chương 2

Kết thúc một buổi học nhàm chán cậu ra về với vẻ mặt lạnh tanh không biểu cảm, hắn đi bên cậu miệng nói không ngừng làm cho bao nhiêu người nhìn.

Cậu không mở miệng tiếp tục đi, mặc cho hắn có hỏi gì cậu cũng không thèm liếc hắn đến một lần.

Hắn nói một mình cũng mệt, hỏi vài ba câu nhưng cậu không trả lời liền nản lòng, đi một lúc thì lại có một hai người đến rủ đi chơi hắn định từ chối nhưng cậu không quan tâm nên hắn mới tức giận mà rời đi. Vì là đầu gấu nên hắn cũng có vài đàn em, hắn rất giống ba hắn có máu xã hội đen nhưng hắn không xăm mình, không hay đánh nhau, cũng có thể nói hắn là một người bình thường.

Ví dụ như hắn rất quan tâm cậu, trò chuyện cùng cậu và hay làm cậu hạnh phúc nhưng đó chỉ là trước đây, bây giờ hắn làm thế nào cậu cũng không thèm nhìn hắn dù một cái, dường như đây không phải là cậu nữa đó là một người khắc, trầm tính ít nói lạnh nhạt không quan tâm mọi thứ xung quanh ... đó không phải tính cách trước đây của cậu, khác hoàn toàn.

Hắn suy nghĩ đau cả đầu chẳng lẽ cậu sắp phải đi đâu hay có chuyện gì phải rời đi nên mới như vậy với hắn?? Không phải chứ??

_____

Đi bộ khoảng mười phút cuối cùng cậu cũng về đến nhà, quản gia Ngô ra mở cửa cho cậu và hỏi han, cậu chỉ gật đầu và lắc đầu coi như không cỏ chuyện gì.

Vừa vào nhà thấy ba cậu ông Dương ngồi ở trên sô pha uống nước trà, vẻ mặt khác hoàn toàn so với lúc sáng thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc.

-"Tiểu Hàn này ba có chuyện muốn nói với con."

-"...Vâng.."

Ba cậu chắc không phải người lạ nói chuyện hai ba câu thì được.

-"Con ngày mai chuyển đến căn nhà ở khu A sống nhé, cũng khá gần trường của con được không??"

Cậu bình tĩnh trả lời:"Vâng."

Ông thở dài nói tiếp:

-"Con nên sống tự lập, ba không phải có ý gì xấu hay muốn đuổi con đi đâu ba chỉ là muốn tốt cho con thôi."

Thật ra ông làm ăn bị người ta lừa nên phá sản, sáng hôm nay mới biết ông cả kinh đến nỗi ngất đi, ông sợ liên lụy đến người con trai ông yêu quý nhất nên đành phải làm vậy, nếu không cậu sẽ chịu khổ ông không đành lòng nhìn cậu sống như vậy, cũng may là ông có tiết kiệm được một số tiền đủ cho cậu sài đến hết năm, năm sau có gì thiếu chắc cậu cũng tự lo được.

-"Vâng..."

Chấp nhận xong cậu đi về phòng của mình để ông ngồi đó ôm đầu suy nghĩ.

Về lại căn phòng xa hoa của mình cậu bỏ cặp xuống rồi lấy quần áo đi tắm, cũng may nguyên chủ không có thích mặc đồ nữ nếu không cậu liền đem đi đốt, sau thì ở nhà không cho ai thấy mặt coi như cậu không tồn tại đi.

Sau khi tắm xong cậu xuống dùng bữa tối cùng ba cậu, trong bữa ăn khá im lặng chỉ có tiếng sột soạt của hai người khi ăn, hai người không nói lời nào.

Xong bữa cậu đi lên phòng rồi chuẩn bị đồ đạc mai chuyển nhà, cậu hoàn toàn không biết chuyện gia đình mình bị phá sản, cứ yên ổn như ngày thường.

Trèo lên giường bắt đầu giấc ngủ của mình, cậu không suy nghĩ nhiều chớp chớp mắt rồi đi vào giấc mộng.

Sáng hôm sau.

Cậu chống tay ngồi dậy trên giường, khuôn mặt không biểu cảm nhìn xung quanh một lượt để tiếp thu ánh sáng.

Rời giường đi vệ sinh cá nhân, qua vài phút cậu ra chọn đồ mặc vào rồi chuẩn bị dời nhà, đồ đạc tính ra cũng không nhiều cho lắm, chỉ vỏn vẹn hai cái vali cỡ lớn, đồ dùng cậu bỏ vào ba lô của mình, xuống nhà thấy ba cậu đang ngồi uống trà, ông ôn nhu đi lại bỏ vào tay cậu một cái thẻ ATM, nhìn sơ qua thì cũng khá nhiều tiền đủ để cậu sống một hai năm, cậu ngẩng mặt nhìn ông, ông xoa xoa đầu cậu rồi bảo quản gia Ngô đưa cậu đến nhà mới.

Căn nhà đủ cho một người ở, có phòng khách, phòng bếp.... Nói chung là đủ tất cả các phòng, và còn đủ tất cả các thứ như tủ lạnh, tivi...., tuy nhiên nó không đồ sộ hay to gì cả, rất đơn giản, sạch sẽ , ờm chắc ba cậu đã cho người đến đây quét dọn bây giờ cậu chỉ cần đem đồ vào để đàng hoàng là được.

Làm khoảng nửa ngày cuối cùng cũng xong, cậu xoa xoa cái bụng đói của mình, cầm số tiền hôm qua nguyên chủ xài còn dư đi mua đồ về nấu ăn sẵn tiện mua vài thứ cần thiết.

Bước ra khỏi siêu thị với một đống đồ ăn trên tay, cậu cất bước đi về nhà, bây giờ là chiều tà, bầu trời nhuộm màu đỏ cùng với vài áng mây nhởn nhơ bay, khung cảnh khá là ấm áp lãng mạn, có điều gương mặt lạnh nhạt của cậu có chút không thích hợp với khung cảnh cho lắm.

Khoảng cách từ nhà cậu đến siêu thị khá xa, đi bộ khoảng 15 phút mới tới, bụng thì gào thét vì đói làm cậu có chút bất mãn muốn có một chiếc xe đạp, nhưng mà đến trường thì gần hơn.

Đi đến một con hẻm nhỏ, cậu bị một lực đạo từ trong con hẻm kéo vào đó. Khuôn mặt chán đời của cậu làm cho người ta phải thán phục vì cậu không la lên tiếng nào.

-"Xịt....im lặng."

Giọng nói là của một thanh niên bằng tuổi cậu, nghe rất nặng nề hình như đang bị thương, cậu có thể nghe thấy mùi tanh của máu.

Ở ngoài đường lớn bỗng nhiên ồn ào lên.

-"Nó chạy đâu rồi, thằng ch* đánh tao rồi chạy để tao tìm được thì nó đừng hòng sống, lũ bay đi kiếm nó cho tao."

Tiếng bước chân dồn dập chạy đi, cậu nghe người phía sau thở phào rồi ngã quỵ xuống đất nằm bất tỉnh.

Không nó cũng biết là ai, không là Âu Lạc thì là ai chứ, hắn chắc chắn bị đâm một nhát, nhưng mà thời gian có vẻ không đúng cho lắm.

Ngồi xuống, cậu xem xét tình hình của hắn lúc này, nhìn vết thương có vẻ như không sâu, hay mất máu gì nhiều. Cậu thở dài một hơi, định đứng lên rời đi thì tay bị nắm chặt, Âu Lạc mơ hồ nói.

-"Đừng đi được không."

Cậu mặt lạnh hất tay hắn ra, nhưng suy đi nghĩ lại thì thấy làm vậy quá không đúng, quá vô tâm, mà nếu cậu cứu hắn tình tiết truyện sẽ thay đổi 180°, vì đây là yếu tố quan trọng nhất nó giúp cho công và thụ gặp nhau, cũng là lí do để công yêu thụ.

Nghĩ như thế nào cũng không được, bỏ mặt hắn như vậy thì không đúng nhưng giúp hắn thì tình tiết thay đổi, bọn họ không gặp nhau, cộng thêm các chuyện sau này sẽ không theo đúng quy luật bình thường.

Quá rắc rối.

Đây là lần đầu tiên cậu nghĩ nhiều như vậy đấy.

-"Khụ khụ,......"

Hắn bỗng nhiên ho khan, cậu nhìn hắn liền lắc lắc đầu ngao ngán, lấy tay hắn vòng qua cổ của mình, cậu dùng sức dìu hắn đứng dậy bắt đầu công cuộc đem hắn về nhà chữa trị.

Cái đ** nào đi nữa đừng lại gặp Hứa Vĩ, anh còn đi về phía của cậu cười tươi như hoa chào hỏi:

-"Bạn học Tử Hàn không ngờ cậu lại sống ở đây."

Cậu mặt lạnh không đáp, còn không nhìn anh đến một cái, đi lướt qua anh xem anh như không khí.

Anh động tác liền cứng ngắc, mặt đen lại đuổi theo sau cậu.

Bắt được tay cậu, anh nắm chặt kéo cậu đứng lại, khuôn mặt cười tươi lúc nãy lại hiện ra.

-"Cần tôi giúp đỡ không, nhìn có vẻ rất vất vả."

Không chờ y trả lời, anh đi sang bên kia, lấy tay hắn vòng qua cổ mình rồi bảo cậu tiếp tục.

Cậu cũng không quản, nếu muốn giúp thì để anh ta giúp, lòng tốt người ta không nhận là ngốc.

_______

Dìu hắn về đến nhà, cậu và anh đặt hắn nằm lên giường, ai cũng đổ mồ hôi hột trong khi trời rất mát mẻ.

Anh đứng một bên ngắm nhìn xung quanh căn nhà cậu, anh trong đầu chỉ hiện lên hai chữ đó là đơn giản. Anh cảm thán nhìn cậu, không ngờ con người lạnh nhạt này lại sống giản dị đến vậy.

Thu hết mọi thứ vào tầm mắt mình anh quay sang hỏi cậu:

-"Cậu sống ở đây một mình sao??"

Cậu im lặng mấy giây mới gật đầu tỏ vẻ như đúng vậy.

Trả lời xong cậu đi vào phòng của mình lấy hộp y tế ra giúp hắn chữa trị vết thương.

Toàn bộ quá trình cậu đều không mở miệng bảo anh giúp đỡ hay gì cả. Anh đứng một bên nhìn cậu làm hết mọi thứ nào là cởi áo của hắn ra, khử trùng vết thương hay là may vết thương lại, qua gần hai mươi phút sau cậu mới đứng dậy dọn dẹp đồ đạc nhưng mà cậu gan lớn thật những chuyện như thế mà không làm khó cậu được đúng là thiên tài, nếu như là anh chắc chắn sẽ đem hắn đến bệnh viện để họ làm gì thì làm.

Mắt thấy cậu đã dọn dẹp xong, anh định khen cậu một câu lại thấy cậu không hề quan tâm đến mình mà đi vào phòng, anh biết chắc cậu là đi tắm nên không hỏi nhiều yên phận ngồi một chỗ mà chờ cậu ra.

Ngồi khoảng một khắc (15phút) anh mới thấy cậu đi ra, trên tay cầm khăn lau lau cái đầu ướt của mình.

Không hiểu sao anh rất muốn đi đến lau đầu giúp cậu nha.

-"Cậu không ăn gì sao?? Cũng muộn rồi mà."

Anh biết cậu không muốn nói chuyện nhưng vẫn hỏi, không ngoài dự đoán của anh cậu đi về phòng lấy bút và giấy ra ghi ghi.

'Thầy ăn gì không?'

Anb nhìn dòng chữ một hồi rồi cười tươi đáp.

-"Cảm ơn nhé, tôi ăn gì cũng được."

Không quan tâm nhiều cậu đi vào phòng bếp lấy đồ hồi nãy vừa mua ra nấu một bữa thịnh soạn, nói thịnh soạn thì không hẳn nhưng đủ ba món canh xào thịt, tay nghề của cậu khá cao đấy.

Qua nửa tiếng, cơm nước đã nấu xong bây giờ cậu đang bày ra trên bàn, nhìn những món ăn mà mình nấu cậu hài lòng gật đầu tán thưởng, định đi gọi anh vào nhưng vừa quay người định đi ra thì thấy anh đã đi vào.

Đỡ tốn công gọi.

-"Chà, đây là đồ cậu nấu sao?? Nhìn có vẻ rất ngon."

-"..."

Cậu kéo ghế ngồi xuống sơi cơm, anh bắt đầu châm chọc.

-"Không ngờ thiếu gia nhà họ Dương lại biết nấu ăn nha, lúc trước chưa từng nghe qua."

Cậu không mảy may quan tâm, vẫn cứ ăn cơm.

Anh cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào miệng, anh ba giây cứng đờ người rồi sau đó nghi ngờ.

-"Đây là cậu nấu sao?? Tôi thật không tin, có khi nào cậu lấy đồ ăn sẵn đem đi hâm nóng rồi nói là mình nấu không??"

-"..."

Tên này muốn chết à??.

-"Sao vậy đúng rồi??"

Cậu nhẫn không được liền lấy bút ra ghi ghi gì đó rồi đưa cho anh xem.

'Thầy không ăn thì đừng có châm chọc người ta như vậy, đây là tôi nấu nếu không muốn ăn thì về cho.'

Anh câm nín, nhìn cậu với ánh mắt hối lỗi.

-"Tôi không ngờ cậu lại biết nấu ăn nên..."

'Ăn đi, và cảm ơn thầy vì đã giúp đỡ cho tôi.'

Nhìn hàng chữ nghiêng nghiêng trên tờ giấy, anh mỉm cười nói không cần khách sáo, ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng anh vui đến run cả người.

_______

◉‿◉








Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip