𝐂𝐡𝐚𝐩 25
Như thói quen mỗi lần đến Kim thị cô đều đi thẳng lên phòng chủ tịch nên lần này cũng không ngoại lệ. Cô còn cầm theo một túi đự đồ để khám bệnh cho chủ tịch Kim.
Đi lên tầng cao nhất cô thấy thư kí đứng ngoài cửa phòng, nhưng đây như là thư kí mới thì phải, cô chưa gặp bao giờ.
"Xin chào, tôi là Park Jung Mi, đến đây để gặp Kim tổng, không biết ngài ấy có trong phòng hay không?"
"À xin chào, Kim tổng có bảo tôi nếu cô Park có đến thì dặn cô đợi ngài ý một lúc. Tại công ty chúng tôi đang có một cuộc họp." Cô thư kí cung kính nói lại.
"Vậy cảm ơn, để tôi vào phòng tiếp khách đợi." Cô nở một nụ cười hết sức nhẹ nhàng, đi qua hướng phòng khách đi vào. Bất chợt nhìn thấy một cô gái cũng đang ngồi đó, chắc là cháu chủ tịch, nhìn rất trẻ nha.
Hana nghe thấy tiếng động thì ngẩng mặt lên, chạm mắt với cô. Hana giật mình mở to mắt, đầu nở hoa. Chị dâu của cô đây rồi. Đẹp thật sự rất đẹp, mấy cái ảnh linh tinh kia thật chẳng thu hết vẻ đẹp của chị dâu cô.
Jung Mi cúi nhẹ đầu ý chào, Hana cũng giật mình đứng lên cúi chào theo.
"Mời chị ngồi đây." Hana chĩa tay về phần sô pha bên cạnh mình, hít sâu, mặt hớn hở.
"Cảm ơn."Cô cũng gật đầu ngồi xuống.
"Chị, chị tên Park Jung Mi sao?" Hana hớn hở ra mặt ngồi sát cô, khiến cô thấy không quen, cố né đầu ra một chút.
"Đúng vậy. Tôi tên là Park Jung Mi. Chúng ta có quen nhau sao?"
"Hì hì hiện tại thì không nhưng tương lai sẽ rất thân thiết." Hana thấy mình hơi quá phận nên cũng dịch lại chỗ ngồi.
Cô không nói gì mà chỉ cười gật đầu.
Hana bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, giơ máy lên bên tai, vờ như nghe điện thoại nhưng tay lại ấn ấn cái gì đó.
"Alo...được tối biết...được rồi cúp máy." Hana đưa máy ra trước mặt, ấn vào album ảnh. Không khỏi hít sâu nhìn tác phẩm của mình.
Điện thoại Jung Mi bỗng rung lên, là điện thoại từ bệnh viện.
"Tôi nghe...được rồi tôi biết rồi. Tôi đến liền đây, chuẩn bị sẵn dụng cụ và khử trùng nó đi. Tôi về liền tiến hành." Cô giọng khẩn trương dặn dò người đầu bên kia.
Cô nhìn túi giấy lại quay ra nhìn Hana.
"Cô gái à, bây giờ tôi có việc gấp phải đi, có gì cô đem túi này đưa cho chủ tịch giúp tôi được không. Dặn ngài ấy có gì tôi sẽ đến khám cho ngài ấy sau. Cảm ơn cô." Cô nói xong, không đợi đối phương trả lời liền chạy đi.
Hana ấm ớ nhìn hướng cô chạy, lại quay ra nhìn túi giấy.
Jung Mi chạy ra thang máy, ấn vội, may là rất nhanh liền mở ra. Vì có hai cửa thang máy nên lúc cô vừa bước vào thì là lúc anh bước ra từ cửa bên kia. Cứ thế mà lướt qua nhau.
Anh khi nghe thư kí nói cô đang đợi anh ở phòng tiếp khách thì liền nhanh chóng tiến triển cuộc họp nhanh hơn. Tan họp liền vội vàng đi lên tầng.
Anh bước ra thang máy, chỉnh sửa lại trang phục, mặt có chút niềm nở đi ngay về hướng phòng tiếp khách. Nhưng đi vào lại chỉ thấy Hana, mặt lạnh lại.
"Jung Mi đâu?"
"Chị dâu vừa vừa nghe điện thoại xong liền bỏ đi. Chị còn đưa túi này cho em. Bảo là đưa cho chủ tịch. "
Anh nhận lấy túi giấy để sang một bên. Cứ thế mà hai người lại không gặp nhau. Túi giấy này là do anh nhờ Jimin chuẩn bị, lúc nào cô trở về liền dặn cô mang đến công ty cho anh. Để tạo cho cô bất ngờ nhưng lại hỏng hết rồi.
Anh mệt mỏi dựa vao sô pha, ông trời tàn nhẫn thật, không muốn cho hai người gặp nhau.
"Anh, em có cái này cho anh xem." Hana hớn hở giơ máy ra trước mặt anh.
Anh nheo mắt nhìn vào điện thoại, lại liếc sang nhìn Hana.
"Sao? Rất đẹp đúng không?"
"Gửi cho anh."
"Gì vậy chứ, anh muốn gửi thì em liền gửi sao? Đâu dễ như vậy?" Cô thu máy lại sau lưng.
"Muốn gì?" Anh dùng giọng lạnh hỏi.
"Lúc nãy em thấy có một chỗ bán kem rất ngon, liền muốn ăn thử."
"Thư kí Lee, mau đi mua cho con bé bánh. Muốn mua bảo nhiêu liền nói với thư kí Lee." Anh quay ra nhìn Hana.
"Được được. Rất thẳng thắn." Cô chạy ra chỗ thư kí Lee, đưa ra một danh sách không ngắn cũng không dài. Thư kí Lee được giao nhiệm vụ liền gật đầu tuân theo.
"Gửi ảnh."
"Đây đây em liền gửi. Anh vội gì chứ. Phải nói là chị dâu rất xinh nha. Em là con gái em còn mê. Anh mà không giữ chị dâu cho cẩn thận thì em liền đào góc tường mà đem chị dâu đi." Cô vừa nói tay vừa ấn ấn gửi ảnh.
Anh nhận được ảnh, liền mở ra xem, không khỏi thất thần, nhìn ảnh không có ý định chớp mắt.
Tóc cô vắn là tóc xoăn dài nhưng đã được nhuộm thành màu nâu sữa. Vì bây giờ thời tiết chuyển sang mát mẻ nên cô chỉ mặc áo khoác mỏng bên ngoài.
Mặc dù Jimin luôn cập nhật thông tin của cô đều đều cho anh nhưng nhìn thấy ảnh này của cô thật sự cô đã thay đổi rất nhiều. Bây giờ cô đã không còn là cô học sinh cấp ba ham học mà chuyển sang làm một cô gái trưởng thành, tướng mạo trở nên quyến rũ hơn rất nhiều. Mặc dù đây chỉ là một bên mặt của cô cũng khiến anh đắm chìm đến mất hết nhận thức.
Kế hoạch gặp cô lần này thất bại, liền phải dùng cách khác.
"Kim Hana, nghe nói em bị ngã đúng không?" Anh bất chợt quay ra nhìn Hana.
"Đúng vậy. Có việc gì sao?" Con người ngơ ngác không hề hay biết mình đã bị lặng lẽ lợi dụng.
. . .
Ở bệnh viện có bệnh nhân bị tai nạn nặng, cần phẫu thuật gấp nên cô lúc đó phải bỏ về trước. Rất khó khăn đã thành công. Lúc cô ra khỏi phòng phẫu thuật thì đã là 6 tiếng sau.
Cô uể oải đi về phòng, tắm qua một lượt rồi chuẩn bị đi về. Bây giờ đã là 9h30p tối. Chắc Joo Young đã về rồi. Vừa nhắc tên thì cô liền nhận được cuộc gọi của Joo Young.
"Bảo bối sao vậy?"
"Cậu đã xong việc chưa? Tớ ở bên ngoài đợi cậu."
"Tớ ra ngay đây. Đợi một lúc." Cô tắt máy, liền đi xuống lầu. Xe hiện tại cứ để lại bệnh viện.
Cô rất nhanh liền ngồi vào xe Joo Young, sắc mặt Joo Young có chút không ổn.
"Sao vậy? Đi chơi về mà mặt mũi lại như vậy sao? Có chuyện gì vậy?"
Joo Young khó khắn lắm mới mở miệng ra nói.
"Kim Taehyung đã về. Cậu đã biết chưa?" Joo Young vừa nói, vừa tỉ mỉ quan sát biểu hiện trên mặt cô.
Cô nghe tin anh đã về, mặt liền đơ lại.
"Cậu nói thật sao? Tae...Taehyung anh ấy đã về sao?" Giọng cô có chút run, tim khẽ động.
"Vậy là cậu cũng không biết." Joo Young thấy cô bạn mình thật đáng thương.
"Anh ta đã về được hơn hai tháng nay rồi." Joo Young bóp chán thở dài. Cái cô thở dài không phải thời gian anh ta trở về mà là vấn đề khác. Không biết bảo bối nhỏ của cô có tiếp nhận được không nữa.
Jung Mi nghe anh đã về từ lâu mà thấy thẫn thờ.
Anh về lâu như vậy mà cô không biết gì hết.
"Tớ đã điều tra thì biết được là anh ta đã quay về vào cái hôm cậu qua Anh. Và hôm nay vì nhìn thấy anh...anh ta đi cùng với một cô gái nên tớ mới biết anh ta đã quay lại." Cô lo lắng nhìn Jung Mi.
Lúc nãy tim cô là khẽ động, bây giờ nó đã đập mạnh hơn rất nhiều. Cô chưa thể tiếp nhận nổi những thứ này.
"Nhỡ đâu đó là thư kí của anh ấy." Anh về đây rồi thì chắc chắn đã phải đến công ty làm việc rồi.
"Thư kí mà ôm ấp, đứng sát cấp trên của mình như vậy sao? Mà kể cả có là thư kí thì họ có gian tình. Tớ đa suy nghĩ rất kĩ trước khi nói ra cái này với cậu. Nhưng tớ không muốn cậu vì tên đó mà bỏ lỡ cuộc đời mình như vậy. Nghe tớ, quên anh ta đi. "
"Nhưng nói sao thì nói tớ nghĩ anh ta phải có lý do. Nhưng cũng đừng quá hi vọng vào anh ta. Tớ nói vậy thôi còn cậu suy nghĩ và lựa chọn như thế nào thì vẫn là do cậu."
Cô không nói gì mà trầm ngâm. Suy nghĩ tại sao lại như vậy. Chẳng lẽ...anh quên cô rồi sao?
______________
Xin phép publish lại cái nì
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip