II
"Aaa, mau mở miệng ra, để tôi đút anh ăn."
"Không cần đâu tôi có thể tự ăn được mà."
"Không được không được, anh là bệnh nhân nên cần phải nhận được sự chăm sóc đặc biệt. Nhanh lên, há miệng ra nào, aaaa ~"
Liu Yangyang đi học cả ngày, về tới nhà còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải tất bật chuẩn bị một phần cơm hộp đem đến phòng bệnh cho Qian Kun. Nhìn dáng vẻ của Cậu hiện giờ, quần áo xốc xếch, mồ hôi nhễ nhại, ngay cả bộ đồng phục cũng chưa thay ra, Hắn liền ngấm ngầm hiểu được, nhất định là Cậu sợ Hắn đói nên mới lật đật nhào ngay vào bếp đây mà.
"Nhóc nấu cái này sao, ngon hơn những lần trước rồi đấy, mùi vị rất ổn."
"Aigoo, tôi còn chưa kịp khoe khoang đã bị anh vạch trần rồi, nhưng sao anh biết được là do tôi nấu."
"Công thức nấu sườn chưa ngọt này là do tôi tự chế ra, chỉ độc nhất mình nhóc là học lỏm được, không phải nhóc nấu thì còn ai vào đây."
"Anh giỏi suy luận như vậy, không làm hội trưởng hội học sinh quả đúng là uổng phí."
Cậu xúc một thìa cơm thật đầy, thổi thổi vài cái cho nguội rồi mới đút cho Hắn, nhìn cái cách mà Cậu đút cơm cho Hắn, vừa ân cần vừa cẩn thận không khác gì một tiểu thụ ôn nhu đang chăm sóc ông già của mình =)))))))))))
Được Hắn khen làm Cậu cảm thấy tự tin, phấn chấn hơn hẳn, vì Cậu bây giờ không còn là một đứa ngốc vụng về trong khoản nấu nướng nữa, trở thành kỳ phùng địch thủ của Qian Kun luôn cũng nên. Những dòng suy nghĩ đó không ngừng chạy trong đầu Cậu, khiến con cừu nhỏ đắc ý mà bật cười thành tiếng.
Nhưng những điều làm cho Cậu đắc ý trong phút chốc kia đã nhanh chóng bị lệch đi hướng khác. Để ý kỹ mới thấy, lúc Hắn ăn uống, hai bên má vì đầy cộm thức ăn mà phồng lên, cộng thêm làn da trắng hồng kia, trông Hắn không khác gì một con gấu, đáng yêu vô cùng.
Điều này đối lập hoàn toàn với Qian Kun lạnh lùng cao ngạo thường ngày, khiến Cậu cảm thấy là lạ nhưng cũng rất dễ thương, rồi tự bật cười trước sự khác biệt ấy.
"Mặt tôi dính gì sao ?"
"H-hả ?"
"Trên mặt tôi có dính gì sao ?"
"Không có !"
"Vậy tại sao lại nhìn tôi cười ?"
Từ nãy đến giờ Hắn thấy Cậu cứ chăm chăm nhìn vào mặt Hắn rồi tự cười như một đứa điên =))))))) trong lòng Qian Kun cảm thấy khó hiểu nên mới lên tiếng hỏi. Liu Yangyang sau khi nghe xong điều Hắn thắc mắc, đôi tay liền cưng nựng hai bên má của Hắn rồi đáp.
"Tại anh đáng yêu quá đó !"
"Tôi mà đáng yêu sao ? Em có nói nhầm không ?"
"Sao mà nhầm được chứ, lúc nãy anh như thế này này...trông giống con gấu ấy, đáng yêu lắm."
Hắn nhìn cách Cậu diễn tả mình vào vài phút trước mà trong lòng cảm thấy có cái gì đó như là xốn xang rạo rực. Con cừu trắng này bề ngoài có vẻ bướng bỉnh khó ưa, nhưng bây giờ đột nhiên lại đáng yêu một cách khó hiểu trong mắt Hắn, khiến Hắn không chịu được mà cũng bật cười theo Cậu.
Nhưng Qian Kun cười không phải vì biết được bản thân lúc nãy hài như thế nào, mà cười vì sự ngây ngô, đáng yêu chết người này của Cậu. Giờ đây, trong Hắn bỗng dâng lên một thứ xúc cảm bồi hồi xao xuyến, trái tim Hắn lại bắt đầu đập mạnh và nhanh hơn bình thường..
_
Chăm Hắn được một lát thì Liu Yangyang trở về, cứ tưởng đêm nay Hắn phải cô đơn một mình trong căn phòng bệnh to lớn này, nào ngờ Cậu quay lại, còn đem theo một đống sách vở tới, vừa học vừa canh chừng bệnh nhân. Qian Kun liền rất ngạc nhiên, trên mặt hiện rõ một niềm vui khó tả.
"Tôi còn tưởng là em về luôn rồi chứ."
"Dạ không, em về nhà tắm rửa rồi quay lại, làm sao dám để anh ở đây một mình được."
"Ái chà chà, xem ra hôm nay trăng mọc vào ban ngày rồi, bình thường muốn thấy Liu Yangyang dùng kính ngữ còn khó hơn lên trời. Hôm nay không những đổi cách xưng hô, lại còn dạ nữa chứ."
"Anh đó, chỉ được cái trêu em là giỏi."
Cậu ngại ngùng đánh trống lãng sang chuyện khác, lục tìm trong đống sách vở đó, Cậu đưa cho Hắn vài cuốn rồi bảo.
"Đây là bài học của anh sáng nay, em chép đủ hết cho anh rồi, anh đọc sơ qua đi."
"Cảm ơn nhóc, nhưng từ khi nào mà Liu Yangyang lại trở thành một con người lễ phép chu đáo tới vậy nhỉ ?"
"Từ khi Qian Kun không còn đáng ghét nữa."
Hắn không cãi lại Cậu, chỉ biết cười trừ rồi đọc lấy mấy cuốn tập mà Cậu đưa, quả nhiên chữ viết của Cậu rất đẹp, ngay hàng thẳng lối, không sai một lỗi chính tả, cũng không gạch xoá một từ nào, làm Hắn rất ưng ý.
"Sao em không ở nhà nghỉ ngơi mà còn quay lại đây, mai phải tới trường kia mà."
"Mai là chủ nhật đâu cần đi học, cho nên tối nay em sẽ ngủ lại đây trông chừng anh."
"Trông chừng gì chứ, tôi có thể tự lo cho mình mà."
"Không được không được, em không thể để anh ở đây một mình được. Lỡ như tới khuya sảy ra chuyện gì thì sao, lúc đó ai sẽ cứu anh. Cho nên em sẽ ở lại đây bảo vệ anh."
"Cái phòng này chỉ có một chiếc giường thôi, không đủ chỗ cho nhóc nằm đâu, nhóc về nhà ngủ cho thoải mái."
"Trên đời này không có gì là không thể cả, không được thì phải làm cho nó được !" - "Đấy, anh thấy không, vẫn đủ chỗ cho em nằm mà."
Chỉ trong tích tắc, Liu Yangyang liền leo lên giường nằm kế bên Qian Kun, vừa nói vừa cười đắc ý. Cậu còn gác chân mình lên người Hắn lúc đang đọc sách, có khi thì lăn qua lăn lại quấy rối người kế bên. Thấy Hắn không có phản ứng gì, làm Cậu rất phấn khích với việc chọc ghẹo Qian Kun, miệng cứ cười toe toét suốt cả buổi.
Có thể là do Hắn không cản được sự loi choi này của Cậu, hoặc là vì Hắn muốn tiếp tục nhìn thấy nụ cười trên môi Y, nên Qian Kun chỉ để im cho Liu Yangyang muốn làm gì thì làm, còn Hắn thì chỉ bất lực lắc đầu chịu thua.
_
"Yangyang, em..."
Hắn định hỏi Cậu gì đó, nào ngờ quay sang thì thấy Cậu đang ôm khư khư quyển sách rồi ngủ quên từ lúc nào không hay, môi nhỏ còn chu lên trông thật muốn cắn cho một cái. Khoảng khắc này khiến Hắn đứng hình mất 5s, Qian Kun dường như bị chao đảo trước sự dễ cưng của Cậu, không ngừng ngắm nhìn Y trong lúc ngủ.
"Đáng yêu thật !"
Hắn thầm nghĩ, sao Cậu ngủ thôi cũng đẹp tới vậy, nhưng thật đáng ghét, khuôn mặt của Cậu đã bị một phần tóc mái che đi mất, đúng là phiền phức quá đi !
Qian Kun chau mày khó chịu, nhẹ nhàng đưa tay vén phần tóc mái của cậu ra sau vành tai. Bây giờ thì tốt rồi, không còn bị một thứ gì có thể che lấp đi thần thái tuyệt phàm của Cậu nữa, tất cả mọi thứ của Y đã nằm gọn trong đáy mắt Qian Kun - Con tim của Hắn bắt đầu dao động mạnh mẽ hơn rồi !
Hắn giờ đây như một cái xác không hồn, không còn khả năng điều khiển được hành động của mình nữa. Đôi tay Hắn chạm nhẹ vào gò má Cậu, khoảng cách của cả hai cũng từ từ được rút ngắn đi.
Trong vô thức, môi Hắn đã chạm vào đôi môi nhỏ nhắn đang chu lên của Cậu từ lúc nào không hay, chính Hắn cũng tự giật mình trước hành động của bản thân, nhưng không cách nào thoát ra khỏi nụ hôn với Liu Yangyang.
Cho đến vài giây sau đó, trái tim Hắn bắt đầu đập nhanh hơn, như thể đang triệu hồi lại ý thức của Qian Kun, thình thịch thình thịch, từng nhịp mạnh mẽ, kêu gọi Hắn thoát khỏi cái cảm xúc kì lạ này.
"Mình vừa làm gì vậy ?"
Bây giờ Qian Kun mới thật sự hoàn hồn, Hắn tự hỏi bản thân mình tại sao lại làm ra hành động đó, và tại sao lại làm vậy, không phải ai khác mà là với Cậu ? Là bản thân Hắn có vấn đề ? Hay là nằm viện tới mức sinh ra ảo giác ? Những suy nghĩ đó vừa chớm nở trong đầu Hắn, ngay lập tức liền bị dập tắt.
Hắn thấy mệt, hơi thở cũng gấp gáp và mạnh hơn, thở một cách khó khăn như vừa chạy bộ mấy chục vòng, tim Hắn bây giờ cũng đập nhanh hơn so với bình thường, mọi thứ đều thay đổi theo chiều hướng lạ. Không lẽ...?
"Yangyang, tôi, t-tôi..."
"Qian Kun, anh bị làm sao vậy ?"
Cậu nghe tiếng gọi của Hắn liền nhanh chóng bật dậy, thấy Hắn ngồi thở hổn hển, khắp người đổ đầy mồ hôi, làm Cậu vô cùng lo lắng.
"Hình như...t-tôi bị bệnh tim rồi !"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip