7
tôi ngồi trên băng ghế trước cửa phòng phẫu thuật. bầu không khí ở nơi đây thật nặng nề, chỉ là tiếng lạch cạch của giường bệnh và tiếng của những y cụ, nghe hơi rợn người.
nếu tôi bồn chồn một thì taehyung còn gấp chục lần như thế. cậu ấy không thể ngồi im, cứ đi qua đi lại, vừa đi vừa suy nghĩ đăm chiêu.
cửa phòng phẫu thuật mở, cùng với đó là nụ cười của vị bác sĩ. taehyung và tôi thở phào nhẹ nhõm, cùng với đó là niềm vui khôn xiết. tôi nhanh chóng bảo cậu ấy hãy vào thăm mẹ, còn mình thì chạy ra ngoài hành lang.
chết tiệt... từ bao giờ mà tôi lại mau nước mắt thế này. tôi vốn nhìn đời bằng màu đen xám xịt, không có thứ gì gọi là cảm xúc.
lần đầu tiên, tôi hiểu cảm giác khóc vì hạnh phúc.
....
vài tuần sau.
tôi và taehyung sau khi đi thăm mẹ cậu ấy về, chúng tôi đang dừng lại trước biển quảng cáo ở bến đỗ xe bus.
" BẮN PHÁO HOA Ở CẦU CHEOKSEON NHÂN DỊP NĂM MỚI"
chúng tôi đút tay vào túi, không ai nói gì. tôi biết thừa cả tôi và cậu ấy đều muốn đi...
cùng với nhau.
nhưng lại hơi ngượng để mở lời.
" 8 giờ tối ngày 31/12, ở dưới cây anh thảo"
taehyung chỉ nói thế, có thể cậu ấy chỉ đang nói vu vơ với bản thân, hoặc đang muốn hẹn tôi ở đó. nhưng tôi đã hiểu theo cách thứ 2 vì con tim tôi mách bảo như thế.
....
7h30 tối ngày 31/12, tôi ăn mặc chỉnh tề, đủ ấm mà ra ngoài dưới cái tiết trời âm độ. tôi đã phải đắn đo trước gương rất lâu mới quyết định xem hôm nay nên mặc gì.
tại sao lại thế nhỉ? tôi cũng chả biết.
tôi đến sớm hơn dự tính vì tôi không muốn cậu ấy phải chờ. nhìn những người bên cạnh ai cũng có đôi có cặp cả, và taehyung, sẽ đến bên tôi sớm thôi đúng không.
thời gian trôi sao mà chậm đến thế. tôi bắt đầu thấy lạnh hơn, nên hà hơi vào bàn tay lạnh cóng để xua tan đi cái rét.
kim đồng hồ trên tay tôi nhích sang 8:01, nhưng taehyung thì vẫn chưa thấy đâu. tôi dáo dác ngó xung quanh vì nghĩ cậu ấy không thấy tôi.
8:10
chắc kẹt xe thôi.
8:20
cậu ấy quên mất
8:30
tôi tự ảo tưởng cuộc hẹn này.
9:00
cậu ấy không đến đâu.
lòng nghĩ như thế nhưng tôi vẫn muốn đợi cậu ấy thêm chút nữa, một chút nữa thôi. nếu 10 phút nữa mà không thấy cậu ấy, tôi sẽ ra về. nhưng rồi cứ 10p, 10p, cho đến 11:40
các cặp đôi đã tản đi gần hết, họ đang tay trong tay tiến đến cự li gần để xem pháo hoa. tôi lúc này, vừa rét, vừa cô đơn, vừa buồn. nói chung là cảm xúc hỗn độn lắm, nhưng chẳng có tí gì là vui vẻ.
tôi quyết định sẽ về.
nói không buồn thì thật sự là nói dối.
....
sau nghỉ lễ vài hôm, tôi quay lại trường học. giờ ra chơi, khi tôi đang chúi đầu vào làm bài tập, thì có ai đó đã đến gần, gõ nhẹ lên bàn học của tôi.
bạn ấy để lại trên bàn tôi một mảnh giấy, rồi rời đi ngay. tôi mở mảnh giấy ra.
" tớ đợi cậu ở sân thượng lúc tan học.
taehyung"
chậc, lại là một cuộc hẹn sao. đọc xong những nét chữ của cậu ấy, tôi suy nghĩ đôi chút. thật ra là... tôi nửa muốn đến nửa không. có phải tôi đang giận cậu ấy không nhỉ?
tôi chọn... không đến. nếu thời gian có thể quay lại, tôi ước hôm đó tôi sẽ đến thay đổi ý định mà đi gặp cậu ấy.
gặp taehyung, người tôi rất thương.
...
sau khi bị tôi cho leo cây, cậu ấy cứ như đã biến mất hẳn. tôi không thể kiếm tìm hình bóng taehyung ở những nơi thân thuộc như cửa lớp tôi, thư viện, chiếc bàn trên tôi và cả con đường về nhà.
tôi thực sự cảm thấy rất khó chịu. lí do chúng tôi bỗng trở nên xa lạ như thế này là vì tôi đúng không? chính tôi, người ảo tưởng nên cuộc hẹn, lại đi giận cậu ấy.
nhận thấy mọi chuyện nên trở về đúng quĩ đạo ban đầu của nó, sáng hôm sau, tôi lên thẳng lớp để tìm cậu ấy. nhưng những gì lớp trưởng nói với tôi đã khiến tôi thật sự lặng đi.
tôi lững thững đi về lớp. tại sao, tại sao chứ?
taehyung... đi incheon rồi.
và sẽ không trở lại.
....
taehyung's pov.
tôi đã chuẩn bị xong xuôi đến điểm hẹn gặp mijeong. tôi bồn chồn đến độ đã đi giày chiếc nọ chiếc kia nữa. hôm nay, dưới ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, tôi mong mình có thể bày tỏ với mijeong rằng tôi ước tôi có thể cùng cậu ấy đi đến tận cùng của thế giới.
tôi đang định khoá cửa thì nghe thấy tiếng điện thoại. lúc đó đang sợ muộn nhưng tôi vẫn phải nhấc máy nghe.
tôi cúp máy, ngồi phịch xuống sàn nhà lạnh giá. mẹ kiếp cuộc đời!!
người vừa gọi cho tôi là một nhân viên y tế. cô ấy báo với tôi rằng cha tôi bị liệt và cần người nhà chăm sóc.
nhắc đến cha, trong đầu tôi chỉ còn những mảnh vỡ của kí ức đau và buồn. người đàn ông ấy đã ngoại tình, bỏ mẹ con tôi đi 8 năm về trước. suốt ngằn ấy năm li biệt, ông ấy không hỏi thăm lấy một câu cũng như chẳng gửi chút tiền nào về cho chúng tôi, máu mủ ruột thịt của ông ta. tôi đã thề với mình rằng tôi sẽ không bao giờ tha thứ.
thế nhưng dù sao ông ta cũng là bố tôi, tôi không thể bỏ mặc.
ngày kia mẹ tôi xuất viện, tôi không biết phải đương đầu với mọi thứ như thế nào. nếu mẹ thật sự khoẻ, có lẽ tôi sẽ phải nhờ cậy hết vào đứa em gái năm nay mới lên lớp 10.
đầu tôi như muốn nổ tung. nghĩ đến mi jeong, tôi thật sự muốn bật khóc. tôi khẽ nhìn đồng hồ, đã 11 giờ. tôi không thể ngờ mình đã ngồi đây, suy nghĩ vu vơ tận 3 tiếng. còn mijeong, chắc vẫn đang co ro đợi tôi trong những cơn gió rét.
tôi vội cầm thêm một chiếc áo khoác, phóng đến điểm hẹn như bay. ước gì giờ tôi có thể ôm lấy mi jeong, thì thầm với cậu ấy rằng tôi mệt mỏi, rồi nghe những câu an ủi mới đầu tưởng vô nghĩa nhưng lại rất ấm lòng của cậu ấy.
trời lạnh đến nỗi tôi không thể nhìn đường phía trước, vì hơi thở của tôi tạo nên những lớp khói trắng muốt. đến điểm hẹn, chẳng thấy mijeong, chỉ thấy những cặp đôi đang tay trong tay mỉm cười hạnh phúc.
trong đầu tôi chợt loé lên suy nghĩ hôm trước cậu ấy đã không nghe được những gì tôi nói, vì tôi nói rất nhỏ. thật may vì cậu ấy đã không phải đợi chờ tôi trong vô vọng, dưới cái tiết trời khắc nghiệt này.
nhưng một chút trong tôi vẫn hi vọng cậu ấy sẽ đợi.
....
giờ tôi mới thấu hiểu cảm giác khát vọng trong vô vọng. tôi nhìn về phía xa, mặt trời đang tắt nắng dần. mi jeong, có lẽ sẽ không tới.
tôi chỉ muốn nói cảm ơn và câu chào tạm biệt, và cả... tỏ tình nữa.
tôi mong dù xa cách nhau về không gian nhưng giữa chúng tôi vẫn có gì đó gắn bó.
vì tôi
yêu cậu ấy mà
rời đi như thế này, lòng tôi nặng trĩu. phải làm sao để trải qua những ngày tồi tệ mà không có cậu.
chắc mẩm mối quan hệ này đã đến hồi kết, nhưng tôi vẫn mong mijeong sẽ vẫn nhớ tới tôi, cũng như tôi đã khắc sâu vào tim bóng hình của cậu ấy.
giờ đây, ở thành phố mới, tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ để kiếm tiền trả cho mijeong. để còn có cái cớ gặp lại cậu ấy chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip