Chương 3: PHAI MỜ
Một lần nữa tôi nhìn vào mảnh giấy màu đỏ được cô để lại thông qua Ashley, nhìn chăm chú vào dấu hôn của son môi dưới góc cuối cùng của mảnh giấy. Phải rồi, đây là đặc trưng riêng biệt của cô .... tôi nghĩ rằng nó thực sự được viết bởi cô ấy.
Từ xa tôi trông thấy Helena đi tới cùng với vị khách hàng của cô, bà Rosette, tôi nhanh chóng gấp mảnh giấy lại và nhét nó vào túi quần sau của mình. Bà Rosette trông như đã sáu mươi tuổi, với một cơ thể nom hơi gầy, không cao và lưng hơi còng. Tôi khá chắc rằng bà là một trong vị những khách đặc biệt được mời đến để tham dự cuộc họp này. Rõ ràng bà ấy đang hỏi một cái gì đó, vì Helena đã phải hơi cao giọng để trả lời lại một cách thật rõ ràng. Cô ấy mỉm cười và chỉ về phía tôi. Chỉ vào tôi, tôi đoán thế.
"Bà Rosette, đây là người mà tôi đang nói đến, đặc vụ Kennedy," Helena nói.
Tôi nhanh chóng đưa tay ra, "Chào buổi chiều, Bà Rosette. Tôi Leon Scott Kennedy. Rất vui được gặp bà."
"Anh ta trông khá đẹp trai, Helen ..." bà trêu chọc Helena khi bắt tay tôi, "Xin chào, tôi là Rosette."
"Tôi đã nghe từ Helena nói rằng cuộc họp này có thảo luận về mẫu vacxin kháng virus sẽ được dùng trong việc chống lại các vụ khủng bố sinh học, có ai trong số những vị khách mời đã mang đến mẫu vật?" Tôi trực tiếp đi vào vấn đề.
Bà Rosette trông không có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi vào đề bất ngờ từ tôi: "À, có"
Tôi và Helena nhìn nhau.
"Tiến sĩ Anna từ Nhật Bản đã mang đến một mẫu vacxin kháng virus, nhưng bản thân tôi không thực sự trông thấy nó. Tôi nghĩ rằng nó vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm và chưa thật sự hoàn hảo, nhưng động thái của họ thể hiện như thể họ đã tìm ra thuốc giải độc cho cả Thế Giới *Thở dài*" ... Bà Rosette tiếp tục líu lo.
Anna Nishizawa đến từ Nhật Bản? Cô là một trong những vị khách châu Á nằm trong diện tình nghi!
"Cảm ơn sự hợp tác của bà, thưa bà. Đồng nghiệp của bà đang chờ đợi bên trong," Tôi mỉm cười nhường đường cho bà bước vào cửa. Helena dừng lại ở phía sau.
Bà Rosette nhìn Helena trước khi bước vào phòng, "Tôi sẽ gọi cho cô sau cuộc họp này, Helen ..."
Helena mỉm cười, gật đầu.
.
.
Từ cuối hành lang tôi nghe được tiếng một đặc vụ tiếp cận một người nào đó, tôi không thể nghe thấy giọng nói của người phụ nữ đang tiếp chuyện một cách rõ ràng và tôi chỉ lờ mờ trông thấy hình bóng của người đó. Cô đứng khuất phía sau một trong những đồng nghiệp của tôi, đặc vụ Ron. Anh ta đang cố gắng thuyết phục vị khách hãy quay trở lại phòng họp.
"Thưa cô, có vẻ như cô đã đi nhầm đường. Hãy để tôi giúp cô?"
Đó có thể là ... Ada?
Không hề nghĩ ngợi, tôi vội vã tiến tới đó và bỏ Helena lại sau lưng.
"Ron, Để ý cô ấy!" Giọng tôi lớn hơn bình thường rất nhiều. Có thể những người khác có thể ngạc nhiên trước hành vi của tôi, nhưng tôi không quan tâm.
Khi đi tới cuối hành lang tôi chỉ nhìn thấy Ron ở một mình.
"Ron ... cô ấy đâu rồi?" tôi hỏi trong hơi thở đứt quãng.
Ron chỉ vào một cánh cửa được đánh dấu TOILET NỮ. Helena đi tới từ phía sau và vỗ nhẹ vào lưng tôi, "Hey. Bình tĩnh, Leon ..."
Helena đi vào nhà vệ sinh, và sau đó cô đi ra với một người phụ nữ trong trang phục màu vàng ...
Ah. Cô không phải Ada.
"Chuyện gì thế này? Làm thế nào mà một vị khách không được phép đi vào nhà vệ sinh?" người phụ nữ tỏ ra khó chịu.
"Xin lỗi, thưa cô. Điều này không giống như cô đang nghĩ ... Ron, anh có thể đi cùng cô ấy trở lại phòng họp? Tôi xin lỗi vì đã làm quá lên." Tôi nói.
Người phụ nữ vẫn còn nhìn tôi với vẻ dè chừng, như thể nhìn thấy một người điên ngăn cấm một vị khách đi vào nhà vệ sinh. Sau một hồi, cuối cùng thì cô cũng ngừng nhìn tôi, quyết định đi cùng với Ron và cả hai biến mất ở lối rẽ ngay góc hành lang.
"Leon, anh nên cẩn thận hơn. Chúng ta không còn ở trong sự hỗn loạn như hồi Oaks Tall. Tại đây, tất cả các trường hợp đều bị ép buộc phải nằm dưới sự kiểm soát, và các vị khách mời đều nhận được quyền lợi bảo mật từ phía chính phủ Hoa Kỳ," Helena nhắc nhở, "Sau tất cả, những người biết về vấn đề này là chỉ có tôi, anh, và Hunnigan. "
Tôi gật đầu.
"Phải, cô nói đúng, Helena. Xin lỗi ..."
"Được rồi, sau khi anh có thể kiểm soát những cảm xúc của mình lại, tôi nghĩ rằng mình phải đưa cái này ra ..."
Helena đưa ra một bảng tên, lông mày tôi nhướn lên trước hành động của cô.
Tôi nhìn vào bảng tên Helena đưa ra, thuộc một người phụ nữ có cái tên là Xiao Li, cô là một nhà nghiên cứu tại phòng thí nghiệm của một trong những trung tâm được đặt tại Trung Quốc. Khuôn mặt trong tấm ảnh trông như một người phụ nữ đã bốn mươi tuổi mang đậm nét phương Đông. Cô cũng là một trong những vị khách được mời tới cuộc họp này.
"Cô tìm thấy thứ này ở đâu?"
"Trong nhà vệ sinh, là trước khi người phụ nữ đó bước ra. Tôi đã lấy nó ra khỏi thùng rác."
"Ý cô là ... RED đã đánh cắp nhân dạng của người phụ nữ tên Xiao Li này?" Tôi ngộ ra.
"Rất có thể, Leon ..." Helena trả lời: "Tôi không biết gì nhiều về công việc của RED. Nhưng hãy để tôi đoán, cô ấy là một điệp viên ... với tay nghề không thuộc dạng nghiệp dư. Có thể đây điều mà chúng ta đang tìm kiếm? Anh biết về cô ấy rõ hơn tôi mà, đúng không?"
Tôi mỉm cười một cách mỉa mai, "Bây giờ cô hiểu được lý do tại sao tôi gọi đây là một mối quan hệ rắc rối?"
"Một nhận xét nhỏ về kiểu của anh ..." Helena nói với một cái nháy mắt, "Cô ấy rất phức tạp."
"Bingo!"
Chúng tôi quyết định quay về khu phòng họp hội nghị để kiểm chứng cho suy đoán, và bất ngờ bị chặn lại bởi hai đặc vụ, đặc vụ Ron và Diana. Họ hỏi về lý do tại sao tôi đã lớn tiếng như thế với một vị khách trong khi tình hình đều đang nằm dưới sự kiểm soát. Bởi vì tất cả mọi thứ phải được báo cáo lại với cơ quan trung ương, họ lo lắng nếu có một vấn đề gì đó đã xảy ra mà không có trong thông tin của họ. Họ sẽ phải chịu trách nhiệm nếu có bất cứ điều gì xảy ra, đối với tất cả mọi thứ. Tôi thực sự bối rối để có thể giải thích, rõ ràng là tôi không thể nói cho họ biết về Ada Wong hoặc nhắc tới những dấu hiệu cho thấy cô ấy đang ở đây. Mặt khác, đây không phải là thời gian để thảo luận trong khi tôi còn không biết mình sẽ phải làm gì một khi tìm thấy cô.
May mắn thay, Helena Harper ... Cô ấy đã giúp tôi. Cô tự giới thiệu và giải thích rằng cô đang ở trong một nhiệm vụ cá nhân để bảo vệ cho khách hàng của mình, bà Rosette. Helena đã hỏi tới sự giúp đỡ của tôi để tìm kiếm tiến sĩ Anna đến từ Nhật Bản, để thực hiện một cái gì đó quan trọng. Cô đã không đề cập đến các mẫu virus, chỉ gọi những thứ đó là rất quan trọng và bí mật. Trên thực tế, cô không được phép phổ biến thông tin này, nhưng cô buộc phải nói để trả lời cho những câu hỏi chất vấn của Ron và Diana. Với một điều kiện là không được công khai với bất kỳ một đặc vụ nào khác.
"Đặc vụ Kennedy và mật vụ Helena, chúng tôi xin lỗi vì những câu hỏi," Ron nói, "Chúng tôi cũng sẽ hỗ trợ cả hai người. Vâng, tôi đoán hai người đã gặp đúng người ở đây. Tôi được phân công cho công việc trợ giúp các vị khách mời. Điều đó đã cho tôi biết những người đi cùng tiến sĩ Anna khi tới phòng ăn. Tôi cũng thấy cô ấy quay trở vào phòng họp sau đó. Chúng ta có nên trực tiếp gọi cô ấy tới đây? "
"Không, chỉ cho tôi biết cô ấy đang ở đâu, Ron. Tôi cũng cần phải chắc chắn về những vị khách khác."
"Tốt. Theo tôi, Kennedy."
Ron mở cửa và chúng tôi bước vào phòng họp một cách thận trọng, sợ làm gián đoạn cuộc trò chuyện. Từ những gì tôi nghe thấy, chương trình liên minh sẽ bắt đầu được chuẩn bị sau một tháng và họ đang bầu chọn người đại diện hội đồng cho mỗi bang. Ron vỗ nhẹ vào vai tôi, và sau đó anh ta chỉ vào một người phụ nữ với mái tóc đen và mắt kính, trong bộ quần áo màu trắng.
"Cô ấy là tiến sĩ Anna Nishizawa. Anh nhìn thấy chiếc vali bên cạnh cô ấy? Cô ấy luôn luôn mang theo nó đi khắp mọi nơi, cô thậm chí còn từ chối khi tôi muốn giúp mang thứ đó vào phòng ăn. Có thể trong đó chứa những thông tin quan trọng mà anh đang tìm kiếm." Ron nói, " Và nhìn qua bên kia, Kennedy. Đó là Suzy Tse, là đại diện đến từ Singapore. "
Trong một khắc tôi quan sát Suzy Tse thật cẩn thận, và cô ấy chắc chắn không phải là Ada Wong. Cô ngồi ở hàng ghế phía trước, với một mái tóc màu đỏ uốn lọn xoăn. Cô đang bận nói chuyện với một anh chàng bên cạnh. Tôi quay trở lại quan sát tiến sĩ Anna, ngồi bên cạnh cô là hai người đàn ông trong trang phục giống như cô, tất cả chúng đều trông giống như trang phục của một giáo sư hay một bác sĩ.
"Ở đâu là Kim Tae Ahn ?" Tôi hỏi.
Ron quan sát khắp cả khán đài những vẫn chưa tìm thấy cô ta. Trong khi anh ta đang tìm kiếm, tôi nhìn quanh căn phòng, để tìm kiếm sự tồn tại của Ada. Nhưng, tất nhiên là cô ấy không có ở đây.
"Ah, đó là cô ấy! Kim Tae Ahn ... Nhìn kìa! Cô ta đứng trên sân khấu, bên cạnh bục giảng, một người phụ nữ tóc đen. Rõ ràng cô ta đã được bầu vào hội đồng của các đại diện đến từ Hàn Quốc," Ron chỉ vào người phụ nữ đứng trên sân khấu, và cô cũng không phải là người mà tôi đang tìm kiếm. Ít nhất thì, sự ngờ vực của tôi dành cho bốn vị khách người châu Á bắt đầu suy yếu dần.
"Ron, còn một người phụ nữ tên là Xiao Li đến từ Trung Quốc?" Tôi hỏi tới người cuối cùng.
"Cô ấy là ai?" Ron hỏi với vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt.
"Cô ấy là một trong những vị khách cũng được mời đến tham dự, một đại diện đến từ Trung Quốc, ah anh có từng thấy thứ này? Helena tìm thấy bảng tên của cô ta trong nhà vệ sinh," tôi nói, giơ bảng tên lên nhưng không đưa trực tiếp cho Ron, "Ah phải rồi, anh đã từng nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo màu đỏ? "
Ron cố gắng nhớ lại, khi anh ta nhìn quanh phòng, "Tôi không để ý tới từng người một, Kennedy ... Nhưng khi tôi gọi họ quay trở lại thì có một số người, đặc biệt trong đó có một người phụ nữ rất xinh đẹp."
"Huh. Cô ấy đâu?"
"Đó là về công việc hay cá nhân? Anh muốn gặp cô ấy?"
"Huh, anh biết đấy. Cả hai.." Tôi nói đơn giản.
"Vâng, tất nhiên tôi biết điều anh nói có nghĩa là gì, Kennedy," Ron cười, "Nhưng thật kỳ lạ. Cô ấy không có ở đây, hay cô ấy đã không trở lại sau khi ăn trưa? Đáng tiếc là tôi không biết tên của cô ấy."
Dường như đó chính là cô.
Tôi để lại Ron trong phòng họp và đi ra ngoài, bởi vì anh ta cần chú ý đến tiến sĩ Anna và túi hành lý thiêng liêng của cô. Bên ngoài phòng, Helena đang nói chuyện với đặc vụ Diana, và cô đã rất ngạc nhiên khi thấy tôi nhanh chóng bước ra.
"Leon! Anh có tìm hiểu được thêm điều gì không?" Helena hỏi.
"Yeah. Một vị khách đã biến mất khi cuộc họp diễn ra."
Đột nhiên Diana đưa cho tôi điện thoại, "Tôi nghĩ rằng anh nên nghe điều này."
"Kennedy, đây là Hunnigan. Anh đã tìm thấy điểm sáng nào chưa? Tôi vừa mới nhận được một tin tức, dù nó là xấu hay tốt đối với anh.." Hunnigan tiếp tục nói, "Cô Xiao Li đến từ Trung Quốc chắc chắn đã không tham dự sự kiện lần này, Leon. Cô ấy đã bị ốm và có một báo cáo về việc hủy bỏ chuyến tham dự của cô đã được xác nhận vào ngày hôm nay, chính xác là một vài phút trước đây. "
"Đó là một tin.. tốt. Tôi có cần phải biết thêm điều gì không? Xác nhận lại là chúng ta có một vị khách không mời, một người khác cũng mang cái tên Xiao Li? Vậy, có lẽ tôi nên dành một 'lễ đón tiếp' đặc biệt cho vị khách không mời này?"
Tôi nhanh chóng nắm bắt thông tin từ Hunnigan.
"Hãy làm những gì anh cần phải làm, Kennedy." Cô nói với tôi trước khi cúp máy.
Có vẻ như tôi sẽ gặp lại em sớm, Ada Wong ...
.
.
.
Trung tâm hội nghị điều hành ARA - Hai giờ trước khi cuộc họp kết thúc.
Sau khi gọi điện thoại, Hunnigan ra lệnh trực tiếp cho tất cả các đặc vụ trong khu vực thi hành phận sự. Có một vị khách không mời mà đến, một người phụ nữ đã sử dụng tên của một vị khách có tên là Xiao Li đến từ Trung Quốc - người đã hủy bỏ chuyến viếng thăm để ở lại dưỡng bệnh. Thực hiện bất kỳ nỗ lực nào để truy bắt, bắt đầu tìm kiếm trong mỗi phòng, từng hành lang, trong mỗi góc của tòa nhà. Tôi cũng ra lệnh cho một số đặc vụ đi cùng với Ron, để bảo vệ cho sự an toàn của mẫu vật và tiến sĩ Anna. Sau đó, tôi và Helena, chủ động kiểm tra phòng CCTV - căn phòng giám sát tất cả camera được lắp đặt ở mọi nơi trong khu nhà, nằm ở tầng một ngay bên dưới phòng họp. Các đường truyền báo cáo dần trở nên hối hả, dường như họ đang bắt đầu nhân rộng sự tìm kiếm. Tòa nhà này khá rộng, nhưng ít nhất số lượng đặc vụ như chúng tôi đều rất thông thuộc trong lĩnh vực tìm kiếm này.
Khi tôi và Helena đi đến trong phòng điều khiển CCTV quan sát, chúng tôi bất ngờ phát hiện ra cửa không khóa. Bên trong tối om. Và tuyệt đối không có bất kỳ bảo vệ nào đứng trực ở xung quanh. Tại thời điểm đó, chúng tôi đều chuẩn bị vũ khí sẵn sàng.
"Tôi sẽ bước vào trước, Helena." Tôi nói.
Tôi đẩy mạnh cánh cửa và chĩa súng vào những góc khuất ... Có vẻ như nơi này hoàn toàn trống rỗng. Helena ngay lập tức bước vào theo sau và tìm kiếm các công tắc đèn, những ánh đèn được bật lên chiếu sáng cả căn phòng. Không có ai ở đây. Chúng tôi nhìn thấy tất cả các màn hình CCTV đang ở trạng thái ngừng hoạt động. Tất cả dữ liệu thông tin trước đó đều bị xóa sạch hoàn toàn. Sau khi thực hiện việc khởi động lại, từ màn hình quan sát tôi có thể thấy những địa điểm đang được ghi hình, có rất nhiều. Nhưng thật kỳ lạ, không màn hình nào trong số CCTV cho thấy vị trí của người phụ nữ ấy.
"Cô ấy được huấn luyện rất tốt trong việc này..." Helena phá vỡ sự im lặng.
Tôi gật đầu mà không nhìn cô, chỉ chăm chú theo dõi các màn hình. Hy vọng có bất kỳ gợi ý nào biểu thị cho sự tồn tại của cô ấy, ngay cả với những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Nhưng dường như trên màn hình chỉ có các đặc vụ đang tiến hành tìm kiếm, đi qua lại. Không có bất kỳ dấu hiệu nào của Ada Wong, ở bất cứ nơi nào. Không gì cả.
Thực sự cô ấy đang ở đâu?
Điện thoại di động của tôi đột ngột rung lên một lần nữa, lần này xuất hiện một tin nhắn ngắn.
Tôi chợt ngừng hô hấp, Helena quan sát tôi và cũng thấy nó.
.
.
Từ: Ada
"Anh đang lo lắng về tôi, Leon?
Anh lo lắng quá nhiều ...
Nóng lòng muốn gặp anh, đẹp trai."
.
.
Trái tim tôi đang đập rất nhanh vào lúc này sau khi đọc xong tin nhắn ngắn ngủi của cô.
"Chuyện gì vậy?" Helena hỏi.
Tôi không trả lời, chỉ thẫn thờ nhìn màn hình trong khi tâm trí cố gắng để tìm kiếm những từ đúng.
Như thể cô ấy đang trêu chọc tôi.
"Tôi nghĩ rằng nó là từ Ada?" Helena đoán, "Cô ấy có số của anh, Leon?"
Tôi vẫn không nói nên lời, chỉ gật đầu.
Tây Ban Nha năm 2004.
Nhiệm vụ đầu tiên của tôi sau khi ngài Graham trở thành Tổng thống mới của Hoa Kỳ. Ngài Graham, ra lệnh cho tôi cùng với hai nhân viên khác đi giải cứu cô con gái bị bắt cóc của mình, không ai khác ngoài Ashley. Và khi đó tôi đã gặp lại Ada Wong, bên trong một tòa lâu đài, trong một 'tình huống' khá là ấn tượng.
Vậy mà, chính việc đó khiến tôi tin rằng bản thân mình mới ngu ngốc làm sao, tự trách mình về cái chết của cô suốt sáu năm qua, trong khi cô vẫn còn sống và đang làm việc cho Albert Wesker. Sau đó, bất ngờ cô xuất hiện trở lại khi muốn giúp đỡ tôi bằng cách cho tôi một chuyến đi.
"Cần một chuyến đi, đẹp trai?", Cô hỏi, với tông giọng đặc biệt của mình.
Tôi không thể từ chối lời đề nghị của cô. Trong suốt dọc đường đi, cô chỉ giữ im lặng mà không trả lời thêm bất cứ câu hỏi nào từ tôi. Tôi không thể ngăn bản thân ngừng ngắm nhìn cô, không thể chống lại bản năng luôn muốn nhìn thấy cô. Cô trông vẫn quyến rũ như cách nó luôn tồn tại trong trí nhớ của tôi. Vậy nên cuối cùng, tôi đã thực hiện một quyết định.
"Ada, đây là số của tôi. Tôi có thể giúp em nếu có gì điều đó không ổn," Tôi trao cho cô ấy mảnh giấy trong khi cô đang điều khiển cano.
"Oh. Quý ngài Kennedy rộng lượng nhân từ. Anh vẫn không thay đổi một chút nào, Leon." ..." cô ấy thốt lên với giọng điệu giễu cợt, nhưng vẫn nhận lấy mảnh giấy. Từ đó cô ấy có số của tôi, vậy ra các nỗ lực trước đó của tôi đã không trở nên vô ích.
.
.
"LEON, anh có nghe thấy tôi không?!"
Tâm trí của tôi quay trở lại căn phòng CCTV, tôi nhìn lại Helena trong sự lúng túng.
"Ah ?! Oh Chúa ơi.. Phải. Tôi nghe thấy cô, Helena."
"Cô ấy nói gì? Và hóa ra anh cũng có số của cô ấy, thực sự khó hiểu."
"Cô ấy biết chúng ta đang tìm kiếm cô, và ... Có, tôi có số của cô ấy, nhưng nó không thật sự quan trọng và không cần phải giải thích ..."
Helena nhún vai, "Tôi không quan tâm đến điều đó. Nhưng rõ ràng là anh đã từng liên lạc với cô ấy."
"Thỉnh thoảng," tôi trả lời: "Vậy, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ? Chờ đợi từ phòng CCTV?"
Tôi ném cái nhìn vào các màn hình camere theo dõi một lần nữa, cạn kiệt ý tưởng làm thế nào để có thể tìm thấy cô. Bất chợt, tôi nhìn thấy trong một cái nháy mắt, một hình bóng xuất hiện từ màn hình C-17. Helena cũng nhìn thấy nó, và rõ ràng vị trí của mục tiêu đã được tìm thấy!. Màn hình C-17 được lắp đặt trong công viên dẫn đến khu vực đậu xe. Mặc dù đó chỉ là một hình bóng mờ ảo và chúng tôi đã không thấy lại nó thêm lần nào, những có lẽ đó chính là cô.
"Tất cả các đặc vụ hãy chú ý! Tôi, Kennedy đang ở đây, xin vui lòng gửi báo cáo của những người trực gần nhất với vị trí công viên dẫn đến khu vực đậu xe !" Tôi ngay lập tức gọi những người khác thông qua kênh truyền tin.
"Brooke đang ở đây, Kennedy! Anh đã tìm thấy cô ta?"
"Có, có vẻ như cô ấy đã đi qua ..."
"Tôi ... THẤY CÔ TA RỒI! Chú ý! MỤC TIÊU đã được tìm thấy tại khu vực C, gần công viên! CẦN HỖ TRỢ NGAY LẬP TỨC!" Brooke hét lên ra lệnh. Giọng anh ta đang run rẩy, có vẻ anh ta đang đuổi theo cô ấy.
"BẮT LẤY CÔ TA! KHU VỰC C!" Brooke hét lên mệnh lệnh một lần nữa.
Cô chỉ có một mình.
"Làm thế nào để tới đó từ vị trí của chúng ta, Helena?" Tôi vội vã hỏi.
"Nó chỉ nằm bên dưới cách chúng ta một tầng, công viên nằm ở sảnh Đông. Đuổi theo cô ấy, Leon ... Tôi sẽ đi kiểm tra sự an toàn của mẫu vật trong tay các nhà khoa học Nhật Bản."
Không hề nghĩ ngợi, ngay lập tức tôi lao xuống cầu thang khẩn cấp để đuổi theo cô ấy, Helena không tham gia. Cô vội vã vào phòng họp để kiểm tra tiến sĩ Anna cùng với vali của cô. Nhịp thở của tôi ngày một tăng cao khi tôi chạy đến sảnh, nhưng tôi vẫn tiếp tục chạy vào công viên. Người điều hành đứng sững tại chỗ, có vẻ như anh ta rất bối rối và sợ hãi khi thấy tất cả các đặc vụ lũ lượt chạy đến công viên với số lượng lớn.
Tôi sắp sửa tới gần đến địa điểm - Khu vực C.
"Brooke, anh đang ở đâu?" Tôi hỏi thông qua kênh truyền tin, "BROOKE!"
"Đặc vụ Steve đang ở đây, mau gọi đội ngũ y tế! Đặc vụ Brooke đã bị thương! Gửi trợ giúp y tế ngay lập tức! Khu vực C, tại bãi đỗ xe đối diện với công viên. Một lần nữa tôi báo cáo ..." từ kênh truyền tin đặc vụ Steve cố gắng để liên lạc với đội ngũ y tế.
Brooke đã không bắt được cô ấy.
Tôi chạy vào công viên, thấy anh ta đang nằm trên mặt đất. Đặc vụ Steve đang bận rộn thông báo vị trí của họ cho đội ngũ y tế. Brooke ho rũ rượt, Steve cố giúp anh ta gượng ngồi dậy nhưng anh ta đã không thể động đậy.
"Brooke! Chuyện gì đã xảy ra?" Tôi hỏi trong nhịp thở hỗn loạn.
"Cô ta ... rất chuyên nghiệp," Brooke hổn hển nói, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn trong khi hai tay vòng chặt trước ngực của mình, "Tôi đã bị đánh bại, có vẻ như một số xương sườn đã bị gãy, uggh ... Tôi xin lỗi, Kennedy."
Chúng tôi đã thất bại ...
Chết tiệt.
"Cô ấy đã chạy thoát? Đường nào? "
Brooke chỉ vào con đường cao tốc, "Cô đã ... biến mất. Leon ... Chúng tôi đã ... thất bại. Anh đã tới muộn chỉ một chút ... Tôi xin lỗi, cô ... quá mạnh."
Viện trợ y tế có mặt và Brooke sau khi sơ cứu sẽ được chuyển đến bệnh viện, tôi vỗ nhẹ vào vai của Brooke trước khi anh ta được đưa vào xe cứu thương, "Đừng lo lắng, Brooke. Sự an toàn của anh quan trọng hơn."
Brooke được đưa vào xe cứu thương và ngay lập tức chiếc xe rời khỏi công viên. Khi tôi liếc nhìn đồng hồ, nó đã chỉ đúng 04:00. Đã đến giờ kết thúc cuộc hội nghị, bây giờ là thời gian hộ tống những vị khách về khách sạn. Tôi bèn quay trở lại tòa nhà, nhấn vào nút vào thang máy và đi đến phòng họp. Tôi phải đi xác nhận tiến sĩ Anna, cùng với các nhà khoa học đến từ Nhật Bản. Mặc dù mơ hồ, nhưng tôi nghĩ rằng Ada đã không chiếm được mẫu vacxin kháng virus ...
Đó là những gì tôi đoán để tự an ủi mình.
Nhưng ngay lập tức tôi nhận ra đó chỉ là một sự an ủi ngắn ngủi ở bên ngoài trong một thời gian.
.
.
Một lần nữa cô đã phải chạy rời xa tôi ...
.
.
.
Ada Wong?
"Cô ấy là một phần của tôi, tôi không thể cho đi ..."
-oOo-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip