở chẳng lúc nào ổn định, cánh tay câu cổ hắn khẽ siết, lại bị hắn đè xuống giường mà liên tục ra vào. Huyệt khẩu vì bị ma sát vừa nhanh lại lâu khiến nếp gấp đỏ lên như màu máu.

Tại Hưởng miệng rên rỉ hưởng ứng nhưng thâm tâm không ngừng rủa trách hắn quá mức mạnh bạo, khiến y khổ sở vô cùng. Câu hỏi lại một lần nữa văng vẳng bên tai, lần này có lẽ bởi vì khoái cảm đánh chiếm não bộ khiến y không dè chừng mà vô tình nói ra.

"Hàn lương nghi tỷ ấy hiểu lầm đệ có ý mạo phạm nên mới phạt quỳ, là do Tại Hưởng bất tài, phận nam nhân mà yếu ớt, chỉ mới quỳ một chút liền bị thương, là đệ vô dụng khiến hoàng thượng phải để tâm"

Chính Quốc trước giờ thông minh, hiểu rõ lòng người, không ngờ lần này vì mấy lời vô căn cứ của y nhân đã khiến hắn nổi ý thương xót, khẽ ôm trọn Tại Hưởng vào lòng, bên dưới nhẹ nhàng hoàn thành việc đang dang dở. Lần cuối hắn phóng thích, y chịu không nổi mà gần như ngất đi. Chính Quốc không thả người, trực tiếp ôm vào lòng mà nằm xuống, kéo chăn kín cổ thiếu nam rồi cùng y đi thăm chu công. Tuy trời hè nóng bức nhưng về đêm lại cực kì lạnh giá. Trước đó hắn đã thủ thỉ vào tai y mấy lời yêu thương ngọt ngào.

"Tại Hưởng tội nghiệp, ngoan ngoãn ngủ đi. Trẫm nhất định làm chủ cho đệ!"

Y tuy mê man nhưng vẫn nghe thấy tiếng nói văng vẳng trầm ấm bên tai, khóe môi khẽ cười vui vẻ mà rơi vào mộng mị. Tiểu Mẫn nhận thấy bên trong yên lặng bèn rón rén đi đến thổi tắt nến thơm rồi báo cho Viên công công tình hình bên trong. Bây giờ mới thực sự kết thúc, ông chầm chậm trở về phòng thái giám còn Tiểu Mẫn sau khi đóng khóa cổng cẩn thận mới về phòng gia nhân để nghỉ ngơi.

Thời gian qua mau, mới đó bên ngoài đã sáng chưng, y không rõ vì lí do gì đã thức dậy. Ánh mắt mơ màng chỉ nhìn thấy một màn đen phía trước mặt mình, vừa ngước mặt lên đã thấy khuôn mặt góc cạnh, đẹp như tạc tượng của hắn đang nhìn ngược lại mình. Y tái mặt, rề rề nhìn lại cái màn đen kia mà suýt hét lên. Hoàng Thượng cao cao tại thượng lại bán khỏa thân cùng y say giấc, ngay cả tẩm y cũng không thấy đâu.

"Nhìn gì đó?"

Giọng nói nam nhân sáng sớm tràn đầy lưu tình, riêng hắn, đối với y hiện tại càng thập phần yêu thương cùng sủng nịnh. Kim Tại Hưởng khẳng định đây là lần đầu tiên trong suốt mười chín năm sống trên đời mà y cảm thấy rung động trước một người, lại còn không phải nữ nhân. Chìm đắm trong ánh mắt cưng chiều của hắn đến mềm nhũn cả tim, y nhân tự tiện rúc vào hõm cổ hắn cảm nhận nhiệt độ cùng mùi hương nam tính mà chính y cho rằng đã thuộc về mình. Dù sao Kim Tại Hưởng hiện tại đã là người của Điền Chính Quốc.

Kẻ bị đánh dấu chủ quyền lại chẳng hay biết, vẫn mải mê xoa vuốt cơ thể mỹ nhân, muốn tranh thủ nếm chút đậu hũ. Quả kẻ tám lạng, người nửa cân. Mần mò nhau đến tận lúc Viên công công phải lên tiếng thúc giục mới chịu rời đi. Hắn cũng chỉ hờ hững đáp một câu rồi bước khỏi giường đem long bào mặc lại chỉnh tề.

Tại Hưởng nằm ôm chăn trên giường cứ gục mặt vào gối muốn tận hưởng độ ấm của tình yêu đầu đời. Tiểu Mẫn tiễn ngự giá rồi trở lại mật thất giúp y sửa soạn, lại thấy chủ tử ấy vậy mà vẫn chưa chịu rời giường. Cả hai nói qua nói lại mãi, cuối cùng y đành vẫy cờ trắng để Tiểu Mẫn làm việc. Tảo thiện diễn ra từ tốn, giữa Điền Túc cung, một Kim Tại Hưởng miệng nhai tay gắp nhưng trí não lại chẳng bớt đi vương vấn về một người nào đó, và có vẻ như thân dưới cũng không quên được cảm giác ân ái đêm qua.

Giờ thỉnh an đã đến gần, y ngồi tại bàn trang điểm soi gương, tay lựa từng cái trâm cài đưa cho Tiểu Mẫn đứng sau. Bên ngoài, tiếng thị vệ báo có người của ngự tiền đến. Cả đôi chủ tớ nhanh chân đi tới cửa, ngoài sân Viên công công nghiêm nghị đứng, tay cầm chiếu chỉ, y hiểu chuyện lập tức cùng Tiểu Mẫn quỳ gối nghe chỉ dụ

"Thuận thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết! Kim thường tại hiền lương thục đức, an phận thủ thường, đoan trang nhu thuận, dung nhan khuynh thành diễm lệ, nay trẫm ban chỉ dụ sắc phong làm sườn ngũ phẩm lương nghi. Mười lăm tháng bảy tiến hành lễ sắc phong. Khâm thử!"

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Tại Hưởng dập đầu tạ ơn, Tiểu Mẫn đỡ y tới nhận chiếu dụ từ Viên công công. Ông xong việc cũng nhanh chóng rời đi, Tiểu Mẫn lúc này không giấu nổi vui mừng, nụ cười tươi rói nở rộ như mặt trời sáng chói. Nàng đứng bên huyên thuyên đủ thứ, Tại Hưởng còn nhầm tưởng người được sắc phong là tiểu nha đầu này. Sau cùng Tiểu Mẫn còn không nhịn được tự hào mà khoa trương một câu.

"Hàn lương nghi giờ này chắc tức giận lắm, hôm trước còn trách phạt người bây giờ thì hết nghênh ngang được rồi!"

Chủ tử được sủng, nô tì tất nhiên hưởng phước phần không ít nhưng người của Điền Túc cung từ ăn nói, làm việc đều phải cẩn trọng. Tiểu Mẫn cũng không thể tùy tiện, những lời kia truyền ra bên ngoài sẽ gây ra bao nhiêu hậu quả, y sợ cái mạng này gánh không nổi. Gõ một cái lên trán nha đầu kia, lên tiếng mắng nàng mấy câu.

"Mau chuẩn bị cho ta, giờ thỉnh an đã sắp đến rồi! Ngươi từ nay ăn nói cẩn thận cho ta, ếch chết tại miệng làm gì cũng phải suy nghĩ cho thật kĩ!"

Bị đánh đau lại còn bị mắng, Tiểu Mẫn không vui, nụ cười tắt ngúm, tay xoa chỗ đau phụng phịu mấy lời thủ thỉ chẳng rõ nghĩa. Tại Hưởng bên trong đã ngồi trước bàn trang điểm, Tiểu Mẫn đi thẳng tới cầm lấy cây lược từ tốn chải lại tóc cho y. Chẳng tới một khắc để cả đôi chủ tớ xuất hiện trên con đường dẫn tới Nguyệt Minh cung.

Phía trước lấp loáng bóng nữ nhân quen thuộc, điệu bộ kiêu ngạo xen chút bực tức. Tại Hưởng nhếch môi, trong đầu nổi lên ý nghĩ trả thù, tất nhiên là không phải thứ gì ghê gớm. Y bước nhanh hơn mấy bước, đến sát gót chân người kia mới giả bộ như vô tình đụng mặt.

"Hàn tỷ tỷ! Thật hay quá lại gặp tỷ ở đây, lần trước là đệ thất lễ, mong tỷ rộng lượng bỏ qua! Chúng ta thân thiết cũng khiến hoàng thượng vui lòng"

Hàn Lâm Ngọc Nữ nở một nụ cười khó coi, tức không thể xả lại còn phải tỏ ra thiện chí với kẻ mà ả ta coi như một cái gai thật là làm khó ả quá rồi. Nhưng y giờ đây có thể coi là ngang vai ngang vế với phẩm vị của ả, lại mới được sủng hạnh, động tới quả khó khăn vô cùng. Tại Hưởng nói ra mấy lời thảo mai, giả tạo kia cũng ngượng miệng chết đi được nhưng nhìn lại biểu cảm gượng gạo, cố gắng diễn nét vui vẻ liền mở cờ trong bụng, thầm cười lớn khi ả đáp lời mình.

"Lần trước là ta tức giận tích tụ mới vô cớ trút giận lên đệ, thực sự không có ý định như vậy, bản thân ta khi trở về cũng vô cùng hối hận muốn gặp đệ nhận lỗi nhưng trong cung hỗn loạn, hạ nhân làm việc thất trách khiến ta phải nán lại xử lí. Tiện đây có mặt đệ thì mong đệ không để bụng!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip