Chapter 61 - Yoonmin


Jimin, Jimin, Jimin, Jimin, Jimin...

Ai vậy? Là ai đang gọi cậu? Trong cơn mê man không rõ thực hay ảo dường như nghe thấy một người đang gọi tên cậu không ngừng, âm thanh càng lúc càng run rẩy.

Cậu cố gắng mở mắt để xem người đang gọi là ai nhưng cơ thể lại chẳng nghe lời, người đó vẫn không ngừng gọi như thể chỉ cần ngừng lại cậu sẽ biến mất.

Jimin, Jimin, Jimin, Jimin, Jimin, Jimin,...    

Cậu mấp máy môi, rất muốn trả lời.

Tiếng gọi của người ấy ngày càng hoảng sợ, ngày càng đau đớn.

Jimin chỉ muốn hỏi, điều gì lại khiến người ấy lo sợ đến vậy?

Jimin đột nhiên không muốn ngủ nữa, dù đang mệt chết đi nhưng vẫn muốn tỉnh lại, chỉ vì không muốn nghe giọng nói hốt hoảng đầy đau đớn ấy khi gọi tên mình. Bởi vì, người ấy phải gọi tên cậu bằng niềm vui và sự hân hoan, chứ không phải như bây giờ.

Jimin đã mơ một giấc mơ, ở đó rất tối, cả người cậu chằng chịt vết thương, hơi thở nặng nề khó nhọc, đau đến không thể thốt nên lời, khi cậu chịu không nổi nữa muốn bỏ cuộc thì anh xuất hiện, đứng ở nơi tràn ngập ánh sáng, rực rỡ như chính bản thân anh vậy, mỉm cười đưa tay về phía cậu.

Dù trước mặt hai người là một con đường đầy chông gai, chỉ cần đặt chân lên đó sẽ rất rất đau, máu sẽ chảy rất nhiều, gai nhọn sẽ cản bước cậu đi về nơi có anh. Nhưng Jimin không sợ, một bước, hai bước, ba bước, bốn,...

Đây là cảm giác gì nhỉ, là cảm giác chỉ cần người đó đưa đôi bàn tay ra, cậu cũng chẳng ngại ngần bước về phía anh. Có lẽ cả đời này thứ cậu không thể buông bỏ được cũng chỉ có người trước mặt này.

"Khụ... khụuuu..." Jimin ho sặc sụa, nước trong cơ thể bị ép ra bên ngoài. Một bàn tay ôm chặt lấy cậu, liên tục thì thầm "Em tỉnh rồi, may quá...em tỉnh rồi..."

Giọng nói run rẩy đến lạ thường. Jimin từ từ mở mắt ra nhìn, cậu nằm trong vòng tay của một người, cơ thể cả hai ướt đẫm, trời đã xế chiều lúc nào chẳng hay.

"Ổn.. ổn rồi, anh đ-đừng sợ." Jimin cố nâng cánh tay nặng nề lên, vỗ lên lưng người con trai ấy, muốn an ủi anh mọi chuyện đã qua rồi, cậu đã quay lại rồi.

Jimin ngả người ra, để mình có thể nhìn thấy gương mặt của Yoongi, môi anh tái xanh, đôi mắt đỏ hoe, tóc vẫn còn nhỏ giọt, trông nhếch nhác không thể tả.

Cậu bật cười, có lẽ cũng chỉ có mình cậu mới được nhìn thấy bộ dạng này của Yoongi thôi.

Jimin đưa tay lau những giọt nước trên gương mặt anh, khẽ nói "Em ổn rồi."

Anh quay đi, ôm cậu chặt hơn, không ngừng gọi tên cậu "Jimin.."

Jimin rất thích anh gọi tên mình như thế, cậu siết chặt cơ thể anh, khẽ thầm thì "Có người từng nói, nếu như không thể ở bên nhau, kết cuộc cuối cùng cũng chỉ là xa nhau."

Anh vẫn ôm cậu trong lòng, yên lặng lắng nghe Jimin thủ thỉ: "Cho nên, không muốn xa nhau thì nhất định phải ở bên nhau..."

"..."

"Nếu anh đã không muốn chúng ta xa nhau đến thế, vậy thì hãy ở bên nhau đi." 

Jimin chẳng biết Yoongi có nghe rõ lời cậu nói hay không? Anh ấy không hề có phản ứng lại với lời nói của cậu, chỉ có càng lúc càng siết chặt lấy cậu. Cậu vẫn chờ, chờ anh nói, gì cũng được, cậu muốn biết, có phải anh cũng nghĩ giống như cậu hay không? Dường như tất cả kiên nhẫn đều bị rút sạch, muốn mở miệng nói gì đó nhưng đã bị chặn lại, Jimin mở to mắt ngạc nhiên...

Yoongi buông cậu ra, anh lấy tay nâng cằm người đã cúi mặt xuống đất, để cậu nhìn thằng vào mắt mình, nói "Được."

Đây là lần đầu tiên, Jimin nhìn Yoongi gần đến thế, mũi cả hai gần như chạm vào nhau, cậu có thể nhìn thấy được bóng dáng mình in trong ánh mắt của anh. Anh nhìn cậu, trong mắt chỉ chứa hình bóng của mỗi cậu mà thôi, môi hơi mỉm cười.

Jimin thầm nghĩ, có lẽ đây là khoảnh khắc cậu sẽ lưu mãi trong ký ức.

"Chúng ta nhất định sẽ không xa nhau."

.

Trong lúc Jimin để Yoongi hong khô người cho mình, cậu hỏi một vấn đề mà bản thân thắc mắc "Làm sao anh tìm được em."

Yoongi đáp "Là thú thần hộ mệnh của em, nhờ nó mà anh mới thoát khỏi ảo giác."

Nhớ lại cảnh tượng đó, đôi tai chợt đỏ rần. Anh sẽ tưởng đó là thật nếu không có thú thần hộ mệnh kêu gọi, cũng không biết được Jimin đang gặp nguy hiểm.

Jimin không nhận ra được sự biến đổi nhỏ của Yoongi, cậu nhíu mày hỏi lại "Ảo giác?"

"Đúng vậy, trong sáng thế ký, khi con người bị dụ dỗ ăn trái cấm sẽ bắt đầu sa đoạ, nhận biết cái gì là thiện ác, tốt xấu. Trong cuộc thi, ảo giác chính là hiện tượng xảy ra sau khi có người ăn trái cấm."

"Như vậy có nghĩa là đàn dơi mặt người em và Eeri nhìn thấy không có thật?"

Như vậy trong tình huống lúc đó, Eeri đã chọn cái ác, bởi cô lựa chọn bỏ mặt Jimin. Còn Jimin, vì cứu Eeri nên khiến bản thân rơi vào hiểm cảnh, đó là cái thiện. Jimin nhíu mày, vậy trước khi hai người đến đã có người ăn trái cấm rồi ư? Là ai nhỉ?

Yoongi nghe thấy cái tên Eeri thì nghiêm túc hẳn lên "Eeri, người đồng hành của em là Eeri sao?"

Jimin gật đầu.

"Vậy cô bé đâu? Eeri là người đã kêu gọi Quỷ Lửa?"

Yoongi dám chắc chắn  việc này là do Eeri làm, bởi Jimin là người rất cẩn thận, cái tính này được rèn luyện bởi những lần chế thuốc của cậu. Jimin sẽ không sử dụng những chú thuật mà bản thân không nắm chắc, chưa kể Quỷ Lửa cực kỳ khó điều khiển.

Jimin không nói gì thì Yoongi đã nhận được đáp án, anh nghiêm mặt, chợt nghĩ đến việc nếu như anh không kịp thức tỉnh, nếu như anh không kịp dẫn đại hồng thuỷ đến thì không biết Jimin sẽ như thế nào nữa.

Jimin vuốt nhẹ mái tóc trên trán Yoongi, cười nhẹ "Đừng nghĩ nữa, chẳng phải em đã không có việc gì rồi sao."

Yoongi không nói không rằng đưa cả hai vào một cái ôm thật chặt, thật may vì không có cái 'nếu như' đó.

Cả hai ngồi đó một lúc thì đứng dậy, dù sao vẫn phải tiếp tục cuộc hành trình. Yoongi đặt vào tay Jimin một vật, chính là chiếc đũa thần đã lạc mất của cậu.

Jimin nhìn anh mỉm cười "Cảm ơn, vì tất cả."

Yoongi chỉ liếc cậu một cái, nắm lấy tay cậu "Đi thôi."

Hai người đi được một đoạn, càng đến gần trung tâm thì rừng càng rậm, thế nhưng Jimin chẳng hề sợ hãi chút nào, bởi lẽ có người ở cạnh cho cậu một cảm giác thật an toàn.

Jimin chợt thốt lên "Em hiểu rồi."

Yoongi nhướng mày.

"Những thứ chúng ta trải qua chính là một quá trình. Bảy ngày sáng thế là gợi ý, Vườn Địa Đàng là thực thi, Đại hồng thủy là kết quả."

Yoongi nhếch mép "Em chỉ nói đúng một phần thôi, đại hồng thủy không phải là kết quả, mà là bước chuyển."

Jimin lập tức bĩu môi, cậu đã suy nghĩ rất lâu đấy: "Vậy kết quả là gì?"

"Sau cơn đại hồng thủy sẽ là gì?"

Vòng ba của cuộc thi The Bloom, gợi ý được cho là Sáng Thế Ký, hay nói đúng hơn, vòng cuối cùng chính là được dựng theo Sách sáng thế. Bảy ngày sáng thế là gợi ý, vì nó sẽ buộc chúng ta trải qua bảy ngày hình thành nên đất trời, chính là muốn nhắc nhở, bọn họ phải xây dựng lại những sự kiện những việc đã xảy ra. Vườn Địa Đàng chính là nơi thực hiện, cậu và Eeri, chính là Người Nam và Người Nữ, nhiệm vụ của tuyển thủ khi vào Vườn Địa Đàng là phải thực thi các sự kiện, Con Rắn dụ dỗ Con người ăn Trái Cấm, có lẽ đã có nhóm khác đến đó trước thực hiện, con người sa đọa, biết suy nghĩ, tham lam, sợ chết, kiêu căng, ích kỷ, những tính cách đó đều có thể xuất hiện ở mỗi tuyển thủ tham gia. Cuối cùng, trong họa có phúc, Yoongi dẫn nước đến cứu Jimin trong biển lửa, tạo nên một trận Đại Hồng Thủy, nếu nói đó chỉ là bước chuyển tiếp thì kết quả chỉ có thể là...

"Con người phân tranh!"

Yoongi gật nhẹ đầu, trong mắt ánh lên sự khen ngợi.

"Cuộc thi lúc này mới chính thức bắt đầu."

-------------

Cuối cùng cũng xong cặp này TToTT

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip