Phiên ngoại 1 : 5 năm xa cách
Đêm hôm đó , sau khi quyết định rời đi nơi đã cùng mình trưởng thành , nơi có tình yêu mà mình luôn mong nhớ , Thiên Tỉ với vali hành lí đơn giản lên máy bay đến vùng đất mới , New York. Cuộc sống vẫn bình lặng như thế , Thiên Tỉ xin làm tại một tiệm bánh nhỏ gần nơi mình trọ , sáng theo ông chủ nhào nặn , chiều lại mang đơn đi giao bánh , đêm về để nước mắt thấm đẫm bên gối , để nỗi nhớ về anh dày vò trái tim không ngừng rỉ máu của cậu. Sáng hôm nay , Thiên Tỉ khi vừa thức dậy liền cảm thấy cơ thể có gì đó không thoải mái , lại thêm chóng mặt , chắc do hôm qua dọn hàng trễ quá.
- Này , Hoành nhi , hôm nay là muốn ăn vị nào. Thiên Tỉ hỏi vị khách quen thuộc của mình trong một tháng nay , cậu ta là bác sĩ , rất tốt bụng , có chút dở hơi nhưng là người bạn duy nhất của cậu ở đây.
- Tiểu Thiên , cho mình vị như cũ đi , còn có , tối nay mình muốn ăn lẩu Tứ Xuyên nha.
- Ai cho cậu làm tổ ở nhà mình như thế
- Này , Tiểu Thiên. Chứa chấp một bác sĩ thiên tài như mình trong nhà là vinh hạnh của cậu có biết không ?
- Vâng , vinh hạnh , thưa thiên tài. Chết tiệt , lại thấy chóng mặt , có lẽ tối nay mình phải uống thuốc rồi , Thiên Tỉ thầm nghĩ
Trung Quốc , tại Hắc Sát
- Lão đại , ngày hôm nay không có chuyến bay nào có hành khách mang tên Dịch Dương Thiên Tỉ cả bay đi lẫn bay về. Bạng Hổ báo cáo, đây cũng trở thành công việc quen thuộc của anh trong một tháng qua
- Tiếp tục điều tra. Vương Tuấn Khải nhạt nhẽo trả lời.
Nhìn Bạng Hổ rời ra ngoài, hắn lúc này mới từ trong đống dự án ngổn ngang mà ngẩng đầu lên. Đôi mắt phượng vẫn lạnh lẽo thường ngày bây giờ thấm đượm nỗi buồn , viền mắt ửng đỏ. Vương Tuấn Khải đưa tay chặn giọt nước mắt tràn ra của mình , lại lôi điện thoại ra vuốt ve. Trong màn hình là ảnh chụp chung duy nhất của hắn và Thiên Tỉ , trong ảnh , cậu đang cười rạng rỡ , tay quàng qua cổ hắn , đôi mắt hổ phách nheo lại đầy hạnh phúc , đồng điếu hai bên cũng nở rộ , còn hắn , hắn cũng khẽ mỉm cười , có lẽ khi đó , hắn đã yêu cậu rồi. Chạm lên từng đường nét của người trong ảnh , Vương Tuấn Khải cảm thấy tim một trận đau nhức
- " Tiểu Thiên , em đang ở đâu. Anh sai rồi , làm ơn , đừng rời xa anh , mau quay lại "
Vương Tuấn Khải cẩn trọng đem điện thoại để lại trên bàn , lại tiếp tục vùi đầu vào những dự án sắp tới của mình , tim , không lúc nào không đau
New York , trong căn nhà có giàn tigon trước cổng
- Cậu có thai. Lưu Chí Hoành nhẹ nhàng đưa ra kết luận của mình sau khi qua kiểm tra và bắt ép lấy cung của tên nào đó.
- Hoành nhi , hết trò đùa sao , mình là nam nhi , là nam nhi đó
Lưu Chí Hoành liếc mắt xem thường tên ngốc nào đó , lại linh hoạt truy cập vào trang web của bản thân rồi đưa cho tên ngốc trước mặt
- Là thật sao , mình...mình thật sự...thật sự...
- Right
Thiên Tỉ khẽ vuốt ve vùng bụng phẳng lì của mình , bây giờ , cậu dường như đã tìm ra mục đích sống của mình rồi.
- Này , Tiểu Thiên. Lưu Chí Hoành chân chó nhìn Thiên Tỉ
- Gì...Thiên Tỉ cảnh giác lùi ra xa
- Cậu thật sự là nghiên cứu sống vĩ đại của mình , thời gian này, để mình sống ở đây với cậu đi , mình muốn nhìn con nuôi của mình phát triển từng ngày.
- Tránh xa mình ra...Thiên Tỉ một cước đạp tên khùng nào đó xa khỏi người mình..
- Tiểu Thiênnnnn
Cuộc sống theo đó vẫn tiếp tục trôi qua , bây giờ đã tròn 2 năm cậu sống trên đất Mĩ , cuộc sống của cậu giờ đây có thêm niềm vui mới
- Ba..Ba..Bánh bao bé nhỏ nhà cậu dạo gần đây đã nói được tương đối rồi , thằng nhóc có chậm nói một chút nhưng lại rất thông minh , nói gì đều hiểu khiến cậu rất tự hào , hơn nữa , gương mặt thiên sứ mang đường nét giống anh như một khiến cậu càng thêm yêu thích
- Bánh bao , đây là bố của con , nhớ kĩ , biết chưa ? Thiên Tỉ đưa hình của Vương Tuấn Khải cho con trai nhận biết.
- Nhớ...nhớ...bố..bố
- Ngoan lắm , lại đây , chúng ta phải đến cửa hàng
* cạch * cửa vừa mở , một bóng người nhanh chóng nhào về phía họ
- Ôi tiểu bảo bối , cho ba nuôi ôm. Lưu Chí Hoành lại chân chó nhìn bánh bao
- Người xấu , ba..sợ. Bánh bao như tát nước lạnh vào mặt Chí Hoành
- * hự * anh Nam , con không nể mặt chú sao , gọi một tiếng ba nuôi nào , ngoan. Lưu Chí Hoành ôm tim chờ đợi
- Người xấu...Bánh bao không nhanh không chậm tiếp tục tổn thương kẻ nào đó
Thiên Tỉ nhìn màn này chỉ lắc đầu ngao ngán " Tiểu Khải , con trai chúng ta , rất giống anh " Thiên Tỉ khẽ thầm thì trong lòng
Trung Quốc , tập đoàn Ái Thiên
- Tuấn Khải , kí vào hợp đồng này nữa là có thể về rồi
- Ừ , cậu về trước đi
- Bảo trọng. Vương Nguyên gật đầu rồi bước ra ngoài.
Vương Tuấn Khải vuốt ve điện thoại đã cũ của mình , trong đó , là hình ảnh rạng rỡ của thiếu niên năm nào , là thiếu niên mà hắn nhẫn tâm tổn thương , thiếu niên mà hắn vô cùng yêu.
- " Bảo bối , hai năm rồi , em , đã chịu tha thứ cho anh chưa. Xin em , mau quay lại , anh thật sự rất đau "
Lại thêm ba năm nữa trôi qua , New York , nơi có tiệm bánh của cậu trai phương Đông ngày càng nổi tiếng , nơi có cậu nhóc thiên sứ tuổi nhỏ đã biết yêu thương , chăm sóc cho baba của mình. Trung Quốc , nơi có Ái Thiên hùng mạnh không ngừng vươn móng vuốt ra toàn thế giới , nơi có người đàn ông quyền lực từng giây từng phút không ngừng tìm kiếm , nhung nhớ người yêu bé nhỏ của mình. Người ta nói , khi hai trái tim còn chung nhịp đập , khi chúng còn hướng về nhau , khoảng cách địa lí chỉ là thử thách đặt sẵn cho tình yêu bền chặt và nồng cháy của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip