Ch29+30+31

Chương 29

Kuroko bị Midorima dắt về nhà, hơn nữa lại còn là cam tâm tình nguyện a.

Lần trước được nếm món cà-ri độc nhất vô nhị do chính tay Midorima nấu kia, hương vị cho đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ như in, mà cũng là từ món cà-ri này mà ấn tượng của cậu với Midorima cũng dần thay đổi.

Thật ra Midorima-kun cũng không phải rất ác hay là khó ở chung, chẳng qua là phương thức biểu đạt tình cảm có chút vấn đề mà thôi.

Thực ra cũng không phải người xấu.

Hai người sóng vai đi trên con đường nhỏ, ánh đèn hôn ám khiến bóng họ chồng lên nhau không thể phân rõ.

Midorima kiên trì dùng bàn tay bị thương mà cầm lấy tay Kuroko, mà cậu thì do sợ động đến miệng vết thương trên tay hắn mà cũng không dám lộn xộn chút nào.

Midorima thừa nhận, hắn chính là cố ý làm vậy.

Hắn thừa nhận, bản thân mình nhiều khi vô cùng bướng bỉnh như trẻ con hơn nữa còn vô cùng ác liệt xấu xa.

Cái loại thói quen này cho dù tính tình thế nào cũng không thể khống chế được, bất kể hắn là người thế nào, dù là độc miệng, muộn tao lại khẩu thị tâm phi cũng vậy...

Midorima Shintaro chính là Midorima Shintaro như thế, hắn không cần đi bắt chước bất cứ hành động của ai hết, hắn chỉ hy vọng người trong lòng hắn chấp nhận hắn như thế, thấu hiểu hắn như thế.

Muộn tao, thỉnh thoảng thì muộn tao cũng có chỗ tốt của nó.

Nếu như có thể trói lấy dạ dày của thiếu niên tóc xanh này, rồi trói lấy cả thân thể lẫn tâm hồn, như vậy cũng là một biện pháp không tồi.

Ít nhất, trong đội bóng rổ không ai có thể sánh với hắn trong lĩnh vực nấu ăn này, Midorima cũng chưa từng nghĩ đến, kỹ thuật nấu ăn mà hắn tùy tiện luyện được này, cuối cùng lại trở thành đòn sát thủ để theo đuổi 'vợ' thế này.

Hắn muộn tao, hắn chấp nhất, hắn đã hết hy vọng để nhìn đi nơi khác, ánh mắt hắn giờ lúc nào cũng chỉ hướng về phía cậu, không thể rời đi.

Kuroko Tetsuya....

Cậu sẽ không biết, cậu ảnh hưởng đến tôi đến mức nào đâu.

Có thể dễ dàng khiến tôi trở nên mất kiểm soát như vậy, có phải cậu nên chịu trách nhiệm một chút hay không? Kuroko.

Kuroko hạ thấp ánh mắt, tùy ý để Midorima nắm tay, đi qua đường cái rồi lại rẽ vào một đống hẻm nhỏ không người.

Cậu cũng chưa hề biết, thì ra lại có nhiều đường về nhà như vậy.

Cậu cũng chưa từng biết bàn tay đang bị thương này, thế nhưng lại vô cùng ấm áp, tinh tế phủ lên bàn tay cậu, trầm ổn, lại thoải mái.

Nếu con đường này... Có thể dài thêm chút nữa thì tốt rồi... Như vậy đến khi buông ra cũng...

Nhưng thật đáng tiếc, nhanh như vậy đã đến nhà rồi.

Midorima không tiếng động mà than nhẹ, không đành lòng mà buông bàn tay nhỏ bé mịn màng kia ra.

Không sao, vẫn còn cơ hội khác.

Hắn trong lòng tự nhủ, hơn nữa, bọn họ sau này càng thêm thân mật khăng khít, như vậy thì chuyện nhỏ như nắm tay này thì tính cái gì?

"Vào đi." Midorima ngồi xuống, bình tĩnh tìm dép lê cho Kuroko vẫn đang đứng ngơ ngác ở đó.

Tên kia lại mắc chứng không được tự nhiên rồi.

"Quấy rầy." Giọng nói thanh thúy của cậu vang lên, Midorima bên cạnh nghe thấy tâm tình lại đặc biệt vui sướng.

Kuroko nhất định là chưa bao giờ đến nhà những người khác! Hơn nữa, Akashi, cậu cũng không triệt để ăn sạch tên ngốc ngờ nghệch này, như vậy, thì người chiến thắng cuối cùng, vẫn chưa thể biết được!

"Cầm cặp cho tôi." Midorima tháo cặp sách sau lưng xuống, bên trong nhét đầy quần áo, cầm cũng không nhẹ chút nào.

Kuroko cũng không từ chối.

Đây cũng không phải lần đầu tiên cậu tới nhà Midorima-kun, nhưng đây lại là lần đầu tiên cậu được nhìn kỹ nhà hắn.

Căn nhà rất lớn, nhưng cũng không xa hoa như trong tưởng tượng.

Nếu muốn miêu tả, thì chính là kiểu sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, thoải mái dễ chịu đi.

Không khí trong nhà phảng phất một mùi thơm thản nhiên, không phải là mùi do hóa chất các loại gì đó, mà là một mùi hương ngập vị thiên nhiên.

Vừa nhìn là biết chủ nhân căn nhà bỏ rất nhiều công sức để bố trí căn nhà, bất kể là tấm màn nhạt màu hay là bàn gỗ gầm thấp, thoạt nhìn vẫn là thoải mái hài hòa như vậy.

Midorima-kun... đúng là một người có lòng hiếm thấy.

Kuroko có chút không dám tin đây là nhà cho một người ở, lập tức lại nhớ tới nhà mình (mà cậu vẫn luôn nhận thấy là sắp xếp không tồi) rồi cảm thấy xấu hổ.

Quả thực là kém rất xa.

"Muốn xem TV hay là đọc sách? Nếu muốn đọc sách thì để tôi dẫn cậu đến thư phòng, nếu muốn xem TV thì trực tiếp ngồi ở sô-fa là được, tôi đi lấy kem vani tự làm cho cậu."

"Kem tự làm? Cảm ơn, tớ xem TV là được rồi." Nếu ngồi ăn trong thư phòng thì thật không lễ phép.

"Được, ngồi xuống đi."

Midorima trưng lên biểu cảm 'biết là sẽ như vậy mà', thản nhiên mà đi về phía bếp.

Đứng ở vị trí này, hắn vẫn có thể nhìn thấy toàn bộ tình huống trong phòng khách.

Hắn cũng có ưu thế độc đáo của mình, không phải sao?

Lúc này trong TV cũng không có chương trình gì đặc biệt, cũng đã quá giờ chiếu phim truyền hình, cũng không có chương trình gì hay ho cả.

Thậm chí ngay cả kênh giải trí cũng chẳng có gì, chuyển kênh một lượt, cơ bản toàn là mấy chương trình nhàm chán cùng quảng cáo các loại.

Xem cái gì đây?

Tin tức? Dự báo thời tiết? Hay là sự kiện chính trị...

Sao lại không chiếu trận bóng rổ nào nhỉ?

Kuroko không tự giác mà phồng má, chiếc răng trắng nhỏ nhỏ khẽ cắn môi, khuôn mặt vẫn luôn thản nhiên ngày thương bỗng trở nên sống động hơn nhiều.

Lúc này, Midorima đang nêm nếm thịt bò, trong miệng còn nhấm nháp kiểm tra độ mặn nhạt, đột nhiên nhìn thấy biểu tình vô thức này của người trong lòng, hắn thiếu chút nữa đã trực tiếp đem miếng thịt chưa chín kia nuốt xuống.

Lực sát thương của Kuroko Tetsuya quá lớn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến Midorima Shintaro.

Midorima ho nhẹ vài tiếng, nhìn như không có chuyện gì mà cầm cốc nước uống, ánh mắt vẫn là không tự chủ mà nhìn về phía người đang ngồi trong phòng khách.

Ha ha, đã tìm được đĩa bóng rổ rồi sao?

Midorima cúi đầu cười một tiếng, đến khi ngẩng đầu lại không cách nào rời mắt khỏi bóng dáng kia.

Kuroko đang quỳ gối trên tấm thảm trước kệ để TV, khom lưng nhoài về phía trước mà tìm trận mà cậu thích trong chồng đĩa nhà Midorima, chuẩn bị muốn cho vào đầu đọc để xem.

Nhưng như vậy lại thật là làm khó cho quần áo của cậu, che được trên nhưng sẽ không che được dưới.

Phần thắt lưng trắng nõn hoàn toàn lộ ra trong không khí.

Ánh mắt nóng rực vẫn tập trung nhìn chàm chằm nơi da thịt kia, mà thiếu niên tóc xanh vẫn không hề hay biết, thản nhiên tiếp tục tìm đĩa.

Kết quả là "rầm" một tiếng, cả chồng đĩa DVD ngay ngắn đổ ập xuống, tán loạn khắp ơi.

Kuroko vẻ mặt 囧 mà nhìn thảm kịch mà cậu vô tình tạo ra, vội vã mà cố gắng đứng lên nhặt hết lại.

Mặt dày ở lại ăn tối ở đây đã đủ khiến cậu ngượng ngùng, giờ lại còn phá hư đồ dùng trong nhà người ta, thì quả thật là quá thất lễ!

Cậu có thể nhìn ra, những đĩa này đều là do Midorima cố ý thu lại từ TV không phải là các loại đĩa bình thường có thể mua được.

"Thật xin lỗi, tớ cũng không cố ý làm như vậy." Cậu thấp giọng thì thào nói, cẩn thận nhặt đĩa lên, cố gắng mà xếp lại như cũ.

Cậu không hề biết quần áo sau lưng càng lộ nhiều hơn, thậm chí ngay cả màu sắc quần con cũng đã bị nhìn thấy rồi.

Nếu còn nhịn được nữa thì tôi cũng không phải đàn ông nữa!

Khó nhọc mà nói thầm một câu, thầm cố gắng kiềm chế thêm chút nữa.

Hắn bình tĩnh mà lau mặt, cố gắng bình tĩnh nội tâm đang nổi bão.

Chính là chết tiệt... Hoàn toàn không thể bình tĩnh lại.

"A! Midorima?" Kuroko vẫn chưa hề phát hiện, cậu hôm nay gọi người khác lại rất ít thêm kính ngữ.

Midorima thấp giọng "Ừ" một tiếng, gần như tham lam mà tiến đến gần dựa vào vai cậu, ngón tay đã được bôi thuốc băng bó lại cần thận.

Là Midorima tự làm, hắn ngồi xuống nhắc nhở người nào đó.

"Không phải đã nói, phải giúp tôi bôi thuốc sao."

Kuroko mặt đỏ lên, "...."

Cậu hoàn toàn quên mất chuyện này, tâm trí đều bị vanilla phủ kín rồi... Nửa cái suy nghĩ cúng không còn.

"Midorima, thật xin lỗi cậu, tớ làm đổ chồng đĩa của cậu." Kuroko đỏ mặt, lại cố ý giải thích mà nói, "Để tớ bôi thuốc cho cậu trước, rồi sắp xếp lại sau."

"Đồ ngốc." Midorima lúc này đã bỏ kính xuống, đôi mắt màu lục sâu thẳm, môi lại ngày càng tiến gần dấu hôn trên cổ kia, "Chờ cậu giúp tôi bôi thuốc, thì đã sớm nhiễm trùng rồi."

Kuroko, "...."

Không cần cậu khử trùng cho tôi, hiện tại tôi sẽ giúp cậu khử trùng trước.

Midorima khẽ cắn lên phần da kia, hai môi dùng sức mà mút một cái, không quá mạnh những vẫn tính là đã xóa đi cái ấn ký kia.

Tóm lại, đáy lòng hắn đã thực thoải mái rồi.

Muộn tao cũng có tình cảm rất mãnh liệt! Cũng có những lúc bộc phát!

Kuroko giật mình mà há to miệng, trong mắt Midorima hiện lên một tia buồn cười, đây là cậu chủ động đấy, người há miệng trước cũng không phải tôi.

Nhìn kìa, muộn tao bắt đầu tìm lý do ngụy biện kìa.

Cho dù chiếm tiện nghi người ta, nhưng cũng nhất định phải tìm được lý do hợp tình hợp lý!

Miệng lưỡi dây dưa, hắn hoàn toàn theo bản năng mà chơi đùa với đầu lưỡi cậu, kéo nó đi chơi, hơi thở rối loạn.

"Kuroko Tetsuya, đây là nụ hôn đầu của tôi." Sau một nụ hôn thật dài, đôi môi nóng bỏng của Midorima kề sát bên tai cậu, thì thầm một câu như vậy.

Kuroko, "..."

Nụ hôn đầu?

Midorima không đợi cậu phản ứng, lại nói thầm thêm một câu, "Hơn nữa tôi cũng biết, đây không phải nụ hôn đầu của cậu."

"...." Kuroko im lặng, đúng là không phải.

Chẳng qua đề tài câu chuyện vừa đổi, Midorima đã chạm lên môi cậu, còn nói, "Không sao, tôi không chê cậu."

"...." Thế nhưng cậu vẫn chưa hỏi, tớ có chê cậu hay không a?

Không có bá đạo chiếm hữu, không có cường thế tiến sâu.

Chỉ là một nụ hôn bao hàm che chở cùng dịu dàng, nó khiến trái tim người được hôn loạn nhịp, khiến hai chân người ấy như nhũn ra, cả cơ thể cũng không thể kiềm chế mà mềm xuống.

Đôi bàn tay nóng bỏng bắt đầu hành động. Từ nơi da thịt lộ ra kia mà trườn vào dưới quần áo thùng thình của cậu, vuốt ve lồng ngực cậu, mà cũng như đang vuốt ve cả tâm hồn.

Bên dưới tính cách muộn tao ấy, chính là một trái tim đầy nhiệt hỏa chấp nhất.

Kuroko Tetsuya, cậu cảm giác được không?

Nhiệt tình của tôi.

Nếu như nói nụ hôn của Akashi khiến người ta run sợ, thì nụ hôn của Midorima lại là vô cùng say đắm lòng người.

Người say không bằng tâm say, tâm đã say, làm sao còn ý trí để suy ngẫm?

Đôi tay nhỏ bé vẫn chưa từng dãy dụa, ngay cả trái tim lẫn thân thể đều chẳng chút căng thẳng cũng chẳng chút bối rối, chỉ là say mà thôi, chính là say như thế.

Làn mi cong dày khẽ run rẩy, Kuroko chính là dựa trong ngực Midorima, cúi đầu rên rỉ một tiếng, hai tay ôm lấy cánh tay hắn, nhưung lại không hề ngăn hắn đem mình đặt xuống dưới thảm lông dê mềm mại bên dưới.

Sau lưng, là nền đất.

Mà trước mặt chính là Midorima.

♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠

Chương 30

Kuroko vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên cậu nói chuyện với Midorima.

Đó là tiết học thể dục, hai người đối luyện chơi đá bóng.

Thầy giáo quên tên cậu, lại cũng quên luôn chuyện phân tổ cho cậu.

Mọi người xung quanh đều tán đi tìm người trong nhóm, chỉ có cậu không biết phải làm sao mà đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn tất cả, không biết nên làm gì.

Thầy giáo trong lúc cậu ngẩn người đã sớm quay đi, lúc cậu ngẩng đầu, ngoại trừ cậu ra, các nam sinh khác đều đã tìm được bạn hợp tác.

Như vậy thì tiết học này cứ đứng một bên ngẩn người đến cuối đi.

Mỗi lần có hoạt động nhóm là đều như vậy, dần dà, cậu cũng đã quen rồi...

Cậu gục đầu xuống, nghĩ muốn đến bên tường ngồi xuống.

Nhưng là lúc sắp lùi đến nơi, lại dẫm phải một đôi giày thể thao màu xanh nhạt.

"Cậu đã có bạn chưa? Là bạn hợp tác ấy." Cậu bạn tóc xanh lá cao lớn thản nhiên hỏi cậu, vô cùng thờ ơ mà liếc nhìn đôi giày của mình vừa bị dẫm lên.

Kuroko im lặng mà lắc đầu.

Chợt nghe đối phương nói, "Vừa hay, tôi cũng không có."

Hắn vừa đi đưa tài liệu cho các senpai khóa trên, lúc trở lại mới biết thầy giáo đã chia xong tổ.

Hoàn toàn không nghe được danh sách phân tổ, nhưng hắn biết trong lớp có một người cũng khẳng định không được phân tổ.

"Cùng nhau đi, Kuroko đồng học."

"Được rồi, xin thỉnh giáo nhiều hơn." Đây chính là câu đầu tiên mà Kuroko nói với Midorima.

Lúc năm nhất, chỉ cần là có hoạt động gì, bọn họ vẫn luôn chung một tổ.

Trong phòng học, hai người họ tuy là bàn trước bàn sau, nhưng cũng không nói chuyện nhiều lắm, dù vậy Kuroko vẫn luôn rõ ràng, cậu là có bạn a, khi có hoạt động nhóm cũng không còn cần phải cô đơn một mình nữa.

Lúc lên năm hai, bỗng nhiên có thêm đôi thanh mai trúc mã Aomine cùng Momoi lúc nào cũng tranh nhau cùng tổ với cậu, nhưng cậu vẫn chưa từng quên người bạn tóc xanh lục kia, người đầu tiên chủ động muốn cùng một tổ với cậu, nhưng rồi lại yên lặng mà rời khỏi tầm mắt cậu.

Giáo viên đổi chỗ ngồi, lần này khoảng cách bọn họ rất xa.

Nhưng là bọn họ lại được gặp nhau lần nữa ở đội bóng rổ.

Chỉ là lúc này Kuroko lại phát hiện, người bạn đã từng mời cậu vào cùng một tổ đã không còn như trong trí nhớ, lúc ở chung hòa hợp dịu dàng kia.

Hắn trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, lời nói đâm chọc, từng chữ đều vô cùng độc.

♥____♥____♥

Quần áo cậu bị hắn vén lên, từng dấu vết loang lổ trước ngực cậu cơ hồ muốn khiến Midorima mù mắt.

Nhưng mà cậu lại dịu ngoan như vậy, nhu thuận như vậy, dù bị hắn đặt dưới thân, dù bị hắn cởi quần áo, cậu vẫn không nhúc nhích.

Không phối hợp, nhưng im lặng cũng là đồng ý.

Nguyên nhân là gì Midorima tất nhiên sẽ hiểu được, nên hắn không hề lỗ mãng mà thương tổn cậu một phân một tấc nào.

Bàn tay to lớn nhẹ nhàng lướt qua cơ thể cậu, cánh tay cậu.

Cơ thể cậu mịn màng, chỉ có chút lông tơ khó nhìn thấy được, thế nhưng lông mi lại vô cung dày, tóc cũng không hề mỏng chút nào.

Thân thể cậu tinh tế gầy yếu, nhưng lại cực kỳ săn chắc, tuy không có cơ bắp rõ ràng, như sờ lên lại chắc mịn như ngọc, co dãn mười phần.

Thắt lưng của Kuroko, đôi chân của Kuroko, của Kuroko, Kuroko... Kuroko...

Trong mắt tôi đều là cậu rồi, làm thế nào mới tốt đây? Môi nhẹ nhàng mà ấn xuống, hôn lên từng nơi từng nơi, xóa đi đi những dấu đỏ chói mắt khiến người ta tức giận kia.

Có đau lòng, nhưng càng nhiều chính là hưng phấn.

Người dưới thân hắn, chính là người mà hắn thích nhất!

"Cậu biết tôi đang làm gì với cậu đúng không?" Midorima hỏi như vậy, trong lòng lạ ấm thầm thở dài.

Sẽ biết sao.

Kuroko nhẹ nhàng gật đầu, lại im lặng không nói lời nào.

Cậu lúc này áo đã bị kéo lên đến đỉnh đầu, quần cũng đã tuột xuông sdưới lòng bàn chân, quần con lệch xệch, rất nhanh sẽ không thể che dấu tiểu PP tròn nảy nữa.

Tuy rằng thảm lông phía sau rất mềm, nhưng vẫn là có chút đâm vào da, hơn nữa cả người Midorima phía trên lại đè cả lên người cậu, rất nặng, ngay cả thở cũng có chút khó khăn, nhưng cũng chưa đến mức không thể chịu đựng được.

Chẳng qua bị đè chặt thế này, cậu muốn động cũng không động được.

Đương nhiên, Kuroko có thể nhanh như vậy mà hiểu được loại chuỵen này, phấn lớn là nhờ có Akashi.

Phản ứng tuy có chút chậm chạp nhưng cậu cũng không hề ngu ngốc.

Akashi làm gì với cậu, hướng dẫn cậu làm cái gì, chậm rãi suy nghĩ cẩn thận sẽ biết, tất cả đều không thoát khỏi hai chữ -- tình dục!

Cậu đơn thuần, nhưng cũng không phải hoàn toàn không hiểu gì.

Cái gì là tình dục, tại sao lại phát sinh dục vọng cậu cũng không thể lập tức rõ ràng, nhưng là vẫn có thể hiểu được một chút.

Những cảm xúc động tâm thời đi học thế này, Kuroko đương nhiên cũng có.

Cậu cũng là một thiếu niên đang tuổi dậy thì a, không nên chỉ vì cảm giác tồn tại yếu mà liền không biết yêu thương a.

Cậu biết!

Hô hấp Midorima đình trệ, không dám tin mở lớn hai mắt, chăm chú nhìn cậu, thậm chí trong nháy máy ấy hắn tưởng mình đã ngừng thở.

"Cậu biết!" Hắn mừng rỡ như điên.

Nhưng là dù biết cũng không có nghĩa là chấp nhận cả những thứ khác.

Midorima lập tức bình tĩnh lại, đúng vậy, biết cũng không khác gì, là hắn... vui mừng quá sớm.

Băng vải được băng bó cẩn thận quanh những ngón tay bị thương, thuốc nước có chút thấm ra ngoài khiến cho tay hắn mang theo chút cảm giác ướt át.

Cảm giác ướt át ấy giống như mang theo ma lực, từ cái cằm nhỏ nhắn của cậu lướt xuống nơi hầu kết, rồi lại một đường chậm rãi đậu xuống nơi ngực cậu, xẹt qua nơi bụng nhỏ nhắn, bao vây lấy tiểu chồi nho nhỏ bên dưới.

Nhẹ nhàng bắn ra, liền biết, xúc cảm có bao nhiêu tốt.

Cũng biết, Akashi từng được hưởng thụ bao nhiêu phúc lợi.

Cảm giác chua xót nơi đáy lòng tràn ra, Midorima hít sâu một hơi, đem người dưới thân ôm chặt vào trong ngực.

"Tôi hiện tại sẽ không động vào cậu, nhưng cũng không có nghĩa là tôi không thương cậu!"

Hắn tự nói xong, cũng không đợi cậu phản ứng, đã dùng một nụ hôn tinh tế dai dẳng mà chặn hết những lời cậu muốn nói lại.

Cậu hiện tại đừng nói gì cả, tôi hiện tại... không muốn nghe bất cứ cái gì hết.

Chỉ muốn hôn cậu mà thôi.

Để cho tôi cẩn thận hôn cậu đi Kuroko.

Nụ hôn này cũng vẫn tràn đầy nhu tình cùng che chở, nhưng nụ hôn này Kuroko đã không còn hoàn toàn bị động im lặng nữa.

Nếu cậu không nghe lầm, như vậy Midorima lúc nãy là muốn nói ... yêu cậu... yêu cậu?

Trái tim say đắm, dịu dàng mà che chở.

Thực sự có thể khiến người ta trầm luôn.

Có thể tinh tế cảm nhận được một đầu lưỡi nóng bỏng đang chơi đùa trong khuôn miệng cậu, từng chỗ từng chỗ cũng không bỏ qua.

Kuroko hé môi nhiều hơn, rồi mở mắt, đây là lần đầu tiên cậu giữa lúc hôn môi mà dám mở mắt nhìn, trong mắt cậu là khuôn mặt không mang kính của Midorima.

Hương vị chua sót, phảng phất như là bị truyền qua nụ hôn dài.

Midorima Shintaro là một thiếu niên vô cùng anh tuấn, bởi vì chiều cao nổi bật, thậm chí còn thường xuyên bị người ta nghĩ là học sinh cấp ba, hắn thoạt nhìn vô cùng ổn trọng, đáng tin cậy.

Mà thiếu niên lúc bình thường lãnh đạm lại độc miệng đến quá đáng này, thì ra cũng sẽ có lúc yếu đuối như vậy.

Midorima cảm giác được đôi tay nhỏ bé vuốt ve hai má hắn, nhưng cũng không mở mắt, vẫn hết sức nghiêm túc với nụ hôn sâu lắng.

Đôi tay nhỏ bé không an phận kia thấy hắn không phản ứng, lại chuyển đến nơi mi mắt hắn.

Từng chút từng chút, vuốt ve vành mắt hắn.

Là im lặng an ủi.

Chính là, thứ Midorima cần hiện tại dường như không chỉ có an ủi?

Kuroko mở lớn hai mắt, vươn đầu lưỡi của mình, nhẹ nhàng thăm dò mà đẩy dẩy đầu lưỡi lớn hơn của Midorima.

Quả nhiên có phản ứng.

"Bịch" một tiếng, cậu lại bị áp trở lại xuống thảm.

Lúc này cậu mới phát hiện, Midorima lúc này cùng với Midorima dịu dàng hôn môi lúc nãy hình như không cùng là một người!

Không khống chế được từng ngụm từng ngụm gặm cắn cậu, giống như muốn đem cậu nuốt vào trong bụng mình, một mẩu vụn cũng không muốn lưu lại cho ai khác.

Theo cần cổ bóng loáng, Midorima tiếp tục một đường mà hôn xuống. Hắn cũng không có hứng thú ác liệt như Akashi, hắn không nghĩ lưu lại dấu ấn của mình.

Hắn không muốn bởi vì dấu hôn mà mình lưu lại sẽ khiến cậu phức tạp lúc mặc quần áo, hắn cẩn thận không để lại dấu vết gì, nhưng mỗi nụ hôn vẫn phá lệ ra sức.

Tuy không để lại dấu vết, nhưng cũng không tồi chút nào.

Hơn cả sự muốn cho người khác nhìn thấy, hắn càng hy vọng nụ hôn này ghi tạc trong lòng cậu.

Từ thắt lưng nhỏ nhắn rồi tới nơi kia, chiếc quần lót màu xám trong nháy mắt bị hắn lột ra hoàn toàn.

Tốt lắm, vẫn còn là người tốt, không trực tiếp xé nát.

Kuroko 囧 quẫn bách mà che lại nơi tư mật kia, chẳng qua Midorima cũng không vì hành động này của cậu mà dừng lại, một khắc tầm mắt hai người giai nhau kia, Kuroko nhìn thấy nụ cười chói mắt của hắn.

Midorima không đeo kính mắt, Midorima tươi cười tỏa sáng.

Rất tuấn tú, lại vẫn như trước... thực đáng ghét...

Thế nhưng hắn lại dùng miệng ngậm vào thứ đó đó của cậu !!

"Ưm...Không...Xin...Xin dừng tay..." Không đúng, hình như phải nói dừng miệng?

Khẩu giao, loại khoái cảm mãnh liệt này cho dù là người trưởng thành cũng là vô pháp chống cự, huống chi chỉ là một nam sinh mới nếm thử tình dục.

Hai cái ba cái, sẽ hoàn toàn buông xuôi ý định phản kháng.

Đôi môi chỉ có thể tràn ra tiếng rên rỉ tinh tế vỡ vụn, Midorima vô cùng hài lòng mà nhìn người trong lòng mỹ lệ thần tình đỏ bừng, mắt hàm lệ thủy.

Đây mới gọi là ý đẹp cảnh vui.

Đây mới là lucky item tuyệt vời nhất của hắn!

Tiểu đầy một tay Akashi, Kuroko hận không có một cái lỗ mà chui xuống.

Bây giờ lại tiểu đầy miệng Midorima như vậy, Kuroko thiếu chút nữa bị dọa đến phát khóc.

"Đừng như vậy, sao lại giống như tôi vừa bắt nạt cậu vậy, ưm?" Midorima nhướn mày, bộ dạng xuân phong đắc ý này nếu bị Aomine nhìn thấy thì nhất định sẽ ăn đánh luôn.

Khóe miệng vẫn còn đọng lại một chút chất lỏng trăng trắng sền sệt, thoạt nhìn vô cùng phóng.đãng.

Đôi mắt cậu đỏ bừng, bị hắn trêu chọc lại càng muốn khóc hơn.

"Được rồi được rồi, tôi chưa ghét bỏ đây không phải nụ hôn đầu cũng không phải sơ tinh của cậu, ngược lại cậu lại ghét bỏ tôi đúng không, hử?" Midorima buồn cười mà ôm chặt Kuroko đang trần trụi vào lòng, cố nín cười, nghiêm trang đứng đắn hỏi cậu.

"Thực xin lỗi, Midorima."

"Được được, tôi biết cậu cũng không phải cố ý. Đừng bày vẻ mặt muốn khóc tới nơi với tôi, nghĩ muốn chọc cho tôi đau lòng hay là do vẫn chưa thỏa mãn sao?" Tuy hắn không nói mấy lời ác độc với Kuroko, nhưng là lời nói ra, vẫn là vô cùng sắc lẹm.

Kuroko đỏ mặt xoay đầu ra nơi khác, nắm lấy cái quần chùm lên nơi kia.

Midorima cười nhạo một tiếng, lấy quần con của cậu giơ lên, "Cậu muốn mặc như vậy sao? Không thấy bên dưới vẫn còn hở sao."

Kuroko, "...."

Midorima, "Muốn ăn nhiều cà-ri thịt bò sao."

Kuroko giằng lại quần con của mình, nhanh chóng mặc vào rồi mới nhè nhẹ gật đầu.

Midorima tươi cười nhìn con mồi sập bẫy, nói khẽ với cậu, "Hôn một cái, ăn một miếng."

Kuroko, "....."

"Tôi nói được làm được, tuyệt đối không nuốt lời."

♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥

Chương 31

Một miếng thịt một nụ hôn, thật ra đội bóng rổ Teiko đều là một tập hợp vô sỉ chính hiệu.

Muộn tao một khi đã vô sỉ lên thì đúng là không ai sánh được!

Midorima bình thường luôn rất muộn tao, hôm này lại đem vô sỉ phát huy đến cực đại!

Cà-ri hắn nấu không chỉ mùi thơm nức mũi hơn nữa còn nhìn vô cùng hấp dẫn, còn có cả 'sữa lắc vanilla đặc biệt made by Midorima Shintaro' nữa.

Tên này nhìn có vẻ quen mắt lắm đúng không?

Đúng vậy, nghe có vẻ gần giống 'sinh tố rau củ made by Inui Sadaharu', nhưng là trình độ nấu ăn của Midorima sao có thể đem so sánh với của Inui Sadaharu kia. (cái bạn này là nhân vật trong Princes of Tennis, có một cái ảnh bạn ấy cầm một cốc sinh tố rất nổi tiếng, còn cụ thể thế nào thì chịu)

Một cái là vũ khí sinh hóa, một cái là vũ khí cứu mạng a!

Là vũ khí dùng để quyến rũ người yêu, khiến cho bạn nước miếng ròng ròng, ánh mắt sục sôi nha!

Thật ra nguyên liệu để làm đã sớm mua rồi cất trong tủ lạnh được vài ngày rồi, nói cách khác, Midorima đã sớm có chủ ý này! Chỉ ngồi chờ Kuroko chủ động sập bẫy mà thôi!

Cuối cùng nói không chừng cậu sẽ bị ăn đến mảnh vụn cũng chẳng còn.

Midorima Shintaro, là loại cầu thủ lên kế hoạch rõ ràng, hắn toàn lực phát huy lợi thế bản thân, hơn nữa còn chuẩn xác nhắm vào điểm yếu của người trong lòng mình.

Tuy rằng vô cùng không muốn thừa nhận, nhưng Midorima vẫn buồn bực mà không thể không thừa nhận rằng, địa vị của hắn trong lòng Kuroko, có lẽ còn không bằng một cốc sữa lắc đặc biệt này.

Chẳng qua nếu nói theo cách khác, như vậy thì thứ đồ ăn khiến người trong lòng của hắn thèm thuồng cũng là do chính tay hắn làm ra không phải sao.

Tự an ủi một chút cũng đươc rồi.

Kuroko thẳng lưng ngồi trong phòng ăn nhà Midorima, là loại bàn ăn làm bằng gỗ lim nguyên khối, rõ ràng là phong cách hoài cổ, nhưng lại vẫn phảng phất một cảm giác tươi mát sạch sẽ.

Trên bàn có bày một lọ hoa bách hợp, hoa nở rực rỡ thật giống như tâm tình đang nhảy nhót vui vẻ của người nào đó.

Kuroko nhìn có vẻ ngoan ngoãn nghiêm túc ngồi trên ghế, nhưng cái mũi cũng không tự chủ được mà động.

Mùi vani ngào ngạt cùng với hương thơm độc đáo của cà-ri từ trong bếp bay ra, lại nói tuy rằng phòng bếp nhà Midorima được làm theo phong cách mở, nhưng là sắp xếp cũng không tồi chút nào.

Vậy tại sao lại có mùi từ phòng bếp bay ra a?

Cái này lại chính là bí mật không thể nói a.

Một cái ly thủy tinh chân dài trong suốt, trên miệng còn được cài một miếng anh đào.

Một cái thìa nho nhỏ được đặt bên trong, màu sắc vani thuần chất tỏa sáng chói lòa, mắt cậu sáng bừng lên, lúc nhìn thấy cái ly kia, phản ứng đầu tiên của cậu chính là vươn tay muốn lấy!

Nhưng là, cái ly thế nhưng lại biết bay?

Đương nhiên là không phải rồi.

Cậu dụi dụi mắt, cái ly là bị Midorima muộn tao kia nhấc lên, đưa lên cao, mà độ cao chính là im-pó-si-bồ cho cậu với tới nha.

Huống chi lúc này, cậu vẫn còn đang ngồi, đương nhiên càng không thể với được.

Kuroko ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, im lặng mà nhìn Midorima.

Midorima muộn tao nhẹ nhàng mà nhướn mày, tên nhóc này lại quên chuyện quan trọng nhất rồi đúng không?

"Như vậy, nhắc nhở một chút, một miếng một nụ hôn."

"Đây cũng không phải thịt mà." Kuroko lập tức phản bác.

Midorima thản nhiên cong môi, thấp giọng tuyên bố, "Quy tắc là do tôi định ra, đương nhiên tôi cũng có thể chỉnh sửa rồi."

Hôn, là chuyện nhất định.

Cho dù là hôn lên mặt cũng tốt.

Hắn cố gắng không nói ra câu kia mà để cậu tự hiểu.

Mà cái ly kia thoạt nhìn đến là quyến rũ, hương thơm vani lay động trước mắt cơ hồ muốn làm cậu xúc động đến hoảng, vô cùng quyến rũ a.

Hắn là cố ý, cố ý a!

Kuroko Tetsuya, cậu tới hay không tới nào.

Lấy danh nghĩa tôi yêu cậu, câu dẫn cậu tới nào!

Kuroko nhìn nụ cười bên mối hắn, nhẹ nhàng cắn môi, nhất thời không biết phải làm gì.

Một phút trôi qua.

Kuroko khẽ động động cái cổ đã ngẩng lên đến mỏi, Midorima tiếp tục giơ cái ly lên, hiếm có mà thoải mái chờ cậu quyết định.

Đối mặt với người trong lòng, hắn tình nguyện chờ đợi, tình nguyện kiên nhẫn.

Tất cả vì thành quả nhận được sau này a.

Kuroko mỏi cổ, hé môi muốn nói gì đó, lại giống như bị nghẽn lại, nuốt không trôi mà lại càng nói không ra.

"Tớ... ưhm..."

"Đồ ngốc."

Midorima cúi đầu, cẩn thận mà đưa cái ly đến bên môi, nhấp vài ngụm, nói xong hai chữ kia liền ngậm lấy môi cậu, tinh tế thưởng thức.

Đây là lần đầu tiên, tạm thời tha cho cậu.

Dùng sức mà nút lấy đầu lưỡi mềm mại, Midorima cảm thấy mỹ mãn mà đặt cái ly trước mặt Kuroko, tiêu sái mà bước vào phòng bếp chuẩn bị món cà-ri để tiếp tục lừa gạt con người ta.

Phải làm đến thơm ngát, khiến cậu cả đời khó quên.

Thông minh khéo tay lại hiền lành, hình mẫu chuẩn mực của một người đàn ông gia đình hoàn hảo aka Midorima Shintaro a, cực phẩm ngàn năm có một a, Kuroko Tetsuya, cậu phải nắm chắc cơ hội chứ.

Trong phòng ăn chỉ cò lại một mình Kuroko, cậu đưa mắt có chút run run mà nhìn về phía ly sữa lắc trên bàn.

Cuối cùng, cũng không biết cậu nghĩ gì.

Gục đầu xuống, không nhanh không chậm mà cầm cái ly lên, cầm lấy cái thìa nhỏ, ngậm lấy ống hút giống như nụ hôn lúc nãy mà tinh tế thưởng thức.

Lỗ tai người nào đó đỏ bừng.

Sữa lắc vani là đồ uống mỗi ngày không thể thiếu của Kuroko, mối ngày tan học đều tới cái quán gần trường kia, mà mua một ly.

Gió mặc gió, mưa mặc mưa, cậu đã ra vào cái quán kia không biết bao nhiêu lần.

Hương vani nồng đậm từ ống hút chậm rãi lan tỏa, mạnh mẽ đánh sâu vào thần kinh cậu.

Cậu luôn cho rằng, sữa lắc của cái quán kia đã là vô cùng ngon rồi.

Thì ra là do cậu kém hiểu biết, sữa lắc do Midorima tự làm, thật sự còn ngon hơn nhiều so với cái quán kia, một ly rất nhanh liền tháy đáy, mà cậu vẫn chưa kịp thưởng thức trọn vẹn, thật lại muốn thêm một ly nữa.

Ở trong nhà Midorima sẽ không bị lờ đi đúng không.

Kuroko vuốt vuốt cái ly vẫn còn mát lạnh, không biết như thế nào lại bật lên một cái suy nghĩ như thế.

Liếm liếm môi, Kuroko ngẩng đầu theo bản năng mà tìm kiếm bóng dáng bận rộn trong phòng bếp kia.

Nhưng là lại không nhìn thấy.

Không thấy?

"Midorima?"

"Tôi đây." Midorima giơ ly sữa lắc thứ hai vô cùng cặn bã mà giá lâm.

Đương nhiên, tại sao lại dùng ly chân dài à?

Tự nhiên là vì dung tích nhỏ a! Một ly khẳng định không đủ, đúng không? Cậu nhất định sẽ muốn thêm một ly nữa, đúng không?

Thêm một ly thì sẽ dâng hôn, đúng không?

Midorima thật sự vô cùng cặn bã, đúng không?

Đương nhiên là đúng rồi, ai chả biết chứ!

Midorima thầm nghĩ, muốn cười một tiếng, không nhìn thiếu niên tóc xanh đang bối rối trước mặt, vừa muốn ăn lại không quá muốn hôn hắn.

Trêu chọc người trong lòng cảm giác không tồi chút nào.

Midorima cảm thấy, chính mình hình như đã trẻ ra hai mươi tuổi! (Tác giả: Này! ; Editor: what? A iu kít đinh mi ? )(ờ... 15-20=...)

So với Murasakibara dùng đồ ăn dụ dỗ Kuroko thì hành vi của hắn lại càng thêm vô sỉ, đâm đúng điểm yếu của cậu, lấy 'sữa lắc mỹ vị vô song' mà "áp chế", "bức hôn".

Midorima hiển nhiên là sẽ thành công, hơn nữa còn là phi thường thành công, thành công đến hắn mức hắn muốn nhảy lên hoan hô!

Thiếu niên tóc xanh nhận mệnh mà nhắm hai mắt lại, nhắm ngay mặt hắn mà ấn môi xuống.

Kết quả không trúng nôi, mà là lướt qua khóe miệng, lại hoàn toàn khiến trái tim Midorima nhảy tưng tưng.

"Đồ ngốc, hôn lệch rồi."

Vì thế, hắn cười xấu xa một cái rồi lấy lý do "sửa chữa" mà hành động.

Lại là một nụ hôn sâu say đắm, Kuroko bị hôn đến mức choáng váng, nhưng mà chiếm thêm được một ly sữa lắc, cũng không tính là mệt đi.

Thật ra, mệt quá a!

Akashi Seijurou vừa ra tay xong, nhưng người thứ hai là Midorima Shintaro lại càng lợi hại hơn nữa, cho đến nay vẫn thâm tàng bất khả lộ như thế, quả nhiên là một bạn trẻ có trình độ vô sỉ vượt quá tầm hiểu biết của loài người.

Aomine Daiki, lúc này vẫn ở sân bóng rổ dưới nhà mà yên lặng tập bóng rổ.

Murasakibara Atushi, lúc này đang ở trong phòng mà ngủ say, trong mơ, hắn nhìn thấy mình kết hôn với cậu, mỗi tối trước khi ngủ liền cùng xem TV, cùng nhau ăn đồ ăn mỹ vị, cùng nhau chép bài tập...

Kise Ryouta, tối nay có một buổi hẹn với tạp chí nào đó.

Hắn hướng ống kính mà cười tao nhã đến mê người, đem ống kính nghĩ thành người kia, đem toàn bộ nhiệt tình của mình mà thả ra không hề giữ lại chút nào.

Nhưng là bọn hắn lại không hề biết, người trong lòng mình đã sắp rơi vào tay người khác.

Chỉ cần dùng cà-ri, thịt hun khói, còn làm ba bữa sáng, hai cốc đồ uống.

Sữa lắc không nên uống quá nhiều, đồ uống linh tinh này không dinh dưỡng lại cũng không tốt cho dạ dày, "Lần sau muốn uống sữa lắc nữa thì đến nhà tôi."

Midorima thoải mái nói.

Kuroko trầm mặc.

Đến nhà cậu, nói không chừng đến lúc ra cửa thì ngay cả underwear cũng không giữ được.

Midorima đẩy đẩy kính mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Sữa lắc tôi làm giàu nguyên tố vi lượng cùng khoáng chất, vi-ta-min ABCDE, giàu can-xi, giàu sắt."

Kuroko, "...."

Midorima tiếp tục nói, "Bên ngoài bán mấy trăm đồng một ly rách nát căn bản không đáng cho cậu uống, nhớ kỹ chưa? Buổi sáng tôi mang đến trường cho cậu một ly, một ly buổi tối, cùng về nhà tôi uống."

Không đợi đối phương đồng ý. hắn đã cố ý ra quyết định luôn.

Kuroko im lặng, cái miệng nhỏ nhắn nhai nhai cơm cà-ri.

Hôn cũng đã hôn rồi, tuyệt đối phải ăn hết toàn bộ luôn.

Ngay cả Akashi cũng không thể dự liệu được, đêm nay, Kuroko ngủ lại nhà Midorima.

Người nếu đã về đến nhà mình rồi, sao lại có thể buông tha chứ?

Midorima vô sỉ như vậy, sẽ không bao giờ bỏ lỡ một cơ hội thế này, nhất là ngày mai còn là Chủ Nhật, sau kỳ kiểm tra trình độ thì tất cả thành viên được nghỉ một ngày, cho nên toàn bộ kế hoạch tập luyện cho ngày mai đều đẩy sang thứ Hai.

Đây là cơ hội hiếm thấy đến mức nào a!

Có thể thoải mái mà ngủ một giấc dài, đến sáng muộn liền làm bữa sáng tình yêu cho người trong lòng, hai người ngồi đối diện nhau, trước khi ăn liền trao một nụ hôn chào buổi sáng thắm thiết.

Dù sao, Akashi đã bỏ qua.

"Việc ai người đó làm", qua cuối tuần này, dù muốn tìm thời điểm Kuroko ở một mình chỉ sợ cũng đã vô cùng khó khăn rồi! (ý ở chỗ này có thể là Midorima nghĩ rằng nếu qua cuối tuần này thì mọi người đều sẽ tấn công Kuroko)

Ra tay trước lúc nào cũng vô cùng lợi thế, xuống tay sau chính là thiệt thòi!

Midorima không còn nghi ngờ gì nữa mà sẽ đem toàn bộ cửa lớn nhỏ trái phải trên xuống trong nhà mà khóa lại từ bên ngoài, sau đó nhảy vào bằng cửa sổ, cuối cùng chính là im lặng mà lấp luôn cái cửa sổ kia lại.

Hoàn toàn chặn hết tất cả đường ra!

"Đã trễ thế này, nhà tôi cũng không phải không có phòng trống a."

"Vẫn là không nên phiền hà như vậy." Tuy Kuroko là ở một mình trong nhà, nhưng vẫn chưa bao giờ ngủ bên ngoài tối nào.

Midorima nghĩ thầm, xem ra thật sự cần ra đòn sát thủ, "Cậu nhìn."

Hắn quơ quơ bàn tay bị thương trước mặt Kuroko, vết máu đã khô lại nhưng là vẫn còn lưu lại vài vết trên băng vải trắng tinh.

"Tôi bị thương, không thể rửa bát, cũng không thể tự tắm rửa, cậu chẳng lẽ không tính ở lại giúp tôi sao?" Đây là lý do chính đáng đến mức nào a! "Tôi ngay cả mặt cũng không rửa được, đã bôi thuốc chậm trễ, giờ mà dính nước thì nhất định sẽ nhiễm trùng a."

Hắn lần đầu tiên cảm thấy may mắn vì hắn ở một mình.

Kuroko trầm tư một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.

Midorima hắn, lần nào cũng có biện pháp khiến cậu thay đổi chủ ý, khiến cậu không tự chủ được mà mềm lòng.

Đêm tối trăng buông, chính là lúc thích hợp nhất để làm chuyện xấu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip