Chap 3 - Ddudungie?


Chẳng hiểu sao, sau khi xách cái bịch đen đó về nhà cô lại trở nên hớn hở hẳn. Hăng hái tắm rửa sạch thơm tho rồi lại bám lấy cái bịch đen đó. Trông cô nâng niu nó giống như là vàng vậy. Loài người thật khó hiểu, thở dài. Cổ hít hít rồi ngửi ngửi, từ từ nhẹ nhàng mở cái bịch ấy ra. Nghiêm trọng vcl.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

My heartu is shoock!! Thì ra cái bịch đó là sầu riêng hả :vvv Hèn chi nặng mùi quá trời. Nếu mà không có mùi này chắc tôi cứ nghĩ cổ giấu ma túy rồi hít không ấy chứ.  Nhìn cô ăn trông hạnh phúc thật, làm tôi cũng cảm thấy vui lây. Chắc có lẽ cô thích ăn sầu riêng lắm. Khẩu vị nặng thật :)

Sau khi chén hết một miếng sầu riêng to rồi cô mới chịu ngó ngàng đến tôi.

"Mèo con, nhóc có muốn ăn thử trái cây yêu thích của chị không?" - Victoria vui vẻ hỏi tôi.

"Meow ^^" - Đương nhiên là tôi muốn thử rồi. Cô đặt một miếng sầu riêng nhỏ vào cái chén ăn vừa mới mua cho tôi. Thử liếm liếm một ít, tôi có nhận xét như này. Mùi thì có vẻ nặng nhưng ăn thì không tệ.

"Wow, nhóc cũng ăn được sầu riêng hả? Hay thật!" - Victoria ngạc nhiên mở to mắt nhìn tôi, làm như đây là năng lực siêu nhiên vậy. Trông mắc cười chết đi được.

"Hình như nhóc vẫn chưa có tên thì phải, để xem nào." - ngồi một hồi lâu suy tư, cô không thể suy nghĩ được gì, vì bây giờ đầu cô chỉ toàn sầu riêng thôiiii.

"Sầu riêng....durian....du...d.....ddun.Ddudungie!" - cô búng tay một cái, tỏ vẻ như mình vừa nghỉ ra được thứ gì hay ho lắm.

"Ddudungie nghe hay không nhóc, cưng có thích tên này không? ^^"

"Meow meow"- tôi gật gù vài cái. Nghe hơi dài dòng nhưng cũng dễ thương. Tên cô đặt cho mà, tên gì tôi cũng thích.

"Ddudungie... ddudungie... là ddudungie." - cô vừa ăn vừa ngân nga tên tôi như thể nó là một bài hát vậy. Đáng yêu thật!

Tự nhiên Cô đứng bật dậy giống như là mình đã quên thứ gì đó quan trọng lắm, tôi thấy cô moi từ trong bịch đồ mà khi nãy đã mua cho tôi. Ôi trời, thì ra là sữa cho tôi uống. Người yếu tim mà ở cùng với cô chắc sẽ sống không được lâu. :v

"Chị xin lỗi nhé, mém xíu là chị quên cho em uống sữa rồi" - cô vội vàng đổ sữa ra rồi đưa cho tôi.

"Meow~" - thực sự là tôi cũng đâu có đói đâu. Tại vì khi nãy tôi đã chén một đống thịt bò thơm ngon rồi mà :)))

Sau khi ăn xong món yêu thích của cô, chúng tôi chuẩn bị đi ngủ. Nằm trên giường đợi cô đánh răng tôi vẫn nghĩ, nhiệm vụ mà họ giao cho tôi là gì, tôi vẫn chưa hiểu được. Nếu như không hoàn thành nó nhanh chóng thì khi nào tôi mới trở thành người đây. Tiếng mở cửa của cô làm tôi thoáng giật mình, không suy nghĩ nữa bây giờ tôi chỉ biết chờ đợi thôi. Lúc nào cũng vậy, vừa leo lên giường là cô lại ôm lấy cái laptop. Công việc lại là công việc. Tò mò nhìn vào, xém xíu nữa là tôi mém xỉu kiểu mèo rồi. Gì mà toàn chữ với chữ thôi nhìn hoa cả mắt. Để bảo toàn tính mạn tôi chỉ biết nằm kế bên cô thôi.

Lâu lâu cô lại nghé mắt xuống nhìn tôi, vuốt ve tôi vài cái như để tôi không cảm thấy cô đơn khi không ai chơi cùng. Mỗi lần cô vuốt ve tôi là lại một lần tôi được cảm nhận sự ấm áp. Tôi cảm thấy nhiệm vụ lần này giống như một kỳ nghỉ ngơi cho tôi sau khi phải vượt qua nhiều khó khăn, đúng chứ? Làm việc đến khoảng gần nữa đêm, thì mắt cô cũng mở không lên vì nhìn quá lâu vào máy tính và cuối cùng là gục ngã ngủ quên trên giường không tắt máy tính. Nhìn cô mắt nhắm mắt mở, gục lên gục xuống trông thật buồn cười.

Còn một điều nữa mà các bạn vẫn chưa biết là tôi có thể biến thành người vào khoảng thời gian từ nữa đêm cho đến tờ mờ sáng. Vì thế loài mèo chúng tôi luôn hành động vào ban đêm. Hơn nữa vì tôi đã sắp đến nhiệm vụ cuối cùng nên tôi có thể biến thành người vào ban ngày nếu như tôi muốn, nhưng nó sẽ kéo dài không lâu vì sẽ hao tổn đến sức mạnh của tôi.

Vì sắp đến thời điểm biến đổi thành người nên tôi nhẹ nhàng bước xuống giường di chuyển ra phòng khách để không làm phiền giấc ngủ của cô.

Trở lại thành người thật nhẹ nhõm, tay chân di chuyển cũng thoải mái hơn. Thích thật! Mở nhẹ cửa phòng cô, tôi lén lút đi vào phòng tắm mượn đỡ áo choàng tắm mặc đỡ vì tôi chẳng có gì để mặc cả, với lại áo choàng tắm dễ cởi để trả lại cho cô vào buổi sáng nhanh hơn. Tôi bước lại gần cô, giúp cô tắt màn hình máy tính, đỡ đầu cô nằm xuống gối rồi kéo chăn lại cho cô. Cũng may là cô ngủ say chứ lỡ như cô mà thấy tôi thì không biết sẽ ra sao luôn. Có khi bị cho là trộm hay biến thái rồi bị lôi lên đồn cảnh sát mấy hồi.

Tò mò một chút tôi lại nghĩ "Không biết cuộc sống của cô trước khi gặp tôi có khác gì không?" Vì trông cái sự bình tĩnh, nghiêm nghị, quyết đoán nơi làm việc, một chút thoải mái với Thư ký Choi, mà hình như cả công ty cô chỉ thân thiết với thư ký Choi thôi nhỉ? Tôi chỉ thấy cô nói chuyện và tiếp xúc với mỗi thư ký Choi thôi. Nhưng lúc nào tôi cũng thấy sâu trong đôi mắt cô có gì đó rất buồn bả, sự mất mát đã dần ngui ngoai nhưng không thể lành. Vết thương ngoài da thì có thể lành nhưng trong tâm hồn thì lại không. Nhưng điều đó dường như được cô che dấu rất kỹ và nó chỉ bộc phát ra khi cô ở một mình. Đôi mắt mèo của chúng tôi thường đựơc ví như một viên ngọc ánh sáng cho nên khi trong bóng tối chúng tôi vẫn có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ kể cả những điều sâu thẩm trong tâm hồn bạn. Chính vì điều đó, nó càng thoi thúc tôi muốn làm cho cô mỉm cười, muốn cô hạnh phúc, muốn cô thực sự vui vẻ. Vì lúc cô cười là khoảng khắc tôi cho là đẹp nhất. Đẹp hơn cả bầu trời mà tôi thường thấy. Có thể tôi nói như vậy mọi người sẽ nghĩ rằng tôi nói quá, nhưng...thật sự là như vậy mà :).

Ngắm nhìn khuôn mặt đẹp đẽ ấy thêm một chút nữa, tôi lặng lẽ ra ngoài phòng khách. Nằm trên cái sofa êm ái, khoác hờ chiếc áo khoác được treo ngoài cửa của cô. Mặc dù có chút lạnh lẽo nhưng tôi vẫn chịu được. Cố gắng chìm vào giấc ngủ.

_________________________________________

Tôi thức dậy vào lúc trời vừa tờ mờ sáng, vì tôi muốn thức dậy trước khi trở lại thành mèo. Nhẹ mở cửa phòng cô, thấy cô vẫn đang ngủ say. Tôi tham lam lại gần để ngắm nhìn khuôn mặt đẹp đẽ đó. Cô ngủ say thật, tôi bất chợt mỉm cười, kể cả khi ngủ khuôn mặt cô vẫn phụng phịu như ai vừa chọc giận cô vậy sao? Sau khi trả lại áo choàng tắm cho cô cũng là lúc tôi trở lại thành mèo. Mon men lại gần cô, tôi nhảy tọt lên giường rôì quấn lấy cái chăn ấm áp. Giá như hôm nào cũng được ngủ cùng cô như vậy nhỉ? Chứ nằm ngoài chiếc sofa lạnh giá đó thật sự rất lạnh và cô đơn không êm ái và ấm áp như cô. Mà lỡ như cô ấy thấy mình biến thành người thì sao nhỉ?? Liệu cô có sợ sệt và xa lánh tôi như những người trước đây hoặc cho tôi là một con quỷ, một thứ kì quái mà loài người không bao giờ tin? Dẹp bớt những suy nghĩ vớ vẫn của mình, tôi cuộn tròn vào lòng cô, lười biếng ngủ thêm một tí.

Mặt trời bắt đầu một ngày mới bằng cách tỏa ánh sáng lên bề mặt trái đất, còn tôi bắt đầu một ngày mới bằng việc đánh thức cô dậy. Để mà có thể kêu cổ dậy là cả một công việc cực nhọc đối với một con mèo như tôi. Haizzzzz.... tại sao cô lại ngủ say như vậy chứ?? Thức dậy đi mà!!! Tôi đang dần tỏ ra tuyệt vọng vì tôi ĐÃ NGỒI TRÊN MẶT CÔ 10' RỒI VÀ DẶM MẤY VÒNG TRÊN NGƯỜI CÔ RỒI MÀ CÔ VẪN KHÔNG CHỊU DẬYYY!!! Chẳng lẽ cô muốn tôi dùng phép để "bắn" cô một cái cho cô tỉnh ngủ để ko bị trễ giờ làm sao Victoria??? Mà không được lỡ mạnh tay quá cái cổ xỉu luôn rồi sao.

"Oh Goddd.... It's 7 o'clock. I'm lateee, why you don't wake me up Duddungie???"

Cô bất ngờ bật dậy rồi la toáng lên làm tôi ngã lăn quay xuống giường. Chẳng phải tôi đã ngồi trên mặt cô 10' rồi sao? Là tại cô chứ có phải tại tôi đâu.Khổ cho cái thân mèo này quá. T-T

"Seriously, Victoria??" - tôi thầm nghĩ : Cô gái này thật thú dzị.

Cô vội thay đồ, chỉnh trang lại khuôn mặt mình rồi bỏ tôi vào túi cho thú cưng lao đến công ty.

"Thư kí Choi!"- Victoria kêu lên khi thấy cô Choi đứng ở quầy tiếp tân đợi mình.

"Victoria, may cho cô là mọi người vừa đến thôi đấy."

"Tôi biết rồi. Mau bắt đầu thôi." - Victoria đi theo thư kí Choi rồi để tôi ở lại bàn tiếp tân cùng với các chị xinh đẹpppp.

Gần một tiếng đồng hồ rồi sao cô vẫn chưa ra?? Bọn họ làm gì ở trong đấy mà lâu thế nhở. Bổn cung ở đây chơi với các chị chán lắm rồiii. Tôi lại nhớ Victoria rồi, không hiểu sao lại nhớ nhỉ? Chắc tại tôi thiếu hơi ấm của cô rồi.

"Mong chúng ta sẽ hợp tác lâu dài. Cảm ơn mọi người." - Victoria vui vẻ bắt tay cười nói.

"Được làm đối tác với SQ Company là vinh hạnh của chúng tôi."

Tôi thấy cô bước ra từ phiá cửa hội trường, trông cô vui vẻ lắm. Làm tôi cũng có chút vui lây, sau khi tạm biệt mọi người xong cô bước đến chỗ tôi, đón lấy tôi từ tay của chị tiếp viên. Ôm chặt vào lòng, cạ cạ vào mặt tôi đến mức tôi muốn tắt thở tới nơi. Và lúc ấy tim tôi như bừng nắng hạ, ánh sáng của Đảng chiếu sáng tâm hồn em... Tôi đùa thôi...

"Duddungie à~~ Em thấy chị có giỏi không?? Chị thành công rồi. Em có muốn ăn gì không, chị dẫn em đi ăn nhá!!" - trong khi Victoria cứ cưng nựng tôi tới tấp thì thư ký Choi lại đứng đực mặt ra, vì đáng lẽ ra người được cảm ơn và dẫn đi ăn mừng là cô chứ đâu phải tôi.

"Victoria... cô có xem tôi là người không vậy??"

"Xin lỗi cô Choi, có lẽ tôi vui quá nên quên mất!" - Victoria cười trừ.

"Vậy thư kí Choi xinh đẹp của chúng ta muốn ăn gì, tôi mời." - Victoria vui vẻ.

"Để tôi nghĩ xem.....hmmm..." - Thư kí Choi ra vẻ suy tư

"Chẳng phải Duddungie của chúng ta thích ăn thịt bò mà đúng không?" - Thư kí Choi vừa xoa đầu tôi vừa nói.

"Ok, tôi sẽ mời hai người một chầu thịt bò nướng thịnh soạng được chứ??"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip