Chương 2: Không nên chấp với thánh troll

Thấy hai vị tuyển thủ lạ mặt mặc đồng phục TTC lên sân khấu, Đinh Trình Hâm quên uống luôn chai cafe ướp lạnh vừa mới mở. Màn hình live điên cuồng chạy dấu chấm hỏi khiến máy tính của Đinh Trình Hâm bị lag đứng hình vài giây.

Đừng nói là khán giả, ngay đến hai tuyển thụ dự bị của TTC vừa lên sân khấu — nhất là vị thay cho Road lên sân khấu, vẻ hoang mang hiện lên trong ánh mắt.

Trên mặt ba vị bình luận viên hiện vẻ vừa lúng túng vừa nghi hoặc rồi cười, nhìn nhau mấy lần.

"TTC... chắc là có chiến thuật gì phải không?" Bình luận viên A cứng nhắc chuyển đề tài câu chuyện.

Nhận được tín hiệu của đồng sự, người còn lại vội vàng gật đầu: "Chắc chắn là tung tuyệt chiêu gì rồi, chỉ là nếu tôi nhớ không lầm thì JG dự bị của TTC hình như là thi đấu lần đầu?"

"Đúng, thực lực của vị JG này cũng rất mạnh nha, là tuyển thủ vô cùng am hiểu giao tranh."

Trận đấu còn chưa chính thức bắt đầu, lại không muốn nghe mấy bình luận viên nói chuyện gượng gạo, Đinh Trình Hâm tắt đi âm thanh của phát sóng trận đấu, hỏi: "TTC có JG dự bị lúc nào vậy?"

Thật ra vị JG dự bị của TTC này cũng không phải được nhắc đến lần đầu.

Từ lúc báo danh thì các fan đã phát hiện ở cuối danh sách có một vị lạ mặt, có người nói là JG của đội trẻ được thăng lên, vì sự kiện này, Weibo chính thức của TTC còn bị các fan đánh sập——nói đúng ra là bị Fans của Road tấn công.

Dù sao Road là JG của TTC tay cầm át chủ bài, sau khi Road vào đội, danh sách dự bị của TTC chưa từng sắp xếp tuyển thủ Rừng.

【Dự bị này hình như có vào lúc thi đấu mùa hè rồi.】

【Nếu như ván trước để Mid dự bị có thể phần thắng của TTC sẽ lớn hơn.】

【JG dự bị cuối cùng cũng lên, bị bỏ rơi cả mùa thi đấu, nếu không lên sân khấu tui còn cho rằng cậu ấy chỉ là TTC mang đến góp đủ quân số thôi.】

【Cuối cùng TTC có tuyệt chiêu gì, tò mò ghê】

Đinh Trình Hâm nhíu mày không lên tiếng.

Nhưng TTC thật sự có nước đi thần bí gì mà không dùng tới Road chứ, để cho một dự bị chưa từng bước lên sân khấu bắt đầu đánh phối hợp.

Điện thoại di động vang lên, Đinh Trình Hâm mở âm thanh kênh live lần nữa, quang minh chính đại lười biếng cầm điện thoại.

【Thạch Lưu:  Đại ca, sao ông dám nói như thế hả?】

Thạch Lưu là bạn thân ít ỏi của Đinh Trình Hâm, cũng là một streamer trên Star TV, trước đây chơi LOL, bây giờ đổi đường chuyển sang lăn lộn trên kênh PUBG.

【Hờ Âm: Có chuyện gì?】

【Thạch Lưu: Vậy mà ông dám ở trước mặt hơn mười triệu người ẩn ý bảo Kan bán độ? Không sợ fan nhà ổng cào mặt sao?】

【Hờ Âm: Ngay cả ổng, tui còn không sợ thì sợ fan của ổng sao?】

Thạch Lưu vốn định trả một câu 'Ông khá lắm', lại nghĩ tới thằng bạn của mình hình như trước giờ vẫn ngầu như thế.

【Thạch Lưu: Ông cũng bớt độc miệng hai câu đi, tui thật sợ ngày nào đó mấy tuyển thủ LPL hợp lại giết người mất.】

【Hờ Âm: Tui không chửi Kan, tui vừa rồi là khen ổng mà.】

【Thạch Lưu:....Nói thế nào?】

【Hờ Âm: Tuy trước đây ổng rất gà, nhưng tốt xấu gì cũng ở rank Kim Cương. Nhưng hôm nay mấy thao tác của ổng nếu không phải tắc động mạch mười năm thì cũng đánh không được thế đâu, tui nói ổng bán độ, còn không phải trá hình khen thực lực cần phải phát huy xa hơn hay sao?】

"..." Thạch Lưu đơ mặt cúp điện thoại, nghĩ thầm mà thôi, không nên chấp với thánh troll.

Suy nghĩ của Đinh Trình Hâm không sai, TTC không có chuẩn bị "tuyệt chiêu" gì cả, ít nhất một ván cũng không.

5 phút, Rừng của TTC bị solokill khi đi một mình trong rừng.

12 phút, Rừng của TTC đang gank đường giữa, bị kẻ địch phản gank, kẻ địch nắm được double kill.

Không có trụ cột, hai thành viên mới hạ màn, ba vị tuyển thủ chính thức khác của đội cũng ở trạng thái không tốt, hơn nữa đánh chẳng phối hợp đội ngũ, ván đấu phút 20 trong màn giao tranh tổng đầu tiên nổ ra, TTC đã bị quét sạch.

Đinh Trình Hâm nhìn sự chênh lệch vàng của hai bên, biết trận này TTC vô vọng lật ngược tình thế, lười lãng phí nước bọt đi bình luận. Cậu bấm mở trợ lý Mưa đạn của kênh live muốn cùng mấy khán giả "thân mật với nhau" một chút.

【TTC thật mẹ nó gà quá.】

【Sao streamer không chửi đi?】

【Cuối cùng tui xem như biết vì sao JG dự bị chưa từng lên sân khấu mùa thi đấu nào rồi, TTC có phải bị bệnh lại để thằng đó lên trận bán kết khiến người ta buồn nôn? Road đánh mấy ván trước còn tốt vậy vì sao phải thay người?】

【Thôi đi, Road cũng gà chết đi được, toàn bộ thành viên TTC đều gà, mấy năm nay Road đánh mấy trận cái quái gì, nhanh nhanh giải nghệ đi.]

Đinh Trình Hâm động ngón tay block kẻ chửi bậy kia, kẻ kia nhanh chóng mở tài khoản clone ngóc đầu lên lại.

【Chỉ có mắng hai câu block tao? Không phải ngày nào mày cũng xỉa tuyển thủ sao, sao không cấm chính mình đi?】

"Nhìn ông khó chịu quá nên block thôi, không phục thì nín đi." Đinh Trình Hâm lười giải thích, 'hater' trong lúc quyết đấu không cần nói đạo lý, có thể chọc tức đối phương là xong chuyện.

Cậu tựa lưng vào ghế, chọn một tư thế thoải mái tiếp tục nói: "JG dự bị kéo chân sau, nhưng cậu ấy lần đầu tiên lên sân khấu đánh ván quyết định của vòng bán kết, đánh gà cũng là hợp tình hợp lý thôi, có thể thấy cậu ấy rất ít lén luyện phối hợp với thành viên mới. Huống hồ, những người khác trong đội cũng chơi không hay lắm, rank Kim Cương xem còn được."

"Mid dự bị còn được, miễn cưỡng có ích hơn Kan trong bốn trận trước...Đương nhiên còn chưa mạnh bằng tui, đừng hỏi mấy câu vô bổ nữa."

Phút 32 của trận đấu, dưới sự chờ đợi của trăm ngàn người ván thứ 5 quyết định cuối cùng đến hồi kết.

Ván này trong game, TTC gần như bị hành vô cùng thê thảm.

Cuối ván đấu, thành viên HT ép TTC đến trước Bệ Đá Cổ tiến hành chặn cửa(*) gần 32s.

(*) Nguyên văn là 虐泉: hai bên giao tranh tập trung ở điểm hồi sinh, chặn không đối phương ra.

Vào thời điểm này, trong phòng nghỉ của TTC vô cùng im lặng.

Nhân viên bị bầu không khí ảnh hưởng, không dám thở mạnh, chuyên nghiệp vác máy quay quay cận cảnh Road đang ngồi trên sô pha.

Road bình tĩnh nhìn màn hình, tay phải tùy ý khoát lên tay vịn sô pha, áo khoác đồng phục của anh mặc rất rộng, ống tay áo phủ gần hết bàn tay.

Kan ngồi trong góc tối nhiều lần cắn môi dưới, cuối cùng lúc đồng đội của mình bị kẻ địch chặn cửa thì không chịu được nữa, anh nhìn về phía Mã Gia Kỳ, nói: "Đội trưởng, tôi đã nói ván này tôi có thể đánh."

Mã Gia Kỳ dường như không nghe thấy anh ta nói, thậm chí liếc cũng không thèm liếc anh ta một cái.

Kan: "Tuy rằng trước kia tôi không phát huy tốt, nhưng..."

"Được rồi." Huấn luận viên bình tĩnh cắt ngang lời anh ta, "Cậu đừng nói nữa."

Mấy phút sau cùng, các thành viên của TTC trở lại phòng nghỉ, họ cúi gầm mặt nhìn mặt đất, mỗi người cứ như có một dây thừng vô hình cột trên cổ, áp lực vô cùng, cũng không thể hiện tâm trạng nào khác.

Cũng không phải chưa từng thua trận, nhưng trận này thua quá mức mất mặt, tuy có là thành viên lão làng nhiều kinh nghiệm thi đấu mấy mùa cũng không nén được mắt đỏ hoe.

Huấn luyện viên hít sâu mấy hơi, an ủi mấy câu đơn giản, rồi vội vàng đi ra ban công gọi điện liên lạc với xe. Hiện tại tâm trạng của những người hâm mộ rất kích động, anh phải nhờ ban tổ chức sắp xếp mấy bảo vệ đến giữ trật tự.

Sự trầm mặc bao trùm cả căn phòng, cuối cùng Mã Gia Kỳ cũng di động.

Anh cầm mũ lưỡi trai bên cạnh tùy tiện đội lên, kéo vành nón xuống thấp, nói: "Trở về thôi."

Các thành viên theo lời anh nói đều đứng dậy, đờ đẫn đi ra ngoài cửa.

JG dự bị của TTC là cậu bé 17 tuổi, khi vừa đủ tuổi được ban quản lý chọn ra từ trong các thực tập sinh cho phép thi đấu chính thức. Cậu mím môi hồn bay phách lạc đi ở cuối nhóm, tay phải siết chặt dây đeo túi đựng thiết bị dụng cụ.

Khi cậu còn cách cửa sau một đoạn, vẫn còn có thể nghe tiếng la hét ầm ĩ của những người hâm mộ ở ngoài sân. Cậu bỗng nhiên cảm thấy những lời đó có xen lẫn tên ID của chính mình, còn có từ ngữ chế nhạo chê cười, thậm chí cậu còn tưởng tượng lúc đi ra khỏi cửa sau, sau đó sẽ bị quăng bảng led TTC vào đầu chảy máu.

Ngay lúc cậu sắp dừng bước chân thì một cái vỗ không nặng không nhẹ vào vai cậu.

"Vất vả rồi," Mã Gia Kỳ nói, "Về luyện thêm."

Cậu bé cứ như mở chốt van nước, nước mắt tuôn rơi dữ dội. Đầu tiên cậu nặng nề gật đầu, sau đó dùng ống tay áo che mặt, kìm không được mà khóc nức nở.

Sau khi xuống xe, huấn luyện viên nhiều lần căn dặn thành viên khác gỡ cài đặt Tieba và Weibo, sau đó theo Road vào trong phòng họp

"Anh đã liên lạc với người của Liên Minh rồi, bọn họ đang trên đường tới gaming house." Huấn luyện viên đưa ly nước đặt trước mặt của Mã Gia Kỳ, im lặng vài giây rồi nói, "Nếu như sự việc như cậu nghĩ thì phải làm sao bây giờ?"

Mã Gia Kỳ nói: "Xử lý theo quy định đi."

Huấn luyện viên nhíu mày, anh là người làm việc luôn thẳng thắn lưu loát nhưng lúc này anh lại do dự: "Kan...cậu ta cũng ở TTC 7 năm rồi, còn lâu hơn cả tôi và cậu."

Mã Gia Kỳ "Ừ" một tiếng: "Cho nên?"

"Hiểu rồi." Huấn luyện viên nhìn ly nước không được động tới ở trên bàn, lông mày càng nhíu chặt. Anh hỏi, "Tình hình của cậu thế nào? Anh đã thúc giục bác sĩ bên kia, ông ấy lập tức tới ngay, chậc...anh nên để ổng tới hiện trường."

Mã Gia Kỳ duỗi thẳng cánh tay để lộ cánh tay ra ngoài tay áo: "Khá hơn nhiều."

Huấn luyện viên nhìn thoáng qua: "Đã lâu như vậy rồi, vẫn còn run??"

Mã Gia Kỳ nói: "Hai ván giữa đánh quá lâu."

"Bớt giỡn với anh đi, trước đây một ngày cậu tập luyện mười mấy tiếng, bây giờ nói với anh trận đấu 50 phút là dài? Chắc chắn cậu lén luyện thêm!" Huấn luyện viên không nỡ nhìn, "Mấy ngày nay cậu đừng luyện tập nữa, cũng đừng mở game, nghe không?"

Mã Gia Kỳ thầm nghĩ trong đầu, anh quả thật đã vượt quá quy định thời gian huấn luận của bác sĩ, còn vượt không ít.

Dù sao gần đây cũng không có thi đấu phải đánh, Mã Gia Kỳ gật đầu: "Biết rồi. Chuyện tìm Mid tiến triển thế nào rồi?"

"Cậu lại vậy rồi, có thể bớt quản đi được không." Huấn luyện viên nói xong nhưng vẫn thành thật trả lời: "Có, thực tập sinh từ đoàn đội gần đây, từ Trang phục, Xếp hạng, ID online với kỳ hạn hợp đồng của Mid đã chọn ra vài người, còn phải khảo sát sàng lọc từng người mới có kết quả."

Mã Gia Kỳ nói: "Cho em một phần danh sách đi."

"Tất nhiên sẽ cho cậu." Huấn luyện viên nhớ tới gì đó, không nhịn được nhăn mũi, "Nhưng anh phải nói trước, chúng ta tìm đồng đội, cũng không phải tìm vợ, cậu đừng có xoi mói như vậy, phải cho người khác cơ hội tiến bộ...Lần trước cậu đánh rớt mấy người bây giờ đều bị chiến đội khác xách đi hết rồi, làm anh đau lòng muốn chết..."

Mã Gia Kỳ lạnh lùng "ừ" một tiếng, thầm nghĩ "Nếu tìm đội viên mà đơn giản như tìm vợ thì cũng không lãng phí nhiều thời gian như vậy rồi".

~~~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip