Chapter 9


" Haru haru Mudyeojyeoga nế ê ề ê...."

Haizzzz chính là ta đếm từng ngày từng ngày a~~~ Hôm nay vừa đúng hẹn 5 ngày của ta với Ngô Diệc Phàm, ắc hẳn tối nay hắn sẽ đến mang ta đi..Trong những ngày qua ta đã âm thầm khéo léo làm party chia tay với vườn hoa mỹ nam ở đây rồi thế nhưng vẫn còn 3 người ta không .. khụ chính là khôm dám nói a~. Ta cam đoan 3 người này phản ứng sẽ không đơn giản ..híc có lẽ nào sẽ giống Biện Bạch Hiền. Hừ nhắc tới tên nhóc ấy ta bỗng dưng lạnh cả người , nhớ hôm đó ta chỉ nhẹ nhàng đặt tình huống thôi hắn đã một khóc , hai nháo , ba thắt cổ hại ta phải phun không biết bao nhiêu nước bọt mới dụ dỗ hắn thành công . Lại miên mang tưởng tượng..ặc không thể ta thà không nói còn hơn nghĩ tới hình ảnh Kim Chung Nhân hoặc Phác Xán Liệt hai mắt đẫm lệ ôm ta chặt cứng...ừm dường như ta đã đi quá xa rồi hê hê, các tỉ muội stop ngay việc tưởng tượng đi nhé , không thấy ta da gà da vịt nổi lên hết đây sao?

Ngô Thế Huân không hiểu sao hôm nay lại mất dạng..cũng tốt ta không cần phải biên soạn một kịch bản mới a... sắc trời cũng vừa lúc rũ màu ta cũng đã chuẩn bị tất tần tật mọi thứ, nghĩ đi nghĩ lại cũng nên đi tắm chứ

Trong khi ta đang thảnh thơi ngâm mình trong dục trì khói bốc nghi ngút thì bỗng nhiên mặt đất có dấu hiệu rung động, lẽ nào là động đất? Nghĩ đến bản thân đang trần như nhộng nếu trần nhà sập xuống chẳng phải ta sẽ bị phát hiện trong bộ dáng " đồi trụy" sao? Àn tuê... Ta toan xoay người bước lên bờ không ngờ trong dục trì như có hố đen vũ trụ, cả hồ nước trũng sâu một hố thật lớn, ta sợ hãi hai tay bám chặt vào bờ dục trì mà nhấc người lên thế nhưng lỗ hổng kia ngày càng lớn , lực hút cũng thật cường đại, hai tay ta run rẩy đến trắng bệt ...xoay người nhìn... Mẹ ơi bên dưới lỗ hổng kia không phải là bồn tắm nhà ta sao? Chẳng lẽ... không ta không muốn trở về... Ta gấp đến độ hai mắt đã nhòe nước, dùng hết sức bám trụ vào bờ trì trơn trợt.

" Cứu...."

Chết tiệt khi nãy ta đã đuổi bọn tỳ nữ đi hết , lúc này làm gì có ai giúp ta chứ. 

Bực bực bực bực...âm thanh ngón tay ta cố gắng bám trụ vào bờ trì đã đến giới hạn mà buông ra vang lên rõ ràng một cách đáng sợ, ta thật sự không muốn trở về, ta còn phải gặp Diệc Phàm , còn có cả lời chia tay với Kim Chung Nhân, Phác Xán Liệt, Ngô Thế Huân... 

Rầm... âm thanh cửa thô bạo mở ra cũng chính là lúc ngón tay cuối cùng của ta buông thả. Ta bị lực hút trong lỗ hổng kéo vào không gian tối đen... nhưng trước lúc ta bị nhấn chìm trong không gian ấy ta vẫn còn kịp nhìn thấy vạt áo màu lam nhũ của ai đấy thấp thoáng bên trên...màu lam nhũ...chẳng phải y phục Ngô Diệc Phàm thích nhất sao? Ha hả, cũng thật trớ trêu..à không thật sự quá cẩu huyết mà.

Bịch...

" Á..."

Híc ta thật hoài niệm giây phút bị ném về thới cổ đại a..lúc ấy chỉ có chút ngạc nước mà thôi ...hừ bồn tắm nhà ta kích cỡ mini thôi nhá, ném cũng nhẹ nhàng chút chứ, ôi bả vai của ta....

Tíng ting...

Ể, kẻ nào biết ta vừa mới đi du lịch..khụ là du lịch cổ đại về mà tới vậy nhể? Vơ vội cái khăn tắm quấn quanh hông ta nghi hoặc mở cửa.

" A, thành thật xin lỗi quý khách vì bỗng dưng động đất nhẹ nên tôi đến trễ "

* Ngơ...* Ngoài việc đó ra ta không làm được việc gì khác hơn... Híc Why? Ta đã đi hơn một năm lại chỉ bằng một canh giờ ở đây sao? Vì sao tên thợ lắp đặt máy lạnh lại nhởn nhơ xuất hiện trước mặt ta chứ? Ai đó làm ơn nói cho ta biết đi? Anybody? 

Tên nam nhân kia chẳng màng ta đang chơi trò " nữ hoàng băng giá" mà lướt qua ta , sau đó hì hục lắp đặt máy lạnh lại tiếp sau đó ngoe ngẩy cái mông " siêu vòng 3" của hắn mà đi. 

Nhìn sang màn hình máy tính có hình một chú chim cánh cụt lắc lư.... là tin nhắn báo đã nhận được chương cuối của truyện ta viết... thời gian ... chỉ là một canh giờ..  

Trời lại bỗng dưng nổi sấm sau đó mưa như trút đổ xuống.. ta nhìn từng hạt mưa dội vào cửa kính môi mấp máy một bài hát thật đúng tâm trạng 

" Why does it rain...."

.......

Thời tiết từ ngày hôm đó cứ mưa suốt, ta thật nhàm chán, ta nhớ khoảng thời gian ở Cao Ly làm sao... ta nhớ mỗi khi ta cùng nhóc tử Biện Bạch Hiền chơi đùa bên nhau, lại nhớ đến dáng vẻ chật vật của Trương Nghệ Hưng khi ta cố tình trêu chọc hắn..lại nhớ đến hình ảnh Kim Tuấn Miên cùng Kim Mân Thạc mặt mũi đỏ bừng khi ta cố ý tán tỉnh bọn họ...lại nhớ đến ánh mắt to tròn moe moe của Độ Khánh Thù khi ta trổ tài trù nghệ của mình...lại còn có Lộc Hàm nữa chứ..híc tên đó lúc nào cùng độ độ nam tình với ta ... Rồi cử chỉ ôn nhu của Phác Xán Liệt.. ánh mắt cong cong của Ngô Thế Huân.. Kim Chung Nhân... khụ chính là ta vô cùng nhớ bọn họ...

* Ngươi không bỏ sót ai chứ?*

A a a a a ta đã cố tình bỏ qua các ngươi nhắc đến làm gì...đúng đó chính là ta cực nhớ mặt than của Ngô Diệc Phàm đó rồi sao? Hức các ngươi có là ta đâu mà hiểu được cảm giác ta lúc này chứ hả? Oa oa oa ta muốn khóc...híc chính là ta đã khóc rồi. Ừm ta muốn uống rượu, ta muốn say ...

Rầm...

" TMD, sao không có lon bia, chai rượu nào trong tủ ?"

Nghịch cảnh..đích thực là nghịch cảnh, trời vẫn còn mưa phùn mà ta phải cực khổ đi mua bia..hừ tại làm sao? 

Tâm trạng buồn bực nên ta thấy bất kỳ thứ gì có đôi có cặp cũng chướng mắt..đến ngay cả hai cái thùng rác trước khu chung cư kia cũng thật chướng mắt ta hừ hừ, có biết bao nhiêu màu sắc,  sao cứ bắt buộc cùng một màu rực đỏ chứ hả? Lại còn tựa sát vào nhau ... hừ ta nghiến răng ném chai bia trong túi về phía thùng rác

Xoảng..." A...."

Ôi mẹ ơi, ta vừa dùng tay trái ném a..híc hôm trước vừa va vào bồn tắm đến bây giờ bả vai vẫn còn đau nhức... sao không ai cản ta chứ, tay ta vì đau mà ném nhầm hướng mất rồi... Thiên a, vì sao lại có người ngay bên cạnh thùng rác chứ hả? Khẩu vị có nặng quá không vậy?

Người kia cả thân toàn là màu đen liền có sắc đỏ điểm lên..thật hài hòa...à không ta làm hắn bị thương rồi a. Nam nhân kia tay ôm lấy vết thương trên đầu loạng choạng bước đến trước mặt ta...hic hắn ta thật cao a.. ta không đánh lại nổi. Trong lúc hắn ta trừng mắt với ta thì một đoàn nữ sinh trong tay súng ống từ đâu đã ào ạt đổ bộ khu vực lân cận

" Á... là Kris oppa, anh ấy kia rồi, mọi người Kris oppa ở đằng kia"

Một nữ sinh ánh mắt đại bàng đã tia được vị trí của bọn ta, ơ khoan nàng ta vừa gọi nam nhân này là gì?

" Ngươi là Kris?"

" Ngươi cũng là fan?"

Nam nhân cuối cùng cũng mở lời, giọng có chút trầm khàn nhưng ta không chú tâm cho mấy, cái quan trọng chính là thần tượng trước mặt ai mà không rối.. Ha hả nhưng ta không có à, cũng nhờ thời gian thực tập lâu dài ở cổ đại ta đã " chai sạn" với nhan sắc kia rồi. Nhìn sang bên trái lại nhìn sang bên phải, thậm chí nhìn luôn cả góc khuất phía sau thùng rác...ặc không được, dường như chính ta khiến hắn  bị phát hiện ..hơn nữa hắn cũng bị thương ta đành ra tay nghĩa hiệp thôi.

Nắm chặt tay hắn ta lôi hắn chạy thẳng lên nhà, để hắn ngồi trên sô pha ta nhanh chân đi tìm hộp cứu thương...hê hê trong tay có chút y thuật..à khiêm tốn mà nói có nhiều y thuật thật tốt a~

Khi ta quay trở lại Kris đã tháo mắt kính, khẩu trang và mũ xuống làm lộ ra khuôn mặt nam thần mà bấy lâu ta ao ước.. éc chính là ta hâm mộ. Ta hít một ngụm khí lạnh ngồi trước mặt hắn bắt đầu khâu vết thương..híc chai bia kia thật lợi hại , vết thương thật sự sâu a... ta cũng thật bội phục bản thân ném thật chuẩn , rõ ràng hắn có đội mũ nhưng vẫn chuẩn xác ném trúng mang tai hắn a~~~

Khi tay ta chuẩn bị gim mũi kim đầu tiên xuống vết thương hắn thì 

" Hoàng tiên sinh..."

" Á...."

" Thật xin lỗi, ngươi không sao chứ?"

Là do hắn a~~ ai bảo lại cất giọng gọi ta là Hoàng tiên sinh chứ, làm ta phút chốc giật bắn mình, giọng hắn vô cùng giống hệt với mặt than họ Ngô kia chứ, ta vẫn nhớ như in lần đó ta ngu ngốc ra làm sao mà gọi hắn bằng cái tên Hoàng Tiên Sinh.. giờ đây trước mặt ta một nam nhân bộ dạng , giọng nói y hệt.... ta không có nhớ hắn à....

" Người bị kim khâu đâm vào vết thương chính là ta, ngươi vì sao lại khóc?"

" Ách, ta khóc khi nào, ngươi ngồi im ta khâu vết thương cho ngươi."

Người này thị lực có vấn đề à, ta khi nào khóc chứ...nhưng mà sao lại có nhiều vết thương vậy chứ...thật mờ a~~~~

" Còn nói không"

Hành động đưa tay gạt nước mắt cho ta của hắn quá bất ngờ khiến ta lại một lần nữa đâm mũi kim lên miệng vết thương( poor Phèm)

" Á, ngươi có thật là bác sĩ không vậy?"

" Oa oa oa, là do ngươi, ta đã bảo ngươi ngồi im ngươi lại rảnh rỗi làm chuyện vớ vẩn đó làm gì hả..oa oa oa"

"................."

" Ngươi xuất hiện trước mặt ta làm gì hả? Ngươi giống hắn thì được gì, ngươi có giọng nói giống hắn thì được gì, chung quy ngươi cũng không phải là hắn, không phải là Ngô Diệc Phàm...không phải là mặt than của ta... oa oa oa"

" Thật ra ta chính là Ngô Diệc Phàm"

" Ngươi câm miệng, nếu ngươi là Ngô Diệc Phàm vì sao không ôm ta, không hôn ta, hắn dù có là mặt than nhưng hắn yêu ta, sẽ không như ngươi... ngươi là đồ giả mạo"

" Ngươi xem đi"

Hắn ném ra trước mặt ta một tấm thẻ...ừm là chứng minh thư a.... nhìn xem... WTF? tên thật của hắn là Ngô Diệc Phàm... diện mạo giống, giọng nói giống, tên cũng giống... chỉ khác một điều ...hắn không phải là mặc than

" Mặc kệ tên ngươi là gì, ngươi vĩnh viễn cũng không phải là hắn... "

Ta rũ mắt tập trung khâu vết thương cho hắn...sau khi khâu xong ta liền tìm cớ tiễn khách

" Ngươi yên tâm ta đã khâu thẫm mỹ, sẽ không để lại sẹo đâu..giờ ngươi có thể đi được rồi"

" Ngươi muốn đuổi?"

" Ân.."

Ặc, ta có quá thẳng thừng không nhỉ? Sao sắc mặc hắn khó coi thế kia..

" Hoàng....."

" Tử Thao..."

" Ta biết"

" Ể, sao ngươi biết tên ta?"

" Tấm bằng khoa y kia ... vì thế ta mới an tâm để ngươi xử lý vết thương chứ"

Hảo, thì ra tên này đã một khắc quét tia laze hết căn nhà ta rồi...hừ nếu ta mà có mất bất cứ đồ vật giá trị nào ta liền đăng tin cho ngươi thất nghiệp... À mà khoan từ bao giờ hình tượng Kris gege của ta lại tệ hại vậy chứ... a a a chính là vì tên mặt than chết tiệt kia, chính hắn khiến ta rối loạn thế này.

" Ngô Diệc Phàm, ngươi là tên mặt than chết bầm..."

Ta lẩm bẩm lời chửi rủa không nghĩ tới người trước mặt lại nghe thấy, hắn ta nhíu chặt chân mày nhìn ta, môi mấp mấy điều gì đó, mà ta lại có dự tính từ khuôn miệng xinh đẹp kia sẽ phun ra những từ thô tục,..ặc chính là vì tên mặt than kia .... Ngay khi Kris mở miệng ta đã nhanh chóng lấy tay bụm miệng hắn lại

" Ngươi không được nói, đừng khiến hình ảnh đẹp đẽ của ngươi trong lòng ta tụt giảm a... ngươi ...ngươi kí tên cho ta đi"

Ặc, thật thô bạo ta chỉ đưa cho hắn tấm poster " dìm hàng" của hắn thôi mà có cần xé nó đi không hả? tiền của ta a...

" Hoàng Tử Thao, tay của ngươi toàn là cồn..."

"................ đại hiệp ta sai rồi, komenasai~~~~~~~~~~~~"




~~~~~ Híc, sao lại càng ngày càng nhàm thế này a~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: