Chương 3

Kurapika ngồi trên xe tay chống cầm nhìn ra bên ngoài.

Đêm nay mọi người hầu hết đều đi đến hoàng cung dự tiệc cả rồi, cho nên đường phố khắp nơi đều vắng tanh, chỉ có ánh đèn le lói treo trước nhà soi sáng con đường phía trước.

Bên trong xe ngựa vô cùng sang trọng, ghế ngồi cũng cực kỳ là thoải mái.

Kurapika thầm nghĩ, không biết đã bao lâu rồi cậu mới được ngồi trên xe ngựa đi chơi như thế này.

Nhìn một lúc Kurapika lại đưa mắt nhìn về phía tòa đồng hồ ở phía xa, từng giây phút đều đang trôi qua một cách tĩnh lặng.

Kurapika ngồi nhìn thêm được một lúc đột nhiên xe ngựa đột ngột thắng ngấp khiến cậu bị lực đẩy về phía trước, cắm đầu xuống đất, váy bị tốc lên lộ ra đôi chân trắng nõn.

Cái gì đấy?

Kurapika đầu óc choáng váng xém nữa thì hét lên, nhưng may là cậu thắng lại kịp, bây giờ cậu đang đóng giả làm một quý cô, phải đoan trang thục nữ một chút.

Vậy nên cậu ló đầu ra khỏi cửa xe, nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì vậy?" Vừa nói cậu vừa xoa cục u trên trán, ban nãy ngã cắm đầu xuống đất, trên trán đã sưng lên một cục, may mà cậu có tóc mái dày che chắn cho nên nếu không quan sát kỹ thì khó mà phát hiện ra.

Người đánh xe lạnh lùng quay đầu lại, con ngươi màu vàng đặc trưng của loài động vật bò sát, gã thè chiếc lưỡi dài rồi nhanh chóng thu lại, chậm rãi nói: "Tiểu thư, phía trước có người chặn xe."

Người đánh xe là một con thằn lằn nhờ phép màu do tiên nhỏ mới có thể trở thành người, tuy nhiên những đặc trưng của loài động vật bò sát như đồng tử và lưỡi vẫn được giữ nguyên.

Kurapika bị ánh mắt của người đánh xe làm cho rùng mình, tuy biết rằng đối phương vô hại nhưng bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm vẫn khiến cậu phải rợn tóc gáy.

"Ai?" Nghe người đánh xe nói vậy, cậu lập tức nhướng đầu ra bên ngoài, muốn xem tên thần kinh nào chặn xe cậu.

Từ phía trước quả thật có một bóng người đi tới, đó là một đứa trẻ, xấp xỉ mười hoặc mười một tuổi, cậu nhóc có đôi mắt mèo tinh ranh, mái tóc trắng cực kỳ là nổi bật. Đi phía sau cậu là một người đàn ông đã trưởng thành, mái tóc đen dài được buộc gọn ở phía sau.

Người đàn ông khác với đứa trẻ linh động kia, ánh mắt của người đàn ông làm Kurapika cảm thấy gã là người rất nguy hiểm.

"Xin chào." Đứa trẻ đưa tay ra chào.

"Xin chào, em là ai?" Kurapika cố đè giọng the thé sao cho giống giọng nữ nhất, lịch sự đáp lời.

"Em là Killua." Đứa trẻ tự giới thiệu mình sau đó chỉ ra người đàn ông phía sau nói: "Đây là anh trai em Illumi."

Killua vừa dứt lời lập tức dán sát cửa xe, dùng ánh mắt tinh ranh hóm hỉnh nhìn cậu, hỏi: "Chị gái xinh đẹp ơi, chị cũng đến hoàng cung đúng không ạ? Chị có thể cho chúng em đi nhờ xe đến hoàng cung cùng chị được không?"

"Hả." Kurapika bất ngờ, cậu thấy hai người này trang phục kiểu dáng đều đắt tiền, không giống người không có tiền không mua nổi chiếc xe ngựa.

Ngón tay của Illumi khẽ nhúc nhích, ngay lập tức người đánh xe lập tức quay đầu lại nhìn về phía y, đồng tử màu vàng sáng lên, nhe răng trợn mắt hướng về phía Illumi gầm gừ, điệu bộ cảnh giác.

Động vật là loại có giác quan nhạy bén hơn người, có thể cảm nhận được sát khí dù chỉ là một tia thoáng qua.

Kurapika không hiểu vì sao người đánh xe lại như thế, chỉ có điều cậu thật sự không muốn cho hai lên xe cùng mình, nhất là người tên Illumi kia, trực giác cậu mách bảo, y cực kỳ nguy hiểm.

Trong lòng đã đem sự cảnh giác lên cực cao, nhưng cậu vẫn lên tiếng nhắc nhở người đánh xe phía trước, dù thế nào nhìn cách hai người họ ăn mặc thì hẳn là quý tộc, tốt nhất không nên đắc tội.

Ở góc độ Kurapika không thể nhìn thấy, Killua cũng quay đầu nhìn Illumi với ánh mắt cảnh cáo.

"Bọn em không phải kẻ xấu đâu." Killua nở một nụ cười vô tội nhìn Kurapika, ánh mắt tỏ vẻ đáng thương: "Xe của bọn em giữa đường đã bị hư mất, em và anh trai đã đi bộ được một lúc rồi."

Kurapika vẫn không hề buông bỏ phòng bị, cậu liếc nhìn tháp đồng hồ, suy nghĩ một chút, cuối cùng mở cửa xe ra nói: "Lên đi."

Bọn họ nếu đúng là quý tộc thì không nên đắc tội, hơn nữa cậu có cảm giác nếu không để họ lên thì cái người tên Illumi kia sẽ không để cậu đi tiếp.

"Tốt quá ạ." Killua lập tức tỏ vẻ mừng rỡ, hí ha hí hửng leo lên xe, đồng thời không quên cảm ơn: "Chị gái vừa xinh đẹp lại còn tốt bụng nữa, cảm ơn chị."

Đợi hai người đều ngồi yên trên xe, cậu đóng cửa lại, nói: "Sau này đừng có lao ra phía đầu xe nữa, nguy hiểm lắm. Nếu người đánh xe của tôi không thắng xe lại kịp thì hai người đã bị ngực húc rồi đấy."

"Vâng." Killua gãi đầu nói: "Em không bị ủi được đâu, em nhanh nhẹn lắm."

"Chị ơi, chị tên gì thế?"

Kurapika thấy Killua hỏi tên mình, cậu suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Cinderella." Cảm thấy tốt nhất không nên khai báo tên thật của mình sẽ tốt hơn.

"Chị ơi, váy của chị đẹp quá, cứ lấp la lấp lánh. Em chưa từng thấy bộ váy nào đẹp như vậy."

"Cảm ơn em."

Xe tiếp tục lăn bánh, Killua là một đứa trẻ hiếu động, cậu bé nói rất nhiều lại hài hước, nhiều câu nói khiến Kurapika không nhịn được phải bật cười.

Sau một cuộc nói chuyện, chẳng mấy chốc giữa cậu và Killua trở nên thân thiết.

Chỉ có riêng Illumi là cả quãng đường đều im lặng không nói câu nào, gương mặt hơi cúi xuống, đôi mắt đen thất thần không biết nhìn đi đâu, nhom buồn ngủ và biếng nhác cực kỳ.

Kurapika đối với Killua đã giảm bớt sự cảnh giác nhưng riêng với Illumi vẫn giữ nguyên như vậy.

Chiếc xe rất nhanh đã đến cổng hoàng cung, Killua là người đầu tiên lao ra khỏi xe, hai mắt cậu nhóc sáng lấp lánh, miệng không ngừng cảm khái: "Lớn ghê, quá hoành tráng."

Kurapika bị thái độ của Killua chọc cho buồn cười.

Tiếp theo Illumi cũng theo chân Killua đi xuống, cuối cùng là cậu.

Váy dài bồng bền che khuất bên dưới, lúc xuống xe không thấy điểm đặt chân, Kurapika cẩn thận nhấc váy lên một chút, chậm rãi đi xuống khỏi xe ngựa.

Đột nhiên Illumi quay đầu lại khiến Kurapika có hơi giật mình, sau đó y bỗng đưa tay về phía cậu.

Kurapika ngơ ngác mấy giây mới hiểu ý tứ của y, chậm rãi đặt tay lên tay y.

Nhìn thì có vẻ nguy hiểm nhưng vẫn rất lịch sự với quý cô.

Nhờ có Illumi đỡ mà Kurapika xuống xe vô cùng dễ dàng, sau khi tiếp đất, cậu liền ngẩn đầu nhìn y nói: "Cảm ơn anh."

"Không có gì." Đây là câu nói đầu tiên mà y nói kể từ khi xuất hiện.

"Cảm ơn chị đã cho tụi em đi nhờ." Killua nắm lấy tay áo Illumi kéo đi, vẫy tay với cậu nói: "Tụi em đi trước nha, bái bai chị gái xinh đẹp."

"Bái bai." Kurapika bật cười đáp lại, miệng đứa trẻ này ngọt xớt, sau này đảm bảo sẽ sát gái lắm đây.

Sau khi hai người họ rời đi, Kurapika dặn người đánh xe trước mười hai hãy quay lại đón cậu, sau đó quay người hướng về cánh cửa lớn đi tới.

Cánh cửa hai bên đều có người canh gác, thấy cậu đi tới liền cung kính cúi đầu sau đó đẩy cửa ra.

Kurapika bước vào hành lang, theo sự chỉ dẫn chỉ của những người canh gác, cuối cùng cũng đi đến cánh cửa dẫn đến hội trường, nơi yến tiệc đang diễn ra.

Cánh cửa mở ra, Kurapika hồi hộp bước vào, bên trong hội trường tưng bừng nhộn nhịp, tiếng cười nói rôm rả cùng tiếng nhạc du dương như một bản nhạc hòa tấu kỳ diệu.

Kurapika kinh ngạc nhìn xung quanh, khung cảnh quá mức diễm lệ, cậu chưa bao giờ thấy một chỗ nào được trang hoàng lộng lẫy như vậy.

Khóe miệng Kurapika kìm không được sự thích thú mà nhếch lên.

Đột nhiên Kurapika cảm thấy sóng lưng lạnh buốt, cậu cảm nhận được một ánh mắt giống như dã thú đang nhìn mình đăm đăm.

Ánh mắt ấy quá mức mãnh liệt, giống như hận không thể nhìn xuyên qua cả cơ thể của cậu rồi ăn cậu thật sạch sẽ.

Kurapika lập tức cảnh giác quay đầu nhìn về phía ánh mắt ấy phóng tới, nhưng phía sau cậu chỉ là một biển người, không có bất kỳ ai khả nghi, ánh mắt ấy cũng đã biến mất.

Kurapika nhíu mày, chẳng lẽ là cậu nhạy cảm quá rồi sao?



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip