Chapter 41 - Sự thật
Seokjin không nói một lời xoay người, đi đến phía cây tử thảo, anh lấy đũa rạch một đường vào tay mình, máu theo tay anh chảy xuống cây tử thảo.
Namjoon dù lo lắng nhưng không dám nhúc nhích.
Yoongi thì hối hận, hối hận vì sao ngày hôm đó lại mềm lòng để lão đi, nếu như anh báo cáo việc ở rừng đen lên thì mọi chuyện ngày hôm nay đã chẳng xảy ra. Thế nhưng lúc này hối hận cũng không có tác dụng, cái anh cần làm bây giờ là bảo đảm sự an toàn cho tất cả mọi người.
Nhìn cây tử thảo vì máu của anh mà dần dần có sự sống trở lại, Seokjin khẽ nhíu mày. Thời gian chỉ còn năm phút, anh không biết vì sao giáo sư lại nói như vậy, nhưng anh biết mình không thể chậm trễ hơn nữa. Seokjin nhìn máu chảy chậm dần, đưa đũa cắt thêm một đường, mọi người ở phía trước không biết tình huống ở phía sau, chỉ có Justin nhìn thấy, lão hài lòng nhìn cây tử thảo đang sống dậy một cách nhanh chóng.
Thân cây tử thảo vì lượng máu của tiên tử mà dần có sức sống, những ngọn cây gai bao bọc cuốn sách dần dần lộ ra, sắc mặt anh vì mất máu quá nhiều mà tái xanh, anh bắt đầu có cảm giác choáng váng.
Cuối cùng cây tử thảo cũng được hồi sinh, cuốn sách được nó buông tha, rớt xuống mặt đất. Seokjin cố gắng cúi người nhặt lấy, mặc kệ cơn choáng váng mà đi về phía mọi người.
Lúc này hai người mới có cơ hội nhìn Seokjin, thấy hai vết thương cắt sâu trên tay anh mà hốt hoảng, Namjoon vội vàng đỡ Seokjin, nhanh chóng chữa trị vết thương.
Lão nhìn cuốn sách, mắt sáng lên: "Đưa nó cho tôi, nhanh lên!"
Yoongi nhìn ông ta như người điên, con người thật sự quá mù quáng vì quyền lực. Là phù thủy, hầu như đều sẽ sống rất lâu, đến mức người ta không còn sợ hãi cái chết, nhưng một số người vẫn muốn níu giữ thời gian, muốn trẻ mãi không già.
Cầm lấy cuốn sách trên tay Seokjin, đột nhiên cảm thấy không cam lòng chút nào, anh không muốn ở thế bị động như vậy mãi. Đứng cách ông ta vài bước chân, lạnh lùng nói:
"Ông phải giữ lời hứa của mình. Thả Jimin ra trước."
"Đó là tất nhiên, thưa cậu. Tôi đã lập lời thề với bạn của cậu rồi, tôi làm sao dám nuốt lời."
Justin vẫy đũa, hất Jimin về phía Yoongi, đồng thời cuốn sách cũ bay vào tay lão, lão cười sung sướng. Yoongi như chờ đợi cơ hội này, lập tức tấn công Justin.
"Hất tung!"
Ông ta mỉm cười, nhẹ nhàng chặn đòn tấn công, ông đã quá quen thuộc với đứa học trò của mình.
"Cậu vẫn còn phải học thêm rất nhiều cậu chủ à." Lão giơ tay, khẽ quát: "Bùa nổ."
Ở vị trí chính giữa hai người lập tức xảy ra một vụ nổ, Yoongi đưa người chắn cho Jimin. Khi bụi tan, Justin cũng biến mất. Bất chợt mặt đất rung chuyển, sau đó là những tiếng ầm ầm, đá trên hang động bắt đầu rơi xuống. Seokjin hét lên:
"Không ổn rồi, mau rời khỏi đây!"
Những ngọn cây của cây tử thảo như bị chấn động, chúng điên cuồng bò đến bốn người, Namjoon dùng phép cắt cành cây của nó khi nó sắp tiến lại gần. Anh đỡ Seokjin chạy ra ngoài, Yoongi giải trói cho Jimin, vừa đỡ cậu vừa yểm trợ mọi người chạy khỏi hang động.
Vừa ra khỏi hang động, trước mặt bọn họ là bốn cây chổi bay, không suy nghĩ nhiều liệu đó có phải bẫy rập hay không, cả bọn lập tức leo lên bay ra ngoài. Một làn khói màu đen từ đâu thổi đến, mọi người muốn tránh nhưng không kịp, bốn người mất ý thức rơi khỏi chổi bay.
.
Khi mở mắt, điều đầu tiên Seokjin nhìn thấy là gương mặt của Namjoon, cậu ta đang gật gù kế bên. Anh nhìn xung quanh, đây chính là bệnh thất, anh nhớ hình như sau bị bọn họ bị làn khói đen tấn công thì mất đi ý thức.
"Trò tỉnh rồi ư?" Cô Jasmine từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Seokjin tỉnh lập tức đi lại kiểm tra.
Namjoon mở choàng mắt, có thể nhìn thấy đôi mắt đầy tơ máu và vẻ lo lắng của anh. Đẩy ghế lại gần, hỏi: "Anh ổn chứ? Có cảm thấy cơ thể mệt mỏi ở đâu không, hay có nơi nào không ổn không?"
Seokjin nhích mình muốn ngồi dậy, Namjoon đỡ anh lên, lấy gối chặn để anh dựa thật thoải mái "Không có chịu gì cả, chỉ cảm thấy mỏi nhừ thôi. Anh hôn mê bao lâu rồi?"
Namjoon thở phào "Anh đã ngủ mê ba ngày rồi."
"Được rồi, cơ thể rất bình thường, chỉ do mất máu quá nhiều và kiệt sức thôi. Ở lại đây nghỉ ngơi thêm một ngày để theo dõi, nếu tình trạng ổn định thì trò có thể ra về." Cô Jasmine đút hai tay vào túi áo, mỉm cười nhẹ.
"Cảm ơn giáo sư." Seokjin chưa kịp đáp thì Namjoon đã trả lời giúp.
"Đó là trách nhiệm của ta. Hai đứa trò chuyện đi, ta ra ngoài, nhớ là đừng ở lại quá lâu, Seokjin cần được nghỉ ngơi nhiều hơn." Cô Jasmine nói xong thì xoay người, có thể nghe thấy tiếng khép cửa truyền đến.
Lúc này Seokjin mới nhớ đến lão Justin, anh vội hỏi: "Taehyung đâu? Lão đã thả em ấy ra chưa? Còn cuốn sách nữa? Làm sao chúng ta thoát được khỏi tầng hầm?"
Namjoon vỗ nhẹ tay anh như bảo anh bình tĩnh.
"Taehyung đã an toàn, nhưng không phải do Justin thả mà là Jungkook và Hoseok tìm được em ấy. Taehyung và Eeri bị nhốt trong một cái gương gần đầm nước, cả hai rất ổn, Taehyung bị thương và đã được điều trị anh có thể yên tâm. Còn lão Justin thì đã biến mất, không ai nhìn thấy lão ra khỏi trường, cứ như bốc hơi vậy. Là giáo sư Sihyuk cứu chúng ta ra ngoài, khi chúng ta vừa bị khói đen tấn công thì giáo sư cũng vừa có mặt. Hiện, giáo sư đang truy tìm tung tích của Justin, nhưng có vẻ ông ta đã chuồn đi bằng cách nào đó rồi." Namjoon kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi.
Seokjin muốn hỏi cặn kẽ hơn, Namjoon cũng biết nhiêu đây sẽ không đủ để thỏa mãn anh, nói tiếp: "Anh có nhớ phần thưởng của trò chơi năm ngoái không, quả cầu thay đổi thời tiết mà Jungkook dành được ấy?"
Seokjin gật đầu.
"Nhờ nó mà Jungkook và Hoseok đã tìm được Taehyung."
"Làm sao có thể?" Seokjin không hiểu.
Namjoon ra hiệu cho anh đừng cắt lời, anh ấy bắt đầu kể lại sự việc.
Hoseok và Jungkook quyết định đi xung quanh nơi đó tìm kiếm, nhưng không thấy gì. Lanh quanh một hồi, Hoseok chợt nhận ra bọn họ đang di chuyển theo hình vòng tròn, giống như có vật gì đó ngăn cản không cho bọn họ tiến về phía trước. Cả hai nghi ngờ, quyết định đánh dấu lại ở những nơi mình đã tìm kiếm.
Đúng như dự đoán, nơi này chắc chắn có vấn đề, có người đã dùng bùa che chắn ở khu vực này. Bọn họ đã dùng rất nhiều bùa chú nhưng hoàn toàn vô dụng, không thể tìm được đường vào.
Bùa che chắn được thông dụng vì cách vận hành của nó, nó có thể che chắn tầm nhìn khu vực đó, trừ khi tìm được lỗ hỏng của nó.
Hai người dùng hết mọi cách, gần như đã bỏ cuộc quay về tìm giáo sư giúp đỡ thì Jungkook lại trầm ngâm đứng nhìn xung quanh. Cậu nhóc tìm đến đây là vì nhiệt độ, nếu bùa che chắn đã che mắt bọn họ vậy thì khi nhắm mắt và đi theo cảm nhận thì sao?
Jungkook nói là làm, cậu nhóc và Hoseok xé hai mảnh vải trên người, cột vào mắt, dù di chuyển bất lợi, nhưng chỉ cần sai một bước cũng sẽ thất bại, Jungkook nắm tay Hoseok đi vào trong, khi che mắt lại Jungkook như minh mẫn hơn, có gì đó thôi thúc cậu đi về phía trước, cậu nhóc có thể bước đi mà không đụng trúng bất kỳ chướng ngại vật nào.
Không lâu sau, tay Jungkook chạm phải một gốc cây. Lý tính nói cho cậu biết, bước thêm bước nữa cậu sẽ va vào nó, nhưng một phần khác trong đầu lại bảo cậu nhóc cứ tiến tới.
Cuối cùng Jungkook vẫn chọn bước lên phía trước, thế nhưng không hề có một cuộc va chạm nào, hai người cứ đi xuyên qua như gốc cây ấy không tồn tại, và gốc cây đó chính là lỗ hỏng của bùa che chắn.
Jungkook và Hoseok tháo bịt mắt, lập tức nhìn thấy một cái gương gỗ nằm dưới cây thường xuân trước mặt. Và họ đã tìm được Taehyung, Eeri như thế.
"Jungkook tặng nó cho Taehyung sao?" Seokjin sờ cằm ngẫm nghĩ.
Namjoon cười cười, Seokjin cảm thấy Namjoon thật bình thản, có vẻ như chuyện cuốn sách thời gian bị cướp đi không làm Namjoon lo lắng. Anh khẽ nhướng mày: "Cậu còn việc chưa nói với anh đúng không?"
Namjoon nhìn anh, cười to lộ hai lúm đồng tiền, nói: "Không phải anh thích trò này nhất sao? Tự đoán đi."
Seokjin đột nhiên biến sắc nhìn Namjoon, tay phải ôm lấy tay trái, mặt anh tái xanh đầy bệnh trạng khiến Namjoon hốt hoảng: "Cậu để một người bệnh như anh đoán ư? Cậu muốn giết anh đúng không?"
Namjoon đánh mạnh vào tay Seokjin: "Anh điên thật rồi, lấy bệnh tình của mình ra đùa à!"
Seokjin thôi giả vờ, ôm lấy nơi bị đánh: "Đau! Biết anh không đoán được rồi còn không mau nói?"
Namjoon lắc đầu, hết cách với người anh này, nghiêng người nói gì đó vào tai anh.
Seokjin như không tin được vào những gì mình nghe thấy: "Cuốn sách thời gian hắn cầm đi cũng là giả?"
Namjoon gật đầu, nhỏ giọng nói: "Thật ra, cuốn sách thật chưa từng xuất hiện ở bên ngoài, mà nó luôn nằm ở đây."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip