Chương 12: Quản gia, Huấn luyện. Cô dâu, Bị lộ

Nhìn chằm chằm vào phòng giam trống rỗng, Marianne không chắc phải làm gì với tình hình này. Có vẻ như họ vẫn còn một kẻ giết người phải giải quyết, đặc biệt là khi nghi phạm chính của họ đã biến mất và chỉ để lại một lỗ hổng trên bức tường gạch vững chắc và một vũng máu lớn trên sàn.

"Ông ta biến mất rồi..." Bard thì thầm. "Chết tiệt..."

Cô gái chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Không lâu sau, Ciel và Sebastian đã gia nhập với những người khác ở tầng hầm. Con quỷ nhìn thấy Marianne, ngay lập tức nhận ra cô không được bó và đứng như một rào chắn giữa cô và những người khác.

Cô liếc nhìn anh từ khóe mắt và khoanh tay chặt hơn trước ngực. Sau đó Angela đi đến phía sau họ.

"Ngài Barrymore đâu rồi ạ?" cô ấy hỏi.

Marianne trừng mắt nhìn cô.

Nếu chúng tôi biết câu trả lời cho câu hỏi đó, chúng tôi sẽ không rơi vào tình huống khó khăn này!

Sebastian không thể không mỉm cười trước suy nghĩ của cô.

Đúng lúc đó, họ nghe thấy tiếng ai đó đập cửa trước. Những người trong nhà đi lên sảnh chính và chào đón vị khách đêm khuya khi anh ta xông qua cửa, ướt đẫm vì mưa và mặc quần áo giữ ấm. Anh ta quỳ xuống và nói.

"Ngài Ma Cẩu... Ngài Ma Cẩu ở đây."

Mọi người đều há hốc mồm khi nghe những lời đó.

Tại đấu trường chó, tiếng hú dài vang vọng khắp các bia mộ trong thị trấn và hòa lẫn với tiếng hô vang của dân làng.

"Những chú chó nhỏ lông trắng là loài chó ngoan ngoãn. Những con chó đen là loài xấu xa, cứng đầu. Khi lũ mèo cất tiếng kêu meo meo, ngày sẽ tàn lụi... Khi lũ mèo cất tiếng khóc meo meo, đã đến lúc chìm vào giấc ngủ. Nếu không, loài chó sẽ đến. Ta sẽ ăn cho đến khi chỉ còn xương trắng..."

Khi toàn bộ gia đình đến, ăn mặc chỉnh tề, và trong trường hợp của Marianne là đã được bó ngực, Bard không mấy ấn tượng với cách cư xử của họ.

"Tỉnh táo lại đi! Tất cả các người! Các người đang làm gì thế?"

Tia chớp lóe lên trên đầu họ và tỏa ra ánh sáng kỳ lạ lên xác chết đang nguội dần của Barrymore. Tiếp theo là tiếng hét của những người hầu.

Ciel, Sebastian và Marianne nhìn nhau trước khi con quỷ bước tới và nhìn kỹ hơn vào cơ thể. Anh kiểm tra cánh tay phải của người đàn ông, nhận thấy bàn tay đã bị cắn đứt và để lại một hiện trường đẫm máu.

Xung quanh họ, dân làng đang cầu xin sự tha thứ của Ma Cẩu. Marianne thấy Angela ngất xỉu bên cạnh mình và buộc phải đỡ cô ấy; cô ấy nặng một cách đáng ngạc nhiên so với một người phụ nữ nhỏ bé như vậy.

"Tại sao bây giờ cô lại ngất xỉu hả, đồ đàn bà chết tiệt?!" cô quát. Cô nhìn Finny và ra lệnh cho cậu ta. "Giữ cô ấy."

Giao người hầu gái cho người làm vườn, Marianne quay lại bên Ciel và đặt tay lên vai cậu.

Khi họ trở về nhà, Ciel, Marianne và Sebastian đã tụ tập trong phòng khách cùng với những người khác. Cô gái đã vui vẻ để Bard, Meyrin, Finny và Tanaka chăm sóc Angela vào đêm nay, và quá phấn khích để nghĩ đến việc quay lại giường, vì vậy cô đứng cạnh Sebastian với hai tay khoanh trước ngực. Cô vẫn chưa có đủ thời gian để bó lại nó một cách đàng hoàng.

"Ôi, thật không may nhỉ, Cậu chủ," Sebastian cười khẩy. "Nghĩ mà xem, tất cả những chuyện này xảy ra sau khi vụ án đã được khép lại. Tôi chắc là ngài hơi... bực mình."

Sự mỉa mai của anh chẳng giúp ích gì cho bầu không khí u ám đang bao trùm căn phòng. Ciel nhắm mắt và nghiến răng.

"Im đi." cậu bé quát.

Marianne thở dài và chải ngón tay qua đuôi tóc. Cơn nóng giận của Ciel sẽ chẳng giúp ích gì, và cô không có tâm trạng để giải quyết chuyện này vào lúc này trong đêm.

"Điều đó thực sự không giúp ích gì đâu, Sebastian. Rõ ràng là có nhiều chuyện hơn chúng ta nghĩ lúc đầu", cô nói. "Và Cậu chủ, tốt nhất là cậu nên bình tĩnh lại. Mất bình tĩnh sẽ không giải quyết được vấn đề này đâu."

Sebastian, sau khi im lặng đồng ý với cô, quay sang chú ý đến bộ ba người hầu.

"Cô Angela thế nào rồi?" anh hỏi.

"Chúng tôi đã dìu chị ấy lên giường nghỉ ngơi rồi," Meyrin trả lời. "Chắc là do chị ấy mệt quá."

"Lại còn phải chứng kiến chuyện như thế nữa, chú chim tội nghiệp." Bard đồng ý.

Finny buồn bã và im lặng. Ciel hít một hơi rồi nói.

"Ngôi làng này đã hoàn toàn tự biệt lập mình với xã hội vì sự sợ hãi đối với Lời nguyền của Ma Cẩu." Khi nói tiếp, tâm trí cậu trôi dạt đến tất cả những âm mưu của Barrymore.

"Thứ gọi là Ma Cẩu ấy đáng ra chỉ là một màn kịch rẻ tiền do tên Henry Barrymore đó dựng nên để cai trị ngôi làng này. Nhưng bây giờ ông ta đã chết... Tôi cần phải suy nghĩ lại về chuyện này."

Người đầu bếp gật đầu.

"Những vết cắn này... Phải chăng thật sự như lời của những dân làng đã nói... Thực sự là do Ma Cẩu làm chăng?"

"Có lẽ do Ngài Henry đã làm những việc xấu xa dưới tên nó nên Ma Cẩu nổi giận chăng?" Meyrin nói thêm một cách hữu ích.

Sau một lúc, Sebastian đồng ý, rồi quay sang Ciel.

"Mà, hiện tại chúng ta chỉ có thể chắc chắn một điều, đó không phải là do con người làm."

Marianne lắc đầu.

"Vậy chúng ta có thực sự đồng ý rằng đó là Ma Cẩu không?" cô hỏi một cách không chắc chắn.

Trên lầu trong phòng của Ciel, Sebastian đang mặc áo ngủ cho Ciel trong khi Marianne chuẩn bị giường. Ciel nhìn chằm chằm xuống con quỷ đang quỳ trước mặt cậu, đôi mắt co lại của cậu sáng lên nhẹ nhàng dưới ánh nến nhấp nháy. Sebastian bắt gặp biểu cảm tò mò trên khuôn mặt cậu bé.

"Có chuyện gì vậy ạ?"

"Là về những gì ngươi đã nói lúc nãy," Ciel trả lời. "Cách ngươi diễn đạt. Những gì ngươi nói là, đó không phải là do con người làm. Nếu thật sự là vậy, ta thật sự hi vọng không phải đón tiếp một tên Tử thần tóc đỏ nào nữa."

Ký ức về Grell khiến Marianne nhăn mũi với vẻ khinh thường.

"Tôi hy vọng là không. Tôi đã chán ngấy hắn ta một thời gian rồi." Cô không nói rằng cô muốn hắn tránh xa Sebastian càng xa càng tốt. "Vả lại chuyện này cũng có vẻ không... đủ nổi bật với hắn ta. Không đủ đỏ."

Sebastian mỉm cười với cả hai người.

"Cả hai người đều học hỏi được nhiều điều sau những chuyện đã xảy ra rồi nhỉ. Tôi rất tự hào về hai người, Cậu chủ. Và cả cô nữa, Marianne." Anh đứng dậy và bước đến tủ quần áo mở để cất quần áo ban ngày của Ciel.

"Không cần phải lo lắng. Tôi nghĩ rằng suy nghĩ của Meyrin không hoàn toàn sai. Mục tiêu của Ma Cẩu là Ngài Henry. Và có vẻ như sẽ chẳng có ai khác trở thành nạn nhân của nó."

Ciel cau mày.

"Dù là vậy, nhưng ta không thể để mặc chuyện này như vậy."

"Lòng trung thành tuyệt đối với Nữ hoàng của Ngài à?" Sebastian mỉm cười.

"Không, không chỉ thế." Một nụ cười nhếch mép nở trên khuôn mặt cậu bé. "Bình thường ngươi rất bình tĩnh, nhưng vụ án này có vẻ khiến ngươi bối rối. Ta quan tâm đến vấn đề ngươi gặp phải với chó."

Marianne gật đầu.

"Tôi nhận thấy anh có vẻ bồn chồn hơn bình thường một chút, đặc biệt là khi anh chăm sóc cổ tay tôi lúc nãy. Có điều gì đó ở đây khiến anh... muốn bảo vệ tôi hơn bình thường."

Nụ cười nhếch mép của con quỷ càng thêm tươi tắn.

"Hai người thật sự tiến bộ rồi nhỉ?"

Dưới ánh nến, Finny lang thang trên hành lang, tâm trí của cậu tràn đầy hình ảnh của người hầu gái tóc bạc.

"Chị Angela tội nghiệp quá... Mình hy vọng chị ấy ổn."

Một âm thanh lạ phát ra từ xa hơn trong hành lang, tiếp theo là tiếng gầm gừ nhỏ. Người làm vườn rùng mình sợ hãi và gọi vào bóng tối:

"Ai đó?"

Đúng lúc đó, Meyrin chạy dọc hành lang và nhảy vào vòng tay Finny, hét lớn hết cỡ.

"Chị đang làm gì thế?!" Finny hét lên.

"Finny, lúc nãy cậu có nghe thấy tiếng động ma quái đó không?" Meyrin hỏi.

"Ừ... Chuyện gì thế?"

"Chẳng lẽ hồn ma của Ngài Henry... đã trở về ư...?"

Họ cùng hét lên cho đến khi Finny nhận ra rằng có thể họ hét lên vì những lý do hoàn toàn khác nhau.

"Sao lại ồn ào thế?!" Marianne hét lên.

Cô đi xuống hành lang với một cây nến trên tay, tóc giả hơi lệch, và chiếc áo ngủ dài nhất của cô đang chiếm hết cơ thể cô. Băng ngực của cô không được buộc chặt như thường lệ, vì vậy cô đã mặc một chiếc áo đuôi tôm. Nó dài hơn bình thường nên cô đoán rằng cô đã lấy nhầm một trong những chiếc áo dự phòng của Sebastian.

"WAAAAAHH!"

Finny và Meyrin hét lên khi cô xuất hiện đột ngột.

"Edward, anh làm bọn em sợ đấy!" cậu bé trách móc.

Marianne nhướng mày.

"Tôi đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng hét. Tôi thực sự muốn ngủ đêm nay."

Có vẻ như không khí ở đây đã khiến tâm trạng thường ngày của Marianne trở nên u ám. Finny sau đó nhận ra họ đã lạc đề.

"Meyrin, sao lúc nãy chị lại hét lên thế?" cậu hỏi.

"Ồ, tôi thực sự thích những câu chuyện kinh dị và những chuyện tương tự thế! Tôi run lên vì phấn khích luôn nè!" Meyrin hét lên.

Marianne thở dài nặng nề trong khi cậu bé tội nghiệp đang sốc khi người hầu gái bám chặt vào cánh tay cậu với một nụ cười.

"Đi nào! Chúng ta đi điều tra thôi!"

"Nhưng tại sao?"

Sau đó Meyrin đưa tay ra và nắm lấy cánh tay của Marianne.

"Tại sao cô lại kéo tôi vào chuyện này?! Tôi muốn đi ngủ mà!" Marianne quát lên.

Marianne vô cùng miễn cưỡng khi để Finny dẫn mình xuống hành lang dưới ánh nến.

"Đáng sợ! Đáng sợ quá!" Meyrin thở dài.

"Cô biết đấy, đây không phải là chuyện tốt đâu..." Marianne lẩm bẩm.

Họ rẽ vào một góc và thấy một cánh cửa hé mở, ánh nến tràn ra từ khe hở. Ba người họ từ từ và im lặng nhìn vào phòng và kinh ngạc trước những gì họ thấy.

Angela đang mỉm cười trên giường trong khi một người đàn ông tóc bạc đang rúc vào cổ cô, liếm và dụi mũi vào lên làn da lộ ra. Meyrin bị chảy máu mũi nghiêm trọng, trong khi Marianne nhăn mũi và lặng lẽ đưa cho người hầu gái một chiếc khăn tay từ túi áo khoác của cô.

"Cảnh này shock quá rồi!" Meyrin thì thầm. "Chị Angela quả nhiên là một người tràn trề sức sống. Chị ấy ở đây chỉ vài giờ sau khi chủ nhân của chị ấy chết một cách khủng khiếp. Cậu chủ mà nhìn thấy cảnh này thì sẽ làm sao nhỉ? Ah...sắp tới màn gây cấn hơn rồi..."

Marianne liếc nhìn Finny đang run rẩy tránh xa khỏi cánh cửa. Cô đoán cậu đã phải lòng người hầu gái của Barrymore, nên hiển nhiên cậu sẽ đau lòng khi thấy cô gái trong tình trạng dâm đãng như vậy.

"Finny..."

Cậu ấy chạy đi với đôi mắt đẫm lệ, cố kìm tiếng nấc khi biến mất sau góc hành lang.

"Cậu ấy đã thích chị ấy rồi..." Meyrin thở dài.

Marianne lắc đầu.

"Tôi sẽ để mắt tới cậu ấy, để đảm bảo cậu ấy trở về an toàn. Cô đi ngủ đi."

Người hầu gái gật đầu và quay trở lại phòng, để lại cô gái đi tìm cửa sổ để chờ Finny trở về.

"Cô ổn chứ, Marianne?" Sebastian hỏi, dường như xuất hiện từ hư không.

Marianne giật mình suýt hét lên.

"Tôi đã bảo anh đừng làm thế nữa mà! Anh làm tim tôi ngừng đập mất."

Con quỷ cười khẩy.

"Tôi xin lỗi. Nhưng tôi không nghĩ cái chết của cô có thể dễ dàng xảy ra như vậy."

Dù sao đi nữa, hắn cũng sẽ không để cô chết dưới sự giám sát của mình.

"Sao cô lại thức và đi xung quanh thế này? Tôi nghĩ giờ này cô phải đi ngủ rồi chứ", anh nói tiếp.

Marianne thở dài nặng nề.

"Tôi nghe thấy tiếng hét và đến xem có chuyện gì, chỉ để bị lôi đi tìm ma. Điều duy nhất chúng tôi tìm thấy là vô tình nhìn thấy cảnh tượng mà chỉ có thể mô tả là Angela đang... chấp nhận sự 'an ủi thân mật' của một người đàn ông lạ. Tôi chỉ mừng là cô ấy vẫn còn mặc quần áo."

Cô xoa thái dương.

"Tôi không cần loại cảnh tượng đó trong đầu mình..." cô giải thích. "Bây giờ Finny đã chạy vào rừng, và tôi không biết khi nào cậu ta sẽ quay lại. Tôi đang để mắt đến việc cậu ta trở về và đảm bảo là cậu ta không sao."

Sebastian mỉm cười và đặt tay lên vai cô.

"Vậy thì tôi sẽ ở đây cùng cô, để cô không phải đợi một mình."

Một khoảng lặng bao trùm trước khi hắn không cưỡng lại được việc trêu chọc cô.

"Cô có thích những gì mình thấy không?"

"Sebastian, đồ biến thái!"

Tiếng cười của hắn vang vọng trong bóng tối.

Sáng hôm sau, những người hầu vào bếp ăn sáng. Bard và Meyrin đã nghỉ ngơi đầy đủ và vui vẻ, trong khi Finny thì chán nản và có quầng thâm dưới mắt. Angela bước vào với một khay trà trên tay.

"Ồ, chào buổi sáng!" cô ấy chào.

Finny bật dậy và xoa quầng thâm mắt.

"Angela, cô tỉnh dậy luôn rồi à?" Bard hỏi.

"Vâng", cô trả lời, đặt khay xuống. "Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người. Chủ nhân của tôi sẽ rất thất vọng vì thái độ yếu đuối của tôi trước mặt khách. Ông ấy luôn nhấn mạnh phép lịch sự là trên hết."

Sau đó cô nhìn thấy vẻ mặt uể oải của Finny.

"Ủa, cậu Finny, cậu ổn chứ? Trông cậu xanh xao quá."

Khi cô đưa tay ra định chạm vào cậu, Finny lùi lại.

"Tôi hơi không khỏe thôi!" cậu ta nhanh chóng giải thích. "Chỉ là hơi lạnh một chút, thế thôi! Đừng chạm vào tôi... không thì lây... lây bệnh mất!"

Cậu xin lỗi và chạy ra khỏi phòng trước khi cô kịp trả lời. Mọi người trong phòng đều nhìn theo cậu.

"Với một kẻ bị bệnh, cậu ta chắc chắn có thể chạy rất nhanh, mọi người không nghĩ vậy sao?" Bard bình luận.

Finny ở bên ngoài, trong khu rừng mà cậu đã tàn phá đêm qua khi cậu chạy ra khỏi nhà vào ban đêm. Cậu nhìn xuống đất với đôi mắt đẫm lệ.

"Ôi, chị Angela..." cậu thở dài.

Đúng lúc đó, tên cậu được gọi.

"Finny!"

Người làm vườn nhìn qua vai và thấy Meyrin đang chạy về phía mình.

Trong khi đó, tại phòng ăn, Sebastian và Marianne đang phục vụ Ciel.

"Hôm nay chúng ta có món Cabinet Pudding, được làm từ quả mâm xôi đen địa phương." Sebastian giải thích.

Ciel liếc nhìn hai người quản gia qua khóe mắt.

"Ngươi có vẻ thư thái quá nhỉ", cậu bình luận. Sau đó cậu nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Marianne. "Và ngươi trông thật tệ. Ngươi có ngủ không thế?"

Cô gái càu nhàu.

"Tôi đảm bảo với ngài rằng đó không phải là do tôi không cố gắng ngủ đâu."

Vì Sebastian muốn chuyển hướng sự chú ý khỏi người bạn đời đang mệt mỏi của mình nên anh đã kéo cuộc trò chuyện trở lại về anh ta.

"Tôi cảm thấy thoải mái vì chúng ta không cần phải vội, thưa ngài."

Ngày yên tĩnh của họ bị phá vỡ khi Meyrin và Finny xông vào cửa.

"Sebastian, nhanh lên!" Meyrin hét lên.

Con quỷ thở dài, vẫn giữ vẻ mặt bình thản.

"Lần này là chuyện gì vậy? Ồn áo quá đấy."

"Chúng tôi đã tìm khắp nơi rồi, nhưng không thấy chị Angela đâu cả!" Finny giải thích.

Bard, người vẫn ở trong phòng ăn suốt thời gian đó, lên tiếng.

"Ồ, chuyện đó sao? Đừng lo lắng. Cô ấy nói rằng có một số loại thảo dược mọc ở gần hồ. Cô ấy đến đó để hái một ít, vậy thôi."

Lông mày Finny nhíu lại.

"Ngay bây giờ ư? Tại sao cô ấy phải làm thế?"

"Cô ấy ở một mình trong khi có thể có một con Ma Cẩu đang hoành hành ở ngoài kia sao?!" Meyrin quát.

Bard sau đó nhận ra sai lầm của mình khi nhớ ra rằng có ai đó hoặc thứ gì đó ngoài kia đang giết người mà không hề khoan nhượng.

"Ah, tiêu rồi..."

"Tại sao chị ấy lại đi hái thảo dược vào lúc này?" Finny hỏi.

"Cô ấy nói rằng cô ấy lo lắng," Bard trả lời. "Cậu biết đấy, về việc cậu bị bệnh."

"Vì tôi sao? Cô ấy đi vì tôi sao?"

Finny không nói thêm lời nào mà lao ra ngoài.

Bard nhanh chóng hành động.

"Đi nào, Sebastian! Chúng ta hãy đi giúp cậu ấy!"

Anh ta vội vã chạy qua con quỷ, nó thậm chí không hề nao núng.

"Ồ... Ờ thì..."

Sebastian không chắc mình có nên làm vậy không. Anh cũng không thực sự muốn làm vậy.

"Nhanh lên!" Bard hét lớn. "Anh có phải là người có máu đỏ không thế?!"

Sau đó, anh ta hướng ánh mắt sắt đá của mình về phía Marianne.

"Còn cậu thì sao, Edward? Cậu sẽ đứng đó, hay sẽ làm một người đàn ông và giúp đỡ đi timg Angela?"

Marianne nhướng mày trước lời nói của anh ta. Người đầu bếp thất vọng vì cô không phản ứng gì.

"Được rồi. Đi nào, Meyrin."

"Rõ, thưa ngài!" cô ấy nói.

"Ông có đi cùng chúng tôi không, Tanaka?"

Mọi người đều ngạc nhiên khi thấy ông ấy mặc trang phục của một nhà thám hiểm và vác theo khẩu súng săn.

"Đúng là tinh thần đó! Được rồi, chúng ta đi thôi, các anh em!" Bard ra lệnh.

"Rõ, thưa ngài!"

"Hohoho!"

Không lâu sau đó, ba người họ rời khỏi nhà.

Marianne lắc đầu, thở dài chán nản.

"Nhưng tôi thậm chí còn không phải là đàn ông..." cô thở dài vì bực bội.

Ciel lau miệng bằng khăn ăn và nhếch mép cười, ngước mắt nhìn Sebastian.

"Thế, ta khá tò mò đấy... Máu của ngươi màu gì?" cậu hỏi.

Marianne tự nhủ: "Đó thực sự là một câu hỏi hay".

Sebastian chỉ im lặng, nhìn chủ nhân của mình.

"Dù sao thì," cậu bé tiếp tục. "Có vẻ như bây giờ chúng ta cần phải nhanh lên."

Con quỷ thở dài và nhìn Ciel nhấp một ngụm trà.

"Ra ngoài kia và cho chúng xem màn trình diễn xuất sắc của ngươi đi, Sebastian." Ciel ra lệnh.

"Yes, My Lord." Sebastian nói.

Khi anh bước về phía cửa, anh thì thầm vào tai Marianne.

"Nhân tiện, máu của tôi màu đỏ."

Anh ấn một ngón tay lên môi, như muốn cô giữ kín thêm một bí mật nữa giữa hai người.

Cô gái không chắc chắn lắm về cách những người hầu đã quay lại mà cô không để ý, nhưng cuối cùng cô đã bị kéo đi cùng với những người còn lại trong nhóm đi tìm Angela, dù cô cố cự tuyệt, khăng khăng rằng mình cần ở lại với Ciel và Sebastian. Và thế là, cô thấy mình lê bước qua bùn và lá cây trong rừng, bao quanh bởi sương mù dày đặc và mùi chết chóc vẫn còn quanh quẩn ở phía sau mũi.

Cô mím môi, vẫn kiến quyết giữ im lặng khi những người bạn đồng nghiệp của cô gọi tên Angela hết lần này đến lần khác. Ít nhất thì họ cũng cho cô chút thời gian để lấy áo khoác, găng tay và mũ; cô sẽ run rẩy nếu không có chúng. Marianne bước đi bên cạnh Tanaka, khẩu súng săn vắt trên vai ông.

"Chị có nghe thấy chúng tôi không?" Finny hét lên. "Chị Angela, làm ơn trả lời chúng tôi đi!"

Meyrin bất ngờ hét lên thất thanh, khiến mọi người chạy về phía cô.

"Có chuyện gì vậy?" Bard hỏi.

Người hầu gái chỉ tay về phía trước. Trước mắt họ là vô số xác chết khô quắt, một nửa bị chôn vùi trong đất, tay chân vươn ra như những cành cây xoắn lại.

"Tôi nghĩ mình không thể chịu đựng thêm bất kỳ điều bất ngờ nào nữa đâu..." cô rên rỉ.

Marianne, với đôi mắt dường như ngày một tốt hơn, (bất cứ thứ gì Sebastian dùng để cứu cô ấy thực sự là một điều kỳ diệu), phát hiện ra một bàn tay rõ ràng vẫn còn mới. Chiếc nhẫn bạc trên ngón giữa của nó cho thấy chữ 'B' được chạm khắc công phu ở giữa.

"Tôi nghĩ chúng ta đã tìm ra bàn tay của Barrymore ở đâu rồi."

Đột nhiên, có một tiếng tru dài và lớn, vang vọng khắp rừng. Tất cả mọi người đều nhanh chóng núp sau một tảng đá lớn khi nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần.

Một người đàn ông bước ra từ trong sương mù. Móng tay và móng chân của anh ta đen, dài và sắc nhọn như móng vuốt. Tóc anh ta dài và bạc, và đôi mắt anh ta sáng lên màu đỏ như máu vừa đổ. Anh ta cũng hoàn toàn khỏa thân.

"Đó là ai vậy?" Meyrin hỏi khi cô thò đầu ra từ phía sau tảng đá.

Bard và Finny cũng làm theo, nhưng Marianne từ chối nhìn. Cô không muốn nhìn thấy một người đàn ông khỏa thân... ít nhất là một người không phải Sebastian...

Chết tiệt, suy nghĩ đó ở đâu ra vậy?! Cô cúi đầu khó chịu. Có vẻ như sự trêu chọc trắng trợn của Sebastian đã bắt đầu ảnh hưởng đến cô.

Người đàn ông khỏa thân cúi xuống ngửi bàn tay đứt lìa của Barrymore. Anh ta nhấc nó lên và di chuyển nó đến một vị trí khác trên gò đất.

"Một chiến lợi phẩm..." Bard thì thầm. "Vậy thì thực sự không phải Ma Cẩu đã giết chết Ngài Henry. Mà là do con người làm..."

Meyrin nhìn chằm chằm vào người đàn ông khỏa thân không chút xấu hổ. Một giọt máu chảy ra từ mũi cô. Cô lấy tay che mặt để ngăn dòng máu đỏ chảy ra.

"Anh ấy đúng là mẫu người lý tưởng", cô khen ngợi.

Marianne lắc đầu và liếc nhìn cơ thể nhợt nhạt của người đàn ông trước khi quay đi. Có điều gì đó ở anh ta mà cô thấy không hoàn toàn đúng...

"Tôi không chắc hắn có thực sự là người không nữa..." cô thì thầm.

Những người hầu không để ý tới lời nói của cô.

"Nhưng tại sao?" Bard hỏi. "Anh ta có mối hận thù nào đó với Ngài Henry à?"

Meyrin suy nghĩ về câu trả lời, rồi nhớ lại những gì cô đã thấy.

"Tôi tự hỏi... Có phải chị Angela đã yêu cầu anh ta làm điều đó không?"

"Cái gì? Tại sao Angela lại làm thế?"

Finny ngay lập tức đứng bật dậy khi nghe lời buộc tội.

"Đúng vậy, anh ấy nói đúng!" cậu ấy quát.

"Bình tĩnh nào, nhóc..." Bard cố gắng xoa dịu.

"Chị Angela không liên quan gì đến chuyện này! Không nên nghi ngờ chị ấy!"

Cả ba người phải bảo Finny im lặng vì cậu bé nói quá to. Cậu bé tội nghiệp nhận ra sai lầm của mình và lập tức lấy tay che miệng.

Ánh mắt của người đàn ông khỏa thân ngay lập tức hướng về phía họ. Mũi anh ta hít không khí và một cái lưỡi dài trượt ra khỏi miệng anh ta, liếm môi và lướt qua chiếc răng sắc nhọn lộ ra khỏi khóe miệng.

Finny nhìn chằm chằm vào hắn, nhận ra đó chính là cái miệng đã quyến rũ Angela vào đêm hôm trước...

Sau đó, mặt đất bắt đầu rung chuyển. Marianne nhìn chằm chằm vào đám đông đang tiến đến, dường như họ đang chạy trong bộ đồ bơi.

"Cái quái gì thế...?"

Bard cũng có quan điểm tương tự.

"Mấy người đang làm gì vậy? Sao lại ăn mặc như thế?" anh hỏi.

"Để dập tắt cơn thịnh nộ của Ngài Ma Cẩu, chúng tôi sẽ tiến hành nghi lễ rửa tội", một người dân làng giải thích.

Bà lão, người đầu tiên nói chuyện với họ từ ngôi làng, lên tiếng.

"Ngài ấy đã trở lại! Cơn thịnh nộ của ngài ấy vang vọng khắp làng suốt đêm qua!"

"Ngài ấy đã hú hàng giờ liền! Cơn thịnh nộ của Ma Cẩu vẫn còn!" một dân làng khác giải thích.

Marianne đã phần nào đoán được người đàn ông kia đang nói về điều gì. Cô nhìn chằm chằm vào Finny và đôi mắt xanh to tròn của cậu ta qua khóe mắt. Cô lắc đầu.

Những người này thật quá mức cả tin... Hoặc họ thật sự là những kẻ ngốc...

Finny quay lại nhìn phía sau mình và thấy người đàn ông kia đã biến mất. Cậu lập tức chạy đi.

"Này, Finny! Quay lại đây!" Bard hét lên.

Anh và những người còn lại trong nhóm chạy theo người nhỏ tuổi nhất.

Chẳng mấy chốc, những người hầu của Phantomhive đã đến trước một khu tàn tích cổ. Một tiếng tru lớn vang vọng từ xa. Marianne từ từ bước tới, đôi mắt cố gắng hết sức để nhìn xuyên qua lớp sương mù dày đặc bao quanh họ.

Cô thở hổn hển khi thấy hình dáng của một sinh vật khổng lồ hiện ra. Vóc dáng giống một con sói, và cao hơn hẳn tất cả mọi người, cái miệng lớn của nó đầy những chiếc răng sắc nhọn như dao găm và lửa đang bập bùng trên lưỡi nó.

"Ôi không... Nó là..." Bard thì thầm.

Bộ lông của nó như bạc nóng chảy và đôi mắt màu máu rực cháy, Ma Cẩu xuất hiện từ trong sương mù. Phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc, nó bắt đầu lao về phía họ. Nó nhảy lên, hướng thẳng về phía cả nhóm. Mắt Finny bắt gặp mảnh vải trắng mắc kẹt trên móng vuốt đen của nó.

"Đó là... của chị Angela...!"

Trong cơn tức giận, cậu ta lao thẳng về phía con quái thú đang xông tới.

"Cậu đang làm gì thế?! Điên rồi à?!" Bard hét lên.

Finny bám chặt vào một chân trước của sinh vật đó, và bị vung như một mảnh giẻ rách. Bard giật lấy khẩu súng ngắn của Tanaka và ngắm bắn.

"Được rồi. Tao sẽ cho mày biết sức mạnh thật sự của tao."

Khi anh ta bóp cò, một tiếng nổ phát ra từ nòng súng.

Những mảnh giấy vụn và dải ruy băng màu rơi ra từ đầu súng. Marianne đưa tay lên day trán.

"Tất nhiên là cậu sẽ mang theo súng đồ chơi đến một nơi như thế này rồi, Tanaka..." cô thở dài.

Cô từ từ rút con dao găm ra khỏi túi áo khoác.

"Mình đúng là điên rồi khi nghĩ đến việc làm chuyện như thế này..."

Với bước chân nhẹ nhàng, cô gái thấy mình đang bước gần hơn tới sinh vật đó.

Ma Cẩu ném Finny xuống đất. Cậu bé ngã xuống với một tiếng động mạnh và ngồi dậy với cái lưng đau nhói. Khi con thú đứng trên hai chân sau và chuẩn bị đập hai bàn chân trước xuống người làm vườn, Marianne hét lên.

"Này! Ở đây này!"

Nó hướng đôi mắt đỏ về phía cô, hít nhẹ không khí, rồi xoay người về phía cô. Khi nó vung chân về phía cô, cô đã kịp né tránh và sượt qua chân nó bằng đầu dao găm.

Nó tru lên đau đớn khi máu đỏ thẫm chảy ra từ vết thương nhỏ. Với một tiếng gầm gừ, nó lại vung thêm một cú nữa. Marianne cố tránh khỏi cú đánh đang lao tới, nhưng trong lúc hỗn loạn, cô đã làm rơi con dao găm của mình.

"Chết tiệt!" cô rít lên.

Nhưng đó không phải là vấn đề duy nhất. Cô đã vô tình tự dồn mình vào góc tường, và không thể thoát khỏi đòn tấn công thứ ba đang hướng về phía cô. Không còn cách nào khác, cô nhắm mắt lại.

Nhưng đòn đánh không bao giờ đến, Marianne mở mắt và thở hổn hển khi nhìn thấy Sebastian đứng trước mặt cô, cơ thể anh ở vị trí ngay trước mặt cô như một tấm khiên, và trên tay anh đặt bàn chân của Ma Cẩu.

"Xem này," con quỷ cười nhạt. "Được huấn luyện tốt quá nhỉ. Thậm chí ngươi còn biết cách bắt tay nữa này."

Cô gái thở phào nhẹ nhõm, trượt người dựa vào tảng đá.

"Sebastian, anh tới thật đúng lúc... tuyệt vời thật đấy."

Sebastian khẽ gật đầu với cô, rồi quay lại nhìn Ma Cẩu và cười nhếch mép.

"Nhưng tiếc rằng... dù được huấn luyện tốt đến đâu... thì bây giờ anh cũng phải biến đi thôi."

Với một cú vung tay, anh hất con thú ra xa.

Ciel, người đã gia nhập nhóm không lâu sau khi Sebastian đến, đã lên tiếng.

"Này, đây không phải là lúc chơi với một chú chó con đâu."

Những người hầu nhìn chằm chằm vào vị chủ nhân trẻ.

"Cậu chủ!"

Sebastian mỉm cười.

"Chắc chắn rồi. Tôi sẽ kết thúc chuyện này ngay ạ."

Anh đỡ Marianne đứng dậy, cho cô đủ thời gian để lấy lại con dao găm trước khi cô tránh xa khỏi khu vực mà cô biết sẽ trở thành chiến trường.

Ma Cẩu đứng dậy, trừng mắt nhìn nhóm người và đánh hơi trong không khí. Một số sự hung dữ của nó đã biến mất khi nó ngửi thấy mùi của thứ gì đó... ngon lành. Nhận thấy điều này, Sebastian mỉm cười gian xảo.

"Mùi đó không thể cưỡng lại được phải không, cún con?" anh nói, lấy ra một chiếc hộp từ chiếc áo đuôi tôm của mình. "Đây là thứ mà mày muốn, đúng không? Innuko, món ăn mà không chú chó nào có thể từ chối."

Có một sự im lặng kéo dài trước khi họ hiểu được những gì anh ấy nói.

"Thức ăn cho chó?!"

Marianne nhún vai bất lực.

"Ngay cả Ma Cẩu cũng cần đồ ăn vặt, nhỉ?"

Sinh vật đó rõ ràng đồng ý, vì nó đang chảy nước dãi. Ngay lập tức nó nhảy về phía Sebastian.

"Cẩn thận, Sebastian!" Meyrin hét lên.

Sebastian không làm gì cả, chỉ mỉm cười.

"Chỉ có một cách duy nhất để huấn luyện một con chó hư. Phải dạy nó tuân theo mọi mệnh lệnh của bạn."

Đôi mắt anh mở to, mống mắt rực sáng màu hồng và đồng tử như một vết cắt sắc nhọn.

"Sử dụng phần thưởng và hình phạt!"

"Đầu tiên, phần thưởng!"

Sebastian nhảy lên và đáp xuống mõm của Ma Cẩu. Marianne hơi sốc khi anh bắt đầu cắn mũi nó. Mặc dù con thú đang thích thú nếu nhìn vào ánh mắt mãn nguyện của nó.

Khi nó đáp xuống đất, âm thanh phát ra từ nó nghe như những tiếng gầm gừ thỏa mãn. Marianne tiến về phía Ciel trong khi những người khác đang nhìn cảnh tượng đó trong sự bối rối.

"Anh ta đang làm gì vậy?" Bard hỏi.

"Tôi đoán là... huấn luyện?" Meyrin đáp lại mặc dù nghe giống một câu hỏi hơn.

Sau đó, con quỷ nhảy khỏi Ma Cẩu và bay lên không trung.

"Và bây giờ... trừng phạt!"

Anh đá vào hàm nó và khiến nó ngã xuống sàn.

Điều này cứ tiếp diễn. Sebastian đưa ra cho Ma Cẩu những viên Innuko dành cho chó.

"Phần thưởng."

Rồi đấm vào hàm răng nó.

"Trừng phạt!"

Con quỷ xoa xoa cái bụng trắng đầy lông của con thú.

"Phần thưởng."

Sebastian đạp mạnh chân vào bụng nó.

"Trừng phạt!"

Sau đó, anh quyết định tăng gấp đôi sức mạnh bằng cách nắm lấy đuôi nó và xoay nó cho đến khi thả ra và khiến nó đâm sầm vào bức tường đổ nát.

"Trừng phạt!"

Ciel thở dài.

"Chà, ta cho là ta đã yêu cầu hắn ta trình diễn một màn đặc sắc."

Marianne nhướng mày.

"Tôi không thể tin là cậu đang nghĩ về điều đó ngay lúc này. Tôi lại thấy hứng thú hơn với việc anh ta tăng gấp đôi mức hình phạt đó. Tôi nghĩ là anh ta đang thích thú với việc trùng phạt hơn mức cần thiết... Nhưng phải công nhận, anh ta rất xuất sắc..."

Sebastian kết thúc 'màn trình diễn' của mình bằng một động tác cuối cùng.

"Và cuối cùng... một cái ôm!"

Anh vòng tay ôm lấy Ma Cẩu và cùng nó lao lên không trung. Khi con quỷ quăng con thú xuống, nó đâm sâu xuống đất, tạo thành một đám mây bụi khổng lồ.

Khi bụi tan đi, Sebastian đã biến mất. Tuy nhiên, có một cái hố lớn trên mặt đất, nằm ở giữa nơi trông giống như một bể bơi đã khô cạn.

"Sebastian!" Finny hét lên, chạy thẳng đến gần hố.

Meyrin và Bard đuổi theo cậu và cùng đứng nhìn xuống vực thẳm.

"Oi!" người đầu bếp gọi.

"Không thấy anh ấy đâu hết!" người hầu gái kêu lên.

Ciel và Marianne đi đến gần mép hố, nhìn xuống. Ciel chống tay lên hông, hét lớn xuống dưới với quản gia của mình.

"Ngừng lãng phí thời gian dưới đó đi! Quay lại đây ngay!"

Marianne vỗ mạnh vào vai cậu, ho khan một cách đầy ẩn ý. Ciel trừng mắt nhìn cô với vẻ hờn dỗi nhưng không nói gì. Họ lại nhìn xuống hố khi nghe thấy một giọng nói vọng lên.

"Vâng."

Mặt đất bắt đầu rung chuyển. Hơi nước bốc lên từ cái hố. Mọi người trên mặt đất vội vàng lùi lại khi mạch nước phun trào ra khỏi vực sâu.

"Ow! Ow! Nóng quá!" Bard kêu lên. "Đây là cái gì vậy, suối nước nóng à?"

"Hohoho!" Tanaka bật cười.

Tuy nhiên vẫn chưa thấy dấu hiệu của con quỷ.

"Anh Sebastian đâu rồi?" Finny hỏi.

Một giọng nói vang lên từ trong làn hơi nước.

"Điều cơ bản đầu tiên đối với resort, phải có sức hấp dẫn với du khách."

Khi hơi nước tan đi, họ có thể nhìn thấy Sebastian và nụ cười nham hiểm của anh.

"Một loại bồn tắm xa xỉ với một lượng nước nóng lớn, cuốn phăng đi nỗi mệt nhọc của ngày dài, chính là đây, suối nước nóng."

Con quỷ đứng trên dòng nước đang phun trào, trong tay vẫn bế người đàn ông lúc nãy.

"Một suối nước nóng tự nhiên."

Bộ ba người hầu thở hổn hển.

"Wow, thật tuyệt vời!"

Sebastian nhảy xuống từ đỉnh mạch nước và đáp xuống trước mặt họ bằng cả hai chân. Người đàn ông trong vòng tay anh vẫn còn khỏa thân.

"Nếu như quản gia của gia tộc Phantomhive không thể đào được một hay hai cái suối thì coi sao được chứ?", con quỷ giải thích với một nụ cười khẩy.

Người đàn ông tóc bạc nghiêng người liếm má Sebastian, lập tức mũi Meyrin lập tức phun ra máu.

"Ôi... Tôi không thể chịu nổi nữa rồi!" cô hét lên đầy phấn khích.

Marianne nhanh chóng quay đi và lấy tay che mắt.

"Chúa ơi!" cô quát. "Ít nhất thì ai đó có thể lấy cho anh ta một cái quần dài không?!"

Đúng lúc đó, Angela bất ngờ xuất hiện.

"Pluto!" cô ấy gọi lớn.

Nghe thấy giọng nói của cô, người đàn ông, giờ được gọi là Pluto, nhảy ra khỏi vòng tay Sebastian và chạy bằng cả tứ chi về phía cô. Anh ôm cô và liếm mặt cô như một chú chó đang rất phấn khích.

"Cậu bé ngoan, được rồi." Angela vuốt ve và dỗ dành anh ta.

Khi mặt trời lặn và mạch nước đã đổ đầy nước vào hồ, cả nhóm đang tụ tập quanh Angela khi cô quỳ trên mặt đất với đầu của Pluto đang gối trên đùi cô.

"Tôi xin lỗi vì sự nhầm lẫn này. Đây là Pluto. Tôi tìm thấy nó vào tháng trước. Tôi là người rất yêu chó, và nó cũng rất đáng yêu nên tôi quyết định nhận nuôi nó", cô giải thích.

Marianne, vẫn lấy tay che mắt, lắc đầu ngán ngẩm.

Cô ấy coi một con Ma Cẩu có thể biến hình thành một người đàn ông là đáng yêu... Trong 1 tháng cô nuôi nó, ít nhất cô không thể dạy nó khái niệm về quần áo sao?

"Anh ấy có thói quen xấu là biến thành người khi phấn khích", Angela ngại ngùng giải thích.

"Thói quen ư?! Cô gọi đó là thói quen sao?!" Bard thốt lên.

Sebastian, người thực sự muốn đưa bạn đời của mình về và đảm bảo cô ấy được nghỉ ngơi, đã quyết định can thiệp.

"Vậy nên cô đã che chở và chăm sóc nó suốt một tháng mà không nói với bất kỳ ai."

Angela gật đầu.

"Đúng vậy. Ngài Barrymore đã sử dụng truyền thuyết về Ma Cẩu để kiểm soát dân làng, nhưng sự thật, ông ta sợ Ma Cẩu hơn bất kỳ ai khác.

Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra với Pluto nếu ông ta phát hiện ra... Giờ thì tôi thấy mình đã quá ngây thơ. Tôi không bao giờ ngờ nó lại làm thế với Ngài Barrymore."

Pluto rúc vào bụng cô và rên rỉ trong khi ngủ. Sau đó, người hầu gái đưa ra lời cầu xin.

"Xin ngài! Làm ơn hãy đưa nó đi cùng! Tôi biết đây là một sự phiền hà, nhưng ngài có thể đưa nó về sống tại dinh thự Phantomhive được không?"

Con quỷ sững sờ trước yêu cầu của cô, và Marianne cũng giật mình khi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đó với vẻ không tin nổi (mặc dù cô đã giơ tay lên để che khuất tầm nhìn của Pluto).

"Cô muốn chúng tôi giữ con quái vật đó sao?!" Bard quát.

"Cậu ấy cần một bàn tay cứng rắn," Angela giải thích. "Tôi nghĩ nếu Sebastian huấn luyện nó, Pluto sẽ trở thành một chú chó ngoan."

Sebastian không hề vui vẻ chút nào.

"Không, cảm ơn. Tôi là quản gia, không phải là người huấn luyện chó giỏi."

Marianne hoàn toàn đồng ý, mặc dù vẫn im lặng. Ngược lại, Ciel lại có suy nghĩ khác.

"Tại sao không?" Ciel hỏi.

Con quỷ trừng mắt nhìn cậu.

"Cậu chủ? Đây là một mệnh lệnh sao?"

"Đúng vậy. Ta nghĩ sẽ khá thú vị đấy... theo nhiều nghĩa." Ciel cười khẩy.

Marianne nhìn chằm chằm cậu chủ, cúi xuống thì thầm vào tai cậu.

"Cậu chỉ muốn làm Sebastian khó chịu thôi, phải không?"

Ciel không phủ nhận.

Sebastian thở dài nặng nề, biết rõ mình không còn lựa chọn nào khác nếu chủ nhân ra lệnh. Ít nhất thì anh biết Marianne đứng về phía mình về vấn đề con chó. Anh không mấy vui vẻ khi Pluto ngửi ngửi cô trước đó.

Nếu anh không đến kịp thời, Pluto sẽ vui vẻ đè cô xuống và liếm mặt cô theo cách thô tục nhất. Không ai được phép chạm vào người bạn đời của anh, đặc biệt là một con chó bẩn thỉu như vậy.

Tiếng bước chân ầm ầm vang lên từ phía sau.

"Lời nguyền của Ma Cẩu đã được giải trừ rồi!" dân làng reo lên.

Họ quỳ xuống trước cả nhóm với đôi mắt đẫm lệ.

"Cảm ơn Chúa! Cuối cùng chúng ta cũng được tự do!"

"Chuyện này là sao?" Ciel hỏi, nhướng một bên mày.

Angela mỉm cười xinh đẹp.

"Thưa Ngài, ở ngôi làng này có một truyền thuyết lưu truyền rằng khi tội lỗi của tổ tiên chúng ta đối với loài chó được gột sạch, vùng đất này sẽ tuôn trào những giọt nước mắt của sự tha thứ."

Marianne khịt mũi.

Sự tha thứ... Có những lúc sự tha thứ là cần thiết, nhưng khi nói đến những người thân thiết nhất với bạn... Đừng bao giờ tha thứ cho họ khi họ phạm tội ác với bạn.

Sebastian thở dài.

"Họ không biết là suối nước nóng vẫn luôn nằm dưới lòng đất sao?"

"Có lẽ là không," Ciel trả lời. "Dù sao thì công việc của chúng ta ở đây đã xong rồi."

"Tôi nhớ là ngài đã phải nuốt lại lời của mình trước đó." Sebastian trêu chọc. "Ngài có muốn nói lại lần nữa khi điều đó đã thành sự thật không?"

Cậu bé không vui với lời đáp trả này.

"Ngươi tự đi mà làm."

Sebastian rất vui lòng thực hiện mệnh lệnh của Ciel nên anh ta lên tiếng một cách khoa trương.

"Vụ án này chính thức khép lại."

Ngày hôm sau, nhóm Phantomhive quyết định tận dụng suối nước nóng, mặc dù khu vực xung quanh đang trong quá trình xây dựng. Ciel nằm ngả lưng trong làn nước nóng bốc hơi, miếng che mắt được tháo ra và nhắm mắt lại.

"Tuyệt thật..." cậu thở dài. "Thật hoàn hảo."

Sebastian quỳ bên cạnh cậu, cạnh mép nước, trên tay cầm một khay trà và bánh quy.

"Cho phép tôi, thưa ngài. Một dịch vụ suối nước nóng truyền thống."

Anh hạ khay xuống mặt nước rồi đẩy nó như đẩy một chiếc thuyền về phía cậu chủ.

"Đây là cách người Nhật tận hưởng suối nước nóng."

Marianne bước tới từ phía sau, áo đuôi tôm của cô đã cởi ra, tay áo được xắn lên đến tận khuỷu tay. Một chiếc khăn được treo trên cánh tay cô.

"Chắc chắn đây là cách tuyệt vời để thưởng thức trà mà không cần phải bước ra ngoài", cô mỉm cười.

Sebastian thấy cô đổ mồ hôi nhiều thế nào, lớp dây bó ngực và tóc giả khiến cô nóng bừng bừng. Hy vọng cô sẽ nhân cơ hội đó để ngâm mình một chút vào đêm đó khi mọi người đã trở về phòng. Ciel cầm tách trà từ khay và từ từ uống.

"Đúng là một sự bổ sung tuyệt vời."

Xung quanh làng, mọi thứ đã được cải thiện rất nhiều, như thể đám mây sợ hãi đã được xua tan khỏi lòng họ.

"Ngôi làng u ám này đã trải qua sự thay đổi lớn. Có lẽ nỗi lo lắng của Nữ hoàng bệ hạ cũng đã được tháo gỡ." Ciel nói thêm.

Sebastian liếc nhìn ra khoảng không rộng lớn của suối nước nóng.

"Có điều gì đó nói với tôi rằng nỗi lo lắng của tôi chỉ mới bắt đầu."

Anh nhìn chú chó Pluto bơi qua mặt nước. Marianne chỉ gật đầu thông cảm và chạm ngón tay vào mu bàn tay đeo găng của anh.

Lén lút ra ngoài vào ban đêm không phải là hoạt động mà Marianne thấy thú vị, nhưng khi cần thiết, dù là để sống sót trên những con phố đêm ở London, hay để đến suối nước nóng mà không để lộ giới tính, cô luôn sẵn sàng làm điều đó.

Cô ôm chặt một vài chiếc khăn tắm trên tay khi bước đi, giữ chúng gần bộ ngực bị buộc lại của mình; một cây nến được cầm trên tay còn lại. Khu vực xây dựng vắng tanh vào ban đêm, vì vậy khi cô ấy rón rén vào bên trong suối nước nóng, Marianne đặt cây nến xuống một bên và từ từ bắt đầu cởi đồ.

Đầu tiên là áo đuôi tôm, giày và tất, rồi đến áo sơ mi và quần dài. Chẳng mấy chốc, cô gái chỉ còn lại lớp áo bó ngực, đồ lót và bộ tóc giả. Nhìn xung quanh thật kỹ, Marianne tháo bộ tóc giả ra và lắc mái tóc nâu đẫm mồ hôi cho đến khi nó lại buông thõng xuống vai.

Cô xoắn nó thành một búi lỏng và bắt đầu cởi phần còn lại của đồ lót. Khi cuối cùng đã cởi hết đồ lót ra, cô bước xuống nước và để mình chìm xuống cho đến khi ngực cô chỉ được bao phủ bởi dòng nước ấm áp.

Marianne để những ngón tay của mình nhảy múa trên mặt nước. Những suy nghĩ của cô trôi về mọi thứ đã xảy ra trong suốt chuyến đi của họ. Cô mừng là mọi chuyện đã kết thúc và cô có thể quên hết mọi chuyện... À, gần như là quên hết mọi chuyện. Mặc dù rất ngại ngùng, cô vẫn thích chia sẻ phòng với Sebastian, mặc dù lý do tại sao anh không bao giờ ngủ khiến cô lo lắng.

"Anh không bao giờ ngủ à?" Marianne hỏi khi lăn người trên giường.

Trong bóng tối của căn phòng, cô nghe thấy tiếng Sebastian cười khúc khích trên giường của anh.

"Tôi chỉ ngủ như một thú vui xa xỉ. Tôi không cần nó như con người các cậu", anh nói với cô. "Nhưng cô nên ngủ đi, Marianne. Cô kiệt sức rồi, và tôi ghét nếu cô mệt mỏi vào buổi sáng".

Cô cười khúc khích khe khẽ. Khép mắt lại và thầm thì.

"Chúc ngủ ngon, Sebastian."

"Tôi thấy cô đang tận hưởng nhỉ. Tôi mừng là cô đã nghe theo lời khuyên của tôi và quyết định thư giãn một chút."

Marianne giật mình thoát khỏi cơn mơ màng khi nghe thấy giọng nói của Sebastian từ phía sau. Cô quay ngoắt đầu lại, hai tay ngay lập tức khoanh trước bộ ngực đầy đặn của mình, và thấy con quỷ đang cười khẩy với cô và đôi mắt sáng lên màu đỏ tía. Vô ích, cô giận dữ hắt nước vào anh ta.

"Con quỷ biến thái!"

Anh cười khúc khích và quỳ xuống bên vai cô.

"Cô phải tiếp tục nói những lời lẽ như thế sao? Chúng ta đã biết nhau đủ lâu để cô có thể thoải mái để lộ bản thân trước mặt tôi.

Tôi đã nhiều lần giúp cô mặc quần áo và chăm sóc vết thương cho cô rồi, nên tôi rất quen thuộc với cơ thể cô", anh giải thích. "Vì vậy, không cần phải giấu tôi đâu".

Marianne nhìn anh qua vai, từ từ ngả người ra sau và nhận ra đầu mình đang tựa vào bắp chân anh.

Đôi mắt xanh tuyệt đẹp của cô sáng lên và đôi môi cô khẽ mím lại... Họ thật gần nhau... Có điều gì đó trong không khí khiến khoảnh khắc này trở nên thân mật hơn bình thường rất nhiều, và đó không phải là do cô không mặc quần áo...

Sebastian thấy mình không thể cưỡng lại cô. Đôi môi đỏ mọng của cô đang mời gọi, đôi mắt cô như cầu xin anh hãy hôn trộm đôi môi hồng của cô.

Bàn tay đeo găng của anh đưa xuống cằm cô và nâng đầu cô lên. Má Marianne ửng hồng như mắt anh, và mắt cô nhắm nghiền khi mái tóc đen dài của anh chạm vào khuôn mặt ửng hồng của cô...

Cô ấy gần như không thể suy nghĩ được gì nữa.

Ôi trời... Anh ấy... định hôn mình sao...?

Marianne thấy cô muốn anh làm vậy. Cô sẽ không ngăn cản anh nếu anh làm vậy...

Gần quá... Anh đã gần quá... Sebastian cảm thấy máu cô dâng trào và niềm đam mê thầm kín của cô. Tại sao anh lại chờ đợi điều này lâu đến vậy...?

"WAAAAAAAAAAAAHHHHHHH!"

Họ thoát khỏi khoảnh khắc đó một cách dữ dội bởi tiếng hét tấn công vào tai họ. Cặp đôi nhìn về phía nguồn phát ra tiếng hét và thấy mình đang nhìn lại Bard, Meyrin, Finny và Tanaka, (mặc dù ông già không hét).

Không lâu sau, Marianne nhận ra họ đã nhìn thấy ngực cô. Cô hét lên bất lực và rùng mình, suy nghĩ của cô bay đến những ký ức đau đớn hơn...

"Không! Thả tôi ra! Tôi không chấp nhận điều này!"

Tiếng hét của cô không được mọi người chú ý khi họ giữ chặt cô xuống và tách hai chân cô ra...

Sebastian, nhìn thấy suy nghĩ của cô, lập tức cởi chiếc áo đuôi tôm ra và quấn nó quanh người cô để che đi cơ thể của cô.

"Meyrin, hãy lấy đồ đạc của cô ấy, và tất cả các người, hãy quay trở lại dinh thự. Các người phải đi ngủ và không được nói một lời nào về chuyện này với bất kỳ ai. Vấn đề này sẽ được thảo luận với Cậu chủ khi chúng ta trở về dinh thự Phantomhive. 

Nếu ta phát hiện ra bất kỳ ai trong số các ngươi không tuân lệnh ta, các ngươi sẽ gặp rắc rối rất, rất, rất lớn, và sẽ nhận lấy cơn thịnh nộ của ta. Rõ chưa?" anh ra lệnh, để luồng khí ma quỷ của mình thấm vào lời nói trong khi anh gửi những cảm giác dễ chịu qua cơ thể run rẩy của bạn đời mình.

Tất cả người hầu đều chào một cách sợ hãi.

"Vâng, thưa ngài."

Tất cả đều im lặng trên đường trở về nhà. Họ đi vào bằng cửa sau để không bị Angela nhìn thấy. Marianne rên rỉ khi nghĩ đến việc bị cô ta phát hiện...

Đến sáng và đoàn Phantomhive đã sẵn sàng trở về nhà. Tất cả hành lý đã được chất lên hai cỗ xe ngựa. Sebastian đã giúp Marianne hồi phục tinh thần, nhưng cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng khi nói chuyện với những người khác.

Trên thực tế, cô gần như không rời khỏi Sebastian, tất nhiên là anh không bận tâm. Từ nơi cô đứng cạnh anh, cô quan sát Angela đeo một chiếc vòng cổ quanh cổ Pluto, vẫn còn trong hình dạng con người.

"Đừng bao giờ quên ta nhé, Pluto." Angela mỉm cười.

Cô cúi xuống và hôn má nó.

"Và mặc quần áo vào! Được chứ?" Bard hét lên. "Nhanh lên!"

Và đúng vậy, Pluto vẫn khỏa thân. Meyrin tội nghiệp lại bị chảy máu mũi lần nữa khi chứng kiến ​​cảnh đó. Finny tỏ ra xa cách bên cạnh Angela.

"Được rồi, tạm biệt, chị Angela," cậu nói.

Cô hầu gái mỉm cười với Finny.

"Ồ đừng lo. Tôi chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại nhau vào một ngày nào đó. Cậu bé đáng yêu của tôi."

Cô hôn nhẹ lên má cậu.

Sebastian, người muốn đưa mọi người ra khỏi nơi kinh hoàng này.

"Nếu xong rồi," anh nói. "Chúng ta đi chứ?"

"Chắc chắn rồi." Angela mỉm cười. "Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ đến thăm Pluto ở điền trang."

Con quỷ nhướng mày.

"Tôi không biết liệu đó có phải là ý kiến ​​hay không."

"Cái gì?"

"Cô đã thuần hóa được một con Ma Cẩu. Đó là một nhiệm vụ không nhiều người có thể làm được. Cô có vẻ có tài năng trong việc quấn những sinh vật nhỏ bé vào ngón tay mình."

Sebastian đưa tay xuống để đặt lên dấu ấn trên lưng Marianne. Anh và Angela nhìn nhau chằm chằm, như thể đang cố gắng xác định xem người kia đang nghĩ gì. Marianne cũng đang trừng mắt nhìn người hầu gái.

Ciel phá vỡ trận chiến nhìn chằm chằm khi cậu nói.

"Sebastian, Edward, đi thôi."

Sebastian hơi cúi chào tạm biệt và Marianne gật đầu. Sau đó, họ lên xe ngựa và rời đi.

Angela vẫy tay chào họ, đôi mắt lạnh lùng và tính toán khi nhìn những du khách rời đi. Finny vẫy tay chào cô một cách nhiệt tình.

"Tạm biệt! Hy vọng sẽ gặp lại chị!"

Đôi mắt thạch anh tím dừng lại trên người Marianne khi cô ngồi bên cạnh Ciel và nhìn Sebastian ở phía trước.

"Một lúc nào đó... sẽ sớm thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip