𝐂𝐡𝐚𝐩 44

Joo Young tức đỏ mặt, vừa mở cửa đã hét lớn.

"Con mẹ nó Kim Taehyung, dù anh có là tiền bối nhưng hôm nay tôi không đánh anh tôi không phải Lee Joo Young. Tên cầm thú này."

"..."

Một bầu không khí im lặng bủa vây căn phòng.

"Sao, sao hai người lại quần áo đầy đủ vậy? Sao cậu lại gác chân lên đùi tiền bối Taehyung thế kia?" Joo Young lắp bắp vừa nói vừa nhìn vào trong. Hai người trên giường tươm tất đến đáng sợ.

Vài phút trước đó.

Anh lẽo đẽo theo cô vào phòng bị cô đuổi ra nhưng vẫn mặt dày mặt dặn leo lên giường ngồi cùng cô.

"Anh theo em làm gì? Muốn lây bệnh rồi nằm liệt một chỗ luôn đúng không?" Cô nhăn mặt muốn hét lớn nhưng chẳng thể hét được. Bất lật nhìn anh.

"Được rồi em nằm xuống trước đi."

"Không muốn. Anh ra ngoài đi rồi em nằm." Cô quyên quyết không nằm. Hai người cứ vậy ngồi nhìn nhau.

"Vậy đưa chân đây, anh bóp chân cho em được không?" Anh gãi nhẹ vào bắp chân cô, có chút nhột.

"Không...này anh làm gì vậy?" Cô chưa từ chối xong đã bị anh nhấc một bên chân nhỏ của mình đặt lên chân anh.

"Bóp chân cho em." Anh tự nhiên như không bóp chân cho cô. Từ dưới cổ chân cho đến đầu gối. Cứ như vậy lặp đi lặp lại.

"Khụ, có thể mạnh thêm chút nữa không?" Cô ngại ngùng nói nhỏ nhưng vẫn đủ để anh nghe rõ.

"Được, nghe em." Anh cười híp mắt nhìn cô, tay tạo thêm lực nắn bóp.

Chân cô tuy không được dài và trắng như siêu mẫu nhưng được bù lại là rất thẳng , không quá bé nhưng cũng chẳng quá to. Cô rất thích cặp chân này của mình.

"Aaa nhẹ thôi anh tuổi trâu đấy à. A~ Taehyung dừng lại mau lên. Đau chết mất. " Cô đang rất hưởng thụ thì bị lực bóp của anh làm cho ứa nước mắt.

"Không phải lúc nãy em rất thích sao? Còn bảo anh mạnh lên chút nữa." Anh vừa thấy có lỗi vừa thấy buồn cười nhìn mặt cô. Mèo nhỏ nhăn mặt trông rất đáng yêu. Anh nhìn mà chỉ muốn cắn cho thoả mãn thì thôi.

Đang mải suy nghĩ thì anh bị tiếng mở cửa và tiếng nói của Joo Young làm giật mình. Cô cũng bị âm thanh lớn làm cho tim đập muốn nhảy ra ngoài.

Trở về hiện tại.

Không ai nói được cái gì, cứ im lặng như vậy nhìn nhau. Joo Young muốn lên tiếng nhưng môi vừa hé ra đã đóng lại.

Cô ngồi dựa vào thành giường nhàn nhã ăn cháo, thỉnh thoảng mắt liếc lên nhìn người vừa hùng hổ đá cửa đi vào, còn dọa đánh bạn trai cô. Mặt tràn đầy ý cười.

"Tập trung ăn. Đừng nhìn ngang nhìn dọc." Anh vỗ nhẹ vào chân cô nhắc nhở.

Anh cũng chẳng bận tâm lúc nãy có chuyện gì xảy ra, chỉ ngồi nhìn cô ăn cũng thấy không nhàm chán.

"Hừm, chị dâu, chị có muốn uống trà sữa không? Em với chị Joo Young đi mua. Gần đây như có mở tiệm mới thì phải." Với tư cách là một sinh mạng đang tồn tại trên đất Đại Hàn thì Hana không thể để bầu không khí im lặng này tiếp diễn, có thể tiếp tục nhưng đừng có cô là được.

"Đi thôi hai chị em mình đi luôn. Jung Mi vẫn vậy nha. Còn, còn tiền bối Taehyung, anh, anh uống cái gì?" Joo Young khó khăn lắm mới có thể tích tụ đủ tinh thần để nói chuyện với anh. Nó còn đáng sợ hơn cả thi đại học nữa.

"Trà là được rồi. Cảm ơn."

"Được rồi bọn tớ đi mua nước. Ăn xong nhớ uống thuốc, tớ sẽ về ngay. Phiền tiền bối chăm sóc bạn tôi một lúc."

"Không phiền. Trách nhiệm cả đời của tôi nên không thể nói là phiền được." Anh trả lời Joo Young mà mắt cứ để lên người cô, đùa đấy à.

"Thôi đi đi chị, hai chị em mình không được để vào mắt đâu." Hana kéo Joo Young ra ngoài.

Trong phòng lại chỉ còn cô với anh.

"Đã hết hay chưa?"

"Cháo sao? Em ăn hết rồi." Cô ngửa bắt ra cho anh xem. Hết sạch.

"Đưa anh. Đợi một lúc rồi hãy uống thuốc nghe chưa? Ăn xong uống thuốc ngay sẽ không tốt đâu." Anh xuống giường, cầm theo bát đi ra ngoài.

Tên bạn trai vô sỉ này chẳng lẽ quên nghề của cô là gì rồi sao? Sao lại đi nhắc bác sĩ mấy điều vớ vẩn như thế cơ chứ.

Cô canh đồng hồ đúng mười phút sau liền lấy thuốc ra uống, đang lấy thuốc uống thì có người ấn cửa. Cô định đi ra thì bị anh chặn lại.

"Quay vào phòng đi, để anh ra mở cửa. Ngoan vào đi." Anh xoa nhẹ đầu cô rồi đóng cửa phòng lại. Cô cũng không nghĩ nhiều mà vào phòng uống nốt thuốc. Vị bác sĩ kia sao lại kê nhiều thuốc như vậy chứ, những trường hợp ốm sốt này chỉ ba loại thôi là đủ, vậy mà vị này tống cho cô hẳn năm loại, đều là thuốc bổ không quan trọng.

Cô uống thuốc xong thì mở cửa phòng đi ra ngoài.

"Ai đến vậy anh?" Cô vừa đi vừa vặn xương cốt một lượt. Lúc nhìn thẳng ra ghế sô pha mới trợn tròn mắt nhìn.

"Bố...bố mẹ, Jimin, sao, sao mọi người lại đến đây?" Cô nhìn thấy gia đình mình ở đây thì chỉ muốn sốt thêm mấy độ. Cô sợ hãi nhìn sang Taehyung, sao anh vẫn thản nhiên mà thở vậy?

"Mọi người nghe thấy em bị bệnh nên liền đến đây. Sao, không muốn bố mẹ và anh đến thăm em sao?" Jimin nhếch một bên lông mày nhìn cô.

"Làm gì có, mọi người đến đây làm con rất vui a. Con đã khỏe lại rồi nên bố mẹ và anh không cần lo, cũng không cần mất công đến đây như vậy. Còn Taehyung, anh ấy chỉ đến đây lấy đồ em họ để quên hôm trước, bây giờ sẽ liền về nên bố mẹ đừng hiểu lầm."

"Ai đánh mà con khai ra vậy. Con dám nói dối bố mẹ sao? Thằng bé Taehyung nói hết rồi. Không phải giấu."

Cô quay ra nhìn anh muốn xác nhận, biết đâu vị phụ huynh này gài bẫy cô.

"Anh xin lỗi, anh không biết nói dối." Hai người đứng cạnh nhau dù anh nói rất nhỏ nhưng cô lại nghe rất rõ.

Hừ hừ không biết nói dối sao? Tên này nói dối thành thói quen rồi.

Cô quay sang nhìn bố mẹ và anh trai mình ngồi trên sô pha, mắt cụp xuống không dám nhìn, cô cúi gặm đầu xuống, hai tay để đằng trước, dáng đứng giống hệt như lúc còn nhỏ khi cô mắc lỗi.

"Jung Mi, hai đứa quen nhau từ khi nào?" Bà Park lên tiếng hỏi.

"Dạ mới cách đây không lâu ạ." Cô vẫn giữ nguyên tư thế đó, giọng lí nhí trả lời.

"Sao lại giấu bố mẹ?"

"Con sợ bố mẹ không đồng ý."

"Lí do bố mẹ không đồng ý?"

Đúng rồi sao cô lại phải giấu việc mình có bạn trai chứ. Bây giờ cô đã đi làm, tự làm chủ cuộc sống, cũng đến lúc cô phải tìm bạn trai rồi mà. Sao cô lại sợ bố mẹ mắng chứ.

Cô nghĩ đến đây ngẩng đầu thẳng lên nhìn. Bà Park là đang cười sao?

"Cái con bé này, có bạn trai phải nói cho bố mẹ biết chứ. Mất công mẹ tìm đối tượng xem mắt cho con. Giờ phải hủy hết tất cả mối rồi."

Ôi con mẹ nó, mẹ vợ của anh còn tìm cả đối tượng xem mắt cho vợ anh luôn rồi. Nếu như anh châm chút nữa là có phải đau đầu rồi không. Anh khẽ thở hắt ra một cái. Cảm thấy thật may mắn.

"Taehyung, bác nhờ con chăm sóc đứa bé này hộ bác, to xác vậy rồi nhưng vẫn rất ngơ ngác. Có con bên nó bác cũng yên tâm hơn phần nào."

"Dạ con biết, đúng là rất ngơ nhưng cũng rất nghe lời." Anh nhỏ giọng liếc mắt nhìn cô, mặt tràn đầy ý cười.

Cô giờ đây chỉ biết thờ thẫn suy nghĩ " Được làm bác sĩ mà vẫn bị gọi là ngơ sao?"

________________________

Mấy bạn thấy tôi chăm khum mấy bạn, hai ngày liên tiếp up chap rùi đó ☺

Vào một khắc nào đó au đã không còn nhớ Joo Young họ gì. Thật có lỗi với chị đẹp 😞

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip