Chương 214+215: Diêm vương đến đòi mạng 2
Chân Bạch Lộc vừa chạm xuống đất liền truyền đến một trận đau nhức. Nàng cố nén mới không lộ ra vẻ mặt thống khổ. Khập khiễng đi từng bước một ra ngoài, cố làm dáng vẻ tự nhiên ngồi xuống, nhìn về phía Thái Thiên Diệp đang tùy ý tựa vào tháp mỹ nhân: "Để ngài đợi lâu rồi!"
Thái Thiên Diệp nhìn Bạch Lộc, mỉm cười nói: "Nàng không cần phải trang điểm lại. Ở trước mặt ta cứ tùy ý một chút là tốt rồi!"
Bạch Lộc sửng sốt, lập tức nở nụ cười: "Cấp bậc lễ nghĩa không thể không có!"
Thái Thiên Diệp nhíu mày: "Ta nửa đêm trèo tường vào, cũng không tính là khách nhân chân chính gì. Cho nên nàng cũng đừng miễn cưỡng bản thân, cứ làm sao thoải mái là được rồi. Rõ ràng là chân rất đau, chịu đựng như vậy không khó chịu sao?"
Bạch Lộc nhẹ nhàng than thở: "Nếu không phải Thế tử đột nhiên tới, ta cần gì phải mệt mỏi bản thân!"
Thái Thiên Diệp bật cười: "Nói như thế, tất cả đều là lỗi của ta? Sao nàng không nói là do mình băn khoăn quá nhiều chuyện, cái gì cũng đều không buông bỏ được?"
Hắn nhìn Bạch Lộc, trong lòng có một loại đưa tình ôn nhu lặng lẽ rất nhỏ mà chính hắn cũng không phát hiện ra: "Nhưng nếu nàng thật sự là người lo lắng đủ đường thì lúc trước chỉ sợ đã giết chết ta. Nghiêm túc mà nói thì ta còn phải cảm ơn nàng lúc trước đã cứu ta một mạng. Cũng không để mặc kệ ta chết!"
Bạch Lộc nghĩ đến lúc Thái Thiên Diệp phát bệnh thì mỉm cười: "Kỳ thật ngày đó ta rất muốn làm như vậy. Chẳng qua là ngại thân phận mà thôi!"
Nàng ngưng thần suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Bây giờ còn có chút hối hận!"
Thái Thiên Diệp chậm rãi lộ ra ý cười ôn nhu, giống như tiểu hài tử vạch trần được tâm tư người khác. Ý cười kia mang theo chút ngượng ngùng, lại có chút bỡn cợt. Ánh mắt như gợn sóng, khóe môi nhộn nhạo mở ra: "Bây giờ hối hận cũng đã muộn!"
Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, hai mắt lấp lánh. Gương mặt tuấn mĩ mang theo cảm tình, nhưng trăng sáng đêm hè, trong suốt chiếu thẳng vào lòng nàng.
Ánh mắt kia khiến lòng nàng kìm không đậu mà mềm xuống, thoáng dừng một chút, nàng thánh thót nói: "Thế tử tối nay đột nhiên xuất hiện, là có việc gấp gì sao?"
Thái Thiên Diệp cười xùy một tiếng, nói: "Nàng thật sự là biết cách giết phong cảnh a! Đúng thế, hôm nay vốn là có chuyện nên mới tìm nàng. Ngày mai nàng muốn đi Thủy nguyệt am dâng hương sao?"
Bạch Lộc nghe vậy, mày hơi hơi nhướng lên. Môi cũng dẫn theo ý cười, lẳng lặng nghe hắn nói.
Thái Thiên Diệp ngắn gọn nói:"Tào phu nhân cùng trụ trì Thủy nguyệt am kia có giao hảo. Tào Vinh nếu muốn mai phục ở đó là chuyện rất dễ dàng!"
"Nếu đổi lại là một người khác, nay nàng đã có tôn vị quận chúa hắn nên cúp đuôi lại mà sống. Còn phải sợ nàng đến tìm hắn hỏi tội nữa. Nhưng hắn lại là một tên ngu xuẩn, sự kiện lần trước hắn ghi hận lên nàng, tâm tâm niệm niệm muốn trả thù. Lần này xem như là một cơ hội tốt!"
Bạch Lộc cúi đầu, vẻ mặt ngược lại rất bình tĩnh: "Thế tử chắc chắn như vậy, là có người ở Tào gia sao?"
"Đúng vậy! Hắn truyền tin tức đến nói Tào Vinh nghe được tin ngày mai nàng muốn đi Thủy nguyệt am nên đã an bài động thủ!" Thái Thiên Diệp nhíu mày.
Bạch Lộc gật gật đầu, nói: "Như vậy mới tốt!" Cùng phán đoán của nàng thì không kém bao nhiêu.
"Nàng lại có chủ ý quái quỷ gì đây?" Thái Thiên Diệp hơi hơi nhướng mày, có chút đoán không ra ý tưởng của nàng.
"Đa tạ ý tốt Thế tử đến nhắc nhở. Chỉ tiếc ngày mai ta không đi được!" Bạch Lộc rũ mắt xuống nhìn thoáng qua.
"Không đi?" Hai mắt Thái Thiên Diệp cũng theo ánh mắt nàng dừng trên cổ chân. Chợt sảng khoái cười: "Tốt, như thế rất tốt!"
"Thế tử bố trí người bên cạnh Tào Vinh là giám sát hắn sao?" Bất ngờ Bạch Lộc hỏi một câu, ánh mắt nhìn Thái Thiên Diệp.
"Đúng là không thể giấu được nàng! Đúng vậy, ta còn an bài để Tào Vinh dùng kim đan, thời gian ngắn xem như có thể hưởng lạc chốn khuê phòng. Nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày....Hắn sẽ mất sức mà chết!"
Ngữ khí Thái Thiên Diệp khẳng định mà hiền hòa. Hồng Ngọc đứng bên cạnh nghe mà không khỏi run sợ. Chỉ cảm thấy vị Thế tử bề ngoài tuấn tú này nội tâm thật đáng sợ. Bất động thanh sắc cũng có thể khiến một người mất mạng.
Bạch Lộc cười, thoáng chốc u ám nơi đáy mắt cũng lóe sáng: "Biện pháp xảo quyệt như vậy cũng chỉ có Thế tử mới nghĩ ra!"
Thái Thiên Diệp cười nói:"Nếu là độc dược tầm thường thì quá tiện nghi cho hắn rồi. Đối phó với loại háo sắc này thì phải lấy độc trị độc mới tốt!"
Hồng Ngọc nhìn tiểu thư cùng vị Thế tử gia này thoải mái nói chuyện tự nhiên như vậy, trong lòng lại càng lo sợ nghi hoặc. Không rõ tiểu thư vẫn luôn ôn hòa làm sao có thể giao tiếp với loại ma vương đáng sợ này?
Nhưng nhìn hai người bọn họ ẩn ẩn có một không khí hài hòa cổ quái. Giống như trời sinh đã như thế.
Thật lâu sau, Bạch Lộc phất phất sợi tóc rũ xuống thái dương, cúi đầu nói: "Cứ như vậy, ván cờ này liền xong rồi!"
Hồng Ngọc nghe mà không hiểu, đang lúc nghi hoặc thì lại nhìn thấy Thái Thiên Diệp cười rộ lên như hiểu rõ. Trong lòng lại thêm kỳ quái....
Sáng sớm hôm sau, Bạch Khả nghe nói chân Bạch Lộc bị thương không thể đi cùng thì thiếu chút nữa không thể khống chế vui mừng lộ trên nét mặt. Kế hoạch của nàng đúng là càng ít người đi càng tốt.
Mà Bạch Lộc tâm tư tinh tế đối với Bạch Khả mà nói thì là một sự phiền toái lớn. Cho nên nàng ta tỉ mỉ trang điểm cùng Lý thị lên xe ngựa.
Đến Thủy nguyệt am, Lý thị cùng Bạch Khả xuống ngựa. Trụ trì Tịch Tùy tươi cười đầy mặt ra nghênh đón, theo phía sau là hai tiểu đồ đệ.
Lý thị khách khí cùng trụ trì nói hai câu. Tịch Tùy lại nhìn Bạch Khả rồi cười nói: "Chậc chậc, Lão phu nhân thực sự là có phúc khí a! Vị tiểu thư này cùng ngọc nữ Bồ Tát trước mặt này rất giống nhau!"
Bạch Khả từ sau khi đi khập khiễng liền không ra khỏi cửa. Người bình thường bên ngoài không thấy nàng cũng liền dần quên nàng đi. Cho nên vị trụ trì Tịch Tùy này nghĩ Bạch Khả trước mắt này chính là vị Bạch Lộc đại tiểu thư Bạch gia trong truyền thuyết.
Lý thị cười nói: "Không dám. Không dám!"
Vừa nói, người một bên liền tiền hô hậu ủng đi vào am. Đi qua phật Di Lặc là một nơi thật lớn, ở giữa dùng đá xây thành đường. Bên đường toàn là trúc, từng khóm từng khóm trúc xanh.
Bên trong còn có đủ loại đào, hạnh, tùng. Dưới gốc thương đài vi nhuận, bướm trắng bay đầy, thậm chí còn nuôi hai tiên hạc. Thoạt nhìn có vài phần ý tứ thế ngoại đào nguyên.
Nếu so sánh với Trữ quốc am hùng vĩ thì Thủy nguyệt am bất quá chỉ là một tòa tiểu am. Chỉ là do Trữ quốc am cách kinh đô quá xa, so ra thì không ít quý nhân quan to vẫn nguyện ý đến Thủy nguyệt am. Cho nên nơi này hương khói thập phần nghi ngút.
Bạch Khả một đường dìu Lý thị đi, mười phần là bộ dáng hiếu thuận vô cùng. Cả đường vừa đi vừa nói, nhất thời đã đi lên bậc thang. Tới phật điện Chúc Tề Minh dâng hương còn có mấy ni cô khoác áo cà sa đang gõ mõ.
Lý thị liền đoan trang quỳ xuống nệm, bái phật. Sau đó lại mệnh Bạch Khả có thể làm lễ.
Bái phật xong, Lý thị tựa hồ như bình thường đi tới thiện phòng nghe Tịch Tùy giảng kinh, phân phó Bạch Khả đến sương phòng chờ. Còn dặn bảo riêng không được đi loạn, rồi phân phó hai nha đầu đi theo.
Trong thiện phòng, Tịch Tùy cùng Lý thị nói vài câu rồi liền đứng lên nói: "Lão thái thái hôm nay muốn ở lại dùng bữa. Ta phải tự mình đến phòng bếp phân phó bọn họ chuẩn bị mấy thức ăn chay!"
Lý thị chính là rất thích người khác cung kính nâng bà lên cao nên nghe như vậy liền cười gật gật đầu.
Tịch Tùy đi ra ngoài, hướng đến phòng bếp, trên đường lặng lẽ gọi một tiểu đồ đệ thân cận: "Ngươi dẫn Bạch tiểu thư tới sương phòng hậu viện đi!"
Tiểu ni cô gọi Thần Diệu dạ vâng rồi bước nhanh đi.
Bạch Khả ở trong am lững thững đi, đi đến một gốc cây lăng già thì giống như tùy ý sờ lên đầu. Đột nhiên kinh hô: "Kim quản của ta đâu? Sao lại không thấy đâu nữa?"
Ngọc Dong cùng Ngọc Mai được Lý thị phái theo Bạch Khả liếc nhìn nhau. Ngọc Mai cười nói: "Nhị tiểu thư đã đánh rơi ở đâu?"
"Ai nha, ta cũng không biết. Chắc là khi xuống xe ngựa đã làm rơi. Vậy phải làm sao bây giờ? Cây trâm này là tổ mẫu ban cho ta, nếu tìm không được...."
Bạch Khả lộ thần sắc lo lắng, vẻ mặt không yên nhìn hai người: "Hạ Tuyết là đứa tay chân vụng về. Bằng không thỉnh nhị vị tỷ tỷ giúp ta tìm một chút!"
Trên mặt Ngọc Dong lộ ra thần sắc chần chờ, hiển nhiên là rất bất an: "Nhưng Lão thái thái đã phân phó, để bọn nô tỳ theo tiểu thư..."
Bạch Khả buồn cười nói: "Có làm sao đâu! Là ta mời các ngươi hỗ trợ. Tổ mẫu biết cũng sẽ không trách tội. Huống chi nơi này là am ni cô, lại không có người ngoài, sợ gì chứ? Các ngươi mau đi đi!"
Ngọc Dong còn muốn nói gì nữa nhưng Ngọc Mai lại lặng lẽ kéo kéo tay áo. Ngọc Dong sửng sốt, lại nghe Ngọc Mai cười nói: "Nếu đã như vậy, bọn nô tỳ liền men theo đường cũ tìm. Nhị tiểu thư trăm ngàn lần đừng chạy loạn, bọn nô tỳ đi rồi sẽ quay lại!"
Nói xong liền kéo Ngọc Dong đang ngây ngốc đi.
Bạch Khả nhìn thấy hai người rời đi, lúc này mới không che dấu thần sắc lo lắng, không yên lòng nhìn chung quanh. Hạ Tuyết phía sau cúi đầu, lặng lẽ che đi cười lạnh bên môi.
Bạch Khả đang sốt ruột, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Nhất thời vui vẻ quay đầu nhưng lại nhìn thấy Thần Diệu đầu đầy mồ hôi đang chạy đến: "Bạch tiểu thư!"
Bạch Khả trong lòng thực không kiên nhẫn nhưng trên mặt vẫn tươi cười: "Sao vậy tiểu sư cô, có chuyện gì sao?"
Đôi mắt Thần Diệu hơi vòng vo rồi cười nói: "Trụ trì sợ ngài không biết đường nên bảo ta dẫn tiểu thư đến sương phòng phía sau nghỉ tạm!"
Sương phòng hậu viện? Bạch Khả sửng sốt, lập tức hỏi: "Bình thường khách nhân đều đến đó nghỉ sao?"
Thần Diệu cười nói: "Khách nhân bình thường của Thủy nguyệt am thì không được. Bên trong đều là nữ khách, tiểu thư yên tâm!"
Bạch Khả cũng nghĩ như vậy, nàng nghĩ Tô Ngọc Lâu tự nhiên sẽ có biện pháp tiến vào. Chỉ là hắn dù sao cũng là nam nhân, sẽ không tốt nếu nghênh ngang xuất hiện trong Thủy nguyệt am. Nếu đã đến đây, người nhất định sẽ ở sương phòng.
Nghĩ như vậy nên Bạch Khả liền tươi cười nói: "Vậy thỉnh sư phụ dẫn đường!"
Thần Diệu dẫn Bạch Khả vào hậu viện, thấy bên trong viện là một loạt sương phòng, cũng thập phần yên tĩnh,giống như không có ai ở.
Thần Diệu cùng Bạch Khả vào sân rồi chỉ vào một gian trong đó: "Mời tiểu thư vào! Bên trong sẽ có người hầu hạ trà nước. Sư phụ còn có việc tìm tiểu ni, tiểu ni xin đi trước!"
Bạch Khả trong lòng hơi rối bời, thế nhưng lại không chú ý tới vẻ mặt kỳ dị của Thần Diệu.
Thủy nguyệt am này ngoài mặt thì ra vẻ đạo mạo nhưng trên thực tế lại chất chứa dơ bẩn. Đặc biệt là trụ trì tham tài hảo lợi, nên bọn ni cô phía dưới cũng liền học theo.
Tào Vinh có thể thu mua Tịch Tùy, Bạch Lộc tất nhiên cũng có thể khiến cho Diệu Thần trung thành theo nàng. Bất quá chỉ là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chờ sẵn phía sau mà thôi.
"Ngươi ở bên ngoài chờ đi!" Bạch Khả nhìn thấy bóng người chợt lóe trong phòng, nhất thời không kìm được sung sướng. Nhanh chóng phân phó Hạ Tuyết.
"Dạ!" Hạ Tuyết cúi đầu đáp, liền thành thật thủ ở trong sân.
Lúc này trong mắt Bạch Khả chỉ có Tô Ngọc Lâu. Nàng ta bước nhanh vào phòng, vừa đi vào đã bị một người ôm mạnh lấy.
Trong lòng Bạch Khả vui mừng như điên, nhưng vừa ngẩng đầu liền trợn tròn mắt. Người này sao có thể là Tô Ngọc Lâu tuấn mỹ tuyệt luân, rõ ràng là Tào Vinh trượng phu của biểu tỷ mà.
Tào Vinh cũng ngây ngẩn cả người, hắn nghĩ người vào là Bạch Lộc, không nghĩ rằng lại là người khác.
Ngày Lâm Nguyên Nhu xuất giá, Bạch Khả từng nhìn thấy vị tỷ phu này qua tấm sa liêm. Lúc ấy còn vì biểu tỷ được gả cho một người như vậy mà tiếc hận, ai ngờ giờ phút này bị hắn ôm lấy, nhất thời không chút nghĩ ngợi mà hét ầm lên.
Tào Vinh nhanh chóng bịt miệng rồi hung hăng cho Bạch Khả một bạt tai. Hắn vốn nghĩ rằng bị lão ni cô Tịch Tùy kia lừa. Nhưng sau lại đột nhiên nhớ tới Bạch Lộc từng nói với hắn nàng có một muội muội mỹ mạo tuyệt luân.
Nói như vậy, Bạch tiểu thư hôm nay đến đây chính là người này. Hắn hung hăng nhìn chằm chằm Bạch Khả, thầm nghĩ diện mạo này mà cũng được nói là mỹ mạo tuyệt luân sao? Nhìn cũng chỉ như bát cháo loãng buổi sáng mà thôi.
Nhưng mà trước mặt hắn đột nhiên thoáng hiện gương mặt thanh lệ thoát tục của Bạch Lộc. Một cỗ cừu hận cùng phẫn nộ như lửa dâng lên trong lòng hắn.
Tào Vinh thở hổn hển, trên mặt cơ hồ như vặn vẹo, một thanh âm vang lên trong lòng hắn: "Bạch gia không có nổi một thứ tốt đẹp, ai tới cũng đều giống nhau!"
Lý thị ở thiện phòng nghe giảng kinh đến giờ ngọ, khi chuẩn bị đi dùng bữa thì phái Trương mama ra ngoài tìm Bạch Khả.
Lúc này, Bạch Khả mới thất hồn lạc phách bước ra sương phòng. Thấy Hạ Tuyết còn canh giữ ở cửa thì sắc mặt nhất thời trắng xanh, không hỏi rõ phải trái đã đi lên đánh cho Hạ Tuyết lảo đảo: "Đồ vô dụng!"
Hạ tuyết lập tức cúi đầu, thanh âm sợ hãi: "Tiểu thư, ngài làm sao vậy?"
"Ngươi....ngươi vừa rồi không nghe được cái gì sao?"
Hạ tuyết kinh ngạc nói: "Tiểu thư không phải vào bên trong nghỉ tạm sao? Nô tỳ cái gì cũng không nghe thấy!"
Bạch Khả đột nhiên thất thanh khóc rống lên.
Bỗng bên ngoài sân truyền đến một trận xôn xao, Ngọc Mai đột nhiên đi vào, đầu đầy mồ hôi nhìn Bạch Khả nói: "Ni cô trong am này đúng là quá không hiểu chuyện, sao dẫn Nhị tiểu thư đến đây cũng không báo một tiếng? Lão thái thái đang gấp vô cùng tìm khắp nơi. Cũng may nô tỳ vừa rồi nhìn thấy tiểu ni cô kia mới biểu tiểu thư ở trong này. Nhị tiểu thư thật sự hù chết nô tỳ mà. Mau mau theo nô tỳ trở về!"
Bạch Khả thấy người đến là Ngọc Mai thì nhất thời sợ tới mức tay chân luống cuống, cả người cơ hồ như bị Ngọc Mai kéo đi.
Vào thiện phòng, Lý thị nhíu chặt mày nhìn chằm chằm Bạch Khả: "Chạy đi đâu?"
Bạch Lộc Khả ấp úng nói không ra lời, trong ánh mắt tràn đầy kinh hoảng. Ngọc Mai cười nói: "Lão thái thái không cần sốt ruột. Nhị tiểu thư là đến sương phòng nghỉ tạm!"
Lý thị gật gật đầu, hừ lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục truy vấn.
Hôm đó trở lại Lê Hương viện, Bạch Khả thất hồn lạc phách. Mặt trắng bệch, cả người như đánh mất linh hồn.
Trong lòng Hạ Tuyết biết rất rõ nhưng lại ra vẻ như không biết gì. Vừa khéo Nhuế mama lo lắng, lại chạy tới vấn an Bạch Khả, lôi kéo bọn nha đầu lại hỏi chuyện.
Vừa nghe nói Bạch Khả bị bệnh liền lập tức bất chấp kiêng kỵ chạy vào phòng, sờ trán cũng không thấy nóng. Nắm tay, lại thấy lạnh như băng. Nhuế mama cả kinh: "Nhị tiểu thư, ngài làm sao vậy?"
Bạch Khả không nói một lời, chỉ mở to hai mắt. Vừa nhìn thấy Nhuế mama thì bỗng nhiên khóc òa lên, thống thiết nói một câu: "Xong rồi, tất cả đều xong rồi!" Nói xong lời này lại gào khóc.
Nhuế mama nghi hoặc, nhưng mặc kệ có gặng hỏi thế nào Bạch Khả sống chết cũng không chịu nói lý do.
Đang lúc giằng co lại nghe thấy nha đầu bẩm báo Bạch Lộc đến. Nhuế mama cắn răng, nhất thời lau khô nước mắt của Bạch Khả, vội vàng nói: "Chết rồi, diêm vương đến đây. Tiểu thư, mặc kệ ngài có ủy khuất gì cũng phải nhịn hết. Không được để lộ trước mặt Đại tiểu thư a!"
Bạch Lộc đi rất chậm, bởi vì chân nàng vẫn còn bị thương. Tuy rằng nhờ thuốc Thái Thiên Diệp đưa tới mà vết thương đã đỡ phân nửa. Chính là ở trước mặt người khác, nàng vẫn bước đi thực vất vả.
Vừa vào cửa Phương mama liền cười nói: "Nhị tiểu thư, đại tiểu thư nghe nói thân mình ngài không được thoải mái nên muốn đích thân tới thăm ngài đây!"
Bạch Khả vội vàng lau nước mắt, đứng lên nói: "Tỷ tỷ...."
Bạch Lộc ngồi xuống ghế, nhìn thoáng qua Bạch Khả, nhìn thấy mắt nàng ta dại ra vô hồn, lại còn đỏ hồng, mặt thì lại trắng bệch. Nửa điểm kiêu căng điêu ngoa lúc xưa cũng không thấy.
Bạch Lộc ngầm cười lạnh, nhưng trên mặt lại thân thiết hỏi: "Muội muội làm sao vậy? Đang khỏe mạnh đi dâng hương, sao nói không khỏe liền không khỏe thế này?"
Bạch Khả nào dám nói cái gì. Rõ ràng trong lòng hận Bạch Lộc thấu xương nhưng lại sợ bị nhìn ra manh mối nên chỉ có thể gượng cười nói: "Chỉ là nhiễm chút gió độc. Nghỉ ngơi một chút là tốt rồi!"
Bạch Lộc hé miệng cười, nói: "Vậy thì tốt rồi. Muội muội trở về hơi muộn nên không gặp được Tô lão gia cùng Tô phu nhân. Bọn họ ở đây vừa mới rời đi!"
"Người Tô gia sao?" Bạch Khả kinh ngạc, không kìm được mà hỏi: "Sao có thể? Tổ mẫu không có trong phủ, mẫu thân cũng...."
Nói được một nửa liền không dám nói tiếp. Lâm thị đã bị giam lỏng, Tô phu nhân đến tìm ai? Lại làm sao có thể ngồi đến bây giờ mới đi?
Bạch Lộc cũng không hề nóng vội, nàng nâng chén trà lên nhấp một ngụm sau đó mới chậm rãi nói: "Bọn họ biết phụ thân cùng kinh triệu doãn Chu đại nhân giao hảo, là cố ý tìm riêng phụ thân cầu tình. Bọn họ muốn nhờ phụ thân cứu Tô công tử!"
"Tô công tử?" Bạch Khả lập tức trợn mắt cứng lưỡi, bất chấp oán hận mãnh liệt với Bạch Lộc mà run giọng hỏi: "Tô công tử làm sao vậy?"
Nhuế mama vừa thấy Bạch Khả thế nhưng lại dễ dàng bị người ta nắm lấy thì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Bạch Khả. Đáng tiếc nàng ta lại hoàn toàn không để ý tới, chỉ mở to hai mắt nhìn Bạch Lộc.
Bạch Lộc chính là đang chờ câu hỏi này. Nàng ra vẻ tiếc hận thở dài nói: "Muội muội không biết, Tô công tử thật sự là đáng thương a!"
"Rốt cuộc là làm sao?" Bạch Khả thập phần khẩn trương, gấp đến độ mặt đều đã đỏ lên.
Nhưng thấy vẻ mặt Bạch Lộc tựa tiếu phi tiếu thì nhất thời mới phát hiện bản thân luống cuống. Đành cầm chén trà đã nguội lạnh lên uống một hơi, lúc này mới có thể định tâm lại.
"Haizzzz...." Trong thanh âm Bạch Lộc thập phần tiếc hận, "Ta cho đến bây giờ cũng chưa từng nghe qua loại chuyện đáng sợ như vậy. Quan sai phát hiện dưới giường trong phòng Tô công tử ở khách điếm có một nữ thi. Nghe nói nàng kia là ca cơ trong thanh lâu!"
Ca cơ là người mà Bạch Lộc đã sớm an bài, là nữ tử trẻ tuổi một thanh lâu mang bệnh cấp tính. Chỉ cần làm khám nghiệm tử thi thì tự nhiên sẽ biết ca cơ chết cùng Tô Ngọc Lâu không có quan hệ.
Chỉ tiếc là ngay cả khi không có liên quan thì Tô Ngọc Lâu cũng không có khả năng toàn thân trở ra. Kinh triệu doãn nhất định phải xao Tô gia một nét bút, cũng dễ dàng khiến hắn không thể trở ra.
Hồng Ngọc cúi đầu không nói gì. Kỳ thật trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, bọn họ hao hết tâm tư mới tìm được nữ thi. Vốn có một bình rượu chứa độc nhưng Bạch Lộc lại không dùng. Cố tình để nữ tử kia nhiễm bệnh mà chết, cứ như vậy chẳng phải Tô Ngọc Lâu cuối cùng cũng được thả ra sao?
Chính là Bạch Lộc không nói, Hồng Ngọc cũng đoán không ra trong lòng nàng đến tột cùng là đang nghĩ gì.
"Ngươi nói bậy!" Bạch Khả như bị sét đánh, lông mi dựng thẳng lên, con ngươi như bắn ra hàn quang khiến người ta phải sợ hãi.
Nhuế mama nhanh chóng đi lên bắt lấy tay Bạch Khả, bắt buộc nàng ta phải tỉnh táo lại.
Nhưng Bạch Khả lại giận dữ, hất mạnh tay Nhuế mama. Bà ta thất tha thất thểu bị đánh lui vài bước, giương mắt liền bắt gặp Bạch Lộc đang cười lạnh nhìn mình. Trong lòng Nhuế mama giật mình, nhanh chóng quỳ xuống.
Ánh mắt Bạch Khả như bốc hỏa, chiếu thẳng vào Bạch Lộc. Đúng lúc này, Xương Bồ nhanh nhẹn đứng chắn trước mặt chủ tử, nói: "Nhị tiểu thư! Ngài muốn làm gì?"
Sắc mặt Bạch Khả xanh mét hô lên: "Bạch Lộc, ngươi nói dối!"
Bạch Lộc mỉm cười: "Ta cần gì phải nói dối! Tô gia cùng nhà chúng ta không có quan hệ, lúc dùng bữa tối phụ thân còn chê cười một hồi, nói ra cho chúng ta giải khuây. Không nghĩ rằng muội muội lại tức giận lớn như vậy....Nay kinh triệu doãn đại nhân bởi vì chuyện này phát sinh ngay dưới mí mắt mình nên không muốn để lộ ra. Liền đem Tô công tử lén lút bắt lấy điều tra. Muội muội trăm ngàn lần đừng nóng giận, trách ta thẳng tính dấu không được chuyện gì. Ngươi cũng đừng đi hỏi lại....."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip