Ngoại truyện: Sau tất cả (4)

Ba vùng đất Trời- Đất- Lòng đất thì vùng trời có một nơi gọi là Kỳ hoa tiên cảnh, là nơi ở của Thái tử tiên tộc.Ngọc hoàng thượng đế chỉ có duy nhất một đứa con trai này, từ nhỏ đã yêu chiều hết mực, ai ngờ đợi một ngày nó đủ lông đủ cánh đã chơi mình một vố lớn như vậy. Hết phân nửa thiên binh thần tướng đều bị diệt trong tay nó, còn phải lôi hai tộc Nhân - Ma vào chung. Thiếu tí nữa ngài chẳng biết phải ăn nói với người đời như thế nào. 

Nhưng mà dù gì Đoàn Văn Hậu vẫn là con trai duy nhất của ngài, là người thừa kế duy nhất, không thể cứ thế xử theo luật được. Chỉ đành cấm túc dài hạn hắn ở Kỳ hoa tiên cảnh, để hắn từ từ suy nghĩ lại. 

Nhưng ngài nào hay, thằng nhóc đó chẳng đời nào chịu an phận, từ nhỏ được chiều sinh ra kiêu ngạo, ngấm ngầm tìm cách lật đổ lão già một lần nữa. 

Bùi Tiến Dụng nhàn tản thả mồi câu bên hồ sen. Mấy ngày nay cậu không phải câu nhầm yêu tinh cá, cũng câu nhầm các vị hà bá trong hồ. Buồn bực tới mức bẻ cần câu, tự hỏi sao trong hồ này chẳng có lấy một con cá nào bình thường thế này.

Lại nhớ về nhiều ngày trước, lúc ở ngay cửa vườn địa đàng đang giằng co với Đoàn Văn Hậu thì bị quân của Ngọc Hoàng thượng đế đuổi đến định bắt Thái tử về, cái là Dụng cũng bị xách về theo luôn, sau đó vẫn cứ luôn ở trong Kỳ hoa cảnh này nhàm chán trôi qua mỗi ngày.

Bùi Tiến Dụng liếc mắt nhìn tên kia ở trong đình ghi ghi chép chép lớn tiếng hỏi: 

- Này. Khi nào thả tôi về nhân gian đây?

Đoàn Văn Hậu đang chăm chú nghiên cứu chiến thuật, lời của người kia xem như gió thoảng mây bay. 

Bùi Tiến Dụng hơi mất kiên nhẫn, đứng lên đạp qua những tán lá sen vừa to vừa rộng nổi lềnh phềnh trên mặt nước đến gần cái đình nhỏ.

- Này. Hỏi cậu đấy. Sao mà cả ngày chỉ có tư tưởng chống đối thôi vậy?

Đoàn Văn Hậu nghe giọng người kia cứ văng vẳng bên tai liền thấy bực mình ngẩng đầu lên:

- Đi ra khỏi Kỳ hoa cảnh này, hỏi mấy vị tiên gia khác đường tới thác Táng Tiên, nhảy xuống đó. Đường tới nhân gian đó, nhưng mà một cái xác sống còn một chút linh hồn như anh nhảy xuống có hồn bay phách tán để làm xác sống không thì tôi không biết. Đi đi, đi mau đi. Đừng có ở đây mà làm phiền bổn thái tử.

Bùi Tiến Dụng bực mình ngồi lên cạnh bàn, nhìn xuống mớ giấy lộn trên bàn, hỏi:

- Sao lúc nào cậu cũng có tư tưởng chống đối thế. Chẳng phải sớm muộn gì cái ngai vàng đó cũng thuộc về cậu sao, tội tình gì phải tranh đoạt.

- Ta biết chứ. Cái ngai vàng đó sớm muộn gì cũng thuộc về ta.- Rồi Văn Hậu nhìn thẳng vào mắt Tiến Dụng.- Nhưng ta không thích cái gì dễ dàng quá. Phải có cái gì đó tăng độ khó thì mới thú vị chứ.

Kết câu, Văn Hậu còn cười nhếch mép một cái rồi mới lại cắm mặt vào sách vở.

- Làm thần tiên cũng nhàm quá nhỉ?

- Thì nhàm mà. Con người sống chỉ có gần trăm năm đã nhàm đến vậy, làm thần tiên phải đến mấy chục ngàn năm, mấy vị ở vườn địa đàng kia thọ ngang trời đất còn nhàm hơn nữa cơ. Nếu ta không kiếm gì đó làm thì chắc là chán đến chết mất.

Bùi Tiến Dụng nhàm chán nhìn tên kia. Sau lại nghĩ ra cái gì đó, cười hắc hắc:

- Này, để ý thấy trong Kỳ hoa cảnh này không có một bóng nữ chủ nhân, có phải là cậu chưa có vợ không? Hình như cũng được nghìn tuổi rồi nhỉ, tới tuổi thành gia lập thất rồi nhỉ? Có phải là do chưa có vợ nên rảnh rỗi sinh nông nỗi không. Ây da, để bổn thiếu gia nói cậu nghe, cậu vẫn là nên đi lấy vợ, đi lấy vợ rồi sẽ có một người quấn lấy cậu không rời. Đảm bảo sẽ không nhàm chán đi gây chuyện nữa.

Đoàn Văn Hậu thấy kẻ kia bắt chước theo cách ăn nói của mình thì không thấy khó chịu, ngược lại có hứng đấu võ mồm với người ta.

- Anh rảnh quá nhỉ. Lấy ai? Thiên tiên đại mỹ nữ trên này không thiếu, nhưng ta không thích.

- Sao lại không thích?

- Hầy, tiên nữ ấy mà, một là hiền như nước, hai là dữ như quỷ. Không phải là hoa tiên thì cũng là chiến thần. Mà ta thì không thích cái gì quá như vậy. 

- Hay là cậu không thích phụ nữ?

-...?

Một thời gian dài sau đó, đại khái là khoảng vài trăm năm, Đoàn Văn Hậu đột nhiên không có hứng muốn làm điên đảo đất trời nữa mà nghiêm túc bế quan suy nghĩ về giới tính thật của mình. Thật dễ phân tâm, đúng là đầu óc trẻ con.

Mà Bùi Tiến Dụng với thể chất đặc biệt, đương nhiên có thừa thời gian ở bên cạnh bồi Thái tử điện hạ cho đến khi  người kia nghĩ ra xong vấn đề nan giải  này.

.

.

.

.

.

.

.

Lại nói đến việc cái sự thọ ngang trời đất của các vị thần tiên ở vườn địa đàng kia, Nguyễn Công Phượng từ lúc trở về liền trở nên kì lạ. Văn Thanh hay tìm đến quấn lấy anh, nhưng anh thì cứ tránh mặt miết, lại hay cùng Văn Toàn thì thầm to nhỏ gì đó. Khiến cậu cảnh sát ghen đỏ con mắt. 

Cậu cảnh sát sau vài lần nộp đơn xin thuyên chuyển công tác, từ bộ phận hình sự sang bộ phận của L.H.D, cuối cùng cũng được duyệt qua. Thế là từ cậu ấm tiền đồ sáng lạng chuyển sang bộ phận L.H.D có khả năng thăng tiến gần như bằng không này.

Điều đó càng làm Công Phượng thấy phiền lòng hơn, vì anh chưa sẵn sàng cho mối quan hệ mới, mà tình nhân nhỏ thì ngày ngày loanh quanh trước mắt.

Công Phượng đem chuyện này đi hỏi Đức Huy, người có cùng cảnh ngộ với mình, thì bị Đức Huy mắng một trận:

- Cậu hồi đó rất lười học đúng không, cái chuyện cơ bản này trong bộ luật của Thiên thần có đề cập tới. 

Công Phượng hoảng loạn nghĩ lại xem mình đã bỏ lỡ mất điều gì, bèn hỏi lại cho kĩ:

- Thật ra tôi không nhớ lắm chuyện trước đây đâu. Có mộ đợt ngủ một giấc liền mấy ngàn năm, tỉnh lại là đã không nhớ gì rồi.

- Cũng không có gì, nói chung cũng chỉ là đưa ra lựa chọn thôi. Một là từ bỏ đặc quyền sinh mệnh, hoàn toàn trở thành con người, rơi vào vạn kiếp luân hồi. Hoặc là cứ thế duy trì đặc quyền, nhưng khổ một cái mỗi kiếp đều phải đi tìm người kia, giống như ông Lâm với ông Hải đó. Mỗi kiếp đều phải đi tìm nhau. 

Đức Huy từ căn nhà gỗ trên sườn núi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, có thể thấy mấy tòa nhà chi chít bên dưới núi. Sau bếp có tiếng lọc cọc của ấm đun nước, một lát sau Tuấn Anh bưng lên một bàn trà bánh. Cậu cũng không nán lại dùng bữa cùng bọn họ mà lại ra sau nhà loay hoay làm gì đó.

Tuấn Anh vừa đi khuất, Công Phượng liền trêu:

- Thật là giống một cô vợ nhỏ.

Đức Huy cười nhếch mép, xem chừng là thỏa mãn lắm.

- Thế lựa chọn thế nào? Theo tôi thấy thì cứ giải quyết quách một lần một kiếp luôn đi, dây dưa như cặp kia thật mệt. Nếu chọn như vậy thì tôi sẽ giúp cậu.

Công Phượng suy nghĩ một lúc rất lâu mới quay lại hỏi Đức Huy:

- Thế còn cậu thế nào? 

- Chịu thôi. Sau vụ cháy rừng, cái "phôi" của tôi bị mất rồi, không cách nào tìm lại được. Muốn tạo một cái "phôi" mới cũng phải mất một khoảng thời gian dài, đành phải đi đường vòng. Phải để cậu ta đợi rồi.

- Vậy tranh thủ thời gian ở bên cậu ta. 

- Tôi phụ cậu ấy một kiếp này, sẽ trả lại cho cậu ấy nghìn kiếp khác. 

Công Phượng gật gù, xem như đã hiểu. 

- Vậy giúp tôi một chuyến. - Công Phượng hạ quyết tâm.

Chuyện mổ phôi rất đơn giản. Phôi là gốc của thiên thần, là đặc quyền mà Thượng đế ban cho mỗi thiên thần, nhưng nếu thiên thần muốn từ bỏ đặc quyền, ngài cũng không ép. Dù gì trên thiên đàng cũng thật sự có rất rất rất nhiều thiên thần. 

Có điều quá trình phải trải qua rất nhiều đau đớn, phôi của Công Phượng nằm ở cổ họng, phải rạch cổ họng ra để lấy phôi. Còn phôi của Đức Huy nằm ở gốc cây thành tinh kia. Hỏa hoạng xảy ra nên bị mất, rất khó tìm lại, nhưng mà phôi không đơn giản bị đốt là mất được. Muốn hủy phôi cần phải có sức mạnh đặc biệt. Phải là sức mạnh thuần túy của Thiên thần mới được, vậy nên Công Phượng mới cần Đức Huy giúp. 

Quá trình mổ phôi lẫn hủy phôi mất hết 7 ngày đêm mới hoàn thành xong, Công Phượng lại cần thêm một ít thời gian để khôi phục, chờ cho đến khi lông cánh rụng hết cả cũng là chuyện của một tháng sau.

Công Phượng cũng xem như là nhân sinh viên mãn, trải qua một đời dài như vậy, cuối cùng cũng có thể ở bên người thương, chầm chậm bên nhau đến cuối cuộc đời. 

Còn Đức Huy vẫn phải đợi đến khi hồi phục được phôi, đem ra mổ rồi hủy mới có thể chân chính ở bên Tuấn Anh. 

Một cuộc truy đuổi bất tận từ kiếp này sang kiếp khác, đến một lúc nào đó cũng nên kết thúc. Dù điểm dừng là ở hiện tại hay ở tương lai, thì cuộc sống vẫn cứ thế tiếp tục, mỗi người ở thiên chức của mình cứ cần mẫn mà làm việc. Đến cuối cùng, người có tình sẽ về với nhau.

                                                                                   - Hết-

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hết rồi hết rồi! Cuối cùng cũng hết rồi, vậy mà ngâm lâu vl ra! Huhu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip