Chapter 68 - Kí ức


Seokjin mơ màng trước kí ức của bản thân, là điều khiến Namjoon khó hiểu nhất. Dường như, dần vào sâu nơi này - cái được gọi là không gian được tạo ra từ tiềm thức của anh - Seokjin thỉnh thoảng sẽ hành động như vẻ ngoài của mình. 

Vô.cùng.ngây.thơ.

Phải chăng anh đang bị ảnh hưởng bởi mọi thứ xung quanh.

Seokjin 'nhỏ' kéo tay Namjoon đi khắp căn nhà rộng lớn, miệng không ngừng kể về từng ngõ ngách trong căn nhà, nơi anh ngã, nơi anh bày biện các món đồ chơi thú vị của mình. Đến trước phòng khách, căn phòng trang hoàng lộng lẫy bởi những chiếc khăn nhung đỏ thẫm viền vàng, bất chợt Namjoon ngừng lại trước bức ảnh gia đình cực lớn, anh khó hiểu nhìn lại, hỏi bằng giọng trẻ con non nớt:

"Sao vậy?"

Namjoon cúi đầu nhìn anh: "Anh không thấy lạ sao?"

Seokjin ngước mắt nhìn lên, tấm ảnh chụp ba người, có cha, mẹ và anh, mỉm cười hạnh phúc nhìn về phía ống kính. 

"Bức ảnh này gia đình anh chụp cách đây vài tháng, có vấn đề gì sao?"  

"Cánh tay của mẹ anh...giống như đang bế một thứ gì đó..." Namjoon nói, đồng thời quan sát vẻ mặt của Seokjin.

Seokjin hoang mang lắc đầu "Có sao? Sao anh không nhìn thấy..."

"Anh nhìn vào tay bà, anh nhìn thấy gì?" 

Ánh nhìn mơ màng của Seokjin khiến Namjoon chắc chắn đây không phải một trò đùa dai của Seokjin: 

"Tay mẹ, tay mẹ làm gì? Anh không biết, anh không thể nhìn thấy tay mẹ đang làm gì. Tại sao thế nhỉ?"  

Điều này khiến hai người rơi vào im lặng.

Bất chợt một giọng nói cất ngang dòng suy nghĩ của cả hai. Một người đàn ông trẻ tuổi bước vào từ cửa lớn, tháo chiếc mũ lẫn áo khoát dài của bản thân ra, ông mỉm cười nhìn Seokjin: "Ta đã về."

"Seokjin" nhảy cẩng lên, chạy vào lòng người đàn ông trước mặt. Hân hoan: "Con và mẹ rất nhớ cha đó."

Ông chỉ mỉm cười không đáp, ông xoa đầu đứa con trai của mình rồi hỏi.

"Mẹ đang ở trong phòng?"

Seokjin khẽ gật đầu, ông dường như suy nghĩ điều gì, khẽ thở dài, nói bằng giọng trịnh trọng:

"Ta có việc cần bàn cùng mẹ, Seokjin ngoan ngoãn ra vườn chơi nhé? Khi nào xong việc, ta và mẹ sẽ dẫn con đi...dã ngoại ở Khu Rừng Hoa phía Nam, được không?"

Seokjin năm tuổi khó nhận ra sự kì quái trong giọng nói của ông Kim nhưng Namjoon đứng cách đó không xa thì hoàn toàn nghẽ rõ. Nhìn gương mặt của ông Kim mười mấy năm về trước, khiến Namjoon hơi ngỡ ngàng. Năm tháng cùng sự mất mát đã khiến ông trở nên tang thương hơn rất nhiều.

Anh như một đứa trẻ đúng nghĩa, khi biết bản thân sắp được đi chơi, lập tức vui vẻ đồng ý, chạy ra vườn hoa. Namjoon chẳng thể làm gì khác là đi theo anh, bước ra khỏi cửa, như thể có linh tính mách bảo, xoay người lại, hóa ra ông Kim vẫn chưa rời khỏi, vẫn đứng đó nhìn về phía Seokjin với ánh mắt đau thương.

Lần đầu Namjoon nhận ra, hóa ra người đàn ông kiên cường này cũng có mặt yếu đuối đến vậy... Ông hít một hơi thật sâu, rồi nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt. Bình tĩnh và kiên định. Xoay người bước lên lầu.

Seokjin đã chạy đi, Namjoon đi theo lối mòn vào vườn hoa, khẽ mỉm cười khi nhìn thấy những cành cây kẽ lá ở đây như đang nhảy múa cùng Seokjin, từng đàn bướm đủ sắc màu như đứa trẻ trước mặt thu hút, không ngừng bay lượn xung quanh. 

Đúng là tiên tử, Namjoon tự cảm thán trong lòng. 

Nhưng khiến Namjoon chú ý chính là gương mặt vốn đang vui vẻ của Seokjin đã thay đổi một cách chóng mặt chẳng còn xót chút vui vẻ hay hồn nhiên nào, mà nghiêm nghị một cách kỳ lạ, sự đối lập thế này làm Namjoon hơi rùng mình, giống như anh có hai nhân cách vậy.

Seokjin đứng dậy, đàn bướm như cảm nhận được điều gì, chúng dập cánh bay đi, nhưng bông hoa rực rỡ cũng thôi lay động trong gió. 

"Đi thôi." Anh nói.

"Chúng ta đi đâu?" Namjoon nghi hoặc, bọn họ vừa ra vườn hoa mà thôi.

Seokjin lắc đầu, giọng nói thỏ thẻ như thể hòa vào cơn gió "Không biết."

Nghe anh nói vậy Namjoon cũng không hỏi nhiều, bởi bọn họ cũng chỉ đang ở trong một quá khứ đã xảy ra mà thôi. 

Namjoon đưa tay ra, Seokjin nhìn bàn tay to lớn trước mặt, vẻ mặt thoải mái hơn rất nhiều, anh khẽ mỉm cười, gương mặt vô cùng non nớt, sau đó nắm lấy.

Seokjin để kí ức dẫn dắt mình, bước vào nhà một cách chầm chậm, lén lút. Vì anh đã quên mất một điều, mình vẫn chưa viết thư.

Đi qua căn phòng của cha mẹ vẫn đang đóng chặt, nhanh chóng lẻn vào thư phòng, bước về tủ sách, lấy ra một cuốn sách về thế giới Muggles mà cha mua tặng. Bên trong kẹp một tờ giấy đã ngả màu.

Anh có thể nhìn thấy dòng chữ không ngay ngắn của bản thân trên trang giấy lụa.

"Gửi đến Nam Hyun, em vẫn khỏe chứ?

Seokjin . "

Trong giây phút đó, từng đợt kí ức về Nam Hyun dần dần quay về trong trí nhớ của Seokjin, nhưng dòng chữ biến mất đã thu hút sự chú ý của anh, một dòng chữ mới xuất hiện.

"Seokjinie! Cuối cùng anh cũng viết thư cho em. Bây giờ anh đang ở đâu? Từ sau khi anh dọn nhà đi, em không thể tìm được anh. Em rất nhớ mọi người. Mọi người hiện giờ đang ở đâu?

Nam Hyun. "

Namjoon phát hiện, đây không phải là giấy thông thường, mà là một tờ Giấy Truyền Tin khá hiếm có. Chỉ cần hai người sở hữu hai tờ giấy nối liền, thì có thể viết thư trao đổi bất cứ lúc nào. Nhanh chóng và vô cùng tiện lợi.

Seokjin dường như đã bị ký ức của bản thân điều khiển. Anh trả lời những câu hỏi mà Nam Hyun gửi đến, nhưng luôn tránh trả lời về vị trí của bản thân. 

"Em thật sự rất nhớ Seokjinie đó, mẹ muốn dẫn em đến thăm anh, nhưng chẳng biết tìm gia đình anh ở đâu cả. Hay anh nói cho em biết, mọi người đang ở đâu được không?

Nam Hyun. "

Seokjin hơi cắn môi, giống như đang rất lưỡng lự, cuối cùng mới đặt bút,

"Anh cũng rất nhớ Nam Hyun, nhưng anh đã hứa với mẹ là không được tiết lộ. Nếu anh nói ra, mẹ sẽ mắng anh đó.

Seokjin."

"Nhưng em rất muốn gặp Seokjin, chuyện này chỉ có anh biết em biết, vậy thì đâu thể tính là thất hứa.

Nam Hyun."

Cậu nhóc như sợ anh sẽ từ chối, tiếp tục viết 

"Đi mà đi mà, em chỉ muốn gặp Seokjinie một chút thôi, một chút thôi.

Nam Hyun."

Namjoon nhìn dòng chữ ngay ngắn trên trang giấy, trong lòng đột nhiên hoảng sợ, bởi vì dòng chữ trên giấy truyền tin đã không còn vẻ non nót của một đứa trẻ bốn năm tuổi nữa, nó vô cùng ngay ngắn.   

Có kẻ muốn moi tin từ miệng Seokjin!

"Đừng nói!"

Namjoon cầm lấy bàn tay hơi run của anh muốn ngăn cản, nhưng Seokjin ngước mắt nhìn anh, nước mắt không ngừng rơi xuống gương mặt trẻ thơ. 

"Vô dụng thôi."

Vì dù Namjoon dùng sức đến mức nào, bàn tay tưởng chừng như nhỏ bé vô lực ấy vẫn di chuyển trên trang giấy.

"Được thôi... nhưng Nam Hyun không được nói chuyện này cho mẹ anh nhé!

Seokjin. "

Tay Namjoon dần dần buông lơi, bởi quá khứ đã xảy ra thì không thể nào thay đổi được.

"Nam Hyun hứa."

Có thể nhận ra, bên kia đã gấp đến mức nào, ngay cả tái bút cũng không thèm viết. Mà Seokjin thì không thể nhận ra được sự khác thường này.

"Hôm nay cha mẹ sẽ dắt anh đi dã ngoại ở Rừng Hoa phía Nam. Dì và em có thể đến đó chơi cùng, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt, lâu rồi anh không gặp em, thật sự rất nhớ em.

Seokjin."

"Tốt. Seokjinie đừng nói chuyện này cho ba mẹ biết nhé, em muốn dành cho cô chú một sự bất ngờ." 

Seokjin cất mảnh giấy lại vào trong cuốn sách, anh đứng trước kệ sách to, không nói không rằng.

Trái tim Namjoon như bị bóp nghẹn, khuỵu người xuống ôm đứa bé vào lòng, bờ vai nhỏ bé đang run rẩy.

Lúc này đây, khi sự thật đã phơi bày, người khó chịu nhất vẫn là Seokjin.

"Là anh, quả nhiên chính anh đã hại chết mẹ mình." 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip