Chương 181 đến chương 190

CHƯƠNG 181: GIAO DỊCH NHỎ.
Kiếm trên cao thần quang tỏa sáng, nó lửng ở đó làm cho mọi ánh mắt đều mãnh liệt nhìn vào:
"Thần Binh, đúng là Thần Binh" một tên lão tổ nào đó không giấu tham lam trong mắt nói ra.
Bồ Quang hai mắt cũng ngưng tụ, tinh thần lực tỏa ra khu động vào kiếm linh.
Một bên Lạc Kỳ bàn tay đưa ra, ngay lập tức tinh thần lực của Bồ Quang bị đánh tản ra. Một kích này khiến cho hắn bị thương không hề nhẹ, sợ hãi mà nhìn Lạc Kỳ. Hắn không ngờ cậu còn giấu sát chiêu bên trong kiếm linh như vậy.
Bởi vì vốn kiếm này là của Lạc Kỳ nên khi được cậu dẫn động nó liền hướng về tay cậu bay xuống.
"Để Thần Binh lại" đột nhiên một tiếng quát vang lên, một tên Chúa Tể Trung Kỳ không nhịn được đã muốn cướp lấy.
"Chết" nhưng khi hắn chưa tới thì một đạo kiếm khí mang theo vô tận âm hàn đã chém tới hắn.
"Thiên Cương Thuẫn. Á..." nhận ra kiếm khí bá đạo nên tên đó liền tế ra một pháp bảo hộ thân. Nhưng mà hắn không thể ngờ rằng chỉ với một đạo kiếm khí này đã chém đôi Thiên Cương Thuẫn, còn chém trúng tay hắn.
Bị một vét chém, không lâu sau cánh tay liền bị một luồng âm hàn khí tức hoành hành, đau đớn đến chết đi sống lại. Nhìn một tên Chúa Tể Trung Kỳ thống khổ la hét như vậy, những tên còn lại đều không dám manh động.
Đão mắt một vòng xung quanh, Dương Tiễn Lâm đã đi đến bên Lạc Kỳ.
"Tiểu Kỳ, đệ sao không chứ"
"Không sao" trả lời hắn xong, Lạc Kỳ nhìn vào thanh kiếm.
"Trường Thiên, cái tên này đã là quá khứ. Hôm nay ngươi gọi là Thâm Hải, Thâm Hải Kiếm của riêng Lạc Kỳ này"
Nghe Lạc Kỳ nói, trên thanh kiếm liền hiện ra hai chử "Thâm Hải".
Một thanh Thần Kiếm trong tay một tên Chúa Tể Sơ Kỳ khiến ai cũng bất ngờ, nhưng bọn chúng lại không dám ra tay cướp lấy. Thứ nhất một kiếm thị uy của Dương Tiễn Lâm còn đó, thứ hai nơi này là Kha Mã Học Viện, có Chúa Tể Hậu Kỳ tọa chấn, không phải là nơi ai cũng xâm phạm được.
Lúc này trong phòng Dương Tiễn Lâm đang nắm tay Lạc Kỳ, hắn nhìn cậu chìu mến, rất lâu sau mới lên tiếng.
"Sư phụ muốn ta đến một nơi, tranh đoạt một thứ. Ta sắp phải đi rồi"
"Huynh đi đâu?"
"Đi, ta đến Khấp Minh Cổ Tộc, sư phụ muốn ta giành lấy thứ vốn thuộc về bà ấy" Dương Tiễn Lâm nhìn cậu, trong ánh mắt nói lên sự không nở rời xa.
Như vậy, con đường hắn và cậu đang đi thật giống nhau, đây là duyên phận hay ý trời?
"Đệ cũng phải đi đến Hồn Tộc, hy vọng lần sau gặp lại, chúng ta đều có thứ mình muốn" Lạc Kỳ cười một cái trấn an Dương Tiễn Lâm.
"Được, ta và đệ sẽ cùng phấn đấu"
Sau hôm đó, cả Lạc Kỳ và Dương Tiễn Lâm đều biến mất khỏi Kha Mã Học Viện. Trước khi đi cậu có để lại cho Bồ Quang một tin, chắc chắn cậu sẽ thực hiện lời hứa nhưng không phải lúc này.
Hồn Tộc, Thập Lục Thành.
Kể từ lúc Lạc Kỳ trở về đều bế quan tu luyện, ngoài Hồng Thiên không có ai gặp được cậu.
"Phú Sát Lâm, điều tra như thế nào?"
Trong phòng riêng, Lạc Kỳ đang tu luyện thì bổng nhiên mở miệng nói. Phía sau cậu không từ Phú Sát Lâm đã xuất hiện từ lúc nào.
"Ta đã điều tra cẩn thận, kẻ gọi là Âm Thiếu Gia chính là Hồn Âm. Chắc ngươi có quen hắn vì hắn cũng từng tham gia Vạn Thế Chiến" Phú Sát Lâm đi đến trước mặt cậu ngồi xuống.
Thì ra là kẻ thù củ à, nếu không vì hắn cậu cũng không bị loại sớm như vậy.
"Năm xưa, thiên phú của Hồn Thiên Bảo được công nhận là đệ nhất thiên tài của Hồn Tộc, nhưng không biết vì sao hắn bị Hồn Âm đánh bại, thực hiện lời hứa mãi mãi không bước chân vào Chủ Thành nữa"
Khuất tất này không đơn giản, Lạc Kỳ nhớ lại ngày đó khi cậu khống chế Hồn Thiên Bảo, trong ký ức của hắn có một nơi đã bị khóa lại, dù làm mọi cách cậu cũng không vào được.
Lúc đó cậu cứ nghĩ do cha hắn làm, nhưng bây giờ nghĩ lại, chắc chắn là Hồn Thiên Bảo không muốn lộ nó ra bên ngoài nên tự làm lấy. Với thực lực của hắn thì không hề khó.
"Còn về cha hắn Đệ Tam Thành Chủ Hồn Triển Bằng bây giờ đang ở Cực Viêm Động trị thương"
Cực Viêm Động? Vậy thương thế của hắn do hàn băng hoặc đại loại như vậy gây ra sao?
"Đi, đến Cực Viêm Động"
Trong màn đêm, Phú Sát Lâm xét rách không gian để Lạc Kỳ đi vào.
Một thời gian sau, tại một nơi cực kỳ nóng bức, nó nóng đến độ mấy người Lạc Kỳ đều không muốn vào trong.
"Nơi quỷ quái này kinh khủng như vậy, sao tên đó có thể ở đây thời gian dài vậy chứ" một Chúa Tể Trung Kỳ của Liên Huy Tộc càu nhàu. Bây giờ trong cơ thể bọn họ có dòng máu của Mặc Liên nên cực kỳ ghét những nơi khô nóng như vậy.
"Được rồi, các ngươi ở đây đi, ta vào một mình cũng được" Lạc Kỳ không ép bọn họ vào nơi mà họ không thích.
"Để ta đi cùng ngươi" chỉ có Phú Sát Lâm muốn theo cậu. Có thể ép bản thân thích nghi với mọi hoàn cảnh, như vậy mới làm được đại sự.
Bên trong động, mõi bước đi đối với Lạc Kỳ là một cực hình. Đi sâu một chút cậu thấy có một người đàn ông đang ngồi đó, khi cậu đến ông ta cũng mở mắt ra.
Từ làn da ông ta Lạc Kỳ dám khẳng định ông ta đã bị Âm Minh gây thuơng tích. Khá giống với những gì cậu dự đoán.
"Các ngươi là ai?" người này cũng là Hồn Triển Bằng lên tiếng.
"Thâph Lục Thành - Lạc Kỳ xin chào Đệ Tam Thành Chủ"
Nghe vậy, Hồn Triển Bằng càng đề phòng. Chuyện ông ta ở đây chỉ có Hồn Thiên Bảo và vài thân tính biết, nếu người của Thập Lục Thành cũng biết, như vậy phải chăng đã có chuyện gì xảy ra.
"Ngươi tìm ta có chuyện gì? Nhưng ông ta có ra vẻ không có gì hỏi.
Không vòng vo, Lạc Kỳ đi thẳng vào vấn đề chính:
"Ta đến đây là cùng ngươi thực hiện một cuộc giao dịch nhỏ"
"Giao dịch. Ta không có gì để giao dịch với ngươi hết. Đi đi đừng làm phiền ta" Hồn Triển Bằng không vui nói.
"Cuộc giao dịch này có liên quan đến tính mạng ngươi, nếu ngươi không muốn thì thôi"
Thấy Lạc Kỳ quay lưng đi, ông ta liền kêu lại.
"Khoan, là giao dịch gì"

CHƯƠNG 182: ĐỐI CHIẾN HỒN ÂM
Hồn Triển Bằng đã chịu bao khổ ải cũng vì được sống, nay nghe có cơ hội sống tiếp thì dù là một tia nhỏ nhoi, ông ta cũng nắm lấy.
"Là giao dịch gì, nói ta nghe thử"
"Nghe thử? Vốn ta có ý hợp tác nhưng bây giờ ta không muốn nữa" Lạc Kỳ không quay đầu chỉ bỏ lại một câu rồi đi tiếp.
"Khoan đã, đừng đi, khụ khụ" Hồn Triển Bằng nóng lòng đứng lên, đi được vài bước thì ói ra một ngụm máu.
Nhìn cảnh này trong lòng Lạc Kỳ lại có chút vui vẻ, ông ta bị thương càng nặng thì càng dể thành công.
"Đường đường là một Thành Chủ, nay phải rơi vào cảnh này thật đáng tiếc a" Lạc Kỳ giả mèo khóc chuột. Nhưng Hồn Triển Bằng đâu quan tâm cậu nói gì, ông ta chỉ cố gượng dậy.
"Ngươi muốn như thế nào mới chịu"
"Theo ngươi, giữa mạng sống và lòng tự cao cái nào quan trọng hơn?" Lạc Kỳ từ trên nhìn xuống hỏi.
Suy nghĩ một chút, Hồn Triển Bằng trả lời:
"Mạng sống" chỉ có khi sống ta mới giành lại tất cả, trả được mối thù này.
Nhận được một câu trả lời ưng ý, Lạc Kỳ khá vui vẻ:
"Ta có thể cứu ngươi, nhưng ngươi phải nghe lệnh ta"
"Ngươi tìm được đến đây, chắc chắn đã điều tra rỏ ràng về ta, muốn một Thành Chủ như ta nghe lệnh ngươi, ngươi yêu cầu quá cao rồi đấy" Hồn Triển Bằng hừ lạnh.
Trên cao Lạc Kỳ nhìn hắn không hề vừa mắt:
"Ngươi nghĩ bây giờ mình là ai? Một phế nhân không hơn không kém. Cho dù là ngươi trước đây, cũng chỉ là một tên Chúa Tể Trung Kỳ, trong mắt ta ngươi cũng không hơn là bao. Nếu không phải ngươi là Đệ Tam Thành Chủ, thì ta chẳng thèm nhìn ngươi chết hay sống"
"Rốt cuộc, ngươi muốn làm gì?"
"Đơn giản, ngươi nghe lệnh ta, giúp ta làm việc thế thôi" Lạc Kỳ cười nhẹ nhìn hắn.
"Ta sẽ không phản bội Hồn Tộc" hắn lại ra yêu cầu.
"Không, ta sẽ không bắt ngươi phản bội Hồn Tộc. Ta chỉ muốn..." cậu ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt hắn "leo lên vị trí Tộc Trưởng mà thôi"
Nghe câu này phản ứng đầu tiên của Hồn Triển Bằng là sợ hãi, sau đó là chăm chú nhìn cậu.
"Lá gan ngươi rất lớn, dám mơ cả Hồn Tộc, nếu chuyện này lộ ra thì dù ngươi có trăm cái mạng cũng không đủ chết"
"Ta không cần ngươi dạy, quyết định nhanh lên, ta không rãnh ở đây phí lời với ngươi. Nên nhớ Minh Âm Sát Khí trong cơ thể ngươi rất nặng, thời gian tới dù là Cực Viêm Động cũng không áp chế nổi"
Đúng vậy, những năm nay Minh Âm trong cơ thể Hồn Triển Bằng ngày càng nặng đã khó áp chế. Nếu đi sâu hơn, Minh Âm chưa ép chế được thì ông đã bị thiêu chết rồi.
Hồn Tộc tuy Linh Hồn mạnh mẻ nhưng đổi lại thân thể yếu hơn nhiều so với đồng cấp. Chính vì vậy tên đó mới ám toán ông ra như vậy.
"Trước cũng chết, sau cũng chết ta đồng ý với ngươi. " Hồn Triển Bằng cắn răng chấp nhận.
Tiếp sau đó, Lạc Kỳ không ở lại đây lâu, cậu chỉ đơn giản hỏi một số chuyện, bàn giao vài câu rồi đi tới Chủ Thành.
Không ngờ mối quan hệ của Hồn Âm và Hồn Thiên Bảo lại như vậy, nếu như hắn đã hy sinh cho Hồn Âm như vậy mà trong lần tranh đoạt Hồn Tử Lạc Kỳ đánh bại Hồn Âm, không biết Hồn Thiên Bảo sẽ có cảm nhận như thế nào.
Còn về Hồn Triển Bằng, không ngờ lại bị Khấp Minh Tộc đã thương, về vấn đề này Lạc Kỳ đã cho Dương Tiễn Lâm hay, cũng muốn hắn giúp cậu điều tra và giúp Hồn Triển Bằng áp chế thương thế.
Nếu vết thương do Minh Âm gây ra thì Lạc Kỳ tin Dương Tiễn Lâm sẽ có cách.
Chỉ còn vài năm nữa là tranh đoạt Hồn Tử, bây giờ Chủ Thành rất nhộn nhịp, khắp nơi đều quy tụ về đây.
Giữa quảng trường lớn đã có một tấm bảng lớn được dựng lên gồm hai mươi ô và lúc này đã có mười 12 ô được lấp đầy bằng hình ảnh và thông tin sơ lượt. Đây chính là những người sẽ được tham gia tranh đoạt Hồn Tử sắp tới.
Một năm sau, bốn vị trí đầu trên tấm bảng đã xuất hiện hình của bốn người, trong đó có hình của Hồn Âm đứng đầu.
Thời gian sau có thêm hai Thành nữa đã chọn xong ứng viên, gần đến thời gian thi đấu thì hình của Hồn Thiên Bảo mới xuất hiện.
Cuối cùng vào thời khắc Hồng Thiên vào thành hình ảnh Lạc Kỳ mới hiện ra. Đối với tất cả Lạc Kỳ là một cái tên vô cùng xa lạ, so với những ứng viên khác ai cũng có danh tiếng ở Hồn Tộc thì cậu hoàn toàn không. Cậu chỉ biết đến là đệ tử Hồng Thiên và chỉ có vậy.
Khi lôi đài mở ra, một thân y phục tím của Lạc Kỳ đã rơi vào mắt Hồn Thiên Bảo.
"Ta không ngờ lại gặp ngươi ở đây" hắn nhìn Lạc Kỳ không vui, không buồn nói.
"Ta đã nói chúng ta rất sớm sẽ gặp lại" Lạc Kỳ nhếc môi cười.
"Hồn Tử chỉ có một, người đó chắc chắn không phải là ngươi" Hồn Thiên Bảo rất chắc chắn nói.
Nghe vậy, Lạc Kỳ tiếu dung nhìn hắn:
"Ta chắc chắn Hồn Tử sẽ không thể là Hồn Âm, ngươi tin không?"
Lúc này khuôn mặt của Hồn Thiên Bảo đã trầm xuống, sát khí nổi lên. Thấy vậy, Lạc Kỳ khanh khách cười, đi tới:
"Ta đã nói ngươi phải trả giá cho cái tát lần đó, con người của ta mang thù rất dai"
Hai mươi người, Chủ Thành chiếm bốn còn lại là 16 Thành khác. Tranh đoạt rất đơn giản, mõi vòng sẽ chọn ra những cặp đấu, đến khi còn năm người sẽ dùng phương pháp quần chiến.
Không biết có phải định mệnh hay không mà đối thủ đầu tiên của Lạc Kỳ lại chính là Hồn Âm.
Hồn Âm là người có cơ hội nhiều nhất đoạt lấy Hồn Tử, hắn không chỉ thiên phú cao mà gia cảnh cũng hết sức kinh người.
Đối với những người khác Lạc Kỳ chỉ là đá kê chân cho Hồn Âm, riêng Hồn Âm bây giờ lại không nghĩ vậy.
"Lạc Kỳ, ngay từ đầu đáng lẻ ta phải đoán ra ngươi. Ngày đó không phân thắng bại nhưng hôm nay ta sẽ cho ngươi biết ta và ngươi không bao giờ cùng đẳng cấp"
Từ lúc Vạn Thế Chiến bị Lạc Kỳ giữ chân, đường đường là thiên tài của Hồn Tộc lại không đánh bại một kẻ vô danh cũng dùng Hồn Thuật. Đây đối với Hồn Âm là một chuyện cực kỳ nhục nhã.
"Ngươi tự tin vậy sao? Đúng vậy, ta sao bẳng ngươi, nói về đẳng cấp lợi dụng tình cảm để ép người khác từ bỏ tiền đồ của mình, ta còn phải kẻu ngươi là sư phụ đấy" Lạc Kỳ nói truyện không nhỏ, ở đây đa phần là cao thủ nên đều nghe thấy. Bọn hắn nhìn Lạc Kỳ rồi nhìn Hồn Âm bắt đầu sôi nổi thảo luận.
"Ngươi muốn chết" đây là bí mật lớn nhất của Hồn Âm, nếu Lạc Kỳ đã dám nói ra thì cậu phải chết.
Ngay lập tức, linh hồn của Hồn Âm tỏa ra, mười hai cổ Khôi Lỗi lập tức xuất hiện bày ra một Chiến Trận.
"Haha, Chiến Trận, ta cũng có" theo phất tay của Lạc Kỳ trùng trùng lớp lớp Thủy Nhân xuất hiện.
"Đây là một loại Hôn Thuật mới sao?" có người kêu lên, mê mẫn nhìn Thủy Nhân.

CHƯƠNG 183: ÁP CHẾ.
Đối với Hồn Tộc không có gì hấp dẫn hơn Tân Hồn Thuật, nếu sư Hồn Âm dùng linh hồn khống chế Khôi Lỗi là Hồn Thuật cao cấp của Hồn Tộc thì Mặc Thủy Ký Sinh của Lạc Kỳ chính là đỉnh cấp Hồn Thuật.
Hơn nữa xét về tất cả mọi thứ Khôi Lỗi không thể bằng Thủy Nhân được, cũng vì vậy chẳng bao lâu tất cả Khôi Lỗi của Hồn Âm đều bị đánh nổ hết.
Lúc này giữa vòng vây của Thủy Nhân, Hồn Âm tức giận tỏa ra tinh thần lực của mình nhằm muốn chiếm sự khống chế chúng từ tay Lạc Kỳ.
Nhận ra điều này, Lạc Kỳ liền lấy Thủy Nhân làm gốc bố trí ra một Thủy Sát Trận, vừa ngăn cản tinh thần lực của Hồn Âm, vừa giết tới hắn.
"Hồn Vụ Thôn Phệ" Hồn Âm sao có thể để mình bị thua dể dàng như vậy, sát chiêu thứ hai liền tung ra.
Giữa mênh mông hư không, Hồn Âm dùng Hồn Thuật tạo ra một mãnh tử vong hắc vụ, Thủy Nhân ở gần đó đều bị hút vào trong.
Thấy vậy, Lạc Kỳ liền nhanh chóng thu hết Thủy Nhân lại.
"Nhất Thủy Bình Nguyên" giữa mi tâm của Lạc Kỳ một giọt nước hiện ra, đánh thẳng vào giữa Hắc Vụ.
Như một giọt rơi vào hư không nhanh chóng bị nuốt chửng, Hồn Âm cũng không dám kinh thường mà tiếp tục xuất thủ.
"Hồn Quỷ ra" theo tiếng quát của hắn, giữa Hắc Vụ là một con Thủy Quỷ đi ra. Điều đáng sợ của Hồn Vụ Thôn Phệ là hấp thu hết những vật "sống" xung quanh, từ đó tạo ra một con Quỷ mới dựa theo những vật ban đầu.
Con Thủy Quỷ vừa xuất hiện, bên trong Hắc Vụ một đóa Mặc Thủy liền nở ra và nổ tung, khiến cho Hắc Vụ ngay lập tức bị hủy.
Nhận trùng kích lớn, Hồn Âm lui về sau vài bước, khóe miệng chảy ra một tia máu.
Nhưng đó chỉ là bắt đầu, cái tiếp theo mới khiến hắn kinh ngạc. Tay Lạc Kỳ kết ấn Tịch Hồn Thủ, nhanh chóng tiến về phía Thủy Quỷ.
"Ầm..." một chưởng đánh vào đầu Thủy Quỷ, không bao lâu Hồn Âm liền cảm nhận được mình mất đi khống chế đối với Thủy Quỷ.
Trên cao các vị Lão Tổ của Hồn Tộc đều nhận ra Hồn Âm đang rơi vào thế hạ phong. Có một vị nhìn Tịch Hồn Thủ nhíu mày:
"Có phần giống Tịch Hồn Thủ, nhưng mạnh hơn rất nhiều"
Tịch Hồn Thủ cũng không phải đỉnh cấp Hồn Thuật, nhưng qua Lạc Kỳ điều chỉnh lại đã vượt qua cấp độ ban đầu.
Hai lần Lạc Kỳ đều dùng Tân Hồn Thuật, đối với Hồn Tộc đây là một điều đại sự. Một Tân Hồn Thuật có tầm quan trọng rất lớn, có thể đó là tiền đồ của cả tộc.
Hai lần bại bởi Lạc Kỳ, với tính háo thắng như Hồn Âm sao có thể chịu được.
"Đế Hồn Quyết - Vạn Hồn Quy Phục" Hồn Âm càng mất bình tỉnh, cử động càng điên cuồng.
"Hồn Cao Miên, ngươi dám truyền Đế Hồn Quyết cho Hồn Âm. Đây là không coi Tộc Quy ra gì?" một vị Chúa Tể Hậu Kỳ tức giận quát lớn. Ngồi giữa, sắc mặt Tộc Trưởng cũng bắt đầu trầm xuống.
Hồn Cao Miên, cũng chính là gia gia của Hồn Âm lúc này cũng chửi thầm trong lòng. Đế Hồn Quyết chỉ có những người thiên phú xuất chúng của Hồn Tộc, được Tộc Trưởng và tứ đại Lão Tổ đồng ý mới được phép tu luyện. Nay Hồn Cao Miên lén truyền cho Hồn Âm là đại tội a. Hắn cũng không nghĩ Hồn Âm lại bị bức đến phải dùng Đế Hồn Quyết, bây giờ hắn chỉ hy vọng Hồn Âm giành được ngôi vị Hồn Tử thì mới thoát tội được.
Đế Hồn Quyết vừa ra, một lực lượng chí tôn đã đánh úp vào linh hồn của Lạc Kỳ. Nó muốn bức linh hồn của cậu rời đi thể xác.
Đế Hồn Quyết này thật bá đạo, nhưng thứ này Tịch Hồn Thủ của cậu cũng làm được.
Lấy thân làm trung tâm, linh hồn của Lạc Kỳ ba động mãnh liệt, hai tay cậu kết ấn bốc lên từng luồng khói trắng. Ngay lập tức Đế Hồn Quyết liền bị Lạc Kỳ ngăn cản ra bênh ngoài.
"Trấn áp cho ta" Lạc Kỳ hét lớn một tiếng, Hồn Âm liền bị cậu đánh lùi ra.
Nhưng hắn không bỏ cuộc, hai mắt hắn hóa thành vô trừng, khán giả xung quanh khán đài đều bị hắn bắt lấy linh hồn.
"Khốn khiếp, Hồn Âm điên rồi" một vị Lão Tổ đập ghế đứng lên, Hồn Cao Miên thì mồ hôi chảy ròng ròng.
Nhưng Tộc Trưởng đã phất tay bảo hắn im lặng mà nhìn về lôi đài.
Dùng Vạn Hồn của đồng tộc làm vũ khí tấn công là một việc rất ác độc, không ai chấp nhận được. Tuy vậy, ông nhận thấy sự bình tĩnh trên gương mặt Lạc Kỳ.
Khi Vạn Hồn đánh tới, khóe môi Lạc Kỳ nhếc lên, thân thể cậu bay lên, hai bàn tay khép lại, Vạn Hồn đều ngưng lại.
Một ngón tay Lạc Kỳ chỉ ra, Vạn Hồn liền quay ngược giết về phía Hồn Âm.
"A..." bị Vạn Hồn cắn trả khiến Hồn Âm đau đớn đến chết đi sống lại.
Lạc Kỳ không hề nương tay, cậu quyết lấy mạng Hồn Âm, nhưng lúc này đột nhiên Hồn Thiên Bảo đã bay lên lôi đại lấy sức một người ngăn cản Vạn Hồn.
"Ầm..." Hồn Thiên Bảo đánh ra một trưởng giết chết rất nhiều linh hồn, ngay lập tức thân xác của những người đó liền gục xuống, bọn họ đã chết.
Thấy vậy, Lạc Kỳ khống chế số linh hồn còn lại trả về nguyên chủ.
Bên trên, các Lão Tổ đều có những suy nghĩ khác nhau, riêng Tộc Trưởng nhìn cậu lại khẻ cười.
Chiêu thu lấy nhân tâm này của Lạc Kỳ dùng rất đúng lúc, chỉ với cái này cậu đã hơn Hồn Âm và Hồn Thiên Bảo.
Nếu đã không giết được Hồn Âm thì Lạc Kỳ cũng phải khiến hắn vạn kiếp bất phục.
"Hồn Thiên Bảo ngươi lại giúp hắn. Ngày xưa Hồn Âm lấy tình cảm ngươi cho hắn, bắt ngươi trở thành vật hy sinh để hắn được vạn người trú mục, nay ngươi lại giúp hắn"
Nghe câu này, vốn mọi người đều đang câm ghét Hồn Âm liền được thời cơ chửi rủa. Riêng Hồn Thiên Bảo hắn biết Lạc Kỳ đang muốn làm gì, cậu đã nói khiến hắn phải trả giá, đúng cái giá hắn phải trả là đây.
Lạc Kỳ bắt Hồn Âm thân bại danh liệt, cũng như đạp đổ hết mọi hy sinh của hắn mà cho Hồn Âm. Sự trả thù này còn đáng sợ hơn là giết chết Hồn Âm, vì Hồn Âm là người quan tâm danh vọng còn hơn cả cái chết.
"Lạc Kỳ, ngươi im miệng cho ta" Hồn Thiên Bảo ôm Hồn Âm mà quát lớn.
Lúc này Lạc Kỳ không nhìn Hồn Thiên Bảo mà nhìn qua Hồn Âm tắc lưởi, nói:
"Hồn Âm ơi Hồn Âm, cái danh đệ nhất thiên tài Hồn Tộc của ngươi cũng là được Hồn Thiên Bảo bố thí, nay ngươi lại để hắn ôm ngươi trong lòng mà bảo vệ. Với da mặt dày này, nếu ngươi nhận hạng hai thì không ai dám giành hạng nhất a"
Từng chử của Lạc Kỳ như đâm thẳng vào đại não của Hồn Âm, hắn điên cuồng đẩy Hồn Thiên Bảo ra, loạng choạng tấn công về phía Lạc Kỳ.
"Ta là đệ nhất thiên tài, ta mãi là đệ nhất thiên tài"

CHƯƠNG 184: BẠI HỒN THIÊN BẢO.
Hồn Âm điên cuồng đánh tới nhưng chỉ là dùng lực cơ thể bình thường không hề có chiêu thức hay Hồn Thuât.
"Ầm..." một cước đá ra, Lạc Kỳ đá bay Hồn Âm.
Cũng nhanh chân đở kịp, Hồn Thiên Bảo ôm Hồn Âm trong lòng, câm tức nhìn Lạc Kỳ.
"Lạc Kỳ ngươi quá đáng"
"Hắn không nhận thua, ta chưa giết hắn đã là nhân từ rồi. Còn ngươi tự ý lên lôi đà phá rối cuộc chiến, ngươi chịu tội gì đây" Lạc Kỳ phất tay nói lớn cho tất cả đều nghe.
Nhận ra Lạc Kỳ đang dùng mưu kế, Hồn Thiên Bảo ngay lập tức nói lớn:
"Tộc Trưởng, ta muốn khiêu chiến hắn"
Theo quy định hắn không thể làm như vậy, nhưng nếu không làm vậy thì Hồn Âm sẽ chết trên lôi đài mất.
"Hồn Thiên Bảo, lui xuống, trước mặt Tộc Trưởng và bao nhiêu vị Lão Tổ, không phải chổ cho con làm xằng làm bậy" đột nhiên một trận cuồng phong kéo tới, Hồn Triển Bẳng xuất hiện.
Từ dáng vẻ có lẻ thương thế của hắn đã được áp chế, nhưng nếu không có lệnh của Lạc Kỳ thì hắn đừng mơ trị hết.
"Cha, Âm nhi đã trở nên điên dại, con không thể bỏ mật đệ ấy" Hồn Thiên Bảo vẫn ôm khư khư Hồn Âm miệng đang lãm nhãm câu: "ta mới là đệ nhất thiên tài".
"Ngu ngốc, một kẻ đốn mạt như Hồn Âm không xứng với tình yêu của con, nghe lời cha buông hắn ra, xuống đây đửng cản trở Lạc Kỳ" Hồn Triển Bằng chỉ biết khuyên can, nhưng lúc này Hồn Thiên Bảo sao nghe chứ. Hắn càng ôm Hồn Âm chặc hơn.
"Tộc Trưởng đại nhân, mong người chấp thuận"
Tộc Trưởng nhíu mày nhìn Lạc Kỳ một chút, sau đó mở miệng nói:
"Lạc Kỳ mới đánh xong một trận, không thích hợp chiến tiếp" ngừng một chút ông ta nói tiếp:
"Nhưng nếu hắn chấp nhận ta cũng không có ý kiến"
Ông cũng muốn xem, đến cuối cùng Lạc Kỳ mạnh đến đâu, hơn nữa Hồn Thiên Bảo cũng không phải người thường.
Đến đây Lạc Kỳ cũng đoán ra ý ông ta, nếu muốn đạt được nhiều thứ hơn nữa thì đây là thời khắc cậu cần chứng minh giá trị của mình.
"Ta chấp nhận"
Lạc Kỳ đồng ý chiến tiếp khiến cho mọi người rất kinh ngạc, liệu cậu có đủ sức chiến thắng một Hồn Thiên Bảo đang rất muốn trả thù cho Hồn Âm không.
Đưa Hồn Âm xuống lôi đài, ngay lập tức Hồn Thiên Bảo đã ra chiêu đánh tới Lạc Kỳ.
Hồn Lực vận chuyển, hắn mượn linh hồn câu thông với pháp tắc hòa vào cơ thể, lấy cơ thể làm bồn chứa tăng thêm sức mạnh. Chỉ với thủ đoạn này, trong đám ứng viên Hồn Tử tại đây chắc chắn không ai sánh bằng.
Lần này Lạc Kỳ không dùng Tịch Hồn Thủ nữa, kiếm đã xuất hiện trong tay cậu, không phải Thâm Hải Kiếm mà chỉ là Hồn Kiếm như thường lệ.
Chém ra một kiếm vạn liên lây động trời đất, ngập trong biển Mặc Liên Lạc Kỳ lúc ẩn, lúc hiện đánh tới.
Nhìn như những đóa Mặc Liên chỉ đơn thuần là chiêu thức, nhưng Hồn Thiên Bảo lại nhận ra nó đã kết thành một loại trận pháp, khiến cho hắn càng đề phòng.
Nhưng Hồn Thiên Bảo không dể đối phó, pháp tắc trong cơ thể hắn tràn ra, những đóa Mặc Liên xung quanh đều bị đánh nổ. Hơn nữa, mõi một kiếm của Lạc Kỳ đánh ra đều bị hắn ngăn được, như vậy có thể nhận ra linh hồn của hắn rất cường đại.
"Hồn Ấn, kết" trong một lần đánh tới, Hồn Thiên Bảo đã lợi dụng khi Lạc Kỳ không lui kịp mà đánh một Hồn Ấn vào người cậu.
"Bùm..." nhưng thật may chỉ là một đạo phân thân của Lạc Kỳ.
Đạp một chân tạo thành biển cả, từng luồng nước hóa kiếm đánh tới, Lạc Kỳ theo đó lây động thân người biến ra sau lưng Hồn Thiên Bảo.
"Trảm Hồn" chiêu này Lạc Kỳ dùng để đánh thẳng vào linh hồn địch thủ.
"Hồn Giáp" nhưng đột nhiên quanh người của Hồn Thiên Bảo đã xuất hiện một pháp bảo bảo vệ hắn.
"Pháp Tắc Hóa Hình, Hồn Hỏa" pháp tắc câu thông, trong tay Hồn Thiên Bảo một ngọn lửa như vô hình đã hiện ra.
Hồn Hỏa rất đáng sợ, nó có thể thiêu cháy tất cả linh hồn của vạn vật.
Hồn Thiên Bảo nhận ra trong mõi đóa Mặc Liên đều chứa một tia tinh thần lực của Lạc Kỳ, nên việc đầu tiên là hắn thiêu cháy tất cả Mặc Liên, khiến Lạc Kỳ phải chịu tổn thương.
"Pháp Tắc Hóa Hình - Kiếm Hồn" không còn Mặc Liên, bây giờ trên lôi đài là cuộc đối mặt giữa Hồn Thiên Bảo và Lạc Kỳ.
Kiếm Hồn phụ thể, Lạc Kỳ trực diện đánh tới. Lần này cậu không hề du đấu, trong mõi chiêu kiếm đều ẩn chứa Thủy pháp tắc cực mạnh mẻ.
"Hồn Hỏa bùng cháy lên đi" từ một ngọn lửa nhỏ, bây giờ Hồn Hỏa đã trở thành một cự nhân hỏa diểm cực lớn.
Lúc này Tộc Trưởng đã phải ra lệnh mở đại trận bảo vệ những người bên dưới, nếu không linh hồn của bọn họ sẽ bị thiêu cháy mất.
"Pháp Tắc Hóa Hình - Mặc Liên hiện thế" cùng một lúc thấy Lạc Kỳ xuất ra hai đại Pháp Tắc Hóa Hình khiến cho tất cả đều không dám tin mà đứng lên. Chuyện này thật sự rất khó tin a, nếu không phải chính mắt thấy thì có đánh chết bọn họ cũng không tin một người có thể xuất ra hai loại Pháp Tắc Hóa Hình.
Mặc Liên xuất hiện liền bao phủ lấy Hỏa Nhân. Mặc Thủy và Hồn Hỏa hai loại đỉnh cấp trái ngược nhau, cuộc chiến này rất khó đoán.
Xuất ra Pháp Tắc Mặc Liên chỉ để giam giữ Hỏa Nhân, việc chính của Lạc Kỳ là dùng kiếm đánh bại Hồn Thiên Bảo.
Kiếm Hồn tăng phúc, chiêu thức ảo diệu, cộng thêm việc Hồn Thiên Bảo không thể dùng Hồn Hỏa, khiến cho hắn liên tục bại lui.
"Từ lúc ngươi quyết định rời khỏi Chủ Thành cũng là lúc ngươi chấp nhận lạc hậu rồi" một kiếm không nhân nhượng chém vở Hồn Giáp, để lại trên cơ thể Hồn Thiên Bảo một vết thương lớn.
Cảm nhận Mặc Thủy đang chảy trong cơ thể mình, Hồn Thiên Bảo muốn áp chế mà không được.
Bây giờ nếu muốn, chỉ trong một ý niệm Hồn Thiên Bảo sẽ mãi mãi biến mất khỏi thế gian.
"Hạ thủ lưu tình, Lạc công tử xin hãy tha cho Thiên Bảo một mạng" bên dưới Hồn Triển Bằng sợ hãi kêu lên. Hắn chỉ có một đứa con này thôi, nếu Hồn Thiên Bảo chết thì hắn cũng không tiếc sống nữa a.

CHƯƠNG 185: SẮP XẾP.
Nhìn Hồn Triển Bằng rồi quay xuống nhìn Hồn Thiên Bảo, Lạc Kỳ thu kiếm của mình lại.
"Một mạng này coi như ta trả ơn ngươi vì giúp đở ta thời gian trước"
Thật ra Lạc Kỳ không có ý giết Hồn Thiên Bảo, chẳng qua cậu là ép Hồn Triển Bằng phải mở miệng van xin cậu.
Được thả đi, Hồn Thiên Bảo lập tức chạy xuống ôm Hồn Âm vào lòng, lo sợ Lạc Kỳ sẽ giết hắn. Đúng là một tên si tình ngu ngốc, nhưng mà hắn lại làm cậu có chút cảm động.
"Quy tắc đổi một chút, bây giờ ai đánh thắng Lạc Kỳ sẽ trở thành Hồn Tử, nếu không Lạc Kỳ sẽ là Hồn Tử của Hồn Tộc" đột nhiên Tộc Trưởng lên tiếng làm ai cũng ngạc nhiên.
"Tộc Trưởng suy nghĩ lại, Lạc Kỳ là ngoại tộc sao có thể trở thành Hồn Tử" đột nhiên Đệ Cửu Thành Chủ lên tiếng, âm mưu của hắn thất bại trong tay Lạc Kỳ sao hắn có thể trơ mắt nhìn Lạc Kỳ trở thành Hồn Tử chứ.
"Hồn Biểu, ngươi nói như vậy tâm của ngoại tộc đều cảm thấy lạnh a. Chúng ta tuy không sinh ra ở Hồn Tộc nhưng luận cống hiến không hề thua kém ai, ngươi nói như vậy là muốn bức chúng ta rời đi sao" im lặng nãy giờ Hồng Thiên đã lên tiếng.
Lời ông nói ra ngay lập tức được hưởng ứng theo, kể cả Thập Tứ, Thập Ngũ Thành Chủ đều hòa theo phản đối Hồn Biểu.
"Ở Hồn Tộc chỉ luận thực lực không luận xuất thân" Tộc Trưởng mở miệng, ngay lập tức trấn áp tất cả không ai dám lên tiếng.
Trong đám ứng viên, chỉ có hai người của của Đệ Nhất và Đệ Nhị Thành ra khiêu chiến Lạc Kỳ. Nhưng rất nhanh cả hai đều thất bại, từ đó Lạc Kỳ danh chính ngôn thuận trở thành Hồn Tử của Hồn Tộc.
Đặc quyền của Hồn Tử rất lớn, có thể thay mặt Tộc Trưởng quyết định một số vấn đề quan trọng của Tộc. Không tính đến tài nguyên tu luyện, chỉ tính riêng việc cậu có thể thành lập thế lực riêng đã là điều khó có được.
Mõi Hồn Tử đều có phương thức thành lập thế lực riêng cho mình, nhưng chỉ có Lạc Kỳ là hành động khác người nhất. Cậu lấy ở mõi thành ra một vị Chúa Tể, như vậy dưới trướng của cậu bây giờ là 13 tên Chúa Tể Trung Kỳ, 4 tên Sơ Kỳ.
Bình thường theo quan hệ đối nghịch không có Hồn Tử nào đi trọng dụng người của thế lực khác, vì sợ có nội gián. Tiền nhiệm Hồn Tử là do bị ám sát, đến bây giờ còn chưa điều tra là ai đã làm. Nhưng Lạc Kỳ làm như vậy là vì cậu không hề sợ nội gián, cậu còn mong bọn chúng hành động sớm một chút.
Lúc này đây đang trong tay Lạc Kỳ là ngọc bài của Đế Hồn Quyết, cậu không có ý định tu luyện nó chỉ là tham khảo mà thôi. Tịch Hồn Thủ của cậu bây giờ không hề kém hơn Đế Hồn Quyết, chẳng qua cậu còn muốn hoàn thiện nó hơn nữa.
Trăm năm Lạc Kỳ không hề xuất hiện lại, nhưng mọi tin tức cậu đều nắm trong tay, như việc Hồn Biểu đang liên kết với Đệ Nhất, Đệ Nhị Thành hòng có ý lặt đổ cậu.
Nhận được tin tức Lạc Kỳ chỉ mĩm cười một cái, ngày xuất quan cậu liền trở về thăm Hồng Thiên. Lần này đi Lạc Kỳ chi dẫn theo ba tên Chúa Tể Sơ Kỳ và một tên Trung Kỳ.
Việc này rất nhanh rơi vào tai Hồn Biểu hắn liền cười lớn, cho là cậu ngựa non hấu đá, tự mãn bản thân.
Trên đường đi, đúng như dự liệu cậu đã bị tập kích trên đường, tuy không chết nhưng lưu truyền ra bên ngoài là cậu bị thương rất nghiêm trọng. Muốn trị thuơng phải đến Tử Âm Lăng Mộ tìm kiếm Tử Âm Thần Hoa mới trị liệu hết.
Sau đó tin tức Lạc Kỳ điều động nhân thủ, tất cả tiến về Thập Lục Thành hộ giá càng khiến người khác chắc chắn cậu đang bị thương rất nặng.
Trong khi Lạc Kỳ triệu tập nhân thủ thì một bên khác cũng đang điều động thủ hạ.
Mang theo sắc mặt trắng bệch Lạc Kỳ cùng tất cả thủ hạ đi về phía Tử Âm Lăng Mộ. Bên trong lăng mộ âm khí rất kinh khủng, cố ép thương thế đi vào Lạc Kỳ liền bị âm khí làm cho bị thương càng nặng.
Đi vào trong một chút bổng nhiên trong đám thủ hạ của Lạc Kỳ, có một nhóm chín tên bắt đầu quay qua tấn công Lạc Kỳ.
Bây giờ cậu không thể chiến đấu nên tất cả đều nhờ người khác bảo vệ.
"Lạc Kỳ chắc chắn phải chết, các ngươi trung thành với hắn chẳng khác nào tự giết mình" một tên mưu phản lên tiếng lung lây số còn lại.
Lúc này đã có nhiều tên muốn trở mặt, nhưng trong đó chỉ có ba người, một đến từ Đệ Tam Thành, hai, ba là từ Thập Ngũ, Thập Lục Thành vẫn mang theo ý trí quyết tử bảo vệ cậu.
Bao nhiêu đã đủ, lúc này đột nhiên Lạc Kỳ lại lạnh lùng bước tới như chưa từng bị thuơng.
"Giết hết bọn chúng" chỉ với một mệnh lệnh, giữa không trung từng lổ không gian liền mở ra, Liên Huy Tộc từng người xuất hiện nhanh chóng giết hết bọn chúng. Lần này đích thân ba tên Chúa Tể Hậu Kỳ ra tay nên không ai sống sót ngoại trừ một tên được Lạc Kỳ cố ý giữ lại.
Khống chế tên này đi ra thông báo bên trong có biến cố cầu viện trợ, bên ngoài ba nhóm người khác nhau liền không mãy may nghi ngờ đã chạy vào trong.
Khi ba nhóm này vào trong, một nhóm khác do Tộc Trưởng cũng xuất hiện.
"Bọn họ đều vào trong?" Tộc Trưởng nghi ngờ, nhưng cũng theo đi vào.
Ông nhận được tin tức Khấp Minh Tộc đang ở Tử Âm Lăng Mộ này, dù nghi ngờ nhưng vì cả hai là địch thủ sống còn nên ông không thể qua loa.
Vào trong, đúng là âm hồn ngập trời đang tấn công đám người Đệ Nhất, Đệ Nhị, Đệ Cửu Thành. Bọn chúng chính là do âm khí hóa thành, vốn dỉ Hồn Tộc rất dể dàng khống chế nhưng hôm nay lại có một lực lượng đang đối kháng lại ông. Điều này càng làm ông ta nhận định là do Khấp Minh Tộc làm.
Một thời gian sau, dưới sự tấn công mãnh liệt của Hồn Tộc, âm hồn cũng bị diệt hết nhưng số lượng chết đi không hề nhỏ.
Nhìn thãm trạng này Tộc Trưởng phẩn hận thề phải trả thù Khấp Minh Tộc, rồi mang số còn lại ra khỏi lăng mộ, trong đó có cả Lạc Kỳ.
Một tháng sau Tộc Trưởng mở hội nghị về việc trả thù Khấp Minh Tộc, thì Lạc Kỳ lại muốn ông dùng Tộc Quy xử lý ba thành kia vì tội ám sát Hồn Tử.
Vốn Tộc Trưởng không đồng ý nhưng đột nhiên hai vị Lão Tổ Chúa Tể Hậu Kỳ lại đồng ý, kéo theo đó là những Lão Tổ khác cũng đồng ý.
Lúc này Tộc Trưởng mới nhìn Lạc Kỳ đầy ẩn ý. Ông có cảm giác chuyện này chưa dừng lại ở đây.

CHƯƠNG 186: LONG HOÀNH CẦU CỨU.
Tộc Trưởng không hiểu vì sao những người này lại đứng về phía Lạc Kỳ như vậy, trăm năm qua câu đều bế quan không ra vậy cậu dùng cách nào?
Đột nhiên ông ta lại thấy nguy cơ muốn diệt trừ Lạc Kỳ ngay tại chổ này.
"Đại cuộc của Hồn Tộc còn đó, Tộc Tưởng, quyết định như thế nào tùy ông" Lạc Kỳ lên tiếng, đó là một lời đe dọa.
Nhíu mày nhìn Lạc Kỳ, Tộc Trưởng từ từ đi lại trước mặt cậu. Mọi người xung quanh đều lo lắng riêng Lạc Kỳ thì vẫn không nhúc nhít.
Bổng ông ta đưa tay lên, cứ tưởng là sẽ đánh chết Lạc Kỳ nhưng không, ông ta vổ vào vai Lạc Kỳ nghiến răng:
"Ngươi tốt lắm"
Sau đó Tộc Trưởng bế quan, ông ta đã cam chịu số phận, buông tay và bỏ mật. Ông có thể giết Lạc Kỳ nhưng nếu cậu đã nắm được những người khác trong tay thì chắc chắn thủ đoạn không thể xem thường.
Nắm giữa Hồn Tộc, rất nhanh Lạc Kỳ ban hành mệnh lệnh lập ra Hồn Thiên Quân Đoàn, tất cả thành, trấn, thôn đều phải có người tham gia. Hơn nữa ở một khía cạnh khác cậu hạng chế tối đa quyền lợi của Thành Chủ, tập trung nó vào tay mình.
Muốn làm được như vậy thì trăm năm trước cậu đã dùng Liên Huy Tội Tâm Độc để khống chế những người khác.
Loại độc này được chế từ Ma Độc tại Liên Huy Tộc. Kể từ lúc đóa Tổ Liên của tộc mộc lên thì vào khoảng thời gian nhất định, trong tổ địa sẽ bốc lên một trận Ma Độc để tấn công Tổ Liên. Nương lấy Ma Độc, Liên Huy Tộc đã chế ra Liên Huy Tội Tâm Độc, một loại kỳ độc chưa có giải đan.
Ma Độc dạng khí nên rất khó đề phòng, trăm năm bế quan cũng là trăm năm Lạc Kỳ chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Chỉ cần nắm giữ các Lão Tổ của Hồn Tộc thì phía dưới sẽ không quan trọng nữa.
"Hồn Tử, ba tên đó ngài tính như thế nào?" một tên Lão Tổ dò hỏi cậu.
Lạc Kỳ chưa lên Tộc Trưởng là vì cậu chưa muốn bên ngoài biết Hồn Tộc đang gặp trục trặc. Bây giờ chưa phải lúc, nhưng ngày cậu cho cả Đại Lục này ngước nhìn đã không xa.
"Hồn Tộc đang cần người, nên ta không giết chúng nhưng tội thì phải trừng"
Việc trừng phạt phạm nhân không có ai làm tốt hơn Liên Huy Tộc, không biết làm cách nào mà chỉ vài chục năm Đệ Nhất, Đệ Nhi, Đệ Cửu Thành Chủ đều quy phục mà mõi lần thấy Lạc Kỳ đều sợ hãi không thôi.
"Phú Sát Lâm, ngươi đã làm như thế nào vậy?" Lạc Kỳ hiếu kỳ hỏi.
"Haha, ta chỉ đem bọn chúng thử độc mà thôi. Cũng nhờ bọn chũng mà đã chế thêm ba loại độc mới, nếu không phải ngươi kêu thả chúng ta còn tiếc đây"
Thử độc? Chúa Tể Cảnh chết không dể, nếu đem thử độc chắc cũng phải sống được trên vạn năm à. Nhưng mà bây giờ Hồn Tộc còn đang là công cụ để Lạc Kỳ sử dụng, chết hai tên Chúa Tể Hậu Kỳ, một tên Trung Kỳ sẽ rất tiếc.
Thời gian qua Hồn Tộc đã ổn định, Lạc Kỳ mới trở về Trụy Tinh Vực một chuyến.
Bây giờ Lạc Thương Liên Minh đã mở rộng ra hơn mười vực và vẫn đang tiếp tục phát triển. Hơn nữa nó còn hợp tác với Thiên Không Hoàng Điểu, kéo theo rất nhiều Điểu Tộc đều hợp tác theo.
Còn về Mặc Liên Tộc, nhờ Xảo Lang Đoàn cung cấp đan dược nay thực lực đã đại tăng. Tuy không thể bằng thời kỳ đỉnh phong, nhưng cũng đủ giúp Lạc Kỳ áp một phương thế lực.
Ấn tượng nhất là Xảo Lang Đoàn nay đã trở thành một hắc hội có danh tiếng rất lớn. Còn Quang Nhi thì tài nghệ luyện đan ngày càng cao, dưới sự dẫn dắt của hắn đã đào tạo ra rất nhiều đan sư mới.
Ngày trước Đan Sư hiệp hội còn đến tìm hắn, mời hắn gia nhập nhưng hắn đã từ chối, vì hắn chỉ làm việc cho một mình Lạc Kỳ.
Nhận được lệnh của Lạc Kỳ phải mở rộng địa vực cho các tổ chức giáp với nhau, ngay lập tức các bên đều quy mô hành động. Chỉ cần Lạc Thương, Xảo Lang, Mặc Liên, còn cả tổ chức của Dương Tiễn Lâm hợp lại với nhau thì sẽ là một thế lực cực kỳ lớn, đủ khiến các thế lực phải e dè.
Hôm nay khi Lạc Kỳ đang đàm luận với Tộc Trưởng thì đột nhiên Long Thịnh truyền cho cậu một tin.
"Long Hoành cầu viện trợ"
Thủy Long Tộc tuy yếu nhưng không lẻ bảo vệ một Long Hoành không nổi, nếu là thật thì cũng quá kém cỏi đi.
Tạm gác lại sự vụ của Lạc Thương Liên Minh, Lạc Kỳ thông qua truyền tống của Long Điện mà đi đến Long Đảo.
Long Đảo tuy nói là đảo nhưng thật ra rất lớn, có một điểm đặc biệt là ở Long Đảo từng nơi là một khí hậu khác nhau. Trên đảo khung cảnh cực kỳ đa dạng và giữ như vậy suốt trăm vạn năm nay.
"Lạc Kỳ, ngươi đã đến" theo chân Long Thịnh đi gặp Long Hoành, Lạc Kỳ không ngờ hắn lại đang bị thương rất nghiêm trọng.
"Thủy Long Tộc sao để ngươi ra tình cảnh này?" Lạc Kỳ không vui hỏi. Long Hoành theo cậu từ khi ở Tiên Giới, tình cảm sâu đậm, thấy hắn bị thương cậu liền tức giận.
"Ngươi đừng trách bọn họ, bọn họ đã tận lực rồi" Long Hoành thở dài.
Cả Thủy Long Tộc bây giờ có thêm Long Hoành chỉ mới được bốn tên Chúa Tể Sơ Kỳ và một Chúa Tể Trung Kỳ. Bao năm qua bị các phân tộc khác chiếm đoạt nay tài nguyên cực kỳ ít ỏi, đếm đan dược tốt trị thương cho Long Hoành cũng không có.
Lấy một viên đan dược cho Long Hoành, giúp hắn trị thương xong, Lạc Kỳ mới hỏi tình trạng của hắn.
Thì ra bao năm nay Long Hoành rất được Thủy Long nhất tộc bồi dưỡng. Nhưng vì thực lực kém nên rất nhiều thứ đều do Long Hoành bán mạng mà giành được.
Vốn tình trạng cũng không đến nổi nào nhưng ngày Long Hoành đột phá Chúa Tể, Thiết Long tộc đã đến gây rối nhằm cho hắn phân tâm chết dưới Thiên Kiếp.
Ngày đó lão Tộc Trưởng đã đại chiến một phen, dẫn đến bị trọng thương phải bế quan. Không có ông ta, Thiết Long, Ngọc Long, Hỏa Long, Nham Long...rất nhiều tộc đã ép tới hòng biến Thủy Long thành một bàn chi, ép ra khỏi Long Đảo vùng trung tâm. Long Hoành là bị tên Thiết Long Thiếu Tộc Trưởng đánh bị thương.
Những việc này phía sau đều có bàn tay của Long Ngạo.
"Long Ngạo đã xin được chỉ thị, nếu Thủy Long Tộc không ai thắng được hắn thì phải biến thành bàn chi".
Long Ngạo? Kẻ này khiến người ta thật chán ghét.
"Lạc Kỳ, xin ngươi giúp Thủy Long Tộc" Long Hoành dù gì cũng là Thủy Long, lại bao năm nhận được bồi dưỡng nên có tình cảm là bình thường.
"Được rồi, ngươi yên tâm tịnh dưỡng đi, dù sao ta cũng có một phần huyết mạch Thủy Long, ta sẽ không bỏ mặc đâu" vổ cho hắn an tâm, Lạc Kỳ đã có quyết định trong lòng.

CHƯƠNG 187: TỔ LONG GIÁP.
Ngày thi đấu rất nhanh đã đến, theo Long Hoành đi đến trung tâm Long Đảo, đây là nơi tập trung mọi quyền uy của Long Tộc. Hai bên đường các loại kiến trúc đều điêu khắc hình rồng với các chủng loại khác nhau.
Bên trong là một tòa lâu đài cực lớn, không chỉ vậy, Huyết Mạch Tháp, Truyền Công Điện,...cả Lôi Đài cũng ở đây.
Đoàn người của Thủy Long Tộc ít ỏi đến thương, nương theo ánh mắt hả hê của các phân tộc khác, bọn họ đi mà ánh mắt không dám ngước lên.
Lúc này bên trên các phân tộc Tộc Trưởng đều đến đông đủ. Dẫn đầu là Kim Long Tộc và Ngân Long Tộc, tản ra hai bên là Hỏa Long, Băng Long, Thiên Long,...các đại phân tộc, xuống một hàng là bàn chi Long Tộc thực lực kém hơn như Vân Long, Vụ Long, Địa Long,...riêng chổ của Thủy Long Tộc vẫn để trống. Một ngày Thủy Long Tộc chưa rơi xuống bàn chi thì cái ghế đó không ai được phép ngồi. Trong đám bàn chi Thiết Long Tộc Trưởng là người có ánh mắt ham muốn nhất, bọn họ có Kim Long Tộc nâng đở, qua hôm nay cũng sẽ thay thế Thủy Long Tộc mà thôi.
Trên lôi đài Long Ngạo đã uy phong đứng đó, hắn quét một vòng về phía đoàn người của Thủy Long, ánh mắt dừng ngay Lạc Kỳ.
"Lạc Kỳ, ta biết thế nào Long Hoành cũng nhờ ngươi"
"Vậy là ngươi biết người giết ngươi trong Vạn Thế Chiến là ta rồi" Lạc Kỳ từng bước đi lên lôi đài, tiếu dung hỏi.
Nghe câu này không chỉ Long Ngạo mà Kim Long Tộc Trưởng mi đều nhíu lại một cái. Long Ngạo là thiên kiêu chi tử của Kim Long Tộc, nếu không có gì xảy ra sẽ nắm giữ Tộc Trưởng Long Tộc, không như tình trạng bây giờ cả Long Tộc không có Tộc Trưởng. Nay bị Lạc Kỳ nói ra như vậy sẽ làm uy vọng của Long Ngạo giảm rất nhiều, không còn là bất bại chiến thần trong mắt Long Tộc nữa.
Trái với vẻ mặt của Kim Long Tộc Trưởng, Ngân Long Tộc Trưởng bên cạnh lại có chút vui vẻ và tò mò, chuyện này đúng là rất thú vị.
Có lẻ sợ Lạc Kỳ nói thêm gì nữa, Kim Long Tộc Trưởng liền đứng lên nói lớn:
"Long Tộc tranh đấu không cho phép người ngoài xen vào. Thủy Long Tộc làm vậy là có ý gì?"
Ngước nhìn ông ta một cái, Lạc Kỳ không chút kính nể hóa thành Thủy Long Hình, cao ngạo ngẩn đầu.
"Bây giờ thân phận của ta được phép thi đấu rồi chứ"
"Được, ngươi có quyền thây thế Thủy Long Tộc thi đấu" không đợi Kim Long Tộc Trưởng lên tiếng, Ngân Long Tộc Trưởng đã giành nói trước.
Không thể nói gì thêm nữa, Kim Long Tộc Trưởng giấu tức giận trong lòng ngồi xuống ghế. Ngân Long nhiều lần đối nghịch Kim Long, nếu Long Ngạo trở thành Tộc Trưởng Long Tộc thì nhất định phải bứng đi cái gai trong mắt này ông mới hã cơn hận.
Trên lôi đài, không đợi hô "bắt đầu" Long Ngạo đã đánh tới Lạc Kỳ. Đang trong hình hài một đầu rồng nên Lạc Kỳ không quen và bị hắn đập một cú văng ra xa.
"Ô, ô, Long Ngạo uy vũ" phía dưới hoan hô ầm ỷ, trên đây Long Ngạo cao ngạo cười lớn.
"Lạc Kỳ, ngươi chỉ có vậy thôi sao, thật làm ta thất vọng"
Bị một cú khá đau, Lạc Kỳ hóa trở lại Nhân Hình, nhếc môi nhìn hắn:
"Ngươi cười sớm quá rồi đó, ta có thể đánh bại ngươi lần một thì cũng sẽ có lần hai".
Vừa nói xong, kiếm của Lạc Kỳ đã xuất vỏ, cậu như ma, như quỷ liền phân ra thành 72 cổ phân thân.
Trước 72 Lạc Kỳ, Long Ngạo gầm lên một tiếng hóa thành một con Kim Long lớn, nó quẩy đuôi một cái liền đánh nổ mười mấy phân thân, một trảo buông xuống mấy cái thân thân liền biến mất.
Chớp mắt một cái Lạc Kỳ đã xuất hiện ngay trên đầu Long Ngạo. Một kiếm mang theo vô tận Thủy pháp tắc chém ra, ngay lập tức trên đầu của hắn liền rách ra một đạo vết thương.
"Tắc Sát Kiếm" một kiếm truy uy, Lạc Kỳ đâm thẳng thanh kiếm xuống đầu Long Ngạo.
"Bang..." đột nhiên thanh kiếm như đâm vào một bức tường sắt, Long Ngạo gầm lên chuyển mình phất đuôi đánh tới.
Dùng kiếm đở lấy Long Vĩ, tuy không bị thương nhưng Lạc Kỳ cũng bị hắn ép lần nữa lui về sau.
"Haha, ngươi không phá được Tổ Long Giáp của ta, ngươi không thể phá được" Long Ngạo cười lớn, giờ đây hắn rất tự tin sẽ đánh bại Lạc Kỳ nên không để ý bên trên Ngân Long và Kim Long hai vị Tộc Trưởng đang cải nhau.
"Long Vô Hối, ngươi dám lấy Tổ Long Giáp cho hắn" Ngân Long Tộc Trưởng tức giận gầm lên.
"Long Ngạo là thiên kiêu của Long Tộc, ta mang Tổ Long Giáp cho hắn mượn thì có gì sai" Kim Long Tộc Trưởng không có ý quan tâm.
"Tiểu bối tranh đấu, ngươi lại đưa Tổ Long Giáp cho Long Ngạo, đây là không công bằng"
"Công bằng? Trên đời này làm gì có công bằng, nếu trách thì hắn nên trách Thủy Long Tộc không thể mang ra một cái Tổ Long Giáp thứ hai" Kim Long Tộc Trưởng nói thật ra không phải là không có lý, đây chính là khác biệt về mẫu tộc và hậu thuẫn.
Tổ Long Giáp tuy mạnh nhưng Long Ngạo không phải chủ nhân của nó thì phát ra được bao nhiêu uy lực.
Thu Hồn Kiếm lại, Lạc Kỳ xuất ra Thâm Hải Kiếm quang mang trói lóa.
"Ta cũng muốn xem Tổ Long Giáp sẽ cứu được ngươi mấy lần nữa"
Thâm Hải Kiếm là Thần Kiếm không phải Hồn Kiếm có thể so sánh. Huống chi bây giờ Kiếm Hồn cũng đã được Lạc Kỳ sử dụng.
Mỗi kiếm Lạc Kỳ đánh ra đều ép Long Ngạo không thở nổi, xét về thực lực hắn yếu hơn Hồn Âm rất nhiều, nếu không có Tổ Long Giáp thì hắn đã chết dưới kiếm của Lạc Kỳ lâu rồi.
Bị đè đánh, dù Long Ngạo muốn phản công cũng không thể, bây giờ hắn chỉ biết thúc giục Tổ Long Giáp ngăn cản Lạc Kỳ. Nhưng mà tiêu hao Nguyên Lực quá lớn, hắn biết mình không cầm cự được bao lâu nữa.
"Tắc Sát Kiếm"
"Bang..." một kiếm mang theo sát khí cực lớn bay Tổ Long Giáp ra khỏi cơ thể Long Ngạo.
Một màng này làm tất cả mọi người đều sợ hãi không thôi.
"Thần Kiếm, là Thần Kiếm a" chỉ có Thần Binh mới có thể tổn hại Tổ Long Giáp được.
Trước ngưỡng cửa tử vong, Long Ngạo chỉ còn biết cầu cứu Kim Long Tộc Trưởng.
"Tộc Trưởng, cứu ta".

CHƯƠNG 188: LONG TỘC CẤM KỴ - LONG TÌNH.
Cho dù Long Ngạo không cầu cứu thì bản thân Kim Long Tộc Trưởng cũng sẽ cứu người.
Thấy ông ta bay ra, ngay lập tức Lạc Kỳ tạo ra một bước tường Mặc Liên ngăn cản. Ở đây, Lạc Kỳ một kiếm không hề nương tay chém bay đầu Long Ngạo.
"Không, ngươi muốn chết" Kim Long Tộc Trưởng gào to. Bức tường Mặc Liên không thể ngăn cản ông ta lâu, nhưng chỉ cần có vậy là Lạc Kỳ đủ thời gian trừ đi Long Ngạo.
Cảm thấy Lạc Kỳ giết người trước mặt mình là sự vả mặt, Kim Long Tộc Trưởng liền muốn giết cậu.
Nhưng không cần Lạc Kỳ ngăn cản thì Ngân Long Tộc Trưởng đã giúp cậu làm việc này.
"Ngươi không thấy mất mặt thì cũng phải giữ thể diện cho cả Long Tộc này. Đường đường một tên Chúa Tể Hậu Kỳ lại ra tay với một hậu bối"
"Hắn đã giết Long Ngạo, mối thù này Kim Long Tộc không đội trời chung với hắn" Kim Long Tộc gầm lên một tiếng xuất thủ đánh tới.
Đột nhiên từ trận chiến của Lạc Kỳ và Long Ngạo đã biến thành trận chiến của cả hai vị Tộc Trưởng cường đại của Long Tộc.
"Long Thuyết, hôm nay nếu ngươi tiếp tục bảo vệ hắn thì đừng trách ta vô tình" Kim Long Tộc Trưởng đe dọa.
"Hừ, Long Vô Hối, ngươi đang hù ta sao"
Hai vị này không ai nhường ai. Theo Kim Long Tộc Trưởng quát lên, bên trên có mười mấy vị Tộc Trưởng khác đã nhập cuộc. Đáng nói hơn Hỏa Long, Viêm Long vốn không phải phe phái của Kim Long nay cũng góp vào.
Bên phe Ngân Long ít hơn, cường đại nhất chỉ có Ngọc Long, Băng Long nhưng xét về tình hình thì yếu hơn hẵn.
Không ai ngờ chỉ vì Lạc Kỳ mà lại mở ra Tộc Chiến như vậy.
"Tốt, Long Thuyết, hôm nay đã đến lúc Long Tộc tìm ra một vị chân chính Tộc Trưởng. Ta và ngươi giải quyết ngay lúc này luôn đi"
Nghe Kim Long Tộc Trưởng nói như vậy, Ngân Long Tộc Trưởng trầm mặt xuống. Long Vô Hối tính toán rất tốt, trong lúc này cũng không quên tạo cơ hội cho mình. Nhưng lúc này bên ông lại yếu thế hơn hẳn, tình thế này rất không tốt.
Long Tộc loạn thành một đoàn, Lạc Kỳ có chút không nghĩ tới. Vốn Thủy Long Tộc không đủ thực lực can dự vào việc này nên "ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi", không biết phải làm gì tiếp theo.
"Đứng xa một chút, nếu có gì không phải phải lập tức ra khỏi đây" Lạc Kỳ nói nhỏ vào tai Long Hoành.
Với lợi thế số đông, quyền chủ động đã nằm trong tay Kim Long Tộc Trưởng. Không cần Ngân Long Tộc Trưởng có đồng ý hay không, ông ta đã mở màn cho cuộc chiến.
Một trận quần chiến giữa đám rồng, cảnh tượng này đúng là đặc sắc. Đây cũng là lúc những tên ghét nhau có cơ hội chính diện giết nhau xả hận.
Vốn kẻ thù của Hỏa Long là Thủy Long, nay không có, tên Hỏa Long Tộc Trưởng liền bắt lấy Vân Long, Vụ Long, Lam Long đè ra mà đánh. Sau một hồi đánh đã tay, hắn lại nhắm ngay Lạc Kỳ mà bay tới.
Tâm đè phòng của Lạc Kỳ rất cao, vừa thấy hắn cậu liền muốn xuất kiếm ngăn cản. Nhưng đột nhiên một quả cầu nước không biết từ đâu xuất hiện, đã đánh cho tên Hỏa Long văng ra xa.
"Nếu các ngươi đã muốn tranh đoạt Tộc Trưởng như vậy thì Long Tình ta cũng góp vui cùng" một giọng nữ vang lên, ngay lập tức trận chiến liền ngừng lại.
"Sao cô ta lại xuất hiện ở đây" Long Vô Hối tái mặt.
Từ ngoài hai con Thủy Long bay tới, sau đó biến lại thành một lão giả và một nữ nhân.
Nữ nhân nhìn Long Hoành và Lạc Kỳ một chút, sau đó quay qua ông lão:
"Phụ thân, đúng là lần này ngài không lừa ta"
"Con gái à, trong quá khứ là phụ thân không tốt, bao năm qua ta đã rất hối hận rồi" ông lão thở dài.
Nữ nhân mĩm cười với Lạc Kỳ một cái rồi từng bước đi lên lôi đài, uy áp tỏa ra lạnh lùng nhìn tất cả:
"Ngôi vị Tộc Trưởng, hôm nay Long Tình ta muốn, kẻ nào không phục cứ đến"
Lời này nói ra mang theo vô hạn ngạo mạn, nhưng xung quanh không ai dám lên tiếng phản bác.
Chỉ có Long Vô Hối khẻ cắn răng, nhìn qua Long Thuyết, có lẻ là đang truyền âm nói gì đó. Sau đó cả hai gật đầu một cái cùng nhau tấn công về phía Long Tình.
Chỉ thấy Long Tình khinh thường nhìn hai người một cái, cô ta không hề biến lại thành rồng mà dùng nhân hình bắt lấy đuôi của Long Vô Hối.
Một chụp này như vạn cân áp đảo, Long Vô Hối còn chưa biết chuyện gì thì Long Tình đã quăng hắn lên cao.
"Lạc Hà Quyền. Ầm..." một quyền đánh ra, ngay lập tức Long Vô Hối ho ra một ngụm máu.
Một Chúa Tể Hậu Kỳ Kim Long, phòng ngự phải nói là vô địch vậy mà không chịu nổi một quyền.
Bây giờ trong đầu Lạc Kỳ chỉ hiện lên ba chữ: "nữ cường nhân".
Sau khi đánh bay Long Vô Hối, Long Tình quay qua nhìn Long Thuyết đang không biết phải làm sao.
Nhận lấy ánh mắt của Long Tình một cái, Long Thuyết sợ hãi lui về sau. Long Tình và ông không cùng một cấp bậc à.
Như đã thần phục, Long Thuyết đáp xuống đất, cúi đầu hô lên bốn chử: "bái kiến Tộc Trưởng".
Theo Long Thuyết, tất cả các phân tộc đều hô theo. Riêng Long Vô Hối, sau một hồi đắng đo cũng quy phục.
Ông không quên Long Tình bá đạo ra sao, chỉ là ông không muốn buông tay dể dàng như vậy. Mưu đồ vị trí Tộc Trưởng đã lâu, nhưng không ngờ ông lại thất bại trong phút chóc như vậy. Lần nữa chứng minh thực lực quyết định tất cả.
"Lạc Kỳ, ta đoán nữ nhân đó chính là trong truyền thuyết đệ nhất cường giả, cũng là cấm kỵ của Long Tộc, Long Tình Lão Tổ" Long Hoành nói vào tai Lạc Kỳ.
Đệ nhất cường giả? Không ngờ Long Tộc còn có cường giả bật này. Một quyền vừa rồi cậu thấy rỏ, nếu là cậu tiếp lấy nó chắc chắn sẽ chết chứ không nói chơi.
Theo Long Tình trở về, Thủy Long Tộc lần nữa đã quật khởi. Tiếng hoan hô vang lên khắp nơi, nhưng Long Tình chỉ chú ý tới mõi Lạc Kỳ.
"Tiểu Tử, đi theo ta, ta có vài chuyện muốn hỏi ngươi".
Trong căn phòng lớn, Long Tình cầm lấy một cái ngọc bội suy tư. Hồi lâu bà ta mới thu nó vào, rồi nhìn Lạc Kỳ:
"Trên người ngươi có khí tức đứa con trai mạng khổ của ta" không ngờ nói ra câu này Long Tình lại rơi nước mắt. Không chỉ vậy còn nghẹn ngào khóc như một người đã chịu quá nhiều đau thương, mất mát.

CHƯƠNG 189: THÂN PHẬN LẠC LONG QUÂN.
Im lặng đợi Long Tình khóc cho xong, Lạc Kỳ mới hỏi:
"Con trai ngài là ai?" thật sự cậu tiếp xúc quá nhiều người nên không thể đoán được là ai.
Lau nước mắt, Long Tình hồi tưởng trong nghẹn ngào:
"Con trai ta, nó chưa kịp đặc tên đã bị ném đi rồi"
Nghe câu này đột nhiên một cổ đau xót dâng lên trong lòng Lạc Kỳ. Cậu cũng có con nên cậu hiểu cảm giác của Long Tình, đứa con mình mang nặng đẻ đau, vậy mà lại không thể đích thân nuôi dạy, không thể nào gặp mặt được nữa, nó đau đớn hơn bất cứ chuyện gì trên đời này có thể xảy ra.
"Ngày đó nó bị chính ông ngoại của mình vứt đi, trên thân chỉ có một mãnh ngọc bội gia truyền của dòng họ Lạc"
Họ Lạc? Thủy Long Tộc? Như vậy không lẻ là...
"Người nói đứa bé họ Lạc, chuyện này xảy ra lâu chưa?" Lạc Kỳ dò hỏi.
"Đã mười vạn năm rồi, khi đó ta chỉ là một Tiểu Long Nữ không thực lực, không quyền lực, không thể bảo vệ được đứa con mạng khổ của ta" nói rồi Long Tình tiếp tục khóc.
"Ngươi có khí tức của nó, tuy rất mõng manh nhưng ta dám cam đoan ngươi là hậu nhân của nó"
"Hài tử à, ngươi nói ta nghe, tổ tiên của ngươi có phải là con trai ta không?" Long Tình đang cố níu kéo, bám víu vào một tia hy vọng cuối cùng.
"Thật ra, có một vị cũng xem như Thủy Tổ của ta, tên là Lạc Long Quân"
"Lạc Long Quân, đúng vậy, chắc chắn nó là con trai ta, bây giờ nó ở đâu" Long Tình vui mừng đến độ siết chặc tay Lạc Kỳ, lực đạo cực lớn khiến cậu phải rên đau một tiếng.
Nghe cậu đau, bà ta mới dần buông ra.
"Ngài bình tĩnh nghe ta nói, Lạc Long Quân...ngài ấy đã chết từ lâu rồi"
"Chết rồi, chết rồi, con trai ta chết rồi" Long Tình suy sụp ngồi xuống, lắc đầu lãm nhãm.
"Nhưng ngài ấy đã có một tình yêu đẹp, sinh ra được 100 người con, tạo ra một huyết thống lừng lẫy một cỏi. Khi ngài ấy mất đã không còn gì nuối tiếc nữa" Lạc Kỳ an ủi. Một hồi sau, Long Tình cũng dần bình tĩnh lại.
"Haha, con trai ta có trăm con nối dõi, đúng là sống một đời không còn gì nuối tiếc. Đúng rồi vậy bộ lạc của ngươi ở đâu"
"Ở Tiên Giới. Một đại lục thấp hơn Vĩnh Hằng Đại Lục này" Lạc Kỳ không giấu diếm chút nào.
Sau đó cậu kể cho Long Tình nghe những giai thoại về Lạc Long Quân, về Lạc Hồng Huyết Mạch, về Tiên Giới, về...cả gia đình mình. Cậu còn theo trí nhớ của mình hóa ra hình Lạc Long Quân và Âu Cơ cho Long Tình lưu lại. Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của bà, đột nhiên cậu cảm thấy thế sự vô thường, nếu Lạc Long Quân không rơi xuống Tiên Giới thì đã không có Lạc Kỳ của ngày hôm nay rồi.
"Hài tử, nếu con đã là hậu nhân của Long nhi thì chính là hậu nhân của ta, ta sẽ giúp con giành lấy Long Tộc này" Long Tình quyết đoán nói ra, đối với bà việc này rất dể dàng, huống chi thiên phú của Lạc Kỳ lại tốt như vậy.
"Không, Long Tộc do Long Hoành quản lý sẽ thích hợp hơn con" nhưng Lạc Kỳ đã từ chối.
Đối diện với ánh mắt không hiểu của Long Tình, Lạc Kỳ chỉ cười cười không giải thích thêm.
"Nếu vậy, sau này có việc gì con hãy đến Xích Quỷ Thần Quốc tìm ta"
Xích Quỷ Thần Quốc chính là quốc gia dòng họ Lạc, nhưng ngày xưa nó chỉ là một quốc gia nhỏ, cha của Lạc Long Quân chính là Thái Tử của nơi này. Chính vì xuất thân kém của ông nên dù đã có con thì Thủy Long Tộc Trưởng vẫn không chấp nhận. Sau một lần truy bắt Long Tình, Thủy Long Tộc Trưởng đã nóng giận giết chết phu quân bà, còn cố tình vứt đứa bé mới vừa hạ sinh của bà đi, chính vì vậy mới khiến Long Tình hận đến như vậy.
Ngày Long Tình trở nên cường đại đã đánh bại Thủy Long Tộc Trưởng, phá hủy Long Điện giữa Long Đảo. Bà hận tất cả, chỉ vì đám người này ra sức chèn ép, ép bà phải lấy một người khác nên mới khiến chồng con bà phải chết. Nhưng vì nghĩ đến một chút tình nghĩa củ mà bà không giết chết tất cả, chẳng qua bà không ở Long Đảo nữa mà đến bảo hộ Xích Quỷ Quốc, giúp nó phát triển trở thành Thần Quốc như ngày nay. Bà bảo hộ Xích Quỷ Quốc vì nó là nhà của phu quân bà, hơn nữa bà cũng muốn ở đó đợi con trai mình. Nhưng, ước nguyện chỉ mãi là ước nguyện.
Có Long Tình bảo vệ, Lạc Kỳ không còn lo lắng cho Long Hoành nữa, không lâu sau cậu đã rời đi Long Đảo trở về Trụy Tinh Vực.
Khi Lạc Kỳ vừa về tới thì mùi máu đã xông vào mũi cậu, nơi này đã qua một hồi huyết chiến đẫm máu mới như vậy.
Gấp rút chạy về Lạc Thương Tổng Bộ, trước mắt Lạc Kỳ là một đám Vu Tộc, Ma Tộc đang vây công một vị Tăng Lữ.
Vị Tăng Lữ này xếp bằng trên cao, xung quanh tỏa ra hào quang rực rở:
"Ta không vào Địa Ngục thì ai vào. Lấy thân này bảo vệ chúng sanh thì tiếc chi một cổ sinh mạng vô thưởng" vị Tăng Lữ nói ra một câu sau đó thân thể dần dần tan ra, hào quang phát ra từ người ông làm cho tất cả Ma Tộc và Vu Tộc đều trở về cát bụi.
Hào quang tắt đi, nơi này chỉ còn lại một mãnh chiến trường không bóng người.
Lạc Kỳ rất ít qua lại với Phật Môn, nhưng thật sự cậu phải khâm phục tính hy sinh của họ. Nếu đổi lại là cậu, cậu sẽ không hy sinh thân mình để bảo vệ những người không quen biết này.
"Vu Tộc? Ma Tộc? Bọn chúng muốn làm gì?" Lạc Kỳ tự hỏi.
Lạc Thương Tổng Bộ, bây giờ trận pháp đã mở ra, thấy Lạc Kỳ đi tới, Chúc Nhan thở ra một hơi chạy ra ngoài.
"Lạc Kỳ ngươi đã về. Đến đây, xem họ là ai"
Kéo Lạc Kỳ vào một căn phòng, thấy ba người bên trong Lạc Kỳ liền thất thố chạy tới ôm lấy họ. Chưa bao giờ Chúc Nhan thấy cậu vui mừng như vậy.

CHƯƠNG 190: DƯƠNG ĐÌNH, DƯƠNG VỸ.
Lạc Kỳ vui mừng thì ba người kia cũng không kém, trong đó một cậu trai mặt mày lén lĩnh còn òa khóc nhào vào lòng Lạc Kỳ.
"Vỹ nhi rất nhớ mẹ a"
"Vỹ nhi ngoan, mẹ cũng rất nhớ con a" Dương Vỹ luôn như vậy, cậu bé là một người không bao giờ lớn. Trong khoảng thời gian qua người Lạc Kỳ lo lắng nhất chính là Dương Vỹ a.
"Mẹ, Đình nhi rất nhớ người" không như Dương Vỹ, Dương Đình là người luôn trầm tĩnh trong mọi việc kể cả trong tình cảm.
"Đúng rồi, Quang nhi, sao ba đứa lại ở cùng nhau" lúc này Lạc Kỳ mới hỏi người còn lại.
"Mấy ngày trước con tình cờ trở về thì gặp Đình ca và Vỹ ca. Nghe Vỹ ca tìm hai người tên Lạc Kỳ và Dương Tiễn Lâm nên con mới mang họ về, không ngờ lại là con của hai người thật"
Nhận ra trong lời nói của Hạ Thời Quang có chút buồn buồn, Lạc Kỳ mĩm cười vuốt mặt cậu:
"Con trai, con cũng là con ta, chúng ta là một gia đình đừng suy nghĩ nhiều".
Lúc này chợt trong lòng ngực Lạc Kỳ, Dương Vỹ nhú đầu ra:
"Mẹ, cha đâu rồi, sao con không gặp cha"
Xoa đầu Dương Vỹ hôn một cái, Lạc Kỳ cười tươi:
"Mẹ sẽ gửi tin cho cha, rất nhanh cha sẽ đến đây, con đợi một thời gian nữa nhé"
Nghe vậy Dương Vỹ mới yên tâm gật gật đầu, đột nhiên cậu a một tiếng chỉ về phía chiếc giường đang có một người nằm trên đó:
"Mẹ, là con cứu cậu ta á, không có con cậu ta chết rồi" Dương Vỹ giành công, nhưng khi cậu ngước lên lại thấy ánh mắt đang nhíu lại của Lạc Kỳ. Nhưng rất nhanh biểu cảm của cậu đã trở lại như thường:
"Con làm tốt lắm, chúng ta ra ngoài cho cậu ta nghĩ ngơi đi"
Khi đoàn người rời khỏi phòng thì người trên giường đã mở đôi mắt lạnh lẻo ra.
Thời gian này Hạ Thời Quang tiến bộ rất lớn, vậy mà đã đột phá Đồng Nguyên Cảnh đúng là thiên phú không tầm thường.
"Đình nhi, Vỹ nhi cho mẹ xem Đạo Đan, Đạo Thể của hai đứa" nhìn tới hai đứa con của mình là Đạo Tôn Cảnh, giai đoạn này rất cần tài nguyên bù đấp.
Dương Đình thiên phú tốt hơn Dương Vỹ một chút, nên Lạc Kỳ sẽ không ngạc nhiên nếu hắn lập ra Đạo Đan, Đạo Thể tốt hơn. Minh Hà Đạo Đan, Âm Kiếm Đạo Thể cả hai thứ đều có huyết thống của Lạc Kỳ và Dương Tiễn Lâm.
Nghe Lạc Kỳ đánh giá Dương Đình, Dương Vỹ không chịu thua kém cũng bày ra thực lực, đưa cây răng khểnh ra cầu khen ngợi.
Thấy Đạn Đan, Đạo Thể của Dương Vỹ, Lạc Kỳ liền bật đứng dậy.
"Cửu Cung Tù Ma Đạo Đan, Hắc Sắc Mạn Là Đa Đạo Thể. Cái này, cái này..." Lạc Kỳ không ngờ Dương Vỹ lại lập ra Đạo Đan, Đạo Thể bá đạo như vậy.
Một Đạo Đan tù Ma Tộc, một Đạo Thể khống Âm Minh, hai thứ này sao lại cùng tụ tập cả vào người Dương Vỹ chứ. Nếu là Dương Đình thì Lạc Kỳ không sợ nhưng mà trí lực của Dương Vỹ lại không tốt, cậu sợ nó bị người khác lợi dụng à.
"Cha, đừng quá lo, sẽ không có chuyện gì xảy ra với Vỹ ca đâu" Hạ Thời Quang tâm tư liên thông, hiểu rỏ lo lắng của Lạc Kỳ.
Chắc là Lạc Kỳ quá lo lắng, nhưng nếu có kẻ nào dám lợi dụng con mình thì đừng trách cậu tàn độc. Thực lực, cậu cần phải có thực lực mạnh hơn nữa, ít nhất cũng phải như Long Tình hô phong, hoán vũ không người dám ngăn cản thì mới đảm bảo chu toàn cho con mình.
Trong lúc chờ đợi Dương Tiễn Lâm, Lạc Kỳ hằng ngày đều dạy dổ ba đứa con tu luyện. Nhưng ngoài Hạ Thời Quang ra thì hai đứa kia dường như thích hợp tu luyện cùng Dương Tiễn Lâm hơn thì phải.
Không chờ quá lâu Dương Tiễn Lâm đến, hắn chờ quá lâu để thấy được con mình. Một cái ôm tình phụ tử cho cả ba, không như Lạc Kỳ thể hiện ra quá nhiều, hắn chỉ nhìn cả ba khen "tốt, tốt". Dù không nói ra quá nhiều lời nhưng cũng đủ thấy Dương Tiễn Lâm hãnh diện như thế nào.
Đêm đó sau khi cùng nhau ăn tối, Dương Vỹ nhớ ra kẻ mình đã cứu, cậu liền lặc đặc chạy vào phòng xem xét.
Nương theo ánh mắt của Lạc Kỳ, Hạ Thời Quang cũng đứng lên theo.
"À đúng rồi, Tiễn Lâm, ta muốn mở một buổi tiệc lớn ra mắt Quang nhi, Đình nhi, Vỹ nhi với tất cả mọi người. Huynh đi sắp xếp nhanh đi"
"Hảo" Vốn rất nghe lời vợ, nên Dương Tiễn Lâm nhanh chóng biến mất đi sắp xếp mọi chuyện. Hắn cũng muốn cho tất cả mọi người biết mình và Lạc Kỳ đã có con rồi.
"Mẹ, người có chuyện không muốn cha biết sao" Dương Đình nhìn Lạc Kỳ hỏi. Dù bề ngoài giống Dương Tiễn Lâm nhưng tính cách Dương Vỹ lại rất giống Lạc Kỳ, vì vậy hắn nhận ra Lạc Kỳ cố ý đuổi Dương Tiễn Lâm đi.
Thấy Lạc Kỳ gật đầu một cái, Dương Đình nói tiếp:
"Có liên quan đến tên kia sao" ý hắn là kẻ được Dương Vỹ cứu.
"Đình nhi, bây giờ ta giao cho con một việc" quay nhìn về hướng căn phòng đó, Lạc Kỳ âm trầm:
"Theo sát cha con, đừng cho hắn và kẻ bên trong có cơ hội gặp riêng nhau"
Hy vọng là cậu lo xa. Tất cả mọi chuyện Lạc Kỳ đều có thể tha thứ, nhưng chấp niệm về gia đình trong cậu là rất lớn. Nếu không thể tuyệt đối tin vào đối phương thì cậu phải ra tay dẹp hết mọi vật cản, có thể phá hoại gia đình cậu lần nữa.
"Mộc Trung...Mộc Trung" Lạc Kỳ niệm hai tiếng, hít sâu một hơi.
Tin tức Lạc Kỳ tổ chức tiệc giới thiệu con trai của mình được tung ra, ngay lập tức tạo nên một hồi oanh động.
Ngoài Hồn Tộc chưa đến lúc xuất hiện thì dường như những người được mời đều đến.
Chưa bao giờ Trụy Tinh Vực nhộn nhịp như vậy, trên bầu trời tấp nập Phi Thuyền và các cường giả kéo nhau đến.
Những người này đến xem lễ khiến cho Trụy Tinh Vực thật sự mở mang tầm nhìn.
Giữa cổng lớn Lạc Thương Tổng Bộ, hai hàng Đồng Nguyên tiếp dẫn sứ tấp nập đón khách. Sân ngoài là nơi các tiểu, trung tộc, còn chân chính Chúa Tể cường giả thì được đón tiếp ngay quảng trường trung tâm.
"Mặc Liên Hoàng Tộc - Mặc Hàm Lão Tổ đến"
"Chúc Thủy Điểu Tộc - Tộc Trưởng đến chúc mừng"
"Thiên Không Hoàng Điểu - Thiếu Tộc Trưởng đến" kẻ đến chính là Thiên Không Lưu Nhật, người từng đứng hạng 12 trên Vạn Thế Bảng. Vốn Lạc Kỳ muốn giúp Thiên Không Minh Hạo đoạt ngôi vị Tộc Trưởng, nhưng hắn đã từ chối, hắn không muốn vướng bận quá nhiều sự vụ.
"Long Tộc - Thiếu Tộc Trưởng đến" thật bất ngờ kẻ đến lại là Long Hoành, xem ra Long Tình đã có quyết định.
Những người đến đều là những người có thân phận cao, ngay cả Định Thiên Quốc có thù với Lạc Kỳ cũng cho người đến. Nhưng không phải ai đến cũng để chúc mừng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip