Chương 47: Thiết bị tăng cường tín hiệu

“Đương nhiên.” Phùng Vĩ đương nhiên nói: “Em cũng phải làm chung luôn chứ.”

“Điện tử em có biết gì đâu, không giúp được gì đâu.” Tuy học một chút căn bản điện tử, nhưng so với ba người họ, chút trụ cột của y chả là cái gì hết, Vệ Thư Tuân rất tự mình hiểu lấy. Hơn nữa y cũng không thích tham gia loại thi đấu này.

“Trận đấu này trọng điểm là an ủi trái tim tan nát của Lưu Vĩnh Đông.” Phùng Vĩ chụp vai y: “Em mang tâm ý đến là đủ rồi.”

“Em không thích thi gì hết.” Vệ Thư Tuân nói thẳng: “Cũng không thể cứ đứng một bên nhìn các anh bận rộn, hay là thôi đi, cần phụ gì thì kêu em cũng được.”

“Không được, em nhất định phải tham gia.” Phùng Vĩ nhất quyết không tha: “Ba tụi anh đều tham gia, sao có thể cho em chạy. Là bạn thì đừng có từ chối.”

“Các anh biết trình độ em cỡ nào mà.” Vệ Thư Tuân vẫn cự tuyệt: “Em giúp không được gì, cũng không muốn chiếm công vô…

Bíp bíp ———!!

Đột nhiên nghe được tiếng điện tử, nụ cười của Vệ Thư Tuân hơi héo, có dự cảm không lành.”Xin lỗi em nhận điện thoại cái đã.” Làm bộ móc điện thoại đi ra cửa rồi gọi màn hình hư không ra, quả nhiên thấy có nhiệm vụ mới: “Tham gia cuộc thi thiết kế của sinh viên điện tử toàn quốc và lấy được thứ hạng.”

Vệ Thư Tuân siết nắm đấm: “Máy học tập, bộ mày treo máy hả?” Vừa rồi không nói, mình cự tuyệt rồi mới tuyên bố là sao hả.

“Tôi tưởng cậu sẽ tham gia.” Giọng Máy học tập cứng nhắc: “Hy vọng cậu có tự giác học tập.” Máy học tập cũng không lấy việc cưỡng chế làm vui, nếu Vệ Thư Tuân có thể tự giác làm học sinh giỏi, nó thậm chí sẽ hoàn toàn không xuất hiện. Đương nhiên, nhất định phải cưỡng chế cũng không hề gì, máy học tập không quan tâm người sử dụng thích hay ghét gì nó cả.

Vệ Thư Tuân cũng không so đo với máy học tập, tuy bình thường nhiệm vụ nó tuyên bố đều không phải ý nguyện của y, nhưng đúng là vì tốt cho y. Vệ Thư Tuân không phải người không biết tốt xấu, chỉ dặn: “Lần sau có nhiệm vụ gì mày trực tiếp tuyên bố, đừng chờ tao cự tuyệt rồi mới nói, đỡ phải phiền phức.”

“Được.” Máy học tập trả lời.

Vệ Thư Tuân lại trở vào phòng thí nghiệm, đáp ứng cùng tham gia trận đấu. Ba người tuy nghi hoặc sao y đột nhiên đổi ý, nhưng càng vui vẻ y chịu tham gia. Trận đấu lần này không phải vì tiền thưởng, cũng không phải vì thứ hạng, đơn thuần là muốn hả giận, đám bạn cùng đồng tâm hiệp lực là đủ rồi, không quan tâm ai có năng lực mạnh hơn, trả giá nhiều hơn ai.

Cuộc thi thiết kế của sinh viên điện tử toàn quốc là trận đấu thường tổ chức một năm một lần, thời gian tổ chức bình thường là tuần giữa tháng 9, đối tượng là tất cả các sinh viên trong trường. Mỗi tổ dự thi quy định dưới 5 người, không giới hạn trường, ngành nào, chỉ cần có thẻ sinh viên là có thể báo danh. Đến giờ tổng cộng đã tổ chức mười mấy năm, là trận đấu rất quyền uy trong giới sinh viên ngành kỹ thuật.

Cách báo danh rất đơn giản, chụp thẻ sinh viên đội dự thi gửi đi đến hộp thư tương quan báo danh là được. Đồng thời kèm theo số điện thoại liên hệ với tư liệu thiết kế trận đấu. Trong đó gồm ý nghĩ thiết kế, hình ảnh thành phẩm, một bộ phận nhỏ tư liệu kỹ thuật.

Sau khi bên giám khảo sơ kiểm, tuyển ra tác phẩm ưu tú mới có thể tham gia bán kết. Thời gian thi chỉ có 4 ngày, phương thức dự thi quá mức tự do, là vì sinh viên báo danh hàng năm nhiều đến mấy ngàn, bởi vậy chỉ có thể thông qua cách này để sàng lọc tinh phẩm.

Thời gian khẩn cấp, phải lập tức chế tạo thành phẩm, tổng kết tư liệu kỹ thuật. Về phần muốn thiết kế cái gì đi dự thi, Tôn Y tương đối cứng nhắc, đề xuất chính là pháo điện gần đây rất được hoan nghênh trong giới sinh viên kỹ thuật. Ba người họ am hiểu cải tiến kỹ thuật, có thể cải tiến pháo điện từ, làm thành một món đồ chơi tinh mỹ nhỏ là hoàn toàn không thành vấn đề.

“Đó không thể coi là thiết kế, hơn nữa pháo điện từ có tính công kích, giám khảo sẽ không thích đâu.” Lưu Vĩnh Đông lắc đầu: “Tớ cảm thấy nên suy xét đến sản phẩm liên quan đến năng lượng mặt trời, giờ năng lượng mặt trời đang là chủ lưu mà.”

“Thời gian quá gấp, không nghĩ ra được.” Phùng Vĩ vò đầu: “Giờ trong xã hội điện tử nào cũng không thiếu, phải có sáng tạo, còn muốn có tính thực dụng thì rất khó a. Tớ thấy không bằng làm mấy thứ ảo tưởng chút, tỷ như đĩa bay gì đó, dùng phi cơ 4 trục cải trang đi.”

“Đó cũng chỉ là ảo tưởng ngoại hình, kỹ thuật không hợp với ý tưởng của trận đấu thiết kế.” Tôn Y phản bác.

Vệ Thư Tuân lại hoàn toàn không rành kỹ thuật điện tử gì, điện tử cao cấp nhất y từng tiếp xúc là máy học tập từ tương lai, cái này thì vượt qua thời đại rồi. Tiếp theo cũng chỉ có di động và game máy tính, Tôn Y nói pháo điện từ là cái quỷ gì y còn không biết, hai mắt cứ mù mờ ra, đừng nói giúp ra chủ ý, có thể nghe hiểu đã tính không tồi rồi.

Nghe ba người đề xuất các loại đề nghị, sau đó bị chính họ phủ quyết. Vệ Thư Tuân phát hiện hiểu biết của mình với điện tử còn xa xa không đủ, y cho là mình tốt xấu xem qua không ít sách vấn đề này, nói thế nào cũng coi như có chút kỹ thuật, hiện tại mới biết mình cả mép cửa còn chưa sờ tới được nữa là.

Ba người tranh chấp nửa ngày. Càng hiểu ngành điện tử, lại càng cảm thấy cái gì cũng không lạ. Mấy thứ sinh viên bình thường nghe còn chưa nghe qua, tỷ như phi cơ 4 trục, trong mắt họ cũng chả khá gì đồ chơi vặt vãnh bình thường, cái gì cũng cảm thấy không có sáng tạo, càng khỏi có tính “Thiết kế” gì.

“Em nói nè, có một thứ không biết có thể chế tạo không?” Vệ Thư Tuân nhấc tay, thấy ba người nhìn về phía y, giơ giơ điện thoại của mình lên: “Các anh cũng biết di động thường xuyên sẽ mất sóng, hoặc không nối được wifi, còn có TV, radio cũng thường bị vậy. Các anh có thể làm ra thứ gì đó tăng cường tín hiệu không? Em thấy cái này cũng coi như có tính thực dụng? Lại có thể bán cho công ty kỹ thuật nữa chứ.”

Vệ Thư Tuân nói xong, thấy ba người nhất tề nhìn về phía y, trợn mắt: “Thế nào, thứ này đã có trên thị trường à?” Y lại lạc hậu nữa á?

“Chưa, hiện nay còn chưa có.” Lưu Vĩnh Đông lắc đầu, hưng phấn nói: “Đúng vậy, thiết bị tăng cường tín hiệu, vừa có sáng tạo lại có thực dụng, không thể tốt hơn!”

Nghe ý của anh ta có vẻ dễ lắm? Vệ Thư Tuân vui sướng: “Phương diện kỹ thuật có ổn không?”

“Không thành vấn đề.” Tôn Y đẩy đẩy mắt: “Phương hướng chủ yếu là điện tử cao tần và tín hiệu vĩnh từ, nói ra cũng không quá khó, chỉ là chưa từng nghĩ đến thôi.”

Quyết định xong mục tiêu nghiên cứu, ba người lập tức bắt đầu bận rộn. Lưu Vĩnh Đông phụ trách công thức, Tôn Y phụ trách bản vẽ thiết kế, Phùng Vĩ chuẩn bị công cụ linh kiện. Vệ Thư Tuân phụ trách… im lặng đừng quấy rầy. Y mặc dù có chút trụ cột điện tử, cũng xem không ít sách, nhưng đều giới hạn trong lý thuyết, hơn nữa là lý thuyết căn bản, muốn giúp gì cũng giúp không được. Đó cũng là nguyên nhân y cự tuyệt dự thi ngay từ đầu, tiền thưởng và thứ hạng cũng không phải y nên được, y không muốn chiếm món hời này.

Lưu Vĩnh Đông thấy Vệ Thư Tuân nhàm chán, liền kêu y “Em về đi, không phải đã mua không ít linh kiện sao? Trở về luyện tập chút, quen thuộc rồi cũng dễ hỗ trợ hơn.”

Vệ Thư Tuân chỉ có thể gật đầu: “Được rồi, có gì cần cứ kêu em.”

Cách chế tạo pin dự phòng bằng năng lượng mặt trời không tính đơn giản, nhưng có bản vẽ thiết kế tỉ mỉ, làm cũng không quá khó. Ban đầu Vệ Thư Tuân phải làm đi làm lại mấy lần, còn phá hủy vài linh kiện, sau đó càng làm càng thuận tay, gần như một lần là được, đến chạng vạng đã hoàn thành một nửa.

Vệ Thư Tuân thu hết linh kiện vào ngăn kéo trong, xách ba lô lên vai. Chu Tuyền đêm nay huấn luyện đao giới, Vệ Thư Tuân thực chờ mong.

Còn chưa ra cổng liền nhận được điện thoại của Chu Tuyền, hỏi y ở đâu. Vệ Thư Tuân đang muốn trả lời, chợt nghe thấy tiếng còi xe. Xe của Chu Tuyền từ từ đậu lại bên cạnh y, Vệ Thư Tuân lưu loát lên xe, hỏi: “Hôm nay sao sớm vậy anh?”

Mới ngồi xong, liền nghênh đón bàn tay của Chu Tuyền. Không biết vì cái gì Chu Tuyền rất thích sờ đầu y, Vệ Thư Tuân cũng quen rồi, Chu Tuyền lớn hơn, lại rất chiếu cố y, Vệ Thư Tuân coi hắn thành anh mình, cũng không thèm để ý hành vi thân mật đó.

“Xin lỗi, anh có nhiệm vụ khẩn cấp.” mặt Chu Tuyền mang nét xin lỗi: “Hôm nay không thể huấn luyện cho cậu được.”

Vệ Thư Tuân lý giải: “Không sao, công việc quan trọng hơn. Anh gọi cho em là được rồi, không cần cố ý đến đây đâu.”

Chu Tuyền không nói, lại sờ sờ mái tóc mềm mại của Vệ Thư Tuân. Vệ Thư Tuân nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt là quan tâm không chút che dấu. Chu Tuyền nheo nheo mắt, vươn tay kéo Vệ Thư Tuân vào ngực.

“Chu Tuyền?” Vệ Thư Tuân nghi hoặc.

“Hứa Nguyên Quân hai ngày nữa sẽ đến trường cậu.” Chu Tuyền thấp giọng ghé vào tai y mà nói: “Giả bộ không quen anh ta.”

Nhiệm vụ?

Vệ Thư Tuân gật đầu, nhỏ giọng hỏi: “Nơi này có nghe trộm hả?” Vì sao phải ôm y mới nói được chứ?

Chu Tuyền lại sờ sờ đầu y, thả y xuống xe: “Chú ý an toàn.

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip