𝐂𝐡𝐚𝐩 12
Thật không hiểu bằng một cách nào đó mà thông tin cô là tiểu thư nhà họ Park bị truyền đi khắp nơi rồi. Bây giờ cô chính điểm dừng mắt của cả trường. Và quan trọng là những thứ cô ghét nó đến rồi.
"Jung Mi à, hôm nay cậu có muốn đi spa hay shopping với bọn tớ không?" Một đám người kéo nhau đến bàn cô. Hết rủ đi chơi rồi đi ăn. Không thấy mệt sao?
"Xin lỗi. Hôm nay tớ có việc rồi. À hôm nào tớ cũng bận nên các cậu không cần rủ tớ đâu. Tớ có nhiều việc phải giải quyết lắm. Cảm phiền các cậu tránh ra một chút." Cô kéo Joo Young ra khỏi lớp.
Joo Young đi bên cạnh cô, cứ một lúc lại quay xuống nhìn, một lúc lại quay xuống nhìn.
"Này, cậu là tiểu thư nhà họ Park thật sao? Không ngờ tớ lại vớ được một cục vàng đó." Joo Young không khỏi hưng phấn.
"À mà họ sẽ đi theo cậu mãi sao?" Joo Young chỉ hai người ở đằng sau, cách hai cô một mét.
"Đúng vậy. Anh mình hôm qua quyết định sẽ để hai vệ sĩ đi với mình. Không có quyền lựa chọn. Bây giờ trong lớp cũng mệt mà ra ngoài cũng không xong." Cô cảm thấy không vui chút nào. Không bình thường như mọi hôm được sao?
"Park Jung Mi."
Anh từ trên tầng đi xuống. Hôm nay đi học sớm vậy sao?
"Gì nữa vậy tiền bối, anh không thấy giờ tôi đủ nổi bật rồi à?" Cô không khỏi cảm thán cuộc đời mình. Rất chuẩn mực cuộc sống của các cô nàng mong muốn. Gia đình đồ sộ, có tiền bối đẹp trai theo đuổi. Phải hưởng mới được.
"Anh xuống lớp tìm em nhưng không thấy, lại tưởng em lại gặp vấn đề gì rồi." Anh có chút lo lắng.
"Vấn đề sao? Anh yên tâm, có hai bọn họ, mọi vấn đề được giải quyết nhanh như ăn bánh dâu thôi." Cô chỉ ra đằng sau mình, thu hút ánh nhìn của anh.
"Jimin làm thật sao? Anh tưởng anh ta nói cho vui thôi chứ?" Anh phải công nhận Park Jimin rất yêu thương cô, anh phải cố gắng thể hiện nhiều hơn để bắt cô về mới được.
Cô cũng mong là đùa. Những người này đi bên cạnh bảo vệ cô thì cũng chẳng sao, nhưng vấn đề là khi cô đi ra khỏi trường thì mọi bước chân sẽ được vệ sĩ bảo lại cho ông anh của mình. Cô phải suy nghĩ cách để giải quyết mới được.
...
Thời gian rất nhanh trôi qua, còn một tuần nữa thì toàn trường sẽ đến kì thi cuối học kì. Cô sắp lên lớp hai rồi, còn anh thì sẽ lên lớp ba, rồi sẽ ra trường.
Vì bận rộn với việc học nên gần đây cô chỉ biết cắm đầu vào học, lúc nào sách vở cũng được bê đi khắp nơi.
"Ăn bánh đi này."
"Cảm ơn tiền bối." Cô mắt vẫn dán chặt vào quyển sách, tay thì viết viết sang quyển vở bên cạnh, rất chăm chú.
"Dừng tay một chút đi. Học nhiều như vậy để làm gì chứ? Mai sau vẫn là để anh nuôi." Anh phàn nàn vị hậu bối ngang ngược này. Giờ nghỉ trưa mà cũng không thèm đi ăn cơm.
"Em mới không cần anh nuôi. Chồng em nuôi đủ rồi." Cô vẫn không quên phản bác.
"Thì anh nói đúng rồi còn gì. Chồng em không phải là anh thì có thể là ai?"
Cô cũng không muốn mất thời gian cãi nhau với anh.
"Đừng nhìn sách vở nữa." Anh ôm hai má cô, quay về hướng mặt mình.
"Sao nữa? Anh muốn em nhìn cái gì?" Cô nhăn mày.
"Anh."
"Đã ai nói anh mặt rất dày chưa?"
"Chưa. Nhưng anh sẽ coi đây là một lời khen, cố gắng phát huy."
Cô khinh thường hất tay anh, với lấy hộp bánh, là bánh cherry, với một hộp dâu tây.
"Anh không ăn sao?" Cô lấy một miếng bánh, bỏ vào miệng.
"Đút anh ăn đi."
"Không. Anh tự mua ăn đi." Cô hững hờ đẩy gương mặt dính nhan sắc của anh ra.
"Anh mất công đi mua cho em, còn chưa có được ăn gì hết. Rất đói." Anh nũng nịu nói.
"Chú Jang à, chú mua hộ cháu một suất cơm hay thứ gì đó no bụng cho Kim thiếu hộ cháu với." Cô nói vọng ra bên ngoài cửa.
"Vâng thưa cô." Một vệ sĩ rất nhanh đã rời đi.
Anh lạnh mặt nhìn ra ngoài cửa, rồi lại quay ra nhìn cô.
"Em không phải vẫn nên trả thù lao công anh đi mua sao?" Thời cơ đến không thể bị tuột mất.
"Bữa này em mời anh." Cô vẫn ăn bánh ngon lành, mắt thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn vào sách.
"Được rồi. Vậy để cho anh một miếng cuối được không?"
"Được thôi."
Rất nhanh còn một miếng bánh cô để cho anh, tay cầm lấy một quả dâu bỏ vào miệng. Rồi lại tiếp tục ghi bài.
Bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh ăn bánh bằng thìa của cô. Cái tên này quá mưu mô. Nhìn cái mặt kìa, quá hưng phấn rồi đi.
Vệ sĩ cũng đã mua một suất cơm cho anh. Anh rất ngoan mà ngồi cạnh cô ăn hết, không hề làm phiền.
Thỉnh thoảng sẽ có một quả dâu đưa đến miệng cô. Cô rất tự nhiên cắn lấy nửa quả. Không biết tên tiền bối mưu mô bên cạnh làm trò gì. Chỉ biết mỗi lần dâu đưa đến miệng thì cô luôn cắn một quả mới, liếc nhìn túi đựng vở thì chỉ thấy cuống dâu. Cô từ chối nghĩ tiếp.
...
Thời gian thi cuối cùng cũng đến, ngày mai sẽ bắt đầu với môn toán, gần 1h sáng nhưng phòng cô vẫn bật đèn, bên cạnh có cốc sữa đã uống được một nửa.
*reng reng*
Cô tiện tay với điện thoại, ấn bên nghe.
"Alo ai vậy ạ?"
"Mau tắt đèn đi ngủ." Giọng anh từ đầu bên kia vang lên.
Cô ngớ người, nhìn tên người gọi, Kim Taehyung.
"Em chuẩn bị ngủ rồi. Đèn cũng đã tắt." Cô cũng không muốn lắm lời với anh.
"Em đùa với tôi sao? Đèn phòng em tắt lúc nào vậy?"
Cô dừng bút. Sao tên này biết cô chưa ngủ. Kim gia đâu có phải ở đối diện đâu.
Cô đứng mở cửa lan can, nhìn ra ngoài đường lớn, cách khá xa từ nơi cô đứng. Thế mà tên tiền bối này lại đứng ở dưới nhà cô.
Anh lười biếng dựa vào thân xe,mắt nhìn về hướng phòng cô, nở một nụ cười rất mê hoặc, mày có chút nhíu lại, nhưng cô không nhìn thấy được nụ cười và cái nhíu mày đó. Điện thoại vẫn được kết nối
"Mau đóng cửa vào phòng và tắt đèn đi ngủ." Ra lệnh giống hệt anh trai cô.
"Sao anh ở đây giờ này, không phải rất muộn rồi sao?"
"Em cũng biết giờ này muộn sao? Mau đi ngủ đi. Anh sẽ đợi em đi ngủ rồi mới đi về."
Cô mệt mỏi đi vào phòng, đóng cửa, dọn dẹp bàn học rồi tắt đèn, lên giường đi ngủ. Dù sao cô cũng ôn kĩ rồi. Cũng nên đi ngủ.
Nằm suy nghĩ về anh, cô cũng có cảm kích về những việc anh làm cho mình. Lúc nghe anh nói muốn cô làm bạn gái, nói sẽ theo đuổi cô thì cô nghĩ anh cũng sẽ như những người khác, muôn trêu đùa tình cảm. Nhưng cô cảm nhận được anh rất thật lòng.
"Jung Mi, em đã ngủ chưa?" Jimin lại lên hỏi nữa rồi.
"Em đã tắt đèn và nằm ngay ngắn trên giương rồi. Anh mau về phòng ngủ đi."
"Được rồi, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Lại suy nghĩ về người anh này. Từ lúc còn bé thì anh đã rất nuông chiều cô. Cái gì cũng nghe theo cô, muốn gì thì liền có thứ đấy. Anh luôn đứng ra bảo vệ cô, đem đến những điều tốt đẹp nhất cho cô.
Cô mỉm cười. Thấy bản thân thật may mắn.
Còn về phía Taehyung, sau khi cô tắt đèn thì 15p sau anh mới lên xe rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip