Chapter 3
Bàn tay lạnh lẽo của anh hạ xuống sườn mặt tinh tế của chàng trai đang nằm trên giường, nhẹ nhàng mơn trớn vuốt ve, cảm nhận sự non mềm còn vương lại nơi các đầu ngón tay.
Mã Gia Kỳ chạm đến đôi mắt đang nhắm nghiền kia, ngón tay thon dài bất giác run lên nhè nhẹ.
Anh ngửa cổ, hầu kiết chuyển động lên xuống. Đôi đồng tử sâu hút cũng vô thức mở lớn, lăng lăng nhìn trần nhà trắng toát, bức tường cũng là một màu trắng tinh khiết diễm lệ, giống hệt như chủ nhân của nó tỏa ra một loại khí tức sạch sẽ đến bi thương.
Mã Gia Kỳ thực sự là một người đàn ông khó đoán, thật không dễ gì để nhìn ra được tâm trạng của anh lúc này.
Không có bất cứ sự lo lắng hay bồn chồn nào được thể hiện quá rõ ràng. Nó cứ nhạt nhòa, như có như không vậy. Mọi thứ đều trống rỗng, và ngay cả cảm xúc hiện tại của anh cũng như thế ...
Nhưng chàng trai đang nằm trên giường ấy là vợ của anh kia mà? Làm gì có người chồng nào thấy vợ đang nằm trên giường bệnh đã rất lâu lại có thể trưng ra biểu tình bình thản như thế được cơ chứ?
Ngoại trừ một khả năng duy nhất, đó chính là anh vốn dĩ không tồn tại chút tình cảm nào với người vợ ấy cả, hay nói đúng ra là Tống Á Hiên đi?
Một chút cũng không!
Vậy nên mới tuyệt nhiên lạnh nhạt như thế!
---
-"Đã đỡ mệt chưa?".
Mã Gia Kỳ ngồi nghiêm nghị trên chiếc ghế sofa trong phòng xem chút tài liệu. Anh sau khi ý thức được sự xuất hiện của Tống Á Hiên thì liền nhanh chóng gấp lại sổ sách, biểu tình phi thường lạnh nhạt, bình thản mà nói chuyện với cậu.
Tống Á Hiên mặc cho cơ thể cậu vẫn luôn trong trạng thái mệt mỏi, đầu đau như búa bổ, ấy vậy vẫn ngoan cố gật đầu, gượng cười nói rằng bản thân không sao cả, mọi thứ đều đã ổn rồi!
Cậu nhớ như in lúc bản thân mở mắt ra thì thứ đầu tiên nhìn thấy chính là phòng ngủ quen thuộc, chóp mũi ngửi được mùi thuốc có phần gay gắt, quay đầu sang bên cạnh liền thấy một hàng dài những vỉ thuốc lớn nhỏ. Tống Á Hiên khẽ cười lạnh, trong lòng là một cỗi sợ hãi cùng đau đớn âm ỉ, cả cơ thể đều mệt mỏi đến độ mở mắt thôi cũng thấy khó khăn, cậu nhẹ thở ra, nguyên lai bản thân vẫn còn sống a?
-"Hôm qua nếu anh không đi tìm, có phải em bây giờ vẫn sẽ đang gục ngã ở góc đường nào đó không?"
Anh nhướng mày nhìn cậu, không nhanh không chậm nhả ra từng chữ rõ ràng, khóe miệng gợi lên một mạt trào phúng.
Tống Á Hiên cho dù có ngốc đến đâu thì ngay lúc này cũng đã nhận ra được sự khác lạ trên gương mặt Mã Gia Kỳ và cái cách mà anh nói chuyện với cậu. Cậu có chút ngây người, rũ mắt xuống, bàn tay nhỏ nhắn không ngừng vo viên góc áo khiến nó nhàu nát.
-"Khi ấy anh gọi em về gấp như vậy là có việc gì quan trọng sao?".
Mã Gia Kỳ cười lạnh một tiếng, bàn tay khẽ siết chặt, từng đường gân xanh không ngừng nổi lên :"Em nói xem phu nhân Mã Gia công khai nắm tay ôm ấp người đàn ông khác thì có thể gọi là việc quan trọng không?"
Đôi mày thanh tú nhíu lại, cậu dường như nhớ ra được điều gì, hướng Mã Gia Kỳ vội vàng giải thích. Không cần biết lời nói của bản thân liệu người ta có chịu nghe hay không, cũng vô tình bỏ qua khả năng vì sao anh lại biết được cuộc gặp gỡ này.
-"Anh... anh hiểu nhầm rồi, Nguyên Ca là bạn của em thôi, hai chúng em..."
Mã Gia Kỳ không vui nhíu mày, đôi đồng tử sâu hút trừng lớn :"Nguyên Ca?"
Xưng hô cư nhiên lại thân mật như vậy? Mẹ kiếp!
Anh không nén nổi cơn tức giận đang dâng trào liền dùng sức đạp đổ chiếc ghế đang yên vị trước mặt. Chiếc ghế mất cân bằng đổ xuống nền đất tạo ra tiếng "uỳnh uỳnh" đinh tai nhức óc, sau đó lăn đến đầu ngón chân của Tống Á Hiên. Mã Gia Kỳ hiện tại không khác gì một con quỷ dữ, đôi mắt anh hằn đầy tia máu đỏ lòm, nghiến răng nghiến lợi phun ra hàng loạt câu chửi thề.
Cậu ngàn vạn lần cũng không ngờ tới anh lại phản ứng kịch liệt như vậy, khẽ rùng mình một cái, trái tim non nớt cũng đập nhanh gấp bội lần, hệt như muốn rời khỏi tầm kiểm soát của cậu mà phóng thích ra bên ngoài.
Tống Á Hiên lúc này vẫn còn đang trong trạng thái sợ hãi đến cực điểm, hàng loạt câu chữ muốn nói hệt như bị nghẹn ứ nơi cổ họng đau rát, cố gắng cách mấy cũng không thốt ra được một câu hoàn chỉnh.
-"Có phải vì tôi dạo gần đây đi sớm về khuya, em không chịu được cảnh giường đơn gối chiếc, liền đi tìm người đàn ông khác rồi?"
Mã Gia Kỳ do vì quá nóng giận nên không hề ý thức được sự nặng nề của từng câu chữ mà mình đã thốt ra. Anh kéo nhẹ khóe môi, bình thản vắt chéo chân mà thỏa mãn tận hưởng sự chuyển biến trên gương mặt cậu.
Ngay cả bản thân anh không biết tại sao lại nói ra những từ ngữ như vậy, chỉ biết rằng hiện tại rất muốn trừng phạt Tống Á Hiên, còn lý do vì sao thì anh lại không có bất cứ lời giải thích rõ ràng nào cả, có lẽ là tại cậu đã không ngoan, dám tiếp xúc da thịt với người đàn ông khác làm ảnh hưởng đến hình ảnh phu nhân Mã Gia.
Thật sự chỉ là anh sợ ảnh hưởng đến hình ảnh của tập đoàn thôi, không mảy may tồn tại thêm bất cứ một lý do nào khác đúng chứ?
Cậu như không tin vào tai điều mà mình vừa nghe thấy, điên cuồng lắc đầu. Nháy mắt trái tim như bị hàng trăm mũi kim lớn nhỏ xuyên qua, đau đến cả người đều phát run.
Thì ra em trong lòng anh chính là dơ bẩn như thế? Mã Gia Kỳ tên khốn này anh có biết anh đang nói cái gì không vậy?
Tống Á Hiên chợt cười, cười đến điên dại. Tuyến lệ bắt đầu hoạt động, dòng nước ấm nóng im lặng chảy ra, lăn dài hai bên gò má trắng nõn.
Kỳ thực con người ta luôn có một loại bản năng muốn trốn tránh khỏi những nỗi đau, tựa như hiện tại, thay vì giải thích thì Tống Á Hiên lại chọn cách trầm mặc mà đối diện với chủ nhân của câu nói tàn nhẫn ấy, sau đó cậu nắm chặt tay mình, để móng tay dài nhọn khảm sâu vào từng lớp da thịt, tự tạo nỗi đau cho bản thân. Tự ngược chính mình!
Có lẽ chỉ có như vậy, cậu mới cảm thấy cơn đau về thể xác này sẽ phần nào làm giảm bớt đi nỗi đau về tinh thần mà cậu vừa được anh ban tặng.
Tống Á Hiên trân trân nhìn vẻ mặt bình thản như có như không của Mã Gia Kỳ, cậu cảm giác trong lòng mình như có cái gì đó nhanh chóng vỡ ra, sự kiên quyết chưa từng bị xao động từng chút một đứt gãy. Cũng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn nội tâm của chính mình sụp đổ mà không có biện pháp nào chống đỡ.
Em chính là rất yêu anh, nên mọi sự lạnh lùng hay trách mắng gì đều có thể im lặng mà bỏ qua hết thảy. Nhưng tại sao anh lại có thể dùng ngôn từ như vậy để hình dung em kia chứ?
Anh thật sự là một tên khốn! Mã Gia Kỳ anh thực sự rất khốn nạn!
Tống Á Hiên quay lưng rời đi, cậu hiện tại chỉ muốn đem bản thân thoát khỏi cái bầu không khí nặng nề này mà thôi. Khoảnh khắc chiếc cửa được đóng lại cũng là lúc mà Mã Gia Kỳ muốn chạy đến níu lấy cánh tay của cậu.
Anh còn nghĩ rằng cậu sẽ giải thích, tại sao lại cứ như vậy mà bỏ đi kia chứ? Một chút cũng không phản bác lại câu nói của anh, cậu như vậy là đang thừa nhận chúng sao?
Chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh Tống Á Hiên không từ chối cái ôm của người đàn ông lạ mặt kia mà vui vẻ tiếp nhận nó. Mã Gia Kỳ lại cảm thấy khí huyết sôi trào, bức anh khó chịu đến mức muốn nổ tung tất cả! Đánh bay cả cái suy nghĩ muốn chạy đuổi theo nói hai từ "xin lỗi" với cậu.
---
Mã Gia Kỳ đã hơn một tuần không trở về Mã Gia kể từ ngày hôm ấy.
Không có lấy một cuộc điện thoại, thậm chí vài dòng tin nhắn ít ỏi thôi cậu cũng không nhận được.
Anh cứ như vậy, không nói không rằng dần dần tách rời khỏi cuộc sống của cậu.
Đã không ít lần cậu gọi cho anh, mỗi lần áp điện thoại lên tai lại là một lần cậu dùng biết bao nhiêu là dũng khí cùng sự hy vọng. Nhưng đáp lại chúng chỉ đơn giản là hàng loạt những tiếng "tút tút" dài đằng đẵng.
Tống Á Hiên buông chiếc smartphone trên tay xuống, cậu cười nhạt, nụ cười đầy bi thương cùng thống khổ.
Rõ ràng là vợ chồng, vậy mà hiện tại anh ở đâu cậu cũng không hay biết nữa.
Tống Á Hiên là cái đồ ngu ngốc, vì sao khi ấy lại cố gắng vớt vát cho bản thân một chút kiêu ngạo không thèm giải thích để làm gì cơ chứ? Phải chi khi ấy cậu chịu nói rõ ràng với anh thì có lẽ hai người sẽ trở lại như trước kia rồi...
Mã Gia Kỳ của trước kia tuy có lạnh nhạt, anh sẽ không có nhiều thời ở cạnh cậu, nhưng ít nhất Tống Á Hiên còn biết rằng anh đang ở đâu và như thế nào.
Còn bây giờ thì không!
Chiếc điện thoại rung lên liên tục thành công lôi Tống Á Hiên thoát ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn, cậu vội nhấn nút nghe, sau đó áp lên tai.
-"Tống Á Hiên, tôi là Đinh Trình Hâm đây". Đầu dây bên kia chợt vang lên giọng nói trầm ấm phi thường dễ nghe. Tuy nhiên ngữ âm có chút gấp gáp.
-"Có chuyện gì không vậy?". Cậu bình thản cất giọng hỏi, ánh mắt chung thủy không rời khỏi chiếc nhẫn đang được đeo trên ngón áp út của mình. Đồng tử thoáng qua tia mất mát vô hạn.
-"Mã Gia Kỳ đã ra nước ngoài được một tuần rồi... cậu biết chưa?"
Tống Á Hiên cảm giác chiếc điện thoại đã rời khỏi bàn tay cậu mà tiếp xúc với nền đất lạnh lẽo. Cậu vô lực trượt người xuống, mấp máy đôi môi hồng nhuận, cảm giác trước mắt mình chính là một mảng mờ mịt.
Anh ra nước ngoài rồi?
Mã Gia Kỳ không lâu trước đây đã nói với cậu rằng trong năm nay sẽ không nhận hay ký kết bất cứ một hợp đồng nào với bên nước ngoài, mọi giao dịch gần như đã được đình trệ lại.
Vậy anh ra nước ngoài làm gì cơ chứ?
---
-"Tống Hạo Hiên, em tỉnh lại rồi! Anh đã chờ em rất lâu, rất lâu rồi!"
Mã Gia Kỳ, Tống Á Hiên cũng chờ anh, chờ ba năm rồi...
---end chap 3---
mọi người đã đoán được diễn biến tiếp theo sẽ như thế nào chưa :< văn phong ngày càng giảm nên em lười viết quá huhuu người ta lên tay cứ rần rần mà mình toàn thụt lùi là kiểu gì T^T
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip