Ngoại truyện: Sau tất cả (2)

Văn Toàn có một phát minh mới.

Nói phát minh cũng không đúng, là một nghiên cứu có kết quả mới.
Đó là cậu đã biết làm cách nào để cho Bùi Tiến Dũng có thể quay lại cuộc sống bình thường.

Người sói Bùi Tiến Dũng ấy.

Có điều, Toàn bảo, đây là một cuộc phẫu thuật rất chi là đau đớn, thừa sống thiếu chết, cũng không được tiêm thuốc mê. Giống như là phải cắt bỏ đi một bộ phận trên cơ thể vậy.

Bùi Tiến Dũng hơn ai hết muốn trở lại làm một người bình thường. Bởi cậu vốn là một người bình thường đến không thể bình thường hơn, cậu không muốn mình sống trong một cái vỏ bọc khác biệt, bị người xung quanh xem là một người dị biệt. Cuộc sống của một anh hùng hay là một quái vật, đều không hợp với cậu.

Thế nên, Bùi Tiến Dũng quyết định phẫu thuật.

Nhờ một mối quan hệ thân tín ở bệnh viện, Văn Toàn mượn được một phòng phẫu thuật vô trùng cùng với một số trang thiết bị hiện đại. Trước lúc vào phòng, Quế Ngọc Hải hỏi Nguyễn Văn Toàn, người trực tiếp thực hiện ca mổ này:

- Nắm được mấy phần.

Văn Toàn mặc đồ phẫu thuật, bình bình thản thản trả lời:

- Không chắc lắm, dù gì chuyên ngành của em cũng không phải là bác sĩ.

Cả bọn hít vào một ngụm khí lạnh.

Hà Đức Chinh hơn ai hết là người lo lắng nhất, cậu chạy vội ra phòng chăm sóc bệnh nhân, sốt sắng nói:

- Hay là đừng phẫu thuật nữa. Sẽ đau lắm đó.

Bùi Tiến Dũng cười xoà:

- Đàn ông con trai mà, ba thứ đau đớn này có xá gì. Cậu đừng lo lắng quá. Tôi tin tưởng ông Toàn.

Nhưng mà tôi không tin, tiếng lòng Đức Chinh gào thét.

- Nếu nhỡ phẫu thuật không thành công thì cậu cũng đừng lo quá. Cùng lắm thì làm người sói cả đời. Lúc cậu lên cơn thì tôi canh cho cậu. Cho dù cả thế giới này quay lưng lại với cậu, thì tôi sẽ là người duy nhất ủng hộ cậu. Đừng có tự tạo áp lực cho mình quá.

Dũng nghe vậy liền cười phá lên, xoa xoa mái tóc mềm mại của Đức Chinh:

- Tôi thấy cậu mới là người đang bị áp lực đấy. Thả lỏng đi nào...

Đang nói giữa chừng thì hộ lý gọi vào kêu Tiến Dũng chuẩn bị. Cậu "Vâng" một cái rồi lật đật đứng lên, trước đó còn thả lại bóng lưng cô độc cùng một câu nói:

- Đến tôi còn tự sợ bản thân mình nữa. Cho nên là nếu không đối mặt với chuyện này, tôi e là bản thân sẽ không thoát được mất. Còn nữa, cảm ơn cậu.

Hà Đức Chinh chợt có cảm giác, người kia vẫn luôn nói cười, che chở cho đồng đội nhưng chưa từng tin tưởng bất cứ ai. Đó có thể là do bóng ma tâm lý để lại từ hồi bị lừa hoá sói.

Chinh quyết tâm, nếu ca phẫu thuật này thành công, cậu sẽ lôi người ấy ra khỏi bóng tối, để người ấy có chỗ dựa, người ấy tin tưởng mình. Cậu không biết vì sao bản thân lại có suy nghĩ muốn khoá chặt người kia bên người. Tình cảm ấy lờ mờ dần muốn đạp khỏi lồng ngực mà xông ra ngoài, muốn che chở người nọ, yêu thương người nọ.

Quyết tâm là thế, nhưng khi bước vào phòng phẫu thuật, Bùi Tiến Dũng vẫn không thoát được sự căn thẳng. Lưng trần đối diện với đèn mổ, soi rõ từng cọng lông tơ đang dựng ngược của anh. Toàn bộ tay chân đều được khoá kĩ bởi những lớp xích. Mùi thuốc khử trùng gay gắt, cộng thêm tiếng dao đĩa kim loại va vào nhau.

Văn Toàn phải mất một hồi để trấn an anh, bảo anh thả lỏng ra. Nhưng đến khi sự lạnh lẽo cũng đau đớn mà dao mổ dần dần mang lại thì mọi sự an ủi đều vô ích.

Trước cơn đau xé gan xé thịt, Bùi Tiến Dũng miệng cắn chặt một đống vải, dịch tiết ra từ mắt và miệng, mồ hôi nhễ nhại, các thớ cơ gồng lên, hai bên thái dương từng đường gân tím ngắt hiện lên dưới lớp da. Lúc này, Dũng mới triệt để hối hận với quyết định của mình. Anh thật sự mong mình mau chết đi để chấm dứt cơn đau này. Tiếng kêu ư ử phát ra từ lớp khăn nghe mà xé lòng.

Văn Toàn khéo léo mổ một được từ đốt sống cổ thứ nhất đến giữa lưng, rồi đeo bao tay, trực tiếp thọc vào giữa xương và cơ, tìm kiếm trong đó một con nhộng đen xì lì nhớp nháp.

Văn Toàn thở ra một hơi.

Bùi Tiến Dũng ngất tự bao giờ, nhưng vì sợ cậu do đau đớn mà tỉnh lại, Toàn kêu trợ lý chụp cho Dũng một liều thuốc mê rồi mới bắt đầu khâu vết thương lại.

Cuộc phẫu thuật diễn ra nhanh hơn dự kiến, Văn Toàn bước ra khỏi phòng đầu tiên. Chẳng đợi người bên ngoài chụp lấy cậu hỏi thăm, cậu vội chạy đi xử lý con nhộng gớm ghiếc kia vì sợ lỡ sảy tay một cái con đó lại đi kí sinh vào người khác.

Sau một thời gian kiểm tra hết các chỉ số sức khoẻ, Bùi Tiến Dũng bất tỉnh nằm trên băng ca mới được đẩy ra đưa đến phòng hồi sức.

Vì mất quá nhiều sức cho cuộc phẫu thuật mà cả tuần liền sau đó, Tiến Dũng mới tỉnh dậy.
.
.
.
.
.

Lần này lại là câu chuyện của một Bùi Tiến Dũng khác.

Quế Ngọc Hải lờ mờ cảm thấy anh từ lúc ở vườn địa đàng trở về có chút khác lạ, bỗng nhiên trở nên... ờm, thân thiết hơn. Cũng không phải là anh em họ đó giờ xa cách hay gì, chỉ là đột nhiên, Quế Ngọc Hải cảm thấy người kia rất quen thuộc, một loại quen thuộc khó nói.

Quế Hải từng sống qua bao kiếp người, ý thức được tuổi thọ của mình ở kiếp này không phải thiên trường địa cửu như trước đây, rất ngắn ngủi. Có chuyện nhớ có chuyện quên, nhưng đại đa số đều sẽ có ấn tượng sâu sắc. Anh tự hỏi mình có phải đã từng gặp Tiến Dũng ở kiếp nào trước đây không.

Nghĩ mãi thì không ra, mà không ra sẽ ăn không ngon ngủ không yêu. Anh đem chuyện này vu vơ hỏi Trần Đình Trọng. Cậu mới bảo:

- Thật ra loài người bình thường vốn không có kiếp trước kiếp này đâu. Chỉ có thần tiên hạ phàm hay gì đó mới có thôi. Mà em cũng nghĩ anh Dũng nhà em vốn không phải người trần mắt thịt bình thường. Ảnh từng nắm chân mệnh thiên tử luôn cơ mà.

Quế Ngọc Hải cũng đoán có thể Tiến Dũng là người trời nên anh mới có cơ hội gặp Dũng trong các kiếp như vậy. Bây giờ thần thức phục hồi, chuyện đi mây về gió đối với anh không khó, thế là một hôm nọ hai anh em Quế Trọng dắt tay nhau xuống địa phủ một chuyến, hỏi về các kiếp cũng Dũng xem sao.

Hôm nay người trực bảng sinh mệnh điện tử vừa hay là Trọng Đại.

Trọng Đại nhắc đi nhắc lại với hai người kia là tuyệt đối không được để cho ai biết cậu tiết lộ chuyện nhân sinh, nếu không hai lỗ tai cậu sẽ bị hai người Mạnh Đức kia mỗi người xách lên một bên đến rụng thì thôi. Với một người giữ vai trò giữ bí mật thì Trọng Đại chưa từng làm tốt.

Chẳng biết trên màng hình sau đó hiển thị cái gì, mà Quế Ngọc Hải xem xong thì trầm ngâm, Đình Trọng thì lo lắng.

Quế Ngọc Hải dặn dò Đình Trọng đừng nói chuyện này cho ai biết, vì năm đó lúc Tiến Dũng rơi vào vòng luân hồi cũng chả vẻ vang gì cho cam. Anh sợ nhắc lại quá khứ, mọi người đếu sẽ không vui, nhất là những người mấy triệu tuổi kia. Ai biết chuyện năm xưa họ có còn để bụng không? Trong khi ai biết chuyện lúc đó đều xem anh là tội đồ.

Đình Trọng cũng tán thành với ý kiến đó.

Sau đó những ngày tiếp theo, hai người đều cư xử như bình thường, xem như buổi xuống địa phủ hôm đó chưa từng xảy ra.

.
.
.
.
.
------------------

Gần đây đi làm rồi nên bận sứt đầu mẻ trán nên không có thời gian ngồi xuống viết cho tử tế huhu. Mà có lẽ cái hẹn quà Tết với các cậu cũng phải dời lại. Chưa biết là khi nào mới hoàn thành nhưng sẽ cố!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip