Chap 35
Đồng hồ điểm tới 11 giờ đúng, tiết học thứ tư đã bắt đầu rồi, bây giờ muốn lén lút rời đi cũng chạy không được. Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên chỉ có thể đợi đến tiết sau. Tay Lâm Tiểu Bân nhanh như chớp bùng phát liên tục mười mấy cái sticker chúc Đinh Trình Hâm sinh nhật vui vẻ, lại oán hận vì sao không nói với cậu ta sớm hơn, ngay cả quà sinh nhật cho cậu nhóc cũng không chuẩn bị.
A Trình - Tốt hơn để tiết sau đi, đừng nghịch di động nữa, không khéo bị thầy bắt được.
Đàn em 1 - ……
Dao A Dao - Để cho bị túm đầu đến văn phòng, ngay cả cơm cậu cũng không kịp ăn.
Đàn em 1 - …..
Đinh Trình Hâm nhìn trên người mình chỉ có quần áo ở nhà cộng với dép lê, liền nói.
“Tôi về nhà đổi quần áo cái đã.”
Mã Gia Kỳ đi theo, cầm bài tập hè giúp cậu.
Đinh Trình Hâm nói liên miên, không ngừng cằn nhằn.
“Hôm nay là sinh nhật của tôi, đáng lẽ ra tôi phải lên lớp. Tôi vốn muốn mời các cậu tới nhà cùng nhau tổ chức sinh nhật. Nhưng ba mẹ tôi nói là nếu đến nhà ăn sinh nhật thì đối với các cậu quá nhàm chán, còn nói chỉ có trẻ con mới tổ chức sinh nhật ở nhà, kêu tôi đến hôm đó mời các cậu ra ngoài ăn một bữa cơm. Tôi cũng không biết nữa, tôi chưa từng mời bạn bè qua nhà ăn sinh nhật bao giờ. À, tiểu học đã từng có một lần. Nhưng không phải tôi mời mà là mẹ tôi mời, mời mấy bạn học cùng lớp. Thật sự rất nhàm chán, không vui vẻ chút nào, không biết còn tưởng tôi gọi bọn họ tới nhà chỉ để ăn bánh ngọt thôi chứ. Dần dần sau này này tôi chỉ tổ chức sinh nhật cùng ba mẹ thôi."
Mã Gia Kỳ vẫn nghe cậu nói.
Hai ngày nay không được nghe Đinh Trình Hâm nói chuyện, cậu nói nhiều còn dông dài, lan man, thế mà hắn lại cảm thấy đứa trẻ này thực đáng yêu.
Rất đáng yêu, không phải là bình hoa vô vị.
Đinh Trình Hâm nhấn nút thang máy, trong thời gian chờ đợi tiếp tục nói.
“Nhưng lần này tôi muốn mời các cậu tới nhà mừng sinh nhật….. không ngờ là trong nhà nhàm chán, không có gì để chơi cả.”
Mã Gia Kỳ duỗi tay xoa đầu cậu.
Đinh Trình Hâm cúi đầu lầm bầm.
“Đừng có sờ, đầu con trai không thể tùy tiện xoa, nếu không nhất định sau này sẽ không cao lên được.”
Mã Gia Kỳ khẽ ho hai tiếng cố gắng che giấu tiếng cười, nhưng vẫn bị Đinh Trình Hâm thấy được. Cậu bất mãn mà nói.
“Tôi đã cao lên 2cm rồi đó! Không tính mang giày thì giờ đã cao một mét bảy mươi !”
Mã Gia Kỳ quàng lấy cổ cậu, kéo cậu vào trong thang máy, trả lời cho có lệ.
“Đã biết đã biết, Tiểu Trình Trình của tôi cao lên không ít.”
Nhưng cậu vẫn chỉ cao đến bả vai của Mã Gia Kỳ.
Đinh Trình Hâm lầm bầm.
“Cậu thật là cao…”
Đinh Trình Hâm ở lầu mười bảy, thang máy sạch sẽ, có thể nhìn ra được cơ sở vật chất được quản lý tốt. Không như chung cư của chú Mã Gia Kỳ, cơ sở vật chất, hàng rào mái hiên đều phủ đầy rêu, không sạch sẽ.
Mã Gia Kỳ thấy Đinh Trình Hâm nhập mật mã vào để mở cửa, sau đó nói với hắn.
“Cậu vào đi Mã ca.”
Đinh Trình Hâm ngồi ở cạnh kệ giày tìm hơn nửa ngày trời mới ra được một đôi dép lê, lúng túng nói.
“Không biết cậu có thể mang dép lê hay không? Hay là nhỏ quá, không vừa? Tôi không biết dép lê dành cho khách để ở chỗ nào trong đây…”
Đinh Trình Hâm nói xong, vô cùng ngạc nhiên phát hiện ra.
“Mã ca, cậu là bạn học đầu tiên đến nhà tôi từ hồi học tiểu học đến giờ!”
Mã Gia Kỳ cố mang dép lê nhỏ hơn chân mình một số, nói.
“Tôi cũng hiếm khi đến nhà người khác.”
Mã Gia Kỳ ít khi đến nhà bạn cùng lớp, có một lần đi đến nhà bạn học, đại khái là vào mùng một. Khi đó bà nội còn sống, luôn nói với hắn, đi tới nhà người ta phải biết lễ phép, không được tùy tiện động vào đồ người ta, có thể mời bạn học đến nhà chơi. Tuy rằng nhà nhỏ, có hơi cũ nhưng quét tước sạch sẽ, một hạt bụi cũng tìm không ra. Bà nội còn nấu đồ ăn ngon mời bạn học hắn cùng ăn, vài món điểm tâm nhỏ như chè đậu xanh, bánh bột lọc hình tam giác, hoặc là bánh quy nhỏ.
Bà nội đi rồi, về sau, hắn không có mời bạn học đến chơi nơi này, cũng không có qua nhà người khác.
Đinh Trình Hâm đã quên, tâm trạng vui vẻ hỏi.
“Lần sau tôi có thể đến nhà cậu chơi không ?”
Mã Gia Kỳ trầm mặc một lúc lâu, đủ để Đinh Trình Hâm nhớ ra hắn vốn đang ở nhờ nhà chú hắn, vội vàng nói.
“Tôi xin lỗi, tôi thật sự quên mất cậu đang ở nhà chú…”
“Không có việc gì.”
Mã Gia Kỳ nói.
“Chờ sau này tôi có phòng riêng, lúc đó sẽ mời cậu đến chơi.”
Đinh Trình Hâm lại vui vẻ trở lại.
“Được! Nhưng mà chờ đến bao giờ đây? Cậu còn phải học đại học, học xong phải đi làm việc, phòng ở thì thật đắt đỏ, phải mất bao lâu đây…”
Mã Gia Kỳ chưa từng thảo luận vấn đề này với người khác, nhưng hắn thấy ánh mắt mong chờ của Đinh Trình Hâm, trong lòng cũng dâng lên một chút kỳ vọng.
“Trước thì có thể mua một cái phòng nhỏ, đã qua sử dụng, không cần phải ở trong thành phố, không ở khu gần trường học, như vậy sẽ rẻ hơn. Chờ khi tôi có đủ tiền, sẽ đổi cái khác lớn hơn.”
Đinh Trình Hâm nghe cái hiểu cái không, đi vào bếp lấy cho Mã Gia Kỳ một ly nước chanh mật ong mà mẹ cậu đã làm.
Cậu còn nhỏ, cho đến bây giờ vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này.
Mã Gia Kỳ nhận lấy, cậu vào phòng thay quần áo.
Nhà của Đinh Trình Hâm rất lớn, phòng khách rộng mát, bên ngoài còn có một cái ban công khá lớn, trồng đủ loại hoa. Nhà bọn họ trang trí thật xinh đẹp ấm áp, chính là mời nhà thiết kế đến trang hoàng tỉ mỉ, quá mức xinh đẹp.
Lúc vừa mới biết Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ chỉ biết, hắn và Ngô Uyên, Lâm Tiểu Bân đối với Đinh Trình Hâm không phải là cùng một loại người.
Gia cảnh tốt đẹp, ba mẹ đều là người có tri thức, tài giỏi.
Cậu đến từ thành thị, chính là gia đình bậc trung lưu.
Bối cảnh của Nhất Trung không giống Thất Trung. Bối cảnh gia đình của một học sinh Nhất Trung không hề phù hợp với Thất Trung, ít nhất là so với đại bộ phận học sinh ở đây.
Chỗ của Thất Trung, nơi này là ngoại ô thành phố, dân cư khu vực này là đại đa số người từ ngoại ô thành phố hoặc là nông thôn, nhiều nhất là người ở trung tâm thành phố không mua nổi phòng, lui về ngoại ô ở cùng gia đình nhỏ.
Nếu không phải do Đinh Trình Hâm gặp rắc rối, hắn và Đinh Trình Hâm cũng không gặp mặt ở nơi này.
Hắn thích đánh nhau, vào đồn công an, đã từng bị giam giữ, chính là một tên côn đồ, đến từ tầng lớp thấp nhất ở thành thị này. So sánh với Đinh Trình Hâm lễ phép tốt bụng, học tập xuất chúng là kẻ trên trời người vực thẳm.
Đinh Trình Hâm đứng trong phòng nhô đầu ra, vừa mặc quần áo vừa hỏi.
“Đột nhiên tôi nhớ đến, nhà cũ của cậu đâu? Cậu có thể qua kia ở mà! Dù sao cậu ở nhà chú ăn cơm, bọn họ đối xử với cậu cũng không tốt.”
“Cái nhà kia, chú tôi bán rồi.”
Hắn chưa từng nói qua điều này, vì nói ra khá khó xử, nhưng đối với Đinh Trình Hâm, nói ra thật tự nhiên, trong lòng không có lấy một chút khó chịu nào.
Đinh Trình Hâm nhảy ra, vẻ mặt khiếp sợ.
“Dựa vào cái gì chứ?!”
Mã Gia Kỳ cảm thấy điều này chẳng có gì khó hiểu, nhưng Đinh Trình Hâm khó mà hiểu được. Bởi vì cậu là một đứa trẻ lớn lên từ một gia đình hạnh phúc, không lo lắng chuyện tiền nong.
“Chú của tôi là người được ủy quyền, ông ta bán nhà đi, đổi thành một cái nhà lớn hơn.”
Mã Gia Kỳ nói.
Mã Gia Kỳ ngồi trên sofa, Đinh Trình Hâm đứng ở trước mặt hắn, nhìn thấy hắn, thì thào mà nói.
”Sao lại như thế…?”
Vì sao lại không thể ?
Nhà chú hắn một nhà bốn miệng ăn, ban đầu ở trong phòng ở 60m vuông, chỉ có hai cái phòng nhỏ, chú hắn và em họ ở một gian, thím và chị họ ở một gian. Bởi vì không có phòng riêng nên em họ và chị họ quậy om sòm. Sau khi được thừa hưởng nhà, chú đã bán mất hai nhà, đổi một gian rộng 90m vuông có ba phòng.
Mã Gia Kỳ theo chân họ chen chúc ở trong nhà, dù sao hắn cũng còn nhỏ, cũng không thể sống một mình.
Mã Gia Kỳ đứng lên, quàng cổ Đinh Trình Hâm, dắt cậu đi ra ngoài, nói.
“Cuộc sống xung quanh bảy điều, củi, gạo, du, diêm, tương, giấm chua, trà, đều mở miệng xin tiền, đây là sự thật. Cậu quản nhiều như vậy để làm gì?”
Đinh Trình Hâm đóng cửa, ngạc nhiên hỏi.
“Mã ca, từ miệng cậu nghe được mấy thứ như củi gạo du diêm thật là kỳ lạ, người ngầu như cậu cũng quan tâm đến những thứ này sao ?”
Ngầu?
Không hề ngầu chút nào đâu .
Chỉ là vì tiền mà liều mạng thôi.
Mã Gia Kỳ kéo cậu đến thang máy, hỏi.
“Mấy giờ đến? Lâm Tiểu Bân với Ngô Uyên đã đi chưa ?”
Đinh Trình Hâm nhìn đồng hồ trên tay.
“Tốt, thời gian vừa khít.”
Đinh Trình Hâm bị Mã Gia Kỳ một hai câu dẫn sang chủ đề khác, nhất thời quên mất mình đang định nói gì lúc nãy.
Bốn người gặp nhau đúng giờ, khoảng 12h trưa, không phải cuối tuần nên không quá đông khách. Đinh Trình Hâm mời ba người cùng ăn, tự nướng tự ăn. Lâm Tiểu Bân là người thứ nhất đưa cả hai tay lên đồng ý.
Quán thịt nướng ở đây sớm đã cân nhắc kỹ lưỡng. Trong kế hoạch của Đinh Trình Hâm, cậu chính là muốn mời ba người đến ăn thịt nướng nhưng lại nhảy ra một cái Trình Giảo Kim, cứ quấy rối cậu mãi, trong lòng không có tâm tình gì, ngay cả sinh nhật cũng quên mất. Nhưng đến khi Mã Gia Kỳ mang theo một hộp chè tứ quả đứng trước mặt cậu, tâm tình không tốt gì đó đều bị xua tan.
Sinh nhật tốt như thế đấy.
Tiệm thịt nướng trang hoàng đẹp lắm, người phục vụ dẫn bọn hắn tới bàn xong rời đi. Lâm Tiểu Bân kéo Ngô Uyên đi lấy thịt. Chỉ chốc lát hai người cầm trên tay bốn đĩa nào là thịt bò lớn, thịt ba chỉ, chân gà, tôm lớn trở lại. Buông xuống liền đi lấy thêm bốn đĩa đầy là thịt. Phục vụ đưa lên hai dĩa rau xanh đầy ụ, các loại đồ gia vị, còn ân cần hỏi bọn họ cần nướng giúp không.
Lâm Tiểu Bân xua tay nói không cần, người phục vụ đưa lên một bình nước ép dưa hấu lớn rồi rời đi.
Lâm Tiểu Bân líu ríu khen.
“Phục vụ ở tiệm thịt nướng này thái độ phục vụ thật tốt. Tôi chưa thấy dịch vụ ở tiệm thịt nướng tự chọn nào tốt như vậy. Nhìn xem, chúng ta lấy nhiều thịt thế mà vẫn thân thiện như cũ."
Ngô Uyên dùng cái kẹp nhấc miếng thịt ba chỉ lên, để vào vỉ nướng trên bàn, đánh giá.
“Thịt ở đây xem chừng rất tươi, chất lượng không tồi, ở đây một người ăn thì trả bao nhiêu tiền ?”
Đinh Trình Hâm nhìn Mã Gia Kỳ giúp cậu nướng thịt ba chỉ, một bên giục hắn nướng cánh gà, một bên lắc đầu.
“Tôi không biết nữa, là mẹ tôi trả tiền trước rồi.”
Lâm Tiểu Bân chợt cười.
“Tiểu Trình Trình, cậu là học sinh tiểu học sao? Tiệm ăn này chắc cũng do mẹ cậu chọn?”
“Đúng vậy, mẹ tôi còn chọn vài tiệm khác nữa.”
Đinh Trình Hâm đưa đầu ngón tay lên, đếm.
”Tiệm lẩu nè, tiệm sushi nè, trà bánh Quảng Đông, nhà hàng phương tây… Tôi thấy các cậu rất thích ăn thịt nướng, vì lần trước tôi thấy ở bãi biển nướng thịt, mọi người ăn thiệt là nhiều luôn.”
Lâm Tiểu Bân gắp một miếng thịt ba chỉ, phủ một đống ớt và bột tiêu, cuốn cùng lá rau xà lách, do quá cay nên liên tục lè lưỡi.
Ngô Uyên nhìn đến là cạn lời.
“Bân, cậu có thể ăn như một người bình thường được không? Tém lại một chút được không?”
Lâm Tiểu Bân nhai hai cái đã nuốt hết, nói năng vô cùng uy vũ.
“Tôi đang giúp chúng ta đấy chứ! Bữa ăn này tốn tiền lắm, tôi đang giúp Tiểu Trình Trình ăn cho hết đây này!”
Ngô Uyên chán ghét nhìn hắn.
“Ăn chậm một chút, ăn nhiều như vậy, có ai hối cậu sao? Cậu xem Mã ca kìa, không ăn lấy ăn để như cậu, bình thản cuốn cho Tiểu Trình Trình một cái rồi mới ăn, đó mới là bạn tốt!”
Mã Gia Kỳ chậm rãi đưa cuốn thịt cho Đinh Trình Hâm, rồi lại đưa tiếp.
Đinh Trình Hâm nhận lấy, cười hì hì nói.
“Cám ơn Mã ca!”
Ăn xong rồi, Mã Gia Kỳ lại đưa tiếp cho cậu.
Thấy thịt ba chỉ vừa chín tới, một bàn nướng mỡ sôi lên, tan ra còn đọng lại thì Đinh Trình Hâm đã hối thúc nướng chân gà. Hắn thì chờ đến lúc nướng xong chân gà, mới vội vàng ăn hai cái.
Lâm Tiểu Bân lắc đầu, lấy làm kỳ lạ.
“Mã ca đây là tâm trạng gì thế?”
Mã Gia Kỳ ngay cả một cái ánh mắt cũng chưa từng cho hắn, lạnh lùng nói.
“Hôm nay là sinh nhật A Trình, không lo nướng thịt cho tốt, cậu trước liền lo ăn, ngay cả nước uống cũng không có, nhanh mà lấy cho A Trình, cậu ấy muốn ăn cái gì thì hai người nhanh đi lấy cái đó.”
Lâm Tiểu Bân làm một cái động tác phất tay áo, nói.
“Tuân lệnh!”
Ngô Uyên cũng đáp.
“Vâng!”
Thành công chọc cho Đinh Trình Hâm cười đến suýt ngất.
Từ quán thịt nướng đi ra đã muốn hai giờ hơn, Đinh Trình Hâm cảm thấy khó mà tin được, vậy mà có thể ăn thịt nướng liên tục suốt hai tiếng.
“Tôi cảm thấy nếu khách hàng của tiệm đều là người như chúng ta, không sớm thì muộn cũng sẽ đóng cửa.”
Đinh Trình Hâm nói một cách nghiêm túc.
Ngô Uyên sửa lại.
“Là khách hàng như Lâm Tiểu Bân mới khiến tiệm ăn đóng cửa.”
Lâm Tiểu Bân bất lực.
“Mã ca ăn nhiều hơn cả tôi, vì sao cậu không nói Mã ca?”
“Mã ca không có cái mỏ ăn như chim giống cậu!”
Ngô Uyên nói.
Lâm Tiểu Bân xua tay.
“Tôi nói hết nổi rồi, chuyện này nói sau đi, tôi đi nôn một trận đã.”
Bên ngoài trung tâm thương mại vẫn còn thật sự náo nhiệt, bốn người thì không nghĩ đến việc ra ngoài phơi nắng, bàn bạc nửa ngày liền quyết định đi xem phim.
Tầng cao nhất trong này chính là rạp chiếu phim, bốn người ở ngoài đứng nghiên cứu nửa ngày rồi chọn một bộ phim đang hot hiện nay, ở rạp chiếu phim tiêu hao mấy giờ liền.
Thời điểm đi ra, Đinh Trình Hâm xem di động đã muốn 4 giờ hơn.
“Nhanh như vậy đã hết ngày.”
Đinh Trình Hâm không khỏi cảm thán.
Lâm Tiểu Bân quát to.
“Mới có nửa ngày! Lúc này mới bốn giờ mà! Đi, đi chơi tiếp!”
Đinh Trình Hâm nghẹn họng nhìn trân trối.
Mã Gia Kỳ cùng ba người thương lượng một hồi, quyết định đi về hồ ở công viên phía nam để chèo thuyền.
Không sai, chính là chèo thuyền.
Đinh Trình Hâm cảm thấy mình giống như bị các đại ca lôi kéo, bốn người mua vé rồi nhanh chóng đến hồ ở công viên phía nam.
Tuy đã bốn giờ nhưng ở công viên vẫn rất nóng, vừa thuê thuyền xong, bốn người toàn thân cao thấp đều ướt đẫm mồ hôi.
Ngô Uyên cảm thán.
“Tháng bảy còn chạy ra đây chèo thuyền, thật giống mấy tên ngốc.”
Nhưng mà sau khi lên thuyền, phát hiện mặt hồ yên ả mát mẻ, gió nhẹ lướt qua, có phần thoải mái.
Bước lên tàu, bốn người giống như chạy xe đạp, chậm rãi đi, mặt hồ cũng chậm chạp rẽ ra, làn nước nhẹ động.
“Thuê một giờ chứ có ít đâu, có gì phải vội chứ.”
Lâm Tiểu Bân nói.
Tuy rằng trời nóng nhưng vẫn có không ít thuyền trên mặt hồ.
Ngô Uyên nói.
“Sao vẫn có nhiều tên ngốc ra đây chơi thế?”
Đinh Trình Hâm cười hì hì.
“Vui mà!”
Lâm Tiểu Bân thở dài.
“Học sinh tiểu học thật dễ thỏa mãn quá. Đợt sinh nhật tôi, tôi đi karaoke hát cho đến sáng, Mã ca và tôi vừa say rượu vừa khoác lác, đây là thế giới của người trưởng thành.”
Mã Gia Kỳ nhắc nhở.
“Là cậu say, không phải tôi.”
Đinh Trình Hâm khó xử.
“Ca hát thì có thể, nhưng tôi không uống rượu được.”
“Đừng nghe cậu ta nói lung tung, không có đi ca hát.”
Mã Gia Kỳ ở sau lưng cậu nói.
Lâm Tiểu Bân gật đầu.
“Không đi karaoke, ngay cả tiệm ăn mẹ cậu cũng trả tiền trước, đi karaoke làm sao bây giờ? Cậu cũng chưa bao giờ đi karaoke đúng không?”
Đinh Trình Hâm gật đầu.
“Chưa từng đi. Tôi không thích ca hát”
Ngô Uyên nói.
“Lâm Tiểu Bân ngay cả quà còn chưa mua, cậu ta làm gì có mặt mũi để đi karaoke rống lên, đã ăn uống của cậu hết bao nhiêu là tiền rồi!”
Lâm Tiểu Bân mắng.
“Ngô Uyên, cái đồ ngu ngốc này, làm như cậu có chuẩn bị quà không bằng.”
“Có nha.”
Ngô Uyên ở phía trước chậm rãi nói.
“Với tất cả sự chân thành, tôi hy vọng cậu sinh nhật vui vẻ.”
” Đệt!”
Lâm Tiểu Bân mắng.
Đang mắng hăng, đột nhiên Lâm Tiểu Bân ở trên mặt hồ lớn tiếng hát vang.
“Happy birthday to you ~ Happy Birthday to you~”
Ngô Uyên tham gia thì không nói, ấy thế Mã Gia Kỳ cũng mở miệng hát chung.
Người ở các thuyền xung quanh kinh ngạc nhìn bọn họ. Đinh Trình Hâm đỏ mặt, nhỏ giọng nói.
“Đừng hát nữa, đừng hát nữa, mọi người đang nhìn kìa…”
Nhưng Mã Gia Kỳ và hai người khác cũng cứng đầu cố hát cho xong bài ca mừng sinh nhật.
Lâm Tiểu Bân còn lấy điện thoại ra quay lại.
Xém chút nữa rơi điện thoại xuống nước luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip