Chương 25: Người của ta cũng nhiều lắm

Đại hội săn bắn hàng năm lại bắt đầu, lần này hoàng thượng đích thân chỉ định Mã Gia Kỳ hộ giá, bá quan văn võ trong triều được phen náo loạn, hàng năm đều là Thái uy Đinh Trình Hâm kề cận bên người, năm nay đổi lại thành Tướng Quân Mã Gia Kỳ, người ngoài không khỏi dèm pha, ắt hẳn hai người bọn họ đang ngầm đấu đá.

Dù không đích thân hộ giá, nhưng đại hội săn bắn là truyền thống hằng năm, Đinh Trình Hâm đương nhiên phải có mặt. Bãi săn năm nay được chỉ định tại núi Thanh Thành, Đinh Trình Hâm vừa đến chân núi liền đụng độ Thế tử

- A Trình, chung đội với ta

Đinh Trình Hâm nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, vài ngày trước còn đến tìm y gây rối, Y còn vừa lợi dụng chuyện sòng bài Kim ngọc trả thù hắn 1 phen, hôm nay lại dùng ánh mắt như chưa từng xảy ra chuyện gì mà khẩn thiết nhìn Y, tên này có bệnh, đúng vậy, quả thực có bệnh

- Thế tử gia, chúng ta cũng không thân, không nên chung đội thì hơn

Định Trình Hâm vừa nói đoạn quay đi, cổ tay liền bị bắt lại

- A Trình, lần trước là ta sai rồi, ta ở đây tạ tội với ngươi được không?

- Nghe nói trong quân doanh có người gây khó dễ cho người, sao không đến tìm ta, ta giúp ngươi diệt trừ hắn, để ngươi ngồi vững trên vị trí chủ soái.

Đinh Trình Hâm cười khẩy

- Người cũng tự đánh giá cao bản thân quá rồi

Đinh Trình Hâm nhìn hắn, chưa kịp rút tay ra thì phía xa xa tiếng vó ngựa vang rền, dừng trước mặt bọn họ

Mã Gia Kỳ vừa đến liền thấy cảnh lôi lôi kéo kéo, ánh mắt nhìn chằm chằm cổ tay người bị tên kia nắm

- Thế tử gia chậm một bước rồi, Thái Úy gia đã đồng ý cùng đội với ta

hắn dời ánh mắt vào người Đinh Trình Hâm, cười khiêu khích

- phải không, Thái úy gia

Lại là Mã Gia Kỳ, mỗi lần đều là hắn

Đại hội săn bắn bắt đầu,  Mã gia Kỳ và Thế tử cùng chạy vào một khu săn bắn, nói Mã Gia Kỳ không để ý cái nắm tay vừa nãy của tên này với Y là nói dối, vậy nên không thể bỏ qua cho hắn được.

Thế tử chạy cả 1 ngày, vẫn chẳng có thu hoạch gì lớn cả, Hắn dẫn người đi về phía trước, giữa đám cây cối liền nhìn thấy bóng dáng con lợn rừng kia, quả thực là da dày thịt béo, lực đạo lúc bắn tên nếu yếu một chút, chắc chắn không làm bị thương nổi nó.

Thế tử sai người bố trí bẫy rập trước, còn mình thì dẫn theo đám người, lê cành cây, cố tình tạo ra động tĩnh thật lớn, khiến cho con lợn kia sợ hãi chạy tán loạn giữa đám cây cối.
Hắn hưởng thụ quá trình truy đuổi con mồi, hưởng thụ cảnh nó kinh hãi chạy trốn, chạy đến khi sức cùng lực kiệt, cho rằng mình có thể thoát được một kiếp, thì mới nhận ra bản thân vốn đã rơi vào bẫy rập từ lâu.

Đợi tới khi tốc độ chạy trốn của con lợn rừng chậm lại, từ từ sức cùng lực kiệt, hắn mới ngắm con mồi, chuẩn bị phóng tên.

Đột nhiên, ba mũi tên màu xanh từ đằng sau bỗng đồng loạt phóng tới, tốc độ cực nhanh, lực đạo mạnh mẽ, tiếng kêu vút qua trong không trung, mang theo uy thế dữ dội, như bắt trăng đuổi sao mà lao tới.

Trong nháy mắt, ba mũi tên phi thẳng vào con lợn rừng, máu nóng tung tóe, lợn rừng ngã ầm xuống đất, bốn chân đều run rẩy.

Phía sau ồn ào tiếng reo hò.

Thấy đồ trong túi bỗng bị cướp mất, Thế tử không khỏi giận dữ, quay đầu lại nhìn, đám người trong rừng cây lờ mờ, chỉ thấy đuôi cung tên hắt sáng rực rỡ, rực rỡ đến chói mắt.

Đuôi cung tên hạ xuống, là gương mặt anh tuấn kia của Mã Gia Kỳ. Hắn khẽ cười, thu lại cung, chậm rãi giục ngựa tiến lên.

Hắn ôm quyền về phía Thế tử, nói: 

"Thế tử gia, không ngờ lại bắn trúng, đi trước một bước, thứ lỗi."


Mấy người đi cùng đều biết Mã Gia Kỳ đã ngắm đến con lơn rừng này từ lâu, nhưng cố tình đợi đến lúc này mới ra tay, quả thật muốn giành vật phẩm với thế tử gia.

Mã Gia Kỳ phân phó người tiến lên: 

"Ngẩn ra đó làm gì? Đem lợn lên sau xe, đừng phụ ý tốt của Thế tử gia."


Hắn cố ý khiêu khích, ở trong mắt Thế tử, từng lời nói từng hành động, đến mỗi cái nhăn mày cũng đều cực kỳ giống Từ sở Tiêu trước kia, lóa mắt như thế, cũng đáng hận như thế.

Những người khác đều giận đến đấm ngực bình bịch, thấp giọng mắng.

Mã Gia Kỳ cười, đang định cưỡi ngựa rời đi, thì trong nháy mắt, một trận gió bỗng ào tới sau lưng hắn, Mã Gia Kỳ tức khắc lăn khỏi ngựa, quỳ gối tiếp đất, khó khăn lắm mới thoát được ám tiễn đằng sau lưng.

Đầu mũi tên xẹt qua người Mã Gia Kỳ, khiến xiêm y bên cánh tay trái của hắn bị rách một chỗ, suýt nữa thì bị thương vào da thịt.

Thị vệ bên cạnh kinh hãi: "Các ngươi, các ngươi làm gì vậy?"

Mã Gia Kỳ không phải hạng yếu đuối, nếu là bình thường tên thế tử này chắc chắn bị hắn giáo huấn một trận ra hồn, ấy thế mà hôm nay hắn lại ngồi im để kiếm chĩa vào cổ, quả thật không bình thường


- Còn không dừng tay

Gió bên rừng lay nhẹ, người trước mặt như đạp gió mà tới, nhẹ nhàng thanh thoát hất bay thanh kiếm đang kề vào cổ người kia, người đến không ai khác ngoài Đinh Trình Hâm

- Thế tử gia, đừng được nước làm tới, Mã tướng quân đây là người của hoàng thượng, hắn mà có bề gì, ngài tự nghĩ xem nên làm sao ăn nói với thánh thượng đi

Đinh Trình Hâm dứt lời liền đỡ Mã Gia Kỳ đứng dậy, đưa hắn về quân doanh nghỉ ngơi

Tại quân doanh, Đinh Trình Hâm một bên giúp hắn băng bó, một bên nói

"ta sẽ phái hai người tới chăm sóc ngươi, nghỉ ngơi cho tốt. Thế tử tên đó không phải kẻ dễ chọc, sau này cách xa hắn một chút."

Mã Gia Kỳ thản nhiên nói: 

- Ta cố ý bại dưới tay hắn.

Đinh Trình Hâm lại chẳng ngạc nhiên: 

- Bản Úy có mắt, kiếm pháp vẫn tốt lắm, ngươi cố tình để lộ sơ hở lớn như thế, quá không cao minh.

- Ngươi nhìn ra rồi?

Mã Gia Kỳ cười đến đẹp đẽ tuấn lãng: 

- Ngươi nhìn ra, vẫn nguyện ý cứu ta, không phải lại là vì ta trông giống Từ Sở Tiêu đấy chứ? Nhưng nói không chừng cũng...Âm cuối của hắn hơi trầm xuống.

Y biết lời hắn nói cố ý mang dao, nhưng thấy hắn lúc này người mang thương tích, cũng lười đấu khẩu với hắn, nhàn nhạt nói: 

- Ngươi dù sao cũng là người của Vệ quốc doanh, xử trí thế nào, nên để Hoàng thượng định đoạt.

 Mã Gia Kỳ cười đến độ đôi mắt cũng cong lên: 

- Được được được, người của vệ quốc doanh...

Một tay hắn ôm chặt lấy cổ tay Đinh trình Hâm, kéo y vào trong lòng mình, lại gần nói bên cạnh tai y: 

- Người của Vệ quốc doanh, cũng là người của Thái úy gia, đúng không?

Hai người nhất thời gần kề, hô hấp như quấn lấy nhau, như xa như gần, như hôn như không.

đến cuối cùng hắn vẫn chẳng hôn hẳn, hắn đang chờ đợi Đinh trình Hâm rung động, chờ y điên đảo thần hồn, chủ động lại gần hôn lên môi hắn

Rõ ràng Đinh Trình Hâm biết Mã Gia Kỳ đang dụ dỗ mình, nhưng trong lòng vẫn bị tên khốn này làm cho loạn như ma.

Mã Gia Kỳ trêu chọc y, mà chính bản thân hắn lại nổi lửa trước, thấy Đinh Trình Hâm vẫn án binh bất động, lòng hắn hơi thất vọng, đang định buông tay thì Đinh Trình Hâm bỗng giữ lấy gáy hắn, lạnh lẽo hôn lên môi hắn.

Nhưng cũng không phải là hôn, Không có nhu tình, không có dịu dàng, chỉ đong đầy khiêu khích kiêu ngạo

Đinh Trình Hâm hôn hắn xong, lại thong dong lùi về sau hai bước, tiện chỉnh lại tay áo, nói: 

- Người trong vệ quốc doanh quá nhiều, người của Bản Úy cũng nhiều lắm.

Lời này như thể Mã Gia Kỳ chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó. "..." Mã Gia Kỳ như bị nghẹn họng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip