Chương 57 - Bí mật của Min Ho

Se Na và Shin Hye nhìn theo tay chỉ của cô, chỉ thấy một người đàn ông da dẻ trắng hơi béo , mặt mũi ưa nhìn, mặc chiếc áo sơ mi in hoa, động tác giơ tay nhấc chân đều khiến người ta có cảm giác đầy nghệ thuật.

Lúc này, ông đang bình phẩm những tác phẩm của học trò. Giọng không cao không thấp, không nhanh không chậm nhưng lại có khí thế của bậc thầy lớn.

- Em đang làm kiểu tóc gì thế, cho dù kiểu tóc làm đẹp nhưng không hợp với khuôn mặt thì cũng là tác phẩm thất bại. Chú trọng đến sự đơn giản đi.

- Em chọn quần áo cho người mẫu như thế này đúng là thất bại, màu sắc rực rỡ, vô cùng rối mắt, đang định diễn hài sao? Nhớ kỹ, quần áo mặc trên người tốt nhất không nên vượt quá ba loại.

- Thiết kế của em rất đơn điệu, quá bình thường, không đặc sắc, nếu phải đi tham gia tiệc thật sự thì nhất định sẽ trở thành người làm nền. Nhưng nếu có thêm đôi khuyên tai đỏ...

Vừa nói chuyện vừa đeo khuyên tai màu đỏ bằng ngọc lưu ly cho người mẫu, khuyên tai lắc lư lóe sáng màu đỏ khiến cho người mẫu vốn đơn điệu trở nên đẹp hơn rất nhiều.

Ai nấy gật dù liên tục, tâm phục khẩu phục, ánh mắt nhìn ông đầy vẻ sùng bái.

Nhân viên công tác quay đầu lại, thấy vẻ mặt của Se Na sợ hãi thì không khỏi đắc ý:

- Thầy Yoon Ki là quán quân của kì thi thiết kế của nước ta mấy năm trước, cũng từng đạt nhiều giải thưởng quốc tế, những người từng được thầy dạy được lợi không phải là ít. Thật sự muốn học được kỹ thuật giỏi thì tìm được thầy tốt là rất quan trọng!

Se Na nói:

- Cô nói rất đúng, tôi nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ.

Ra khỏi trường học, Shin Hye liền nói:

- Có thể được thầy Yoon Ki dạy đương nhiên là tốt nhưng thời gian quá dài, một năm liền không làm việc có được không?

Se Na nói:

- Mình vẫn còn mấy triệu, nếu chúng ta kiếm thêm việc làm thêm chắc cũng không thành vấn đề.

Chỉ là thân phận của cô có chút phiền toái, xem có thể thương lượng với trường học, cô đi học một đoạn thời gian, giữa chừng có việc, đến lúc đó có thể kêu bạn đến học tiếp được không. Như vậy, nếu cô có quay về thân phận thật của mình cũng vẫn đi học tiếp được

***

Chia tay với Shin Hye rồi, Se Na quay về biệt thự lớn. Quay về đã là gần hoàng hôn. Ánh nắng từ chân trời chiếu ra từng mảnh đỏ như lửa, cả biệt thư như chìm trong tầng ánh sáng da cam.

Lúc vào đại sảnh, Choi phu nhân vừa buông điện thoại, ngẩng đầu thấy Se Na thì nói:

- Về vừa khéo, sắp ăn cơm rồi. Vừa rồi Seung Hyun gọi điện thoại về bảo buổi tối phải đi xã giao, không thể trở về ăn cơm.

Se Na nghĩ thầm: "Thật sự là xã giao sao? Chỉ sợ là không nhịn được ra ngoài ăn chơi đàng điếm. Từ sau khi cô đọc nhật kí của Krystal Jung thì luôn cảm thấy Seung Hyun làm lãng tử quay đầu chẳng qua chỉ là vì muốn chinh phục cô trong thoáng chốc mà thôi, chẳng bao lâu sẽ lại chứng nào tật nấy. Loại người chuyên đi hái hoa bắt bướm như anh ta sao có thể có ngày không có đàn bà bên người."

Trong lòng Se Na vô cùng khinh thường. Cô chỉ hỏi:

- Vậy cha và MinHo đâu ạ?

Quản gia Kim bên cạnh Choi phu nhân đáp:

- Ông chủ và cậu út hẳn là cũng sắp về rồi.

Đang nói thì Choi lão gia và MinHo một trước một sau đi vào.

Choi lão gia vẻ mặt tức giận, mà Min Ho thì vô cùng ảm đạm. Gần đây, Se Na luôn bận việc của mình, cũng không có thời gian tâm sự cùng Min Ho, chỉ biết là anh đã đến công ty làm, rời bỏ sân khấu. Không biết dạo này anh thế nào.

Mà giờ không khí thế này là đã xảy ra chuyện gì?

Choi phu nhân đón ông rồi hỏi ra nghi vấn của cô:

- Thế này là thế nào?

Bà nhìn Choi lão gia hỏi:

- Đang tức giận chuyện gì?

Lại nhìn về phía Min Ho :

- Con lại làm cha tức giận à?

Choi lão gia mặt trầm xuống, hừ lớn một tiếng:

- Xem bà dạy con tốt chưa kìa!

Choi phu nhân nghe ông nói vậy thì nhìn quản gia Kim một cái, quản gia Kim lập tức hiểu ý, vội mang người hầu rời khỏi phòng khách.

Chờ người hầu đi hết, Choi phu nhân mới dịu dàng hỏi:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Choi lão gia chỉ vào Min Ho, tức giân bừng bừng:

- Bà hỏi nó mà xem! Bà đi mà hỏi nó! Tôi nói ra cũng thấy ngại.

Khuôn mặt tuấn tú của Min Ho lúc trắng lúc hồng, im lặng không nói. Anh đi đến sô pha ngồi xuống. Chaerin nhìn anh, Min Ho như cảm nhận được ánh mắt của cô, ngẩng đầu nhìn cô một cái, trong mắt như vô cùng tuyệt vọng, lại cúi đầu.

Choi phu nhân thấy chồng tức giận như vậy biết chuyện không nhỏ, vội hỏi Min Ho:

- Con đã làm gì?

Min Ho vẫn không nói gì

Choi lão gia hừ lạnh một tiếng:

- Mày cũng biết những chuyện mày làm là xấu hổ mà không dám nói à!

Min Ho nghe xong những lời này, lập tức ngẩng đầu phản đối:

- Lên sân khấu biểu diễn không có gì là xấu hổ cả! Đây là sở thích của con, là chuyện con thích làm, không có gì phải xấu hổ!

Se Na ngẩn ra, sao vậy, anh lại đến quán bar biểu diễn? Đó chẳng phải là dễ bị phát hiện nhất sao?

- Cái gì?

Choi phu nhân cả kinh, vội đi về phía anh:

- Lên sân khấu biểu diễn? Biểu diễn cái gì? Sân khấu nào? Con đường đường là cậu ut́ nhà họ Choi mà lại đi làm ca hát biểu diễn mua vui cho người khác ?

Khó trách chồng tức giận như vậy. Ông là người cực sĩ diện, nếu để người biết thì chẳng phải là đeo mo vào mặt.

Choi lão gia tức giận đến giận sôi lên, ông trừng mắt nhìn Min Ho:

- Sở thích? Hứng thú? Chuyện đứng đắn không làm. Hôm nay còn làm sai hợp đồng, hại công ty tổn thất không nhỏ, phạm phải những lỗi sơ đẳng. mất hết mặt vì mày mà mày còn dám nói cái gì hứng thú, cái gì sở thích?

Vẻ mặt Min Ho bất đắc dĩ:

- Cha à, con vốn không thích làm việc ở công ty, con ngồi ở văn phòng thì mất tinh thần, cha để cho con được làm chuyện con thích đi.

Choi lão gia tức giận đi qua đi lại trong phòng khách, vất vả lắm mới chịu dừng bước, chỉ vào Min Ho nói:

- Cho mày làm chuyện mày thích để mày làm mất mặt nhà họ Choi, mất mặt tao à? Tao nói cho mày, sớm bỏ ý tưởng này đi, ổn định làm trong công ty, theo anh mày mà học hỏi, nếu không...

Ông thoáng ngừng lại, nhìn Min Ho đầy vẻ ngoan lệ. Se Na thấy thần sắc này của ông thì không khỏi rùng mình, thần sắc này cũng không khác Seung Hyun là bao. Thì ra, đây là di truyền của nhà họ Choi, trong máu nhà họ Choi đã có mầm mống của những con sói.

Cô theo bản năng nhìn về phía Min Ho, dường như chỉ có cậu ấy là ngoại lệ.

Bên kia, Choi lão gia tiếp tục nói:

- Nếu không, mày cút khỏi nhà họ Choi, đến lúc đó, mày thích làm gì thì làm, tao không cần đứa con không có tiền đồ như mày!

Min Ho run người, mặt trắng bệch. Se Na thầm sốt ruột, muốn nói đỡ cho cậu nhưng lại không biết nên nói gì. Từ đáy lòng cô vẫn có phần sợ hãi Choi lão gia . Mà Choi phu nhân thấy ông nói nặng như vậy cũng lắp bắp kinh hãi nhưng vẫn đau lòng con mình, vội hòa giải:

- Min Ho, nghe lời cha con đi, con làm giám đốc ở cty, ai nấy hâm mộ lại không làm, đi làm chuyện thấp kém kia làm gì? Không chỉ lộ thân phận còn làm người chê cười! Nghe lời đi, nhân lúc chuyện chưa lớn thì chấm dứt đi.

- Lớn chuyện rồi! Bà nghĩ tôi làm sao biết được, là nhân viên công ty đến quán bar gặp nó, giờ ở công ty đang huyên náo cả lên! Cái gì mà "Min Ho là hoàng tử này nọ", thật không biết phải làm sao? Mất hết mặt mũi.

Choi phu nhân biến sắc, lập tức cười gượng hai tiếng, nói:

- Nhưng đó cũng không phải chuyện gì lớn lắm, ngày mai bảo Seung Hyun đến công ty nói với quản lý bộ phận quan hệ xã hội áp chế chuyện này là được.

Trong mắt Choi lão gia lóe ánh sáng sắc lạnh:

- Lại làm cho nhà họ Choi mất mặt thì đừng làm con tao nữa!

Khuôn mặt tuấn tú của Min Ho vô cùng khó coi, anh đứng bật dậy rồi chạy lên tầng. Choi lão gia chỉ vào anh, tay run run:

- Bà xem, thái độ nó thế kia là sao?

Choi phu nhân dịu dàng an ủi:

- Được rồi, đừng tức giận, làm ảnh hưởng đến sức khỏe, Min Ho sẽ nghe lời mà!

- Đúng là con hư tại mẹ. Nó bị bà chiều quá sinh hư rồi!

Lúc này, Quản gia Kim bước ra nói:

- Phu nhân nhân, cơm chiều đã chuẩn bị xong rồi.

Choi phu nhân nói với Choi lão gia.

- Ăn cơm đã rồi nói sau!

Choi lão gia phất tay áo:

- Tức đến no rồi, còn ăn cơm được? Hừ, không ăn nữa!

Rồi cũng xoay người đi lên lầu.

Choi phu nhân chỉ thở dài một hơi, sau đó nói với quản gia Kim:

- Đem cơm của chúng ta lên phòng:

Sau đó đi theo chồng. Chỉ còn lại Se Na và quản gia Kim nhìn nhau. Se Na nói:

- Tôi đi xem Min Ho thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip