Chap 37 : Đuổi cùng giết tận
Sáng sớm , Thiên Tỉ đã thức dậy chuẩn bị bữa sáng cho hai bố con bánh bao rồi lại chuẩn bị thêm ít bánh cùng hoa quả cho chuyến đi chơi cuối tuần này , xong xuôi , cậu lên phòng đánh thức hai bố con kia dậy. Thật buồn cười , hai bố con này đến cả lúc ngủ cũng giống hệt nhau , Thiên Tỉ tiến về giường định gọi bánh bao trước thì thấy con trai đang dụi mắt tỉnh giấc. Bánh bao ngáp dài một hơi rồi quay qua nhìn người nằm bên cạnh , bố đẹp trai ngay cả lúc ngủ cũng đẹp trai nha , phải thơm một cái. Nghĩ là làm , bánh bao vươn cánh tay mập mạp vòng qua cổ Tuấn Khải rồi bẹp một phát lên má hắn trong khi đương sự vẫn ngủ say như chết. Bánh bao thỏa mãn quay qua thì thấy Thiên Tỉ đang nhìn nó tủm tỉm cười , xấu hổ quá , bánh bao vội tụt xuống chạy vào nhà tắm chốt cửa để lấy lại bình tĩnh. Thiên Tỉ lắc đầu nhìn con trai đang xấu hổ rồi đi về phía Tuấn Khải định lay hắn dậy , khi tay cậu vừa chạm vào người hắn , Vương Tuấn Khải vẫn ngủ say như chết nãy giờ liền vươn tay túm cả người cậu lên giường
- Tiểu Thiên , sớm. Vương Tuấn Khải mở mắt nhìn cậu , ánh mắt lấp lánh ý cười
- Hô , anh đã dậy rồi sao còn giả vờ ngủ , có ý đồ gì sao ? Thiên Tỉ huých nhẹ vào ngực Tuấn Khải
- Anh là tạo cơ hội cho con trai chúng ta thể hiện tình yêu với bố của nó thôi mà. Vương Tuấn Khải nháy mắt nói
- Đồ dở hơi , mau dậy chuẩn bị đi. Em vừa có gọi Chí Hoành với Vương Nguyên đi cùng luôn đó , từ khi Chí Hoành về đây em chưa có dịp nói chuyện với cậu ấy , hôm nay cùng đi luôn.
- Tiểu Thiên , anh ghen
- Anh lại phát bệnh sao ? Thiên Tỉ trừng mắt
- Em hôn anh một cái để an ủi anh đi có được không ? Vương Tuấn Khải vô sỉ nói
- Sao em không biết năm năm nay anh đã luyện thành công mặt xi măng rồi thế. Thiên Tỉ càu nhàu nhưng cũng rướn người thơm lên má hắn một cái
- Tiểu Thiên , anh yêu em. HA HA. Vương Tuấn Khải sung sướng nhảy khỏi giường rồi gõ cửa phòng tắm , lại lên cơn một lần nữa với bánh bao
Bữa sáng xong xuôi , một nhà ba người bắt đầu đến địa điểm hẹn hò của ngày hôm nay , có lẽ vì quá vui mà cả hai người đều không hề để ý luôn có một chiếc xe đen khác đi theo bọn họ.
- Đại ca , bọn chúng ra khỏi nhà rồi , đang tiến đến công viên XYZ ở đường ABC , em đã điều một ít người của mình sang bên đó rồi , đại ca mau đến đi
- Được rồi , làm tốt lắm. Cứ chuẩn bị kĩ càng , tao sẽ đến ngay lập tức
- Vâng đại ca
Vương Tuấn Khải đỗ xe gần ngay công viên rồi ôm bánh bao tiến về phía trong cùng Thiên Tỉ , bên trong , Vương Nguyên và Chí Hoành đã đợi ở đó
- Hey , Tiểu Thiên , anh Nam. Chí Hoành hớn hở định chạy về phía Thiên Tỉ thì bị Vương Nguyên giữ lại
- Hoành nhi , em giữ chút mặt mũi được không , làm gì mà như gặp người yêu thế. Vương Nguyên càu nhàu
- Kệ tôi , anh làm gì mà như phát ghen thế. Chí Hoành bĩu môi , cùng lúc đó , cả nhà Thiên Tỉ cũng tiến đến chỗ họ
- Hoành nhi , mình nhớ cậu chết mất
- Chú Hoành , bánh bao cũng nhớ chú nha
- Thôi , chúng ta đi. Cả Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên đồng thanh nói , cũng đồng thời túm hai người đang chuẩn bị dính lấy nhau kia tách ra
Năm người lớn bé cùng nhau chơi đùa đến trưa liền ngồi dưới bãi đất trống sau công viên để chuẩn bị ăn cơm. Bánh bao thì ngồi gọn trong lòng Tuấn Khải , Vương Nguyên cùng Chí Hoành chạy đi mua đồ uống. Thiên Tỉ đang dọn đồ ăn liền cảm nhận thấy có vô số ánh mắt đang nhìn chăm chăm về phía bọn họ liền đặt túi đồ cuối cùng xuống rồi làm như không có chuyện gì tiến về phía bố con Tuấn Khải.
- Bánh bao , ngoan , con chạy ra chỗ chú Hoành nói baba để quên ít đồ trong xe , chú Hoành ra xe lấy cho baba nhé , con cũng đi cùng với chú Hoành đi. Thiên Tỉ ôm bánh bao từ trên đùi Tuấn Khải rồi hướng nhóc nói
- Vậy còn chú Nguyên thì sao ạ ?
- Chú Nguyên sẽ đi cùng con với chú Hoành thôi , ngoan
- Vâng
Đợi bánh bao chạy khỏi vùng đất trống , Tuấn Khải liền đứng phắt dậy nhìn xung quanh một lượt , lại nhìn Thiên Tỉ rồi mới không nặng không nhẹ lên tiếng
- Là ai , mau ra đây ?
* bộp , bộp , bộp * một tên đầu trọc vỗ tay dẫn trước , đằng sau có khoảng hơn 20 người đi theo hắn , tên nào nhìn mặt cũng hằm nhằm sát khí
- Không hổ danh là lão đại của Hắc Sát , bọn tao đã chờ chúng mày cả nửa ngày rồi đó
- Dzô, là kẻ nào lại hảo tâm đợi hai người bọn ta lâu như vậy , còn tiếp đón nồng nhiệt thế này ha. Thiên Tỉ liếc mắt khinh thường nói
- Dịch Dương Thiên Tỉ , xem ra cũng mạnh miệng lắm. Hôm nay tao tới đây là để lấy cái mạng chó của mày.
- Lí do ? Vương Tuấn Khải âm trầm nói
- Lí do ? Mày có nhớ không , năm năm trước , chính mày , chính Dịch Dương Thiên Tỉ mày đã bắn chết anh trai tao , lại ngay sau đêm hôm đó trốn biệt tăm biệt tích , tao đã thề phải trả thù cho anh tao bằng được , nay mày lại tự mò về , nói xem , ngày nay sang năm chắc sẽ là ngày giỗ của ngươi rồi.
- Nhiều lời. Vương Tuấn Khải nói dứt câu đã thấy một tên ở gần chỗ hắn nhất nằm bẹp dưới đất do bị hắn vặn cổ , mà thời gian hắn di chuyển đến chỗ tên đó rồi ra tay chỉ vỏn vẹn trong vài giây khi tên đầu trọc đang nói
- Lên , giết hết chúng nó. Tên đầu trọc nhìn thấy đàn em của mình chết dưới tay Tuấn Khải liền hô với bọn người còn lại
Ngay khi tên đầu trọc hô lên , đám đàn em liền xúm lại phía Tuấn Khải , chỉ có tên đầu trọc là đối phó với Thiên Tỉ
- Nhãi ranh. Tuấn Khải nhẹ phun ra mấy từ lạnh lùng
Về phía Thiên Tỉ , cậu đang đánh tay đôi với tên đầu trọc , tên đầu trọc có vẻ cũng ngang hàng với Thiên Tỉ , cả hai đều không ai nhường ai , tất cả điểm đánh đều nhằm vào huyệt chết. Vương Tuấn Khải bên này đã nhanh gọn xử lí hết những tên nhãi kia liền xông về phía Thiên Tỉ hỗ trợ. Một mình Thiên Tỉ đã khiến tên đầu trọc phải dồn hết sức lực , nay lại thêm Vương Tuấn Khải ra tay thâm độc khiến hắn chả mấy chốc đã hộc máu mà nằm vật ra đất
- Nhớ kĩ , người của Hắc Sát không thể động , hơn nữa , lão nhị của Hắc Sát càng không thể động , hôm nay tao tha mạng cho mày , nếu như còn có lần sau , mày xuống âm phủ báo danh đi. Vương Tuấn Khải nhìn xuống tên đầu trọc rồi quay người đi về phía Thiên Tỉ
- DỊCH DƯƠNG THIÊN TỈ , ĐI CHẾT ĐI. Tên đầu trọc bất chợt chồm dậy túm chặt lấy Vương Tuấn Khải , mà trong lùm cây gần đó, tên đàn em vẫn theo dõi hai người họ liền giương súng hướng về phía Thiên Tỉ
Vương Tuấn Khải nghe tiếng đạn lên nòng liền vội dùng khuỷu tay đập thẳng vào yết hầu hắn khiến tên đầu trọc gục xuống ngay tức khắc. Thiên Tỉ cũng nghe thấy tiếng đạn lên nòng nhưng bản thân vừa mới giao chiến xong , chân còn bất cẩn bị trẹo nên di chuyển có chút chậm chạp
* Pằng * * xoẹt *
Hai âm thanh cùng đồng thời vang lên , * xoẹt * là tiếng dao găm từ phía Tuấn Khải hướng tên kia khiến hắn chết ngay tại chỗ , * pằng * là tiếng viên đạn bay ra ghim thăng vào ngực trái Vương Tuấn Khải
- TIỂU KHẢI.........
- BỐ..........
Thiên Tỉ và bánh bao đồng thời hét lên , bánh bao đang cùng hai người Nguyên Hoành đi về phía baba với bố liền thấy bố ôm ngực khụy xuống , nhóc vội vàng chạy về phía bố mình , Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành cũng nối gót ngay sau bánh bao
- Tiểu Khải , Tiểu Khải , đừng dọa em. Thiên Tỉ hốt hoảng ôm lấy Tuấn Khải
- Bảo bối , đừng...đừng...khóc...Vương Tuấn Khải vươn tay lau đi nước mắt trên mặt Thiên Tỉ
- Vương Tuấn Khải anh là tên đại ngốc , vì sao phải đỡ đạn cho em. Thiên Tỉ đau đớn gào lên
- Không phải..lúc..trước..em..em cũng từng thay anh...anh đỡ đạn nhiều lần sao ?...Tiểu ngốc...anh...yêu...em. Vương Tuấn Khải nói xong từ từ nhắm mắt
- Khải...tỉnh...Khải . Thiên Tỉ vội vỗ vỗ má Tuấn Khải
- Tiểu Thiên , mau tránh ra , để mình. Vương Nguyên , anh mau lấy hộp dụng cụ y tế tôi vừa lấy ra đây
Thiên Tỉ nhìn Chí Hoành đang chuẩn bị chữa trị cho Tuấn Khải liền thấy tâm bớt chút đau , bỏ qua cái đau ở chân, vội lau nước mắt tiến lên ôm con trai đang hoảng hốt , Thiên Tỉ móc trong túi điện thoại , bấm một dãy số , đầu dây bên kia lập tức bắt máy
- Tiểu Thiên ?
- Bạng Hổ , mau giúp em thanh toán toàn bộ những kẻ còn lại của Bạch Kiến , nhớ , không để kẻ nào sống sót, đuổi cùng giết tận cho em. Thiên Tỉ nói xong rồi cúp máy , hổ phách ngập tràn sát khí
End chap
Chap dài nhất từ trước đến giờ :v :v
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip