Chương 5

Tên truyện: Lạc lối trong buổi hoàng hôn
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!

27/02/2025

Tới sáng, Chiêu Dương lên lớp trong tình trạng thiếu ngủ dẫn đến cơn mệt mỏi trầm trọng! Cậu cố gắng gượng qua hai tiết đầu rồi đến giờ ra chơi thì nằm gục xuống bàn ngủ thiếp đi trong vài phút ngắn ngủi nhưng khi vừa chìm vào giấc mộng, cậu lại bị rơi vào nỗi ám ảnh bởi những kí ức đau đớn ngày đó.

Không ngủ được...

Giờ ra chơi trong lớp mấy học sinh xung quanh nói chuyện và đùa nghịch rất ồn ào khiến Chiêu Dương uể oải đứng dậy đi ra ngoài.

Buổi sáng đầu thu, bầu trời hửng những tia nắng nhẹ cùng làn gió mát mẻ, Chiêu Dương ngồi trên ghế đá ở một góc sân trường có thể yên tĩnh một lúc.

Nhưng bất chợt một bóng người từ phía xa thu gọn vào trong tầm mắt, Chiêu Dương nhìn thấy Minh Châu và Bùi Linh từ khu nhà căng tin đi ra, cả hai cầm trên tay cốc trà sữa vừa đi vừa nói chuyện.

Bùi Linh khoác vai Minh Châu rất thân thiết hỏi: "Tối nay tới nhà tôi liên hoan chứ."

Minh Châu trả lời: "Tối qua tôi với bà đi quẩy rồi mà."

"Uả, bà không đọc tin nhắn trong nhóm cấp 2 à?"

"Thì... bà với mấy đứa nó nhắn nhiều quá nên tôi tạm thời tắt thông báo."

"Cái bà này, bạn bè mà sống thế đấy! Tóm lại là chiều nay tới nhà tôi, tới sớm một chút."

"OK."

Chiêu Dương ngồi im lặng trên ghế đá, tay chống cằm, ánh mắt lơ đãng hướng về phía tán cây xanh rì phía trước. Cơn thiếu ngủ khiến đầu óc cậu nặng trĩu, nhưng hình ảnh Minh Châu cùng Bùi Linh vừa rồi lại cứ lặp đi lặp lại trong suy nghĩ.

Chiêu Dương không thích để tâm đến người khác, nhất là những người có liên quan đến Phương Yến Chi. Nhưng tối qua, cậu lại ngồi trò chuyện với Minh Châu lâu đến vậy.

Không những thế, cậu còn vô thức trả lời cô.

"Mấy ngày nay tôi bị mất ngủ nên thường hay khó chịu."

Lời nói đó vốn không nên thốt ra. Nhưng khi Minh Châu hỏi, cậu lại buột miệng nói thật mà không chút đề phòng.

Kỳ lạ thật.

Cậu chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bản thân lại có thể nói chuyện bình thường với Minh Châu, lại còn nhận lấy chai trà hoa cúc mà cô đưa. Chẳng phải cậu vẫn luôn cảnh giác với cô sao? Chẳng phải cậu vẫn luôn cho rằng cô cũng giống mẹ mình sao?

Nhưng mà... hình như cô không như vậy.

Cơn gió nhẹ thoảng qua, lay động hàng lá xào xạc. Chiêu Dương khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía cửa lớp học, nơi Minh Châu vừa khuất bóng.

Chiêu Dương cho rằng Minh Châu là con gái của Phương Yến Chi nên hiển nhiên sẽ giống bà ta. Nhưng mà cuộc nói chuyện ngắn ngủi tối hôm qua đã làm cậu có suy nghĩ khác. Có điều trước đó, khi Minh Châu buột miệng hỏi thì cậu đã trả lời rất nhanh, lúc nhận ra thì cậu còn chẳng biết sao lại phản ứng như vậy?

Lúc nhỏ, từ sau khi xảy ra vụ việc ám ảnh đó, mẹ của Chiêu Dương vì quá hoảng sợ và lo lắng nên đã dần đổ bệnh. Chiêu Dương cũng dần thay đổi tính cách, trầm lặng và sống khép kín hơn, chẳng kết bạn hay trò chuyện với bất kì người lạ nào khác nữa. Và khi mẹ đã qua đời, tính cách và mọi suy nghĩ của Chiêu Dương lại càng trở nên tiêu cực!

Chiêu Dương trở về Diệp gia đã được hơn một tuần nhưng dù Diệp Thế Thành có quan tâm đối xử với cậu tốt đến mức nào đi nữa thì ông ấy trong mắt cậu chỉ là con người nhu nhược đến mức vô dụng. Phương Yến Chi là quý bà có nhan sắc xinh đẹp, dáng điệu thanh cao quý phái được nhiều người ngưỡng mộ, nhiều người kính nể đến đâu thì đối với Chiêu Dương, bà ta chỉ là một mụ già thối nát chỉ có hơn chứ không có kém!

Chiêu Dương đặc biệt căm ghét hai người đó như vậy nhưng đối với Minh Châu thì lại khác. Những lời cậu nói với cô tối hôm qua cộng lại còn nhiều hơn cả tổng số lần hắn nói chuyện với người khác trong suốt mười năm nay...

Tia nắng xuyên qua kẽ lá, những mảng sáng tối đan xen trên gương mặt cậu. Trong lòng có một cảm giác gì đó kỳ lạ, không phải chán ghét, cũng không phải oán hận, mà giống như một cơn sóng ngầm khẽ khuấy động.

Cậu ghét Phương Yến Chi, không chỉ vì những gì bà ta đã làm với mẹ cậu, mà còn vì thái độ khinh miệt bà ta dành cho những người không thuộc tầng lớp cao sang của mình. Cậu khinh bỉ Diệp Thế Thành, vì sự nhu nhược đến mức thảm hại của ông ta, luôn im lặng đứng nhìn mọi chuyện mà không dám phản kháng.

Nhưng Minh Châu...

Cậu không thể đặt Minh Châu vào cùng một vị trí với hai người đó.

Cô ấy có đôi mắt giống mẹ mình, nhưng khi nhìn vào nó, cậu không thấy vẻ lạnh lùng đầy giả tạo mà chỉ thấy một chút gì đó mạnh mẽ xen lẫn bướng bỉnh. Cô ấy có giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng không thiếu đi sự thẳng thắn, đối lập hoàn toàn với những lời nói mang tính giả dối của Phương Yến Chi.

Điều này thật nực cười.

Có nên thử hay không... việc tiếp cận Diệp Minh Châu?

***

Buổi chiều đi học về.

Chiêu Dương đứng trong phòng tắm, dòng nước từ vòi sen xối xuống toàn thân ướt đẫm, hơi nóng bốc lên làm mờ bốn vách tường thủy tinh. Một lát sau, cậu tắt vòi sen, lấy khăn lau khô tóc. Khi nhìn bản thân mình qua gương, ánh mắt cậu trở nên lạnh nhạt đến u ám. Giọt nước vẫn còn lấm tấm đọng lại trên cơ thể hoàn hảo của cậu, hai bắp tay không quá vạm vỡ nhưng sức lực không hề yếu ớt, lại thêm cơ ngực săn chắc, phía trên là xương quai xanh nhô cao với độ cong tinh tế kết hợp với bờ vai rộng, vòng eo thon lại có cơ bụng sáu múi rất là cuốn hút.

Tuy nhiên lớp da thịt trên tấm lưng trắng trẻo của Chiêu Dương, ở vị trí gần bả vai bên trái có một vết sẹo tương đối lớn! Vết sẹo đó là do vết bỏng từ mười năm trước đến bây giờ và sẽ in hằn trên lưng cậu đến hết đời...

Chiêu Dương tắm xong thì ra ngoài mặc quần áo, lúc chị giúp việc đứng bên ngoài gõ cửa phòng và gọi: "Chiêu Dương, em xuống ăn tối đi."

Vẫn là câu nói cũ của Chiêu Dương: "Tôi không ăn."

Chị giúp việc phải nài nỉ: "Bữa tối chị vất vả làm cả buổi chiều như vậy mà... Xin em đó, em không ăn thì xuống uống bát canh thôi cũng được."

Chiêu Dương yên lặng một lúc rồi mới hỏi: "Diệp Thế Thành sắp về chưa?"

"Ông chủ sắp về rồi."

"Vậy Phương Yến Chi thì sao?"

"Bà chủ đang dùng điểm tâm."

"Được thôi... chị sắp bận rộn rồi đấy."

Chị giúp việc đương nhiên không hiểu câu nói đó.

...

Chiêu Dương xuống tầng đi vào bếp thấy Phương Yến Chi ngồi trước bàn ăn, từng cử động khi dùng bữa rất nhẹ nhàng đến mức toát ra phong thái tao nhã trước mắt người khác nhưng đối với Chiêu Dương thì bà ta chỉ là mụ già thối nát!

Chiêu Dương không để ý cái trừng mắt đầy dữ dằn của Phương Yến Chi. Cậu ngồi xuống ghế, trên bàn ăn có rất nhiều món ngon bắt mắt nhưng cậu chỉ múc một muỗng canh cua vào bát uống một ngụm xong còn chẳng động đũa.

Sau đó, hắn nhìn thẳng vào tay phải của Phương Yến Chi rồi nói một câu tưởng như rất vu vơ: "Cái vòng tay gắn ngọc Sapphire xanh đó của bà đẹp nhỉ!"

"Mày có ý gì?"

Phương Yến Chi lườm hắn, trên cổ tay phải của bà ta đeo một chiếc vòng rất đắt tiền bằng bạc đính những viên ngọc Sapphire xanh lấp lánh.

"Đâu có, tôi đang khen mà. Cái vòng đẹp vậy làm tôi rất ấn tượng." Ngữ điệu trong lời nói của Chiêu Dương dần trầm xuống: "Bởi vì mười năm trước, bàn tay mang cái vòng đó đã cầm thanh sắt nóng chảy dí vào người tôi!"

Mười năm trước, khi Chiêu Dương bị đám người xấu bắt cóc, người phụ nữ mà mẹ của cậu gọi là "phu nhân" đó thì cậu không thấy mặt nhưng thứ duy nhất cậu thấy rõ là chiếc vòng trên cổ tay phải của người phụ nữ đó giống y hệt vòng tay của Phương Yến Chi.

Phương Yến Chi nghe Chiêu Dương nói vậy thì cong khóe miệng cười lạnh. Bà ta chẳng hề che giấu: "Thì sao?"

Chiêu Dương thấy Phương Yến Chi đã thừa nhận tội ác năm đó đã gây ra với mẹ con cậu nhưng nét mặt bà ta vẫn thản nhiên như vậy, cậu cố gắng giữ bình tỉnh tiếp tục nói: "Tôi chỉ muốn hỏi một câu. Địa vị, quyền lực, tiền bạc... mấy thứ đó có thể làm bà biến chất đến mức thối nát như nào?"

Phương Yến Chi ung dung dựa lưng ra sau, tay gác lên thành ghế, vắt chéo chân tỏ ra dáng vẻ của một bậc nữ vương hoàn toàn coi Chiêu Dương trước mặt chỉ là đống cỏ rác.

"Thằng nhãi chết tiệt của con đàn bà đê tiện như mày mà đủ tư cách mà hỏi tao à?"

"Đương nhiên tôi biết bà sẽ nói vậy." Chiêu Dương đứng thẳng dậy, sắc mặt không còn chút cảm xúc nói rằng: "Lúc đó, bà đánh tôi trước mặt mẹ tôi. Bà... cũng là một người mẹ, nếu ai đó làm tổn thương con của bà thì chẳng phải bà là người đau hơn sao?"

"Rồi bây giờ mày đang có suy nghĩ sẽ nhắm vào con gái tao?"

"Dĩ nhiên tôi không hèn hạ như bà!"

Chiêu Dương chầm chậm bước tới đứng ngay đối diện Phương Yến Chi, lúc này khuôn mặt vốn không cảm xúc của cậu đã xuất hiện nụ cười nhưng đó chỉ là một cái nhếch môi đầy khinh bỉ tới mức thậm tệ trước sự hết sức xấu xa, bỉ ổi của bà ta!

"Tôi chẳng cần phải làm gì hết! Đằng nào bà chẳng chết trước tôi, không sớm thì muộn! Tôi chỉ cần chờ đợi một ngày xác bà nằm trong quan tài dưới lớp đất bẩn thỉu!"

"Mày dám..."

"Đừng, đừng nóng giận... Mặt bà sẽ có nếp nhăn đấy, như vậy bà sẽ chết nhanh hơn!"

VỤT!

Chiêu Dương nghiêng đầu tránh cú tát trong gang tấc. Bàn tay đầy quyền lực của Phương Yến Chi chỉ quét qua không khí, mất đà khiến bà ta hơi lảo đảo.

Cậu bật cười khẽ, ánh mắt tối sầm lại: "Bà tức giận thế này là vì bị tôi chọc trúng tim đen à?"

Phương Yến Chi nghiến răng, đôi mắt sắc lạnh nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống. Bà ta đã quá quen với sự phục tùng, kính sợ từ những kẻ xung quanh, nào ngờ có một đứa con trai riêng của chồng lại dám khiêu khích bà ta trắng trợn như vậy!

"Cái thứ rác rưởi như mày cũng dám hỗn xược với tao?" Bà ta gằn giọng, lửa giận như muốn thiêu đốt mọi thứ.

Chiêu Dương chẳng chút nao núng, giọng điệu vẫn điềm nhiên đến đáng sợ: "Tôi vốn không có tư cách để hỗn với bà, nhưng tiếc là bà cũng chẳng có tư cách để dạy bảo tôi!"

Câu nói này như một mồi lửa châm vào thùng thuốc súng.

Phương Yến Chi giơ tay lên định đánh tiếp, nhưng lần này, Chiêu Dương lạnh lùng giơ tay chặn lại.

Bàn tay của bà ta bị cậu nắm chặt đến mức không thể động đậy, móng tay sắc nhọn sơn đỏ bị siết mạnh đến trắng bệch.

Cậu cúi xuống, sát lại gần, giọng nói mang theo hơi lạnh như dao cứa vào da thịt.

"Bà quên rồi sao? Tôi không còn là thằng bé ngày đó nữa. Bà có thể đánh tôi khi tôi còn nhỏ, nhưng bây giờ..." Cậu siết chặt cổ tay bà ta hơn, khiến bà ta nhăn mặt vì đau: "Nếu còn động tay động chân với tôi thêm một lần nữa, tôi sẽ không khách sáo đâu!"

Phương Yến Chi nổi điên lên vung tay hất đổ hết những món ăn trên bàn, bát đĩa rơi xuống vỡ tan tành, Chiêu Dương bước lùi sang né tránh!

Chiêu Dương siết chặt cổ tay phải mang chiếc vòng đắt tiền của Phương Yến Chi không chút nhân nhượng: "Bà luôn nghĩ mọi thứ sẽ như ý muốn của bà sao?"

"Còn mày thì nghĩ tao sẽ để mày sống được đến khi tao chết à?"

Nói rồi, Phương Yến Chi lại dùng sức ở tay trái, Chiêu Dương tránh được cái tát của bà ta nhưng chiếc nhẫn ở ngón áp út tay trái bà ta giấu một cây kim nhỏ nhưng rất sắc đã cứa qua mặt cậu!

Chiêu Dương thấy giọt máu đỏ tươi chảy ra từ vết cắt dài trên gò má của mình thì tức giận đẩy Phương Yến Chi ra sau, giọng còn gằn lên chửi: "Mụ già thối nát!"

Phương Yến Chi bị Chiêu Dương đẩy va đập vào bàn ăn nhưng bà ta lại chẳng hề hấn gì, bà ta nghiến răng gào lớn: "Thằng chó chết tiệt!"

XOẢNG! RẦM! UỲNH!

Phòng bếp rộng lớn với nhiều nội thất sang trọng chỉ trong vài phút đã thành một mớ hỗn độn...

"ÔNG CHỦ ƠI!!!"

Minh Châu đi liên hoan không có nhà, chị giúp việc đứng ngoài cuộc nào dám liều mạng chạy vào căn ngăn chứ... Cô ấy đành phải kêu khóc gọi Diệp Thế Thành vừa lúc trở về.

"Lớn chuyện rồi ạ! Bà chủ và Chiêu Dương..."

Diệp Thế Thành nghe chị giúp việc kể lại tình hình thì hốt hoảng chạy vào phòng bếp. Cảnh tượng trước mặt khiến ông ấy bàng hoàng, sửng sốt!

Phương Yến Chi cúi gằm mặt xuống, mái tóc dài rũ rượi, sắc mặt bà ta tối sầm lại trông cực kì đáng sợ! Trong cơn phẫn nộ, hai bàn tay của bà ta bùng lên sức mạnh khủng khiếp bóp cổ Chiêu Dương đè cậu nằm áp sát lưng xuống mặt bàn!

"Chiêu Dương!"

Diệp Thế Thành không khỏi lo lắng chạy tới nắm cánh tay của Phương Yến Chi lôi ra khỏi cổ Chiêu Dương!

"Khụ..."

Ngay khi được giải thoát, Chiêu Dương vẫn còn bị ngạt thở, đầu óc choáng váng không đứng vững đã ngã xuống.

Diệp Thế Thành tới đỡ cậu nhưng Phương Yến Chi lại gào lên: "Diệp Thế Thành, trong mắt anh chỉ có con đàn bà ti tiện với thằng nhãi chết tiệt này đúng không?"

Sắc mặt Diệp Thế Thành mặc dù không tức giận như Phương Yến Chi nhưng giọng đã thay đổi hẳn.

"Phương Yến Chi, nếu tôi không về kịp... cô sẽ giết thằng bé sao?"

Phương Yến Chi bật cười một cách ghê rợn: "Đúng đấy, tôi sẽ giết nó! Bất kể tôi làm gì thì anh đều không cản được đâu!"

Nói xong, Phương Yến Chi lại lao vào đánh Chiêu Dương, thế nhưng...

CHÁT!

Phương Yến Chi hứng trọn cái tát của Diệp Thế Thành! Bà ta ngơ ngác đứng nhìn sau đó gào hét trong cơn điên loạn rồi bắt đầu đập phá mọi thứ xung quanh!

"AAAAAAA!"

Diệp Thế Thành để mặc Phương Yến Chi muốn làm gì thì làm nhưng động tới Chiêu Dương thì không được!

"Diệp Thế Thành... anh sẽ phải hối hận! Cả đời này của anh đừng nghĩ sẽ được sống yên ổn cùng với thằng nhãi chết tiệt đó!"

Phương Yến Chi ngoảnh lại trừng nhìn nhìn Diệp Thế Thành mà ác ý đe doạ xong thì gọi vệ sĩ tới lái xe đưa bà ta ra khỏi biệt thự.

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip