Đường và Gia vị



Tên: Đường và Gia vị.

Tác giả: InMediasRes

Link AO3: https://archiveofourown.org/works/40003419?view_adult=true

Dịch: Tungnhii.

Warning: Fic đang xin per! Vui lòng không đem ra khỏi đây!

Notes: Trong fic này, tác giả dùng tên Kei để kể chuyện, nhưng mình xin phép được thay đổi bằng Tsukishima nhé! Nếu mọi người không thích thì có thể góp ý, mình sẽ lập tức đổi!

Tóm tắt:

Ba Đường và Bé Đường!!

——————-

"Mặc kệ cậu có ghét hay không, nhưng anh ta chính là Sugar Daddy của cậu!"

"Anh ta không phải Sugar Daddy của tôi!"

Tsukishima và Yamaguchi đang ở trong một tiệm izakaya nhỏ, và một sự hiện diện khác không biết vì sao lại ở đây - Sugawara. Cậu thực sự không biết trời xui đất khiến kiểu gì bản thân lại có mặt ở đây, nhưng dù sao cũng ở đây rồi, có đồ ăn và đồ uống và một cuộc trò chuyện chậm rãi về mối quan hệ của cậu và Kuroo Tetsurou.

Cậu biết là mối quan hệ của cả hai có hơi khác thường một tẹo, nhưng nếu như bắt buộc phải cho một lý do để nói về điều đó thì cậu có thể gọi là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi. Ngoại trừ việc cả hai có hơi quá mức bạn bè một chút, nhưng lại không giống như đang hẹn hò, và Tsukishima có thể, hm có lẽ, biết đâu lại đang có một tình cảm khác, giành cho một người khác thì sao?

Nhưng mà được rồi, cậu thừa nhận có chút phức tạp thật!

Tsukishima uống một ngụm bia, từ chối nói thêm về những gì mà cậu đang hoặc không có với Kuroo.

Sugawara không bình luận gì, vì anh đang bận chú ý đến bộ phim truyền hình trên tivi.

"Vậy thì, anh ta đã mua cho cậu thứ gì?"

Kei nhăn mặt một chút, cũng cẩn thận suy nghĩ về câu hỏi. "Anh ta mua cho tôi một chiếc tai nghe mới khi cái cũ của tôi bị hỏng."

"Cả quần áo nữa, tôi nhớ là có một lần." Yamaguchi thêm vào khi cố nhịn xuống một nụ cười.

"Thì sao, bởi vì anh ta nói anh ta được mời đến một bữa tiệc kinh doanh vào lúc tôi và anh ta đang ngồi cạnh nhau, lúc đó tôi còn không mặc được một bộ quần áo đẹp đẽ nào."

"Cậu ta đưa em đến bữa tiệc ấy luôn à?" Sugawara nhướn lên.

"Đúng." Tsukishima cau mày. "Dù sao trước đó tôi và anh ta cũng định đi ăn tối, sẵn đây cũng là một lời mời, sau khi ăn xong thì chúng tôi cũng có thể đi chơi cùng nhau."

"Netflix and chill hả?" Yamaguchi chớp chớp mắt ngây thơ. Tsukishima trừng mắt nhìn cậu ta, đừng tưởng tôi không biết cậu đang giả nai!

"Không có đâu." Tsukishkma cũng trả lời. "Bọn tôi chỉ chơi board game thôi, sau đó anh ta đưa tôi về."

Thì cả hai cũng đâu nhất định phải dính với nhau cả đêm như hai con sam!

Sugawara nghiêng người về phía trước, tựa cằm vào bàn tay đan vào nhau của mình. "Cậu ta có làm gì khác nữa không?"

Tsukishima nghĩ, gần như cố gắng nhớ lại mọi thứ. Thú thật thì Kuroo giúp đỡ cậu khá nhiều, hơi xấu hổ nhưng cậu là một sinh viên nghèo, người hiện tại không có đủ tiền để chạy theo vị trí mà cậu mong muốn ở bảo tàng địa phương. Không chỉ thế, có một số thứ đã trở nên khá tồi tệ với cậu vì vấn đề tiền bạc.

"Anh ta... đã mua cho tôi một vài quyển sách cần thiết trong kỳ học mới."

"Anh ta còn mua cho cậu tài khoản Spotify nữa." Yamaguchi bổ sung. "Cả Netflix, đặc biệt là chiếc đồng hồ mà anh ta đã tặng cậu vào sinh nhật năm ngoái!"

Tsukishima đột nhiên đỏ mặt, bàn tay dưới bàn bất an di chuyển chạm vào chiếc đồng hồ mà Sugawara không thể nhìn thấy. "Đó là sinh nhật tôi, bạn bè tặng quà cho nhau là chuyện bình thường."

"Đúng rồi, quà sinh nhật giá trị cao còn hơn tiền thuê nhà của cậu."

Sugawara sặc nước. "Bao nhiêu lận?"

Tsukishima từ chối trả lời.

Đang nói thì Daichi đã đến đón Sugawara đi mất, trước khi đi Daichi còn tò mò hỏi mọi người đang nói về chuyện gì mà không khí trông có vẻ thú vị.

"Bọn tôi đang thảo luận xem Tsukishima có Sugar Daddy hay không." Suga nói.

"À, Kuroo hả?"

Tsukishima che mặt trong bực tức khi tiếng cười của Yamaguchi ngày càng to.

——————

"Em có muốn ngắm trăng bên bờ sông không?"

Tsukishima chớp mắt nhìn Kuroo, người đang nhìn cậu với một cười dịu dàng hơn so với những gì mà anh hay biểu lộ với người khác. Hôm nay trời rất mát mẻ, Nhật Bản đang là đầu thu và cuối mùa hè, Tsukishima có thể cảm nhận được không khí tươi vui lướt qua bên gò má của mình. Tối nay có một bữa tiệc đang được tổ chức và đáng lẽ bọn họ phải có mặt, nhưng Kuroo đã quyết định sẽ vứt nó ra sau đầu vì anh bày tỏ mình quá mệt mỏi để tham dự và đối phó mới đám người ở đó, nên anh ta lái xe đến bờ sông để tìm kiếm sự yên tĩnh.

"Vâng, cũng được." Tsukishima nhún vai, cậu không thực sự quan đến việc bọn họ cần làm, chỉ cần bọn họ có thời gian ở bên nhau.

Kuroo giống như có thể đọc được suy nghĩ của cậu, anh ta cười cười khởi động con Sedan đắt tiền của mình rời đi. Tsukishima thắt dây an toàn, ngồi gọn vào ghế phụ, lặng lẽ rúc người vào chiếc áo len cashmere ấm áp mà Kuroo đã mua cho cậu vào Giáng Sinh năm ngoái. Nó đẹp, mềm mại và đắt tiền và Tsukishima rất thích nó, kết hợp với ghế sưởi ấm tự động, khiến cái lạnh bên ngoài bị đẩy mất sạch.

Kuroo lái xe bằng một tay, tay còn lại đặt trên đùi của Tsukishima, khoảng cách đủ gần đũng quần của cậu nhưng lại như có như không không chạm vào.

Nó khiến Tsukishima bồn chồn, cảm giác Kuroo đang ở ngay bên cạnh nhưng lại không chịu đụng đến nơi mà cậu muốn anh ta đụng vào.

Cái trò mèo vờn chuột này của Kuroo luôn luôn có tác dụng với Tsukishima, cậu biết nếu như cậu phản ứng với anh ta, cố gắng để anh ta tự nguyện chạm vào cậu thì Kuroo nhất định sẽ trêu chọc cậu và kéo dài thời gian thêm nữa.

Nhưng mà trời ạ, nếu cậu không thúc giục Kuroo, anh ta sẽ để không chạm vào cậu cho đến khi cậu cầu xin anh ta hành hạ mình phía dưới cơ thể của anh ta.

Kuroo đột nhiên siết vào đùi khiến cậu rùng mình, cảm giác truyền đi quá ấm, khuôn mặt nóng lên, cậu suýt nữa giật bắn vì Kuroo di chuyển tay lên đến gốc háng của cậu, trực tiếp đặt tay lên mặt trước quần jean. Theo bản năng, cậu khép chặt hai chân, bàn tay vội vàng cầm lấy cổ tay của Kuroo.

"Bé cưng." Kuroo thì thầm, giọng nói nghe ra sự ngọt ngào nhưng lại nhỏ giọt như socola đen.

Tsukishima rùng mình, cậu biết đó là lời cảnh báo và để chân mình lại mở ra, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, anh ta vẫn đang quan sát đường xá, không nhìn cậu đến một cái nhưng trên môi lại treo nụ cười nhếch lên.

"Bé ngoan." Kuroo ngân nga, khiến Tsukishima tràn ra một tiếng rên rỉ ngay cả khi cậu cảm thấy bối rối với động tác của anh ta.

Như vậy không công bằng! Không công bằng khi Kuroo cứ nóng bỏng như vậy, rằng anh ta kiểm soát Tsukishima chỉ với ba từ! Đôi khi, Tsukishima cảm thấy Kuroo không nhận được bất kỳ điều gì từ giao dịch của cả hai, nhưng anh ta vẫn luôn cho cậu tất cả mọi thứ và chẳng cần nhận từ cậu cái gì cả.

Mọi suy nghĩ bay ra khỏi đầu Tsukishima khi Kuroo bắt đầu chà xát cậu qua chiếc quần jean.

"Kuroo-san..." Tsukishima thở dài một tiếng, hai bàn tay đang nắm cổ tay của Kuroo cứng đờ.

"Gần đến rồi bé yêu." Người đàn ông trấn an, nháy mắt một cái trước khi dời mắt về phía trước.

Năm phút tiếp theo giống như bị tra tấn vậy, Kuroo không chịu rút tay về, Tsukishima lại càng không dám di chuyển, cho đến khi cậu được phép hoặc Kuroo dừng xe. Vào thời điểm Kuroo dừng lại ở bến tàu nhìn ra Vịnh Tokyo, Tsukishima cảm thấy dương vật của mình đang chật cứng dưới lớp quần jean.

"Thôi nào, pháo hoa sẽ sớm bắt đầu. Chúng ta có thể nhìn thấy chúng từ đây."

Tsukishima ngồi trên ghế trong vài giây hoang mang khi cậu nhận ra sự thật rằng Kuroo đã trêu chọc cậu đến mức cứng rắn, và sau đó để cậu như vậy để ra khỏi xe. Tsukishima dành một chút thời gian để cố gắng và bình tĩnh lại trước khi đấu tranh tháo dây an toàn của mình, theo Kuroo ra khỏi xe.

Kuroo quay lại quanh xe từ cốp xe với một chiếc chăn lớn, hơi dày được gói gọn trong vòng tay và một vài gói đồ ăn nhẹ bên trên. Anh ta đặt tấm chăn dưới một cánh tay và dùng bàn tay tự do của mình để buộc ngón tay với ngón tay của Tsukishima, vuốt ve mu bàn tay của chàng trai tóc vàng bằng ngón tay cái khi anh ta dẫn cậu ra phía trước xe; Tsukishima quan sát Kuroo đặt chăn xuống mui xe trước khi cẩn thận ngồi lên trên nó.

Cậu cũng ngồi xuống bên cạnh Kuroo, người đang quấn một cánh tay quanh eo và kéo cậu lại gần bên cạnh anh ta. Cảm thấy một nụ hôn được ấn vào tóc, Tsukishima quay đầu cho đến khi cả hai chạm mũi vào mũi, đôi mắt màu xám nhạt của Kuroo nhìn vào cậu với sự thích nghi và một chút gì đó khác - một thứ gì đó ẩn ý hơn.

Trước khi Tsukishima có thể nói bất cứ điều gì để ngăn cản người đàn ông khỏi bất cứ điều gì anh ta đang lên kế hoạch - cậu biết vẻ ngoài đó có nghĩa là gì - Kuroo đang hôn cậu, đôi môi hơi nứt nẻ dính vào môi cậu, những ngón tay ấm áp trượt dưới áo len của cậu để chạm vào làn da nhạy cảm dọc theo eo. Tsukishima vòng tay quanh gáy Kuroo và kéo anh ta lại gần hơn, làm sâu sắc thêm nụ hôn.

Tsukishima muốn dứt ra khi cậu cảm thấy bàn tay của Kuroo cởi cúc và mở khóa chiếc quần jean của mình. "Kuroo-san, pháo hoa—"

"Chúng ta vẫn còn thời gian," Kuroo thì thầm vào tai, lướt qua mũi dọc theo xương gò má của Tsukshima.

"Mọi người—"

"Ở đây chỉ có chúng ta."

Tsukishima liếc nhìn xung quanh, lưu ý rằng họ - thực sự - một mình. Bọn họ không đủ gần bến cảng để có thể bị bắt gặp bởi những người làm việc ở bến tàu vào ca đêm, nhưng cũng đủ xa khu vực bận rộn của thị trấn để cả hai không phải lo lắng về việc làm sốc tinh thần một số thường dân nghèo chỉ muốn tận hưởng lễ hội mùa hè.

Chàng trai tóc vàng thở dài, cậu sẽ không từ chối Kuroo - cậu sẽ không bao giờ làm vậy - bởi vì Tsukishima cũng muốn điều này nhiều như thế.

Nhưng đôi khi thật thú vị khi gây gổ, nếu chỉ để giả vờ rằng cậu không muốn điều này nhiều như Kuroo.

"Thôi được," Tsukishima nói, giả vờ để một chút bực tức và khó chịu trong giọng nói của mình, "Nhưng tôi nhận được một cái gì đó để đáp lại sự vội vàng này?"

Nụ cười của Kuroo gần như sắc nét như giọng điệu của Tsukishima mà cậu thường sử dụng. "Em có thể có bất cứ thứ gì em muốn, em yêu."

Tsukishima nhướng mày. "Bất cứ điều gì tôi muốn?"

"Bất cứ điều gì em muốn," Kuroo xác nhận, khá tự tin so với sở thích của Tsukishima.

Với đôi mắt nheo lại, chàng trai tóc vàng nói, "Một căn hộ mới?"

"Đã mua."

"Một chiếc ô tô?"

"Chắc chắn rồi."

Tsukishima do dự, giọng nói "Anh ta là Ba đường của cậu" của Yamaguchi vang lên trong tai cậu từ tuần trước. Cậu muốn nói với Kuroo rằng cậu muốn có một mối quan hệ lãng mạn, thực sự nghiêm túc với người này, nhưng lời đến bên môi lại quyết định nuốt xuống. Thay vào đó, cậu nói. "Một kỳ nghỉ mát ở Hawaii thì sao?"

"Đã đặt trước rồi."

Đôi mắt của Kuroo sáng lên với tiếng cười, và Tsukishima không thể không mỉm cười; kiểu qua lại này với Kuroo là điều đã thu hút cậu đến với người đàn ông ngay từ đầu. Tất cả những năm trước ở trường trung học, cậu chưa bao giờ gặp bất cứ ai có thể theo kịp trí thông minh của mình nhanh chóng như Kuroo.

"Được rồi được rồi, tôi sẽ quyết định những gì tôi muốn sau." Kei nói, đảo mắt. "Thành thật mà nói, anh cũng có thể chỉ trả tiền cho tôi để làm tình vào thời điểm này, Kuroo-san."

Giống như một công tắc đã được khởi động, đôi mắt của Kuroo sáng lên như hổ phách nóng chảy. "Em có muốn trở thành con điếm của tôi không?"

Sức nóng ùa qua Tsukishima khi những từ ngữ rời khỏi miệng Kuroo; đó không phải là ý của cậu, nhưng đó là những gì cậu muốn nói, mặc dù không ngắn gọn cho lắm. Và rõ ràng, Kuroo thích nó.

Điều đó có nghĩa là, như một món ăn kèm, Tsukishima cũng thích nó - bởi vì cậu thực sự thích sự kích thích, và Kuroo luôn cố gắng làm cho cậu cảm thấy an toàn khi họ muốn trải nghiệm những điều mới mẻ.

"Không phải tôi đã là con điếm của bạn rồi sao?" Tsukishima trêu chọc, mặc dù cậu cảm thấy má mình đỏ bừng một cách khoa trương, cậu chỉ hy vọng trời đủ tối để Kuroo không nhận ra.

Thay vì đưa ra câu trả lời, Kuroo nghiêng về một nụ hôn khác; lần này, nó nóng và lộn xộn theo cách khiến Tsukishima rên rỉ, khiến cậu nhận thức sâu sắc hơn về môi trường xung quanh họ. Cậu cảm thấy Kuroo mỉm cười trên môi trước khi phá vỡ nụ hôn và nói. "Quay lại nào."

Kuroo trượt khỏi mui xe để cho Tsukishima không gian quay lưng phía trước của anh ta. Có một vài giây im lặng khi Tsukishima bắt đầu quay đầu nhìn qua vai mình để xem tại sao Kuroo không làm gì cả, khi một bàn tay luồn từ cổ xuống tận cột sống của cậu trước khi trượt dưới áo len; cảm giác như sức nóng đang bùng cháy một con đường đi xuống, làm sáng lên thần kinh của Tsukishima và khiến cậu hứng lên đến nỗi không chịu được cảm giác chật chội trong chiếc quần jean của mình. Cậu dang rộng hai chân để giúp mình ổn định hơn ở tư thế cúi xuống, và lắc mông nỗ lực lôi kéo Kuroo nhanh lên.

"Nhìn em kìa," Kuroo nhếch môi, đầu ngón tay lướt nhẹ như lông vũ trên da cậu khi chiếc áo len lên. "Mở rộng chân như một con điếm giỏi."

Kei rùng mình. "Fuck. Kuroo-san." Cậu rên rỉ, nhìn qua vai với người đàn ông kia.

Đôi mắt của Kuroo sáng lên với một cái nhìn hoang dã trong đó, và Tsukishima biết cậu sẽ bị đụ sáu cách khác nhau từ bây giờ đến Chủ Nhật.

Cậu cong lưng, đẩy mông ra, khi Kuroo kéo quần jean và quần đùi xuống để chúng nằm ngay dưới mông cậu, đủ xa để giải phóng dương vật Tsukishima. Cậu run rẩy với cảm giác không khí mát mẻ và tấm chăn mềm mại, và hông cậu giật một cách không tự nguyện khi cậu cố gắng đuổi theo cảm giác đó nhiều hơn.

"Chết tiệt," Kuroo thở, nặng nề đặt tay lên lưng dưới của Tsukishima và khiến cậu cứng lại lại trong các chuyển động của mình. "Nhìn em, em yêu, hành động tuyệt vọng như một chú mèo con hứng tình, cọ sát trên xe của tôi. Đang cố quyến rũ tôi?"

Tsukishima rùng mình, cắn lại một tiếng rên rỉ. Chúa ơi, cậu chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như vậy trước đây - và đó là tất cả bởi vì Kuroo đã trêu chọc cậu trong xe trước đó. Cậu nhìn chằm chằm lại người đàn ông kia, khuôn mặt cậu lóe lên với một tia xấu hổ. "Tất là tại anh, đồ khốn!"

Kuroo chỉ ngân nga trước khi anh ta túm tóc Tsukishima, ép cậu vào chăn. Cậu cảm thấy Kuroo cúi người ấn ngực vào lưng cậu; cảm thấy dương vật của Kuroo cọ xát vào mông mình khi người đàn ông nghiêng người để thì thầm vào tai cậu. "Nếu em làm tốt cho tôi, tôi sẽ trả tiền cho em như em muốn, bé ngoan."

Lần này, Tsukishima không thể kìm được tiếng thút thít; chết tiệt, cậu thậm chí còn không biết mình thích sự kích thích - điều này có được tính là một loại thua cuộc không? Đây rốt cuộc là cái gì? Cách Kuroo có thể đọc được từng suy nghĩ của cậu, luôn hành động trước khi cậu có thể hiểu chính mình đang nghĩ cái gì, khiến cậu không nhịn được mà rên rỉ. Cậu thực sự cảm thấy tức giận với suy nghĩ này, nhưng đồng thời cũng chính là điều mà cậu đã bị thu hút gắn bó với người đàn ông này.

Tsukishima giật mình khi cảm thấy một ngón tay lạnh lùng, bóng bẩy vòng quanh lỗ của mình; cậu đẩy mông lại để chạm vào, cuối cùng cảm thấy nhẹ nhõm - Kuroo cuối cùng sẽ thưởng cho cậu vì sự chờ đợi lâu mà cậu đã phải chịu đựng.

Khi Kuroo cẩn thận thâm nhập vào cậu bằng một ngón tay đầu tiên, và sau đó là hai ngón, Tsukishima dang rộng chân của mình hơn nữa, anh ta lẩm bẩm, "Chúa ơi, hãy nhắc tôi ăn em vào một đêm khác. Khiến em xuất tinh chỉ với lưỡi của tôi."

Tsukishima run rẩy với nỗ lực không ngay lập tức sụp đổ vì điều đó; Chúa ơi, cậu sẽ tự nói chuyện bẩn thỉu một mình nếu Kuroo không im lặng ngay bây giờ. Cậu luôn thấy những cuộc nói chuyện bẩn thỉu khó xử, nhưng đến từ Kuroo?

Chàng trai tóc vàng vùi mặt vào chăn, để gọng kính đâm vào da cậu, kéo cậu trở lại sự thoải mái mà Kuroo đang đem lại cho mình.

"Kuroo, im mẹ mồm đi." Cậu xoay sở để thở hổn hển qua hàm răng nghiến chặt.

"Tại sao?" Kuroo tò mò hỏi, như thể anh ta không biết ảnh hưởng của mình đối với chàng trai tóc vàng.

Giống như anh ta không thèm nghe và vẫn làm vậy, Tsukishima nghĩ, khi các ngón tay vặn vẹo và sau đó nhẹ nhàng vuốt ve trực tiếp tuyến tiền liệt của cậu.

Những ngôi sao vỡ ra sau mí mắt của Kei và một tiếng rên rỉ cao tự xé toạc khỏi cổ họng cậu. "Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!"

Tiếng hét của cậu vang lên nửa vời; cậu đột nhiên nhớ ra họ đang ở đâu, và đã ấn mặt mình thật mạnh vào tấm chăn đến nỗi cậu nghĩ rằng mình có thể đã nuốt một ngụm lông tơ mềm mại của chiếc chăn. Cậu cảm thấy những ngón tay bên trong mình dừng lại khi Kuroo chuyển sang nhìn cậu. "Kei?"

Chàng trai tóc vàng đang run rẩy, cuối cùng cậu ngẩng đầu lên để nhìn Kuroo một cách mơ màng. "Tôi sắp đến." Cậu cố gắng thì thầm.

Kuroo cười toe toét. "Aw, sớm thế à?"

Sự bối rối tràn ngập Tsukishima khi cậu nhìn chằm chằm anh ta với đôi mắt khép hờ, nhưng cậu không muốn trả lời, cố chấp không muốn cho Kuroo kiêu ngạo chỉ vì trêu chọc cậu!

Như thể để trả đũa, Kuroo lại lướt nhẹ tuyến tiền liệt của cậu, khiến Tsukishima thở hổn hển. "Kuroo, đừng mà!"

"Tại sao không, em yêu? Em không muốn xuất tinh sao?"

Dĩ nhiên là có! Trời ơi tên khốn này! Anh ta trêu chọc cậu và hỏi như thể đó không phải là thứ anh ta đã làm! Nhưng cậu lại chỉ nhỏ giọng nói. "Muốn được anh chơi đến xuất tinh."

Cậu có thể nghe thấy Kuroo hít một hơi thật sâu. "Chết tiệt, em đang cố làm gì tôi vậy, cậu bé. Tôi nên trói em vào giường của tôi mãi mãi không?"

Tsukishima muốn cười; cậu đã làm gì với Kuroo? Khi đó lại là cậu, người thường cảm thấy bị cuốn hút với việc cố gắng đấu tranh mỗi ngày chỉ để theo kịp Kuroo, và những người bạn ưa thích của anh ta trong bữa tối kinh doanh xa hoa nào đó.

"Làm ơn, Kuroo-san." Cậu kìm nén ham muốn đó vào trong lòng, thay vào đó cậu cầu xin, "Làm ơn đụ tôi."

"Sớm thôi, em yêu, anh hứa." Kuroo kéo cậu vào một nụ hôn khi anh ta đưa ngón tay thứ ba vào. Nụ hôn khiến ngón chân của Tsukishima cuộn tròn trong cuộc trò chuyện với anh ta; nó dịu dàng và ngọt ngào, hoàn toàn trái ngược với những gì ngón tay của Kuroo đang làm bên trong cậu, mở rộng, chuẩn bị cho cậu nhận lấy dương vật của anh ta.

Cuối cùng, Tsukishima cảm thấy Kuroo rút tay ra; có tiếng quần áo cọ sát khiến cậu phải nhìn qua vai mình một lần nữa để thấy Kuroo tự kéo quần và quần đùi của mình xuống, dương vật cứng và nặng được anh ta lăn trên bao cao su. Cậu rùng mình một cái. Người đàn ông lớn tuổi luôn cố gắng lấp đầy cậu một cách thỏa mãn bất chấp sự kéo dài ban đầu thường khiến cậu thở hổn hển và rên rỉ. Thường thì Tsukishima thích dành nhiều thời gian hơn cho việc chuẩn bị, thích khi Kuroo sẽ thì thầm những thứ ngọt ngào vào tai cậu khi cậu đang cố gắng thích nghi kích thước của Kuroo trước khi bị anh ta làm mềm người vào đệm.

Nhưng đôi khi, cậu lại muốn cảm nhận được sự châm chích và sự lan truyền chậm rãi của khoái cảm lên cột sống của mình; muốn Kuroo chỉ đụ cậu cho đến khi cậu không thể giữ mình được nữa, cho đến khi cậu không thể nhìn thẳng.

"Sẵn sàng chưa?" Tsukishima cảm thấy cái đầu cùn của dương vật Kuroo ở bên ngoài lỗ của cậu, trơn trượt với chất bôi trơn, cậu đẩy mông ra phía sau. Kuroo đặt một bàn tay lên hông, khiến cậu dừng lại động tác.

"Chết tiệt, Kuroo, tôi đã sẵn sàng. Tôi đã sẵn sàng, nhanh lên, ôi Chúa ơi, không muốn anh quá tỉ mỉ!" Tsukishima khóc.

Sự nhẹ nhõm tràn ngập khi Kuroo cuối cùng cũng chèn vào cậu, đủ chậm để không làm tổn thương Tsukishima, nhưng cũng không cho chàng trai tóc vàng bất kỳ thời gian nào để điều chỉnh; anh ta tiếp tục ấn về phía trước cho đến khi hông của anh ta ép chặt vào mông của Tsukishima, khiến cậu thở hổn hển trước niềm vui cháy bỏng tỏa ra tất cả các giác quan trên lưng và chạy thẳng xuống dương vật của chính mình.

Kuroo đợi vài giây để hơi thở của Tsukishima bình tĩnh lại một chút trước khi anh ta trượt gần như hoàn toàn ra ngoài. Tay anh ta quấn quanh eo của Tsukishima, ngón tay siết chặt theo cách khiến cậu hy vọng những vết bầm tím sẽ bị in hằn lại sau đó; và sau đó anh ta lại đẩy về phía trước.

Âm thanh khiến Tsukishima vừa rên rỉ vừa thở hổn hển. Cúi xuống mui xe, lưng cong và mông bị đẩy cao, cảm giác như Kuroo đánh sâu hơn nhiều so với bình thường. Cậu cảm thấy Kuroo lướt qua tuyến tiền liệt của mình, chưa hoàn toàn đâm vào nó, và nó khiến cậu muốn phát điên. Nó quá nhiều nhưng cũng không đủ cùng một lúc; không khí mát mẻ trên làn da đỏ bừng của cậu, điểm nhạy cảm bên trong được kích thích nhưng không đủ, tấm chăn lông tơ kéo lê trên dương vật của chính cậu mỗi khi Kuroo đâm vào.

Và cậu thậm chí không biết phải làm gì để Kuroo tăng tốc. Với tư thế này, người đàn ông kia có toàn quyền kiểm soát tốc độ, bởi vì Tsukishima không có bất cứ thứ gì mà cậu có thể giữ để giúp mình đẩy mông về phía sau. Cậu chỉ có thể nằm đó, trên chiếc Sedan đắt tiền chết tiệt của Kuroo, và nhận lấy tất cả những gì mà anh ta cho cậu.

"Kuroo, làm ơn..." Cậu cố gắng cầu xin, "Mạnh hơn. Đụ tôi như cách anh muốn."

Để trả lời, Kuroo nghiêng người và vòng tay quanh ngực và eo của cậu, và kéo cậu lên cho đến khi cậu chỉ dựa vào tay anh ta, lưng cong và đầu nghiêng về phía sau để tựa vào vai của Kuroo. Như thế này, dương vật của cậu hầu như không cọ sát vào tấm chăn bên dưới nữa."

"Em gọi đó là cầu xin à?" Kuroo thì thầm, đưa lưỡi liếm vành tai cậu.

Tsukishima kêu meo meo khi cậu đào những ngón tay của mình vào tấm chăn - thứ duy nhất cậu có thể giữ lấy. "Làm ơn..." Cậu thử lại lần nữa. "Làm ơn đụ tôi đi."

Kuroo tặc lưỡi. "Làm ơn cái gì?"

Trong một khoảnh khắc, Tsukishima bối rối. Làm ơn cái gì? Nhưng sau đó cậu nhớ lại tâm trạng mà Kuroo đôi khi gặp phải trong những lần hẹn hò của họ, nhớ lại cái nhìn đen tối mà anh ta thường dành cho cậu, sự mất cân bằng quyền lực mà cả hai đều thích trong những dịp nhất định.

"Làm ơn thưa ngài." Chàng trai tóc vàng rên rỉ.

Thay vì tăng tốc, như Tsukishima đã hy vọng, Kuroo chậm lại một cách không thể tin được nữa; anh ta trượt ra ngoài, để mình ra khỏi lỗ của cậu, trước khi dừng lại chỉ với đầu dương vật vẫn còn ở bên trong Tsukishima. Anh ta đợi cho đến khi chàng trai tóc vàng bắt đầu vặn vẹo trước khi lao vào toàn bộ vào trong một lần nữa; nó quá chậm so với ý thích của Tsukishima, và cậu cố gắng tìm cách đẩy mông để cậu có thể nuốt thứ cứng rắn kia vào trong, nhưng cánh tay của Kuroo quanh eo cậu giữ chặt để cảnh báo.

Anh ta tặc lưỡi và nói. "Tại sao chúng ta không thử lại, hm? Nếu em làm đúng, tôi sẽ đụ em theo cách em muốn."

"Và nếu— nếu tôi hiểu sai?" Kei thở hổn hển.

"Vậy thì tôi chỉ đụ em thôi. Giống như. Cái này." Kuroo chấm câu từng từ bằng một cái đẩy chậm của hông, khiến Tsukishima rên rỉ vào màn đêm.

"Vậy thì sao?" Kuroo nhắc nhở, bàn tay của anh ta trượt xuống và dừng lại dưới cổ họng của Tsukishima. Đó là một lời cảnh báo và một lời nhắc nhở được kết hợp lại thành một; Tsukishima phải nhớ rằng họ vẫn ở bên ngoài, nơi bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy, có thể phát hiện, có thể nghe thấy họ. Ý nghĩ gửi một sự hồi hộp lướt qua, dương vật co giật, đồng thời cũng khiến cậu sợ hãi cùng một lúc.

"Tôi chỉ giúp em một lần này thôi." Kuroo nói một cách trêu chọc, gần như trịch thượng. "Làm ơn cái gì, bé cưng?"

Ồ.

Tsukishima nghĩ lại; mỗi lần, Kuroo đã nói điều đó một cách dễ dàng, giống như cách anh ta nói mọi thứ khác, nhưng cũng với một chút do dự như thể anh ấy đang đánh giá phản ứng của cậu. Và mỗi lần như thế, nó đã khiến Tsukishima cảm thấy khuôn mặt của mình nóng lên, khiến cậu cảm thấy như mình phải tránh ánh mắt của anh ta. Cậu chưa bao giờ đặt lý do tại sao lại có cảm giác như vậy, nhưng nó đây - tất cả được đặt ra trước mặt cậu là câu trả lời, và bởi người đàn ông có dương vật hiện đang được chôn vào mông cậu chính là người trả lời cho câu hỏi ấy.

Sự xấu hổ và hành hạ xuyên qua cậu, trộn lẫn với mong muốn mà cậu cảm thấy, hơi vặn vẹo, cắn môi khi Tsukishima đấu tranh trong tâm trí. Nếu cậu thừa nhận điều đó, thì cậu sẽ bị đụ như cách mà Kuroo đã hứa. Nếu anh ta rút dương vật ra khỏi mông cậu, đêm nay coi như kết thúc.

"Kei, em yêu à?" Kuroo thì thầm, một chút lo lắng trong giọng điệu của anh ta.

Đó là sự lo lắng mà Tsukishia có thể nghe thấy khiến quyết định trở nên dễ dàng đối với cậu hơn; cho dù cậu có xấu hổ đến đâu, cho dù cậu có nhút nhát và dè dặt về những điều nhất định như thế nào, cậu biết Kuroo sẽ không phán xét cậu bất kỳ điều gì.

"Màu xanh!" Tsukishima hét lên, đó là từ khoá an toàn mà cả hai đã giao kèo với nhau.

Kuroo ấn một nụ hôn vào chỗ nhạy cảm ngay sau tai câu, khiến Tsukishima rùng mình. "Bé ngoan, cảm ơn em." Anh ấy trượt một nửa ra khỏi cậu và sau đó hỏi. "Làm ơn cái gì, em yêu? Em cần gì? "

"Làm ơn đụ tôi đi. Muốn anh đụ tôi."

Kuroo ngân nga, chờ đợi. Gần như không có, tay anh ấy trượt xuống hết cỡ và sau đó trở lại dưới chiếc áo len mà Tsukishima vẫn đang mặc để chơi với núm vú, gửi những tia khoái cảm qua chàng trai tóc vàng.

Tsukishima cảm thấy đôi mắt cậu nhắm lại và nuốt một ngụm khí và thư giãn trong cái ôm của Kuroo, tin tưởng anh ta sẽ giữ chặt cậu như thế này.

Giữ chặt cậu nếu như cậu sa ngã.

"Làm ơn đi, Daddy."

Giống như một con đập đã bị vỡ, Kuroo tiến về phía trước, để Tsukishima ngã ngửa vào khuỷu tay của anh ta khi anh ta nắm lấy eo của chàng trai tóc vàng bằng cả hai tay. Những tiếng càu nhàu lặng lẽ rơi xuống từ môi Kuroo khi anh ta đụ cậu; nó nhanh và bẩn, đúng như cách mà Tsukishima mong muốn. Cậu phải che miệng mình vì sợ những tiếng rên rỉ của mình sẽ thu hút sự chú ý, nhưng cậu không thể không để những tiếng rên rỉ thỉnh thoảng thoát ra khi Kuroo đánh trực tiếp vào tuyến tiền liệt của cậu.

"Chết tiệt, Kei, em yêu." Kuroo thở hắt khi cảm giác Tsukishima đang siết chặt mình.

"Daddy..." Kei rên rỉ; bây giờ cậu đã vượt qua sự dè dặt ban đầu của mình, cậu thấy việc gọi tên cái tên đó dễ dàng hơn nhiều.

"Anh biết, em yêu, anh biết. Anh ở đây. Em đã rất kiên nhẫn với anh, đúng không? Ngay cả khi anh chơi em đến mức em tuyệt vọng xuất tinh chỉ với ngón tay của anh. Thật là một cậu bé ngoan, Kei."

"Da—addy!"

"Được rồi, em yêu. Hãy đến với anh. Hãy để anh nhìn thấy em như thế này, sa ngã trên dương vật của anh."

Tsukishima không chắc liệu những vụ nổ đầy màu sắc mà cậu nhìn thấy chỉ nằm trong tâm trí cậu hay chúng là pháo hoa mà họ phải xem phản chiếu trên bề mặt bóng của chiếc Sedan màu đen của Kuroo. Cậu cảm thấy như thể đang tự thiêu; niềm vui quét qua trong những đợt sóng nóng và cậu phải nắm lấy tấm chăn chỉ để giữ thứ gì đó khi cực khoái của mình cuối cùng quét qua, nó quá mức dữ dội do sự chờ đợi đã lâu của cậu.

"Chết tiệt, em thật xinh đẹp." Kuroo nói một cách khó thở khi Tsukishima cuối cùng cũng nhận thức được thế giới một lần nữa. Anh ta vẫn đang đâm vào cậu, theo đuổi cực khoái của chính mình.

Chàng trai tóc vàng vẫn đang run rẩy vì dư chấn khi đạt cực khoái, nhưng niềm vui bây giờ chỉ nghiêng về phía bên này của nỗi đau; tấm chăn, trước đó mềm mại trên dương vật của cậu, bây giờ cảm thấy có chút xót. Không khí ban đêm mát mẻ làm da cậu ớn lạnh, và Kuroo sẽ không ngừng đâm vào tuyến tiền liệt của cậu. Tsukishima có thể cảm thấy tâm trí cậu trở nên mơ hồ với sự pha trộn giữa niềm vui và nỗi đau.

"Kuroo-" với một cú đẩy đặc biệt mạnh, Kei bật ra một tiếng nước mắt, "Daddy! Daddy, em vừa mới đến!"

"Anh biết, bé cưng." Kuroo cười, vuốt ve một bàn tay xuống lưng Kei một cách nhẹ nhàng. "Anh cũng sắp, chỉ một chút nữa thôi, đúng không? Em có thể chờ anh không?"

Tsukishima muốn khóc - trên thực tế, cậu không hoàn toàn chắc chắn rằng mình không khóc. Tất cả những gì cậu biết là sự kích thích quá mức làm tổn thương, điều đó khiến cậu cảm thấy như đang đánh mất chính mình, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất tốt. Cậu không biết liệu mình muốn tránh xa nó hay sa ngã vào nó; tất cả những gì cậu có thể làm chỉ là nhận lấy tất cả những gì Kuroo cho mình.

Khi Kuroo cuối cùng cũng bắn vào bao cao su, Tsukishima ngã xuống trên mui xe, nằm đó một cách mệt mỏi trong khi Kuroo cẩn thận kéo ra. Sau đó, cậu được lật lại nhẹ nhàng và khuôn mặt tràn ngập những nụ hôn nhẹ nhàng khi Kuroo tinh tế lau sạch cho cậu bằng chăn.

"Kei?" Kuroo lặng lẽ thì thầm. "Em yêu à?"

Kei ngân nga, đôi mắt mở to nhìn Kuroo, người mỉm cười và hôn lên trán anh.

"Xin chào," Kuroo nói, gần như thì thầm.

"Xin chào," Kei thì thầm lại, cổ họng cảm thấy hơi thô.

Kuroo hôn lên mũi cậu và sau đó nói, "Điều đó ổn chứ? Tôi có quá thô bạo không?"

"Hoàn hảo," Kei lầm bầm, mặt đỏ bừng. "Anh thật hoàn hảo, như mọi khi. Cảm ơn anh."

Nụ cười mà Kuroo dành cho Tsukishima sau đó làm sáng toàn bộ khuôn mặt của anh ta, và cậu đột nhiên cảm thấy như mình là Icarus đang bay quá gần mặt trời. Cậu bắt đầu nghĩ rằng ngay cả khi mình đâm vào mặt trời và bị bỏng - nếu Kuroo ném cậu xuống lề đường khi anh ta không cần cậu nữa - thì Tsukishima vẫn sẽ biết ơn về thời gian cậu đã dành cho người đàn ông đó.

Kuroo nhẹ nhàng nhét Tsukishima trở lại chiếc quần jean của cậu, cậu giật mình và rú lên khi bị chạm vào dương vật nhạy cảm của mình, sau đó kéo chúng lại đàng hoàng. Chỉ mất vài phút nữa để Kuroo làm cho cả hai trông tươm tất và có thể đẹp đẽ trở lại, và sau đó anh ta đi đến cốp xe và mang ra một chiếc chăn thứ hai. Anh ta đưa cho Tsukishima cái sạch và cuộn cái bẩn lại, ném nó vào cốp xe để giặt khô sau đó.

Họ rúc vào nhau với tấm chăn quấn quanh cả hai, cạnh nhau, và xem phần còn lại của pháo hoa mà họ không bỏ lỡ cùng nhau, ăn đồ ăn nhẹ mà Kuroo đã mang theo trước đó.

Và Tsukishima biết họ sẽ nói về khám phá mới này về những khúc mắc của cả hai, nhưng điều đó có thể đợi đến sáng hôm sau, ít nhất là vậy. Hiện tại, cậu hài lòng với việc ở đây dưới tấm chăn, tràn ngập và hạnh phúc, khi cậu nhìn màu sắc nở rộ và mờ dần trên bầu trời rải rác với những ngôi sao.

.

"Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp!"

Tsukishima đóng sầm máy tính xách tay lại, hai tay giơ lên để xoa vào mặt chán nản.

"Tsukki?" Yamaguchi thọc đầu ra khỏi bếp. "Ổn chứ?"

Tsukishima rên rỉ và ngã xuống ghế dài. "Không ổn lắm."

"Tại sao?" Yamaguchi bước vào phòng khách và nhìn xung quanh như thể để xem liệu cậu có thể phát hiện ra nguyên nhân khiến Tsukishima thất vọng hay không. "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Chàng trai tóc vàng ra hiệu trước máy tính xách tay trên bàn cà phê trước mặt cậu. "Cái thứ chết tiệt này!"

"Bị hỏng?" Yamaguchi hỏi.

Tsukishima chỉ có thể gật đầu. Máy tính xách tay của cậu đã quá tuổi; trên thực tế, cậu chắc chắn rằng mình đã có nó từ khi còn là một thiếu niên, nó đã cũ. Và nó đã quyết định sẽ "ra đi" vào ngày hôm nay.

Đúng lúc cho dead line cuối cùng của cậu.

Yamaguchi nhăn mặt. "Tôi sẽ cho cậu mượn của tôi, nhưng Yachi đã mượn mất rồi."

Tsukishima vẫy tay, "Không sao đâu, tôi sẽ sử dụng máy tính của trường."

"Hoặc," Yamaguchi nói, cười nhếch mép, "Cậu luôn có thể yêu cầu Sugar Daddy của mình mua cho cậu một chiếc máy tính xách tay hoàn toàn mới, loại mới nhất ấy."

"Tôi cứ nói với cậu mãi, anh ấy không phải là Sugar Daddy của tôi!"

Trước khi Yamaguchi có thể trêu chọc cậu thêm nữa, chuông căn hộ của họ reo, báo hiệu rằng họ có một vị khách. Hai người bạn thân nhất nhìn nhau và lắc đầu; không ai trong số họ không mời ai tới nhà vào hôm nay.

Tsukishima là người thua oẳn tù tì nên đã đứng dậy ra mở cừa. Hóa ra đó chỉ là một giao hàng; một hộp cỡ trung bình với một hộp nhỏ hơn ở trên. Tsukishima mang cả hai bưu kiện vào phòng khách, và bỏ qua vẻ quan tâm của Yamaguchi khi cậu đọc tấm thiệp đi kèm với các bưu kiện.

"Đó có phải— không?" Yamaguchi bắt đầu hỏi.

"Ừm." Kei nói. "Đó là một món quà cảm ơn."

"Để làm gì?"

"Cho tuần trước."

"Chuyện gì đã xảy ra tuần trước?"

Ký ức tràn về. Thay vì trả lời, cậu lại bắt đầu mở hộp lớn hơn một chút, theo hướng dẫn trên tấm thẻ của Kuroo.

Hàm của cậu rớt xuống khi mở hộp đựng máy tính xách tay Nekomata mới nhất; kiểu dáng đẹp và nhẹ, và chắc chắn hiện đại hơn cái của cậu rất nhiều.

"Đù má!" Yamaguchi thở. "Làm sao anh ấy biết được?"

"Mẹ kiếp." Kei thốt ra. Điều này không tốt chút nào!

"Có gì trong cái hộp kia?"

"Không biết, anh ta không nói gì trong thư."

Tsukishima mở nó ra, và sau đó nhanh chóng ước gì cậu đã mở thứ này một mình. Cậu nhận ra khuôn mặt của mình đột nhiên cảm thấy rất nóng, nhanh chóng đóng sầm nắp hộp lại.

Nhưng đã quá muộn rồi.

"Anh ta vừa gửi đồ lót cho cậu à?" Yamaguchi nhướng mày.

Tsukishima không nhìn thẳng vào mắt người bạn thân nhất của mình khi cậu lầm bầm trong hơi thở của mình.

"Cái gì?"

"Anh ta muốn tôi mặc thứ này vào bữa tiệc đêm nay!"

"Cậu sẽ nhận lại được gì nếu cậu nuông chiều anh ta?"

"Một bộ đồ lót đẹp khác?" Kei mỉa mai nói. Yamaguchi chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu. Chàng trai tóc vàng thở dài, tránh ánh mắt của cậu ta, sau đó lầm bầm, "Anh ta muốn tôi đi ăn tối với đối tác kinh doanh của anh ta, và sau đó chúng tôi sẽ đến Hawaii trong một tuần."

"Hawaii?" Yamaguchi nói thẳng thừng.

Tsukishima cảm thấy má của cậu đỏ lan ra từ má đến tận cổ. Cậu ngửa đầu ra sau để chớp mắt nhìn lên trần nhà, hít một hơi thật sâu, trước khi quay lại bắt gặp ánh mắt của Yamaguchi.

"Chết tiệt." Cậu thề một lần nữa. "Anh ấy là Sugar Daddy của tôi."

Lần này, chính Yamaguchi là người che mặt trong sự bực tức.

————————

Bản dịch hơi thô và chưa chỉnh sửa nhiều nên nếu có lỗi nào, mong mọi người châm chước, hehe~~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip