Trang 12: Đến là để đón em về nhà (2)

Ông bà Kim vừa trở về khách sạn liền buông lời cảm thán.

- Con quả thật là thằng trời đánh. Để mọi chuyện đến nước này rồi mới bảo chúng ta đến nói chuyện với gia đình họ!

Anh bóp trán, quả thật là khó khăn. Nhưng càng khó khăn anh càng muốn chinh phục.

- Bố mẹ có cách gì không?

- Con đã liên lạc được với MingHao chưa?

Ông Kim chậm rãi rút ra điếu thuốc rồi châm lửa, mỗi khi ông muốn nghĩ ngợi đều làm vậy.

- Vẫn chưa ạ. Con nghĩ là từ giờ đến mai có thể em ấy sẽ liên lạc với con.

- Ngày mai, mẹ và bố con sẽ lại đến đó. Còn con, cứ lo chuyện cho chi nhánh bên này đi, không cần quản chuyện này nữa.

- Nhưng ...

- Không nhưng nhị gì hết, con đến đó chỉ càng làm mọi chuyện thêm rối bời thôi. Tạm thời chị gái của cậu ấy có vẻ dễ dàng xuôi lòng, nhưng còn mẹ của MingHao, ta còn chưa được tiếp xúc, chưa thể nào biết được. Cha của thằng bé lại càng là vấn đề. Thôi thì nước chảy đá mòn, ta càng phải kiên trì thì may ra mới đạt được kết quả.

Anh cười cười, quả nhiên là đệ nhất phu nhân của tập đoàn KT, tính toán thật hơn người.

.

.

.

- Mẹ.

Huyền Chi bưng khay đồ ăn vào phòng, bà Từ vẫn lặng yên như cũ, chẳng đáp lại lời cô.

- Mẹ ăn chút đi ạ, mẹ đừng như vậy, bỏ ăn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.

- Huyền Chi, con nói xem vì sao Minh Hạo nó lại thành ra như vậy?

Bà đau đớn mỗi lần nhắc lại, cũng vì thế mà giọng lạc đi.

- Mẹ, chẳng phải nó hạnh phúc là được hay sao?

Cô nắm lấy tay mẹ rồi nhẹ nhàng nói nhưng ngược lại bà Từ đau đáu nhìn cô, khuôn mặt bà hốc hác đi nhiều, đôi mắt cũng trũng sâu nhưng vẫn rất thương đau.

- Con nghĩ gì mà dám nói vậy hả Huyền Chi? Thế mà là hạnh phúc sao?

- Mẹ ...

- Nó sống với một người đàn ông ... con nghĩ xem nó ... sao tôi lại khổ như vậy cơ chứ??

Bà vừa khóc vừa lấy tay tự đấm vào ngực mình khiến cô hốt hoảng.

- Mẹ bình tĩnh đã. Mẹ đừng như vậy mà.

- Con nghĩ xem nó như vậy có phải là muốn cha mẹ chết sớm hay không? Nếu như tất cả mọi người cùng biết thì cha mẹ biết giấu mặt vào đâu?

Từng lời nói ra là sự tuyệt vọng cùng cực của một người mẹ luôn tự hào vì đứa con trai của mình.

Huyền Chi lúc này cũng rối bời không thôi, cô thương nó nhưng cũng thương cha mẹ. Cô giống như kẻ bị lạc chẳng biết tìm đâu lối ra.

- Mẹ. Con biết con là đứa bất hiếu nhưng xin mẹ hãy thương đứa con này. Con không cố ý biến mình thành người đồng tính nhưng con sinh ra đã vậy rồi, chẳng thể nào thay đổi được.

MingHao từ lúc nào đã bước vào phòng, cậu quỳ trước giường mẹ mà khẩn cầu. Cậu đã nghĩ rồi, nghĩ rất kĩ rồi. Kể từ lúc nghe thấy giọng anh vang lên trước cửa, cậu biết là mình chẳng thể nào buông đôi tay anh ra được nữa rồi. Cậu đã sai rồi, cậu không thể từ bỏ được.

- Mày ... mày ...

- Hạo, em mau ra ngoài đi.

Huyền Chi lo lắng rằng em sẽ bị trận đòn nữa nếu cha biết chuyện, cũng sợ rằng mẹ sẽ vì tức giận mà bệnh mất.

- Mẹ, con xin mẹ. Con thật lòng yêu anh ấy. Con không thể chia tay với Mẫn Khuê được.

Cậu dập đầu cầu xin trong nước mắt. Cậu biết cậu sai rồi, sai vì đã giấu diếm tính thướng với cha mẹ mình, sai vì ngay từ đầu đã tự quyết định buông tay anh rồi hối hận, cậu sai vì đã để cha mẹ cùng chị gái đau đớn về mình như vậy ... Tất thể cậu đều sai rồi ...

- Minh Hạo ơi Minh Hạo! Sao con lại ra đến nông nỗi này hả con? Sao con lại làm khổ cha khổ mẹ thế này hả con? Mẹ biết phải làm sao đây?

Cậu không dám nhìn mẹ, chỉ biết cúi đầu cầu xin bà tha thứ mà chấp nhận tình yêu của cậu. Cho dù có phải chịu thêm trăm ngàn trận đòn, cậu vẫn muốn tình yêu này được gia đình chúc phúc.

.

.

.

Ngồi trong phòng làm việc nhưng tâm trí anh chỉ hướng về MingHao. Anh lo lắng, bồn chồn. Tại sao cho đến giờ cậu vẫn chưa liên lạc với anh? MinGyu lo sợ về một cuộc tình đơn phương chỉ mình anh là người níu kéo.

Mẹ anh nói rằng gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh giải quyết, quá nôn nóng sẽ hỏng việc. Nhưng chỉ cần là việc liên quan đến cậu, anh lập tức trở thành một kẻ ngốc luôn nóng vội.

Bước đến bên cửa sổ ngắm nhìn thành phố đang được nhuộm vàng bởi ánh hoàng hôn, anh tự hỏi cậu giờ ra sao? Một ngày vì sao lại dài đằng đẵng như vậy? Chỉ bởi vì ở cạnh anh lúc này giờ không có cậu? MinGyu cũng chẳng thể trả lời được.

Chiếc điện thoại vẫn im lìm nằm trên bàn giờ lại vang vọng tiếng chuông như muốn đâm thủng cả trái tim của những người sắt đá nhất.

Lần đầu tiên trong đời tay anh run rẩy như vậy chỉ để cố gắng bắt máy.

- MingHao? MingHao?

'MinGyu'

Đúng rồi, chính là giọng nói này anh vẫn mơ hàng đêm, chính là giọng nói mà anh mong chờ.

- MingHao, anh rất nhớ em.

Bên kia đầu dây im lặng, chỉ vang lên tiếng nức nở khẽ khàng khiến anh luống cuống.

- Em sao vậy? Đừng khóc? Có chuyện gì phải không? Đừng khóc, có anh ở đây rồi.

Tiếng nức nở ngày càng rõ ràng hơn, nó xuyên qua màng nhĩ của anh, cuốn phăng nhưng sự tức tối suốt những tuần qua đi, cuốn luôn cả tâm trí anh. Giờ điều anh muốn làm nhất chỉ là ôm cậu vào lòng mà thôi.

-----------------------------

Huyền Chi lo lắng rằng mẹ cô có thể ngất nếu cứ tiếp tục khóc lóc như vậy nên đành dìu MingHao trở lại phòng, rồi khuyên răn đứa em nên từ từ đừng mất bình tĩnh mà hỏng chuyện.

Lại nhốt mình vào bốn bức tường, cậu tự thấy bản thân thật nhỏ bé và khốn khổ biết bao.

Cậu mãnh liệt muốn được nghe giọng nói anh, muốn được ôm anh, muốn được hôn anh, muốn được bảo bọc trong vòng tay của anh ...

Nhưng cậu cũng chẳng thể nào trốn ra ngoài được. Đúng như Huyền Chi nói, sai một li đi một dặm, nếu cậu tính toán sai dù chỉ một chi tiết thôi thì cánh cửa của hạnh phúc nhất định sẽ không bao giờ mở ra cho cậu thêm một lần nào nữa.

Nằm xuống giường cậu vô tình chạm phải chiếc hộp điện thoại ... chỉ là một cuộc gọi thôi mà đúng không? Sẽ không sao đúng không?

Đến khi cậu nhận thức được mọi thứ thì bàn tay đã nhấn nút gọi từ lúc nào.

'MingHao? MingHao?'

Là anh! Đúng là anh! Cậu chắc mình không nằm mơ đúng không?

- MinGyu ...

Môi cậu run rẩy gọi tên anh. Tại sao lại nhớ anh nhiều đến như vậy?

'MingHao, anh rất nhớ em'

Vì sao trong lòng cậu lai khó chịu thế này? Cậu chỉ muốn mở tung cánh cửa này ra để chạy đến bên anh ...

Cậu muốn nói rằng mình cũng nhớ anh nhưng vì sao lại chẳng thể cất lời. Trong suốt 3 năm qua mỗi ngày đi làm về anh đều nói cậu ấy nhưng cậu luôn coi nó là đương nhiên chưa từng quý trọng ... Còn giờ đây lại chẳng được nhìn thấy anh, chẳng được ở bên anh khiến cậu thấy mình thật ngu xuẩn.

MingHao không phải kẻ yếu đuối nhưng vì sao cậu lại bật khóc thế này?

'Em sao vậy? Đừng khóc? Có chuyện gì phải không? Đừng khóc, có anh ở đây rồi.'

Anh đừng vậy, đừng dịu dàng như vậy với em ...

Cậu muốn nói ra câu đó nhưng lại không được. Đáp lời anh chỉ là mấy tiếng nức nở ngắt quãng từ cậu.

'MingHao, em đừng khóc.'

Nhưng càng thế cậu càng khóc. Thực sự xa nhau mới giúp cậu nhận ra mình cần MinGyu nhiều đến thế nào. Vô tình bước vào đời nhau vậy mà rồi lại chẳng có cách nào để quay bước ra đi.

'Em đừng khóc nữa. Chờ anh'

Rồi anh cúp máy. Để cậu ngẩn ngơ lại với câu nói bỏ lửng.  Chờ anh? Tức là sao? Anh muốn làm gì? Có phải anh định đến đây?

Cậu thừa thông minh để hiểu nhưng ... lần đầu tiên trong đời cậu muốn ích kỉ. Chỉ duy nhất một lần này thôi ...

.

.

.

Bắt một chiếc taxi, anh giống như đang ngồi trên đống lửa, cứ nhấp nhổm mãi không thôi. Giao thông tồi tệ, những đoàn xe nối nhau ùn tắc thành đoàn dài và không có dấu hiệu thông suốt. Khốn kiếp, chỉ còn một chút nữa thôi, tại sao ông trời cứ thích trêu ngươi anh như vậy?

Trời lại mưa, những cơn mưa bụi cứ bay mãi, lơ lửng trong không khí cũng đủ làm ướt cả mặt đường và ướt cả những kẻ đang đi lại dưới cơn mưa ấy. Trong đó có cả MinGyu.

Mưa thấm vào chiếc áo vest anh đang mặc, thấm cả vào da – lạnh!

Nhưng anh không quan tâm, hay nói đúng ra tâm trí anh không còn chỗ để quan tâm những điều vụn vặt ấy nữa rồi.

Liệu người ngoài nhìn vào có tưởng anh bị điên không nhỉ? MinGyu tự thấy rằng từ ngày xa cậu, anh thực sự cũng bị điên thật mất rồi.

Ngôi nhà từ từ hiện ra trước mắt, hàng cây rẻ quạt vẫn xanh lá và rì rào trong mưa. Họ chỉ còn cách nhau vài mét thôi.

.

.

.

Hơn 45' trôi qua. Cậu không dám gọi lại cho anh nhưng bản thân cũng chẳng thể an yên được phút giây nào.

Cậu mở rèm cửa sổ, ánh sáng nhàn nhạt tràn vào trong căn phòng vốn dĩ chỉ toàn bóng tối. Nheo mắt lại nhìn những vệt nước li ti đọng ngoài khung cửa sổ, tâm trạng cậu tiếp tục rối bời.

Chiếc điện thoại cầm trong tay rung rồi lại rung, một lần nữa vừa vặn và hoàn hảo khiến cho trái tim cậu run rẩy từng hồi.

'MingHao, anh đến rồi'

Chỉ một câu nói nhưng giống như hàng loạt pháo bông đang nổ trong tâm trí cậu, trong tim cậu.

Bật tung cánh cửa sổ, một Xu MingHao người đầy vết thâm tím được giấu sau lớp quần áo mỏng manh, đôi chân trần dẫm xuống nền đất ướt.

Giờ thì cậu biết rồi. Hạnh phúc của cậu chính là anh!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip