CHƯƠNG 5 QUYỂN 2

 "Minh ca, ta chỉ cầu ngài lần này thôi, cho ta dẫn hắn đi đi."


"Cầu ta? Lúc trước, khi ngươi nghĩ muốn rời đi đều không có cầu ta, hiện tại thế nhưng vì tên cảnh sát này cầu ta? Ngươi cùng hắn rốt cuộc có quan hệ gì?"


Ai a― ồn chết được―


"Hắn từng giúp ta rất nhiều lần, ta bây giờ cái gì đều không có, nếu không phải hắn ngay từ đầu giúp ta ta ở trên đường hẳn đã bị người chém chết."


"Ta bảo ngươi lưu lại ngươi không chịu, lại muốn ở bên ngoài sống một cuộc sống như trâu như chó thế!"


"Ta mệt mỏi, Minh ca, vốn chính là một kẻ như trâu như chó, có thể giống như một con cẩu bình thường sống một cuộc sống bình dị không phải tốt lắm―"


"Ngươi nghĩ ta sẽ đáp ứng ngươi?"


"Minh ca là người phân rõ trắng đen, nên hiểu đạo lý này."


Đau đầu a― không có đạo đức a! Ngay cả thuốc mê cũng dùng loại quá đát― (anh có hiểu tình trạng của anh bây giờ không = =")


"Hừ! Ngươi là đang nhắc nhở ta không cần vong ân phụ nghĩa sao?"


"Không dám, cho tới bây giờ đều là Minh ca có ân đối với ta."


"Lần trước buông tha tiểu tử này đã là cho ngươi mặt mũi."


"Đây là lần cuối cùng, ta cam đoan."


Rốt cuộc là ai― hắn mê mang nghe―


"Ta thực không nghĩ tới ngươi có thể vì một tên cảnh sát mà làm đến mức này!"


Cảnh sát? Là ta sao ―


"Miệng toàn lời thô tục so với lưu manh còn giống lưu manh hơn, chỉ có mỗi lông da còn có thể nhìn được!"


Con mẹ nó nói ai đấy hả? Ta― ta sẽ― không để yên― cho ngươi.... (ai da, anh lo cái thân anh trước đi đã, người đâu mà kém miếng khó chịu, đang nước sôi lửa bỏng còn muốn chửi chó mắng mèo)


Trong không khí phảng phất mùi thơm, lại nhiệt nhiệt. Ngoài cửa sổ mưa đang rơi, tiếng mưa rơi tí tánh tinh tế cùng với thanh âm của chiếc nồi đang sôi trong căn phòng ẩm thấp.



"Ân―" người trên giường phát ra một trận rên khẽ, mí mắt nhẹ nhàng giật giật.


"Ngươi tỉnh? Tỉnh rồi hả?"


Diệp Thứ Hành cảm thấy có người đang gọi hắn, ai? Lãnh Liệt sao? Cả người mềm nhũn, dạ dày thực không thoải mái, chậm rãi mở mắt, điều tiết tiêu cự trước mắt hướng phía có âm thanh nhìn lại―


"Lão thiên gia a! Ngươi rốt cục tỉnh rồi a!" Triệu Tam Bàn khuôn mặt phóng đại cách mặt hắn không đến nửa thước đang toét miệng cười, trên mặt mang theo biểu tình kinh hỉ cùng hưng phấn.


Diệp Thứ Hành nhìn khuôn mặt kia năm giây, mặt không chút thay đổi trở mình trốn tọt vào trong chăn cuộn thành một đống tròn vo.


"Sếp Diệp ngài liền đối mặt sự thật đi!" Triệu Tam Bàn nhún vai, nói ra một câu rất có triết lí.


Vì cái gì? Vì cái gì mặt Lãnh Liệt lại biến thành Triệu Tam Bàn! Diệp Thứ Hành hốc mắt đã ươn ướt, vì cái gì? Vì cái gì lại là Triệu Tam Bàn cứu hắn! (hành ca của em sụt sùi, Liệt ka I hate you!!!!)


"Húp cháo nhé! Ngủ được mấy giờ rồi còn gì."


Tiếp bát cháo trong tay Triệu Tam Bàn, Diệp Thứ Hành dò xét bốn phía, một căn phòng rất nhỏ, so với cái ổ chó của hắn còn muốn nhỏ hơn một chút, một cái TV một chiếc sô pha vài cái ghế dựa, vốn dĩ là vách tường trắng tinh giờ loang lổ mốc meo, cách đó không xa là bếp, trên đặt một cái bếp ga du lịch nhỏ, vừa mới tắt lửa.


"Đây là nhà ngươi?"


"Đúng a! Rất có phong cách của ta đi?"


Diệp Thứ Hành nhìn thoáng qua đầu giường treo một tấm áp phích nữ nhân trần truồng, thật là rất có phong cách của Triệu Tam Bàn.


"Ta như thế nào đến ngươi nơi này?" giật giật cánh tay, Diệp Thứ Hành hiên tại hỏi vấn đề hắn muốn biết. Nếu nhớ không lầm, trước đó không lâu hắn là bị tóm đến bắt phải làm nam diễn viên GV, thiếu chút nữa liền thành công cụ kiếm tiền của Triệu Tam Bàn. Không nghĩ hoàn hảo, nghĩ đến liền lửa giận liền bốc lên đến mức có thể đem tóc thiêu luôn!


Lữ Tích Minh! Lão tử tuyệt đối không tha ngươi!


Triệu Tam Bàn bưng một bát dưa muối để ở trên cái ghế gần giường, "Ta lúc trở về trên đường nhìn thấy ngươi bị người quẳng ở ven đường liền đem ngươi nhặt về, ai! Không phải ta nói ngài a, đắc tội kẻ nào tai to mặt lớn nên bị người ta trả thù a!"


Diệp Thứ Hành nhíu mày nhìnTriệu Tam Bàn, "Liền như vậy?"


Gật đầu, "Liền như vậy."


"Liền không phát hiện điểm gì khác? Tỷ như―" Diệp Thứ Hành nhìn nhìn nửa người dưới của mình đang giấu trong chăn.


Triệu Tam Bàn sửng sốt một chút, sau đó khóe mắt rưng rưng lộ ra biểu tình thống khổ vô cùng, che miệng quay đầu đi, một tay đặt lên vai Diệp Thứ Hành, "Sếp Diệp, thực xin lỗi! Vốn tưởng có thể giấu giếm ngươi, nhưng ngươi một khi đã biết― ai! Tạo nghiệt a! Ngươi nghĩ thoáng một chút đi ba! A! Ta trong lòng vẫn luôn coi ngươi là anh hùng a!"


Run rẩy, ngăn không được cả người run rẩy, Diệp Thứ Hành tay cầm bát bắt đầu loạng choạng, hắn vẻ mặt khiếp sợ hỏi: "Chẳng lẽ― ta bị những kẻ đó cường bạo?"


Lau một phen nước mắt đồng tình, Triệu Tam Bàn cắn răng gật gật đầu, "Sếp Diệp ngươi nghĩ thoáng một chút ba! Cuộc đời còn dài―"


"Sẽ không! Sẽ không― ta không tin― ngươi― ngươi―"


"Ta biết ngươi rất khó chấp nhận, nhưng sự thật a nóng nóng nóng quá" một chén cháo ụp thẳng xuống đầu Triệu Tam Bàn, nóng đến hắn một phen lăn lộn đầy đất.


"Triệu Tam Bàn, ngươi con mẹ nó khi ta là ngu ngốc có phải không?" bị cường bạo? Hắn trừ đầu choáng váng cùng đói bụng ra trong ngoài cơ thể đều không có một chút cảm giác của người sau khi bị cường bạo. Diệp Thứ Hành ở trên giường đi xuống, từ trên nhìn xuống kẻ bị đổ cả bát cháo nóng lên đầu đang lăn lộn dưới đất kia.


Triệu Tam Bàn vẻ mặt đáng thương nhìn hắn, ủy khuất hỏi: "Ngài diễn trò với ta a?"


"Là ngươi diễn trò với ta! Ít con mẹ nó giả vờ đi cho ta, người khác không hiểu ngươi ta còn không hiểu ngươi chắc! Mau nói thật cho ta, ngươi cùng Lữ Tích Minh rốt cuộc có quan hệ gì?" Diệp Thứ Hành xoa xoa thắt lưng đứng y như ác bá địa chủ cướp bóc dân lành.


"Ngươi― nghe được?" Triệu Tam Bàn từ dưới đất đứng lên.


Diệp Thứ Hành lúc ấy là hôn mê, nhưng trước khi hoàn toàn ngất xỉu vẫn nghe được một ít dấu vết.


"Lữ Tích Minh vì cái gì lại có thể thả ta? Ngươi nói với hắn cái gì?"


Triệu Tam Bàn nhìn nhìn Diệp Thứ Hành, hít một hơi, sau đó ý bảo đối phương ngồi xuống. Diệp Thứ Hành ngồi xuống giường.


"Ta là cùng hắn nhận thức, trước kia― có thể nói chúng ta có chút quan hệ dây dưa, nhưng hiện tại đã muốn hoàn toàn phân rõ giới hạn. Ha hả! Nhưng có số thứ không phải ngươi muốn nó không tồn tại là có thể, ngươi sẽ luôn thoát không được khỏi cái bóng của nó a―" Triệu Tam Bàn cười khổ vài tiếng.


Diệp Thứ Hành nhìn Triệu Tam Bàn, nghĩ nghĩ hỏi: "Triệu Tam Bàn, ngươi sẽ không phải là ba ba của tên tiểu tử kia chứ?" (em không còn để nói anh nữa Hành Hành ạh..==||)


"Ai nha! Sếp Diệp ta nếu có đứa con như vậy ta không sớm lên như diều gặp gió rồi còn con mẹ nó đi bán AV làm cái gì a!" Triệu Tam Bàn thiếu chút nữa từ trên ghế lẵn xuống dưới đất, "Hơn nữa Lữ Tích Minh năm nay 29 tuổi còn ta 45, ta chính là nhân phẩm có kém cũng không nên 14 tuổi liền cho ra một thằng con đi ba? Khi đó ta nhưng là thiệt ngây thơ nha, còn chưa có cầm tay con gái qua cơ àh!"(chỗ này chị Hân tính sai, nhưng bắp không biết phải sửa tuổi ai, nếu chỉnh 14 thành 16 thì 16 tuổi mà chưa cầm tay con gái thì vô lí quá, nên thôi cứ để đấy)


Diệp Thứ Hành trợn trắng mắt liếc hắn một cái: "Thôi đi! Tiểu cô nương nào cầm qua tay của ngươi còn không sợ tới mức về nhà cạo mất cả tầng da chắc!"


"Câu này là rất đả thương tâm hồn bé nhỏ của ta nga!"


"Ít nói rắm thối đi, ngươi cùng hắn rốt cuộc có quan hệ gì?"


Triệu Tam Bàn ngẩng đầu nhìn trần nhà, nghĩ nghĩ, "Ta trước kia là thủ hạ của hắn."


Hả? Diệp Thứ Hành ngu người, "Ngươi đừng nói với ta Lữ Tích Minh trước kia cũng là đi bán băng đĩa đồi trụy a." (em đề nghị Liệt ka về sau cho Hành Hành ăn nhiều muối Iốt một tí, chứ ảnh thế này thì... ||||||)


"Sếp Diệp a ta ở trong mắt ngươi liền trừ bán băng đĩa đồi trụy ra liền không thể làm cái khác sao?"


Đích xác là như thế. Nhưng vi tin tình báo tốt nhất không nên nói thật, "Được rồi! Coi như ta sai, ngươi nói tiếp."


"Kỳ thật cũng không có gì để nói, chẳng qua là trước đây không chịu thua kém liền thành tiểu côn đồ, hỗn hỗn thế nào lại đi vào hắc đạo, từ đánh nhau thu tiền bảo kê đến giết người buôn lậu, như thế nào cuối cùng liền biến thành lưu manh. Chậm rãi có chút danh khí, không phải ta khoa trương, hiện tại trùm xã hội đen sở cảnh sát các ngươi muốn tóm mười tên thì có chín kẻ ta nhận thức! Chẳng qua đều là chuyện quá khứ, hiện tại ta nhận được bọn họ bọn họ cũng nhận không ra ta!"


Diệp Thứ Hành trong lòng thực sự kinh ngạc vô cùng, thì ra hắn từ trước đến giờ vẫn là tầm nhìn hạn hẹp, vẫn nghĩ Triệu Tam Bàn đời này chính là bán sách lậu bán đĩa XXX cùng mệnh rùa già, không nghĩ tới người ta trước kia thế nhưng là nhân vật có tiếng! Xuất đạo so với hắn còn sớm a! Thất kính thất kính!


"Sau đó không biết như thế nào liền hỗn thành thủ hạ của Lữ Tích Minh, hắn người này lòng dạ tàn nhẫn làm việc quyết đoán, lúc hắn muốn ta gia nhập ta thật là có cảm giác như gặp được 'minh quân'!" Triệu Tam Bàn nói xong cười hai tiếng.


Diệp Thứ Hành bĩu môi, hỏi: "Kia ngươi lại như thế nào mà giờ rơi xuống nước này?"


"Có lần xảy ra chuyện, ta giúp hắn cản một phát súng, một phát chí tử, trúng giữa chỗ hiểm. Nghĩ thầm rằng mẹ nó lần này khẳng định chết chắc, không nghĩ tới thế nhưng mệnh đại còn sống, tai họa di ngàn năm đi! Chẳng qua vết thương sau khi khỏi thì chân cũng không còn được như trước nữa, nói cái gì mà dây thần kinh bị thương tổn―"


"Nhưng lúc bắt người ta nhìn ngươi trốn rất nhanh a!"


"Đó là có tinh thần chống đỡ! Chân có di chứng, mưa gió trở trời liền đau nhức, cho nên ta khi thời tiết không đẹp liền không thể buôn bán."


Đúng là như thế, ngẫm lại thật đúng là khi mưa gió thì không quơ được Triệu Tam Bàn a!


"Sau chuyện đó hắn vốn là muốn trọng dụng ta, cứu lão đại một mạng ai cũng nghĩ đó là cơ hội một bước lên tiên, người ta mệnh đáng giá a! Nhưng lúc ý ta chùn bước, ta có thể giúp hắn chắn đạn được mấy lần? Ta có mấy cái mạng để mà dùng a? Ta còn có thể sống được mấy năm? Trên con đường ta đi thì những câu hỏi căn bản là không có đáp án, buổi tối hôm nay nhắm mắt ngày mai không biết có thể mở mắt ra hay không, làm không tốt ngày mai ra khỏi cửa liền con mẹ nó bị trừ khử! Vốn ta một người độc thân một thân một mình cũng sẽ không cho ai thiêm phiền toái, nhưng kiếp này liền sống như vậy tổng nghĩ thấy nếu chết đi xuống suối vàng cũng không còn mặt mũi nào gặp cha mẹ! Không chết qua không biết, cảm giác chờ chết thực vô cùng khổ sở!" Triệu Tam Bàn có chút buồn bực cào cào tóc.


Diệp Thứ Hành đột nhiên nghĩ đến mình đã có cái nhìn hoàn toàn khác về nam nhân đáng khinh trước mắt này.


"Cho nên ngươi rời đi?"


"Ân! Lúc đầu hắn không chịu cho ta rời đi, nhưng giữ được người không giữ được tâm, cuối cùng hắn không có biện pháp đành phải làm ta đi. Lúc ta rời đi hắn nói qua là nợ ta một cái nhân tình, có một ngày nhất định sẽ trả lại cho ta. Cho nên lần này ta nhìn thấy ngươi bị bọn họ bắt đi liền đi theo, bằng không ngươi cho ta mười lá gan ta cũng không dám chọc vào loại người này a! Thực may mắn a!"


Thực đúng là may mắn! Diệp Thứ Hành nghĩ mình có thể phải cấp Triệu Tam Bàn ba cái khấu đầu, bảo trụ trinh tiết cho cái mông của hắn, đại ân đại đức này lấy cái gì cũng không thể báo đáp lại a!


"Thật sự là nhìn không ra Triệu Tam Bàn ngươi còn có quá khứ như vậy, ta nhìn không ra quá khứ ngươi lại có phong thái dưới một người trên vạn người a―" hiện tại bộ dáng khiêng thùng bán AV đang hiện ra rõ mồn một trước mắt a.


Triệu Tam Bàn đột nhiên dùng sức vỗ đùi, vạn phần hối hận nói: "Mẹ nó nếu sớm biết hiện tại rơi xuống nước này thì lúc ấy nói cái gì cũng không ly khai a!"


Diệp Thứ Hành ngoài cười nhưng trong không cười vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Được rồi! Ngươi trời sinh mệnh này, vẫn là hảo hảo làm lão bản chuyên bán sách lậu tiền đồ rộng mở nhà người đi!"


Đây là đang cổ vũ người khác sao?


"Chẳng qua―" Diệp Thứ Hành muốn nói lại thôi, suy nghĩ trong chốc lát liền trịnh trọng hiếm có đối với Triệu Tam Bàn nói: "Ta thực cảm tạ ngươi đã cứu ta! Ta cũng biết lần trước cũng là ngươi cố ý đi cứu ta, nhân tình này ta sẽ nhớ kỹ! Có cơ hội ta cũng nhất định báo đáp, nhưng nói trước, phạm pháp chính là phạm pháp, ta làm cảnh sát vẫn sẽ tóm ngươi!"


Triệu Tam Bàn cười, "Biết! Sếp Diệp ngươi chiếu cố ta cũng không phải lần một lần hai, xem như ta báo đáp lão nhân gia ngươi! Cũng vừa lúc làm cho Lữ Tích Minh trả ta phần nhân tình kia, bằng không tổng nghĩ thấy cùng hắn còn có điểm không minh bạch. Chẳng qua―" thu hồi khuôn mặt tươi cười đáng khinh Triệu Tam Bàn lần đầu tiên dùng biểu tình nghiêm trang đối với Diệp Thứ Hành nói: "Đây là lần cuối cùng! Sếp Diệp, người kia không dễ chọc, ta chỉ có thể giúp ngươi lần này, tuyệt đối, không có lần tiếp theo!" hắn tiền vốn đã dùng hết.


Diệp Thứ Hành gật gật đầu, "Ta biết. Cũng chưa từng nghĩ tới còn có lần tiếp theo." hắn thế nhưng không muốn lại bị kẻ khác tóm đi quay GV.


"Nhưng ta là cảnh sát, Không phải ta quản ta sẽ không nhúng tay, nhưng chỉ cần là chức trách của ta thì hắn dù có ba đầu sáu tay ta cũng phải chặt từng cái xuống!" (Oa, so cool!!! Từ đầu truyện đến giờ đây là câu hẳn hoi tử tế nhất anh nói đấy nha Hành Hành)


"Sếp Diệp đi thong thả a! Bên ngoài trời vẫn mưa đi đứng cẩn thận chút a!"


"Nga― ta nói Triệu Tam Bàn, ngươi không có cái ô nào khác sao?" Diệp Thứ Hành ngẩng đầu nhìn nhìn cái ô trong tay, mặt trên in hình một nữ nhân trần truồng, chỉ lấy tay che khuất chỗ quan trọng nhất phía dưới một chút. Vì cái gì đồ vật của Triệu Tam Bàn đều ― đều trần truồng như thế chứ.


"Cái ô này không phải rất tốt sao? Hơi bị thời trang đấy nha!" (vâng, thời trang ...playboy ==")


"Ngươi cảm thấy được một cảnh sát như ta, dùng loại ô này đi trên đường người khác sẽ không coi ta là biến thái chắc?"


"Ngươi không nói ai biết ngươi là cảnh sát a? Hơn nữa ô là hướng lên trời ngươi giơ cao chút thì người khác không phải là sẽ không nhìn thấy sao!"


Thật sự là không thể cùng Triệu Tam Bàn nói lí, Diệp Thứ Hành lựa chọn thôi thì đi cho nước nó trong. Mấy việc lông gà vỏ tỏi tốt nhất là không chấp nhặt hắn, chẳng qua cũng phải cám ơn Triệu Tam Bàn, cứu hắn không nói còn giúp đem cả súng của hắn lấy lại, bằng không trở về không có biện pháp giải thích. Súng đánh mất, chuyện này không phải chỉ cần viết kiểm điểm là có thể xí xóa bỏ qua được!


Nhìn đồng hồ, bảy giờ tám phút. Diệp Thứ Hành chuẩn bị trước về nhà thay đổi quần áo, nghĩ nghĩ hay là trước tiên gọi điện cho Lãnh Liệt, chính mình ngày hôm qua cả đêm không về không biết hắn sốt ruột hay không. Hừ! Chính mình bị người ta bắt cóc sinh tử chưa biết làm quái gì có thì giờ đặc biệt quan tâm đến hắn! Chẳng lẽ― thò tay vào túi lấy di động ra, quả nhiên! Một chút điện cũng không có, Diệp Thứ Hành phát hiện cái di động này của hắn cùng Lãnh Liệt giống nhau, thời khắc mấu chốt vĩnh viễn không thể trông chờ vào!


Đắn đo suy nghĩ cuối cùng hắn vẫn quyết định trước liên lạc với Lãnh Liệt, hắn nhìn nhìn bốn phía hy vọng tìm được một buồng điện thoại công cộng.


"Mẹ nó, Triệu Tam Bàn ở cái chỗ này là chỗ quái quỷ nào a!" tìm năm phút mới phát hiện một cửa hàng FamilyMart (còn có tên khác là cửa hàng tiện lợi ở quyển 1 cũng có nhưng hồi ý bạn hỏng QT nên chém bừa – loại cửa hàng mở 24/24 giờ (nhiều cửa hàng là cửa hàng đồng giá) với đủ các loại mặt hàng từ bàn chải đánh răng, đồ ăn thức uống đến quần áo mỹ phẩm, xuất phát từ Nhật Bản loại cửa hàng này xuất hiện trong manga rất nhiều, bạn nào xem thì biết àh), vừa định đi vào thì bỗng một chiếc xe ở ngay sát bên người Diệp Thứ Hành phóng như bay qua, làm nước mưa ở ven đường bắn đầy cả người hắn.


"Mẹ nó! Lái xe kiểu gì thế hả! Muốn chết a!" vốn tâm tình đã không thoải mái, lúc này chỉ cần một chút tức giận là Diệp Thứ Hành sẵn sàng mở mồm chửi bới không thương tiếc, một tay tay cầm ô một tay giơ ngón giữa hướng chiếc xe vừa đi kia.


Ai ngờ đi chưa được 200m chiếc xe kia bỗng nhiên quay ngoặt lại, đem Diệp Thứ Hành hoảng sợ, chẳng lẽ là tính quay lại giải thích với mình? Tự nhận thời buổi này hiện chả còn ai có đạo đức đến mức ý, cho nên hắn nhận định đối phương quay lại là để chửi nhau với mình. Diệp Thứ Hành hắn sợ chửi lộn chắc? Đứng tại chỗ hung thần ác sát chờ chiếc xe kia. Khi chiếc xe dừng lại trước mặt hắn cửa kính xe chậm rãi kéo xuống thì, Diệp Thứ Hành một bụng chửi chó mắng mèo đều toàn bộ nuốt trở lại―


"Ngươi như thế nào lại ở đây?" người trong xe câu đầu tiên liền hỏi.


"Ta―" ta làm sao mà lại không thể ở đây cơ chứ? Diệp Thứ Hành không hiểu được vì cái gì đối phương biểu tình như thể nhìn thấy sinh vật ngoài trái đất, hắn sẽ không là bị hủy dung đi ba? Làm hắn lại càng không hiểu được chính là vì cái gì người trong xe lại là "tình lang ca ca"― Tần Lãng.


"Lên xe!" Tần Lãng hất đầu ý bảo Diệp Thứ Hành.


Diệp Thứ Hành như bị thôi miên giống nhau ngơ ngác lên xe, giẫm chân gia, phóng như bay mà đi.


"Cái kia―"


"Ngươi ngày hôm qua buổi tối đi nơi nào?" không đợi Diệp Thứ Hành mở miệng Tần Lãng trước cướp lời hỏi.


"Bị trói bắt đi." sau đó bị bắt quay GV, sau đó bị một tên chuyên bán GV cứu. (tại sao anh cứ mở miệng câu nào là em lại lăn ra cười câu ý nhỉ = =)


Tần Lãng nhíu mày, thần tình lo âu, không nói thêm lời nào.

"Vì cái gì ngươi lại đi tìm ta?" Diệp Thứ Hành trước hỏi câu muốn biết nhất.Tần Lãng nhìn hắn, vẫn là nói, "Liệt đi tìm ngươi, bây giờ còn không có trở về."Cái gì? Diệp Thứ Hành trợn to mắt, Lãnh Liệt đi tìm hắn? Hắn đều đã trở lại Lãnh Liệt còn không có trở về?"Hắn đi đâu tìm?" đi quán bar quán ăn đêm sở cảnh sát tìm thì được rồi, ngàn vạn lần không cần―"Đi đến chỗ Lữ Tích Minh."Hy vọng tan biến."Mẹ nó! Ta vừa thoát hiểm hắn liền chui ngay vào hang sói a!" Diệp Thứ Hành hung hăng đấm vào cửa kính, "Chúng ta đi tìm hắn!"Tần Lãng có chút đăm chiêu nhìn hắn, "Chúng ta đang đi đây." hắn tra được khách sạn Lữ Tích Minh ở, đang muốn đi đến thì trên đường gặp được Diệp Thứ Hành, vốn đang không biết mình có đủ bản lĩnh có thể cứu hai người bọn họ không, không nghĩ tới giờ chỉ cần cứu một người, làm hắn thoát khỏi mệt nhọc."Hắn như thế nào biết lại là Lữ Tích Minh bắt ta?""lần trước sau khi ngươi bị thương hắn liền bắt đầu điều tra ai là chủ mưu, vừa mới xác định là Lữ Tích Minh thì ngươi bị bắt cóc." Tần Lãng nhàn nhạt nói."Chết tiệt!"Sau khi Diệp Thứ Hành bị thương Lãnh Liệt liền bảo Tần Lãng giúp hắn tra xem ai muốn đối phó Diệp Thứ Hành, sau khi biết chủ mưu là Lữ Tích Minh liền không cho Diệp Thứ Hành xuất môn là vì muốn bảo hộ hắn, chờ hắn cùng Lữ Tích Minh đàm phán xong đem sự tình giải quyết, ai ngờ chưa kịp đàm phán thì Diệp Thứ Hành đã bị bắt. Vì thế, Lãnh Liệt tự mình đơn thương độc mã đi tìm Lữ Tích Minh đòi người."Ngươi là sao mà trốn được?" Tần Lãng hỏi, hắn không cho rằng Lữ Tích Minh sẽ nhẹ nhàng mà buông tha Diệp Thứ Hành."Được bằng hữu cứu." đơn giản trả lời, Diệp Thứ Hành không muốn cho người khác biết chuyện trước kia của Triệu Tam Bàn.Tần Lãng cũng không có tiếp tục truy vấn, suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi: "Hắn không làm khó dễ ngươi chứ?"Diệp Thứ Hành nghiến răng nghiến lợi cười lạnh một tiếng, "Quá khó dễ thì thật là không có― chính là hy vọng bọn họ đừng có khó dễ hắn giống như khó dễ ta là được rồi."Tần Lãng nhẹ nhàng nhíu mi, đem lực chú ý vào con đường trước mặt. Chiếc xe ở trên đường cái phóng như bay, dần dần biến mất giữa làn mưa bụi.Diệp Thứ Hành cùng Tần Lãng hai người đi vào trong khách sạn hạng nhất hạng nhì của thành phố, cũng là tài sản của Lữ Tích Minh. Vào đại sảnh, nhân viên phục vụ tiến lên hỏi, bị Diệp Thứ Hành một tay ở trên trán đẩy một cái thối lui ra sau. Tần Lãng thì hoàn hảo, trên mặt từ đầu tới đuôi biểu tình cũng chưa từng biến hóa quá lớn, nhưng quản lí đại sảnh vừa nhìn thấy Diệp Thứ Hành, hùng hùng hổ hổ mặt mũi hung tợn nghiến răng ken kẹt, trông như một đoàn quỷ dạ xoa từ dưới địa ngục đi lên! Vừa thấy đã biết đến là để gây sự!"Tiên sinh có chuyện gì không? Ta a! Đau đau đau " thật vất vả mới dám bạo gan đi tới hỏi, lời còn chưa nói hết quản lí đã bị Diệp Thứ Hành một tay túm lấy tóc."Lữ Tích Minh ở chỗ nào?" Diệp Thứ Hành mặt bình tĩnh hỏi."Ta, ta―" tóc sắp bị giựt đứt rồi a! Hắn mới bốn mươi tuổi không nghĩ biến thành lão hói a!"Ta hỏi một lần nữa Lữ Tích Minh tên vương bát đản kia ở chỗ nào?" Diệp Thứ Hành theo hàm răng nghiến giọng nói ra mấy từ này, nói xong trên tay dùng sức, "Không nghĩ kiếp sau đeo tóc giả cả đời thì nói mau!""Tầng 16 văn phòng tổng tài!" vì mái tóc tốt nhất là thừa dịp sớm nói thật đi! Không dây vào lưu manh được. (đời thủa có ai vì mái tóc mà bán đứng ông chủ không cơ chứ, em đề nghị đuổi việc bác này ngay lập tức, mất thể diện quá)Bỏ quản lí ra, Diệp Thứ Hành đi nhanh hướng thang máy đi tới. Tần Lãng đi theo phía sau hắn, nhớ tới một màn vừa rồi khóe miệng lơ đãng giương lên, sau đó lại chậm rãi buông xuống."Đứng lại! Các ngươi là ai?" mấy người mặc tây trang rõ ràng là vệ sĩ đột nhiên từ bốn phương tám hướng vọt tới."Ai không muốn bị đánh thì cút!" Diệp Thứ Hành tốc độ một chút cũng không có chậm lại."Nơi này không đến lượt các ngươi giương oai..Aa" Diệp Thứ Hành một quyền đánh thẳng giữa mặt gã đang nói, máu văng tứ tung, đối phương ôm mũi lảo đảo gục xuống, máu tươi từ khe hở long bàn tay không ngừng trào ra.Khinh thường nhìn gã bị hắn đánh cho không đứng vững được kia, Diệp Thứ Hành lạnh lùng nói: "Những lời này phải là ta nói với ngươi mới đúng!" (oa oa, so cool!!!! Hành ca, anh thật oai phong, em đổ anh mất òi máu mũi cuồng phun)Mấy vệ sĩ sững sờ một chút, sau đó cùng nhau hướng phía hắn xông tới. Diệp Thứ Hành đang chuẩn bị xuất chiêu, một cú đấm hướng phía hắn tập kích đã bị người đi theo sau hắn một tay gọn ghẽ bắt lấy.Quay đầu lại nhìn, là Tần Lãng. Ách― hắn thẳng đến không nói một lời làm Diệp Thứ Hành thiếu chút nữa quên mất sự tồn tại của hắn. (trong đầu anh giờ chỉ có mỗi lão công nhà anh thôi, còn nghĩ đến ai được nữa)"Ngươi đi lên trước đi! Trong này giao cho ta." Tần Lãng đối với hắn gật gật đầu."Ngươi sẽ ổn chứ?" Diệp Thứ Hành hỏi, nhìn hình dáng Tần Lãng cùng vẻ mặt thư sinh."A!" Tần Lãng dùng sức, gã tập kích hắn phát ra một tiếng hét thảm hướng bên cạnh ngã xuống, Diệp Thứ Hành nghe được tiếng xương cốt gãy đoạn.Xem ra hắn là lo lắng vô ích."Vậy giao cho ngươi!" có người yểm trợ phía sau, Diệp Thứ Hành gạt đống người qua hai bên tiến vào thang máy, ấn nút hiển thị tầng 16.Lãnh Liệt, ngươi kiên trì chống đỡ cho ta! Ngươi nếu như bị đánh thành không thành hình người cũng không sao, nhưng nếu như ngươi bị bọn họ― (ài, sao lại thành mỹ nhân đi cứu anh hùng thía lày, Liệt ka, anh thiệt vô dụng. Em kiến nghị phải cho anh Hành lên làm Top một lần mới thoản lòng em)Tưởng tượng ra cảnh Lãnh Liệt nổi giận đùng đùng bị kẻ khác đặt lên giường lột sạch quần áo, Diệp Thứ Hành liền― liền một trận tâm thần nhộn nhạo! (ối giời ơi, đến lúc này mà còn phát xuân được, em chịu anh rồi...) Sau đó là lửa giận bốc lên ngùn ngụt! Không được! Hắn cũng chưa xơ múi được tí nào sao có thể để cho kẻ khác chiếm tiện nghi! Mẹ nó khách làng chơi chết tiệt ngươi nếu như bị người khác "chơi" trước ta tuyệt đối không tha cho ngươi! Ta tuyệt đối― tuyệt đối― (đến bây giờ thì bạn xin tuyên bố là anh Hành không phải người địa cầu, tần số sóng của anh ý là không xác định, đừng bao giờ nghĩ có thể áp dụng lối suy nghĩ của người thường lên ảnh, không thì sẽ té lên té xuống đầu toàn u như bạn bắp đây... |||||)"Đinh!" đến tầng 16, Diệp Thứ Hành những lời sau chỗ "tuyệt đối" ấy đành phải tạm thời nói sau.Trên hành lang một vị tiểu thư mặc đồng phục ngồi cạnh bàn làm việc tạm thời đặt tại đấy, Diệp Thứ Hành vẻ mặt hung thần ác sát hỏi văn phòng tổng tài ở đâu? Làm vị tiểu thư tuổi trẻ kia sợ tới mức nước mắt rưng rưng."Ta chính là hỏi ngươi văn phòng tổng tài ở đâu lại không phải cường gian ngươi ngươi khóc cái gì chứ hả?" chịu không nổi nữ nhân này, Diệp Thứ Hành không biết trước kia mình đối với nữ giới ôn nhu đều đi nơi nào hết."Ô ô ô― nhưng là― ô! Tổng tài hiện tại không có ở văn phòng a―" vị tiểu thư khóc đến lê hoa đái vũ.Gì? "Thế hắn ở chỗ nào?"Tiểu thư chỉ chỉ phía trước, "Ở nhà hàng kiểu Nhật bên kia―"Quăng vị tiểu thư kia lại Diệp Thứ Hành một giây cũng không muộn chạy vội tới nhà hàng kiểu Nhật ở đầu kia hành lang. Vừa mới vào cửa đã có một nam nhân trung niên để ria mép mặc một bộ tây trang hàng hiệu hàng hiệu hở ngực tiến lên ngăn Diệp Thứ Hành lại hỏi: "Ngươi, làm gì?"Trả lời hắn chính là một cú đấm thép."Làm việc người Trung Quốc nên làm!" (thiệt tình, anh đánh người trong tiệm ăn Nhật không có nghĩa người ta cũng là người Nhật đâu anh)Vừa lừa vừa dọa làm cho quản lí nhà ăn dẫn hắn đến gian phòng Lữ Tích Mình bao trọn, Diệp Thứ Hành "xạch" một tiếng mở của ra, nghênh đón hắn là một mùi vị kì quái, hắn nheo mắt lại, thấy rõ tình huống trong phòng.Một gian phong kiểu Nhật bình thường, bốn phía trên tường treo vài bức tranh thủy mặc, dựa sát vách tường còn có một cái tủ thấp (loại tủ lùn lùn dưới 1m ếh, lên tìm gu gồ ka ka ra cả đống), phía trên để hai thanh kiếm samurai. Dưới đất trải chiếu tatami (chiếu cói của nhật, dùng để làm sàn nhà), ở giữa phòng là một cái bàn gỗ thấp, trên bàn bày một vài cái chén uống rượu kiểu Nhật cùng một bình sake, người ngồi trước bàn đang hưởng thụ rượu sake ngắm vị khách thô lỗ không mời mà đến kia, khóe miệng giương lên cười. (đoạn này nhiều từ tiếng nhật quá nên bạn chém bừa đấy)"Ta nghĩ đến đã phóng ngươi nhất mã (cho một con đường sống) ngươi sẽ khôn ngoan hơn, không nghĩ tới cảnh sát Diệp lại là người không biết tốt xấu như vậy. Như thế nào? Lần này là ai tới cứu ngươi đây?"Diệp Thứ Hành đi vào phòng kéo cửa lại, "Không cần người khác tới cứu, bởi vì ta là tới cứu người."Lữ Tích Minh nhíu mi, "Nga? Ta bắt người nào của cảnh sát Diệp sao? Hay cảnh sát Diệp là chấp hành công vụ đến điều tra?""Ít vô nghĩa! Lãnh Liệt ở đâu?""Lãnh Liệt?" Lữ Tích Minh làm ra vẻ tự hỏi, "Là bằng hữu của cảnh sát Diệp? Đồng sự? Người nhà? Không có khả năng là ba ba của ngươi đi?""Ngươi con mẹ nó ít làm bộ làm tịch với ta đi! Là nam nhân của lão tử!" Diệp Thứ Hành rống lên, hoàn toàn không có chú ý tới chuyện tình mình nói ra có bao nhiêu mất tự nhiên.Lữ Tích Minh nghe được hai từ "nam nhân", ánh mắt bỗng nhiên thay đổi một chút, sau đó quay đầu cười cười nói: "Nếu ta nói hắn không ở trong này cảnh sát Diệp tin chứ?""Tin ngươi không bằng tin lợn biết bay!"Nguồn : we btruy en onlin e.com"Thì sao? Ta nói không ở, Cảnh sát Diệp có chứng cớ gì sao? Chẳng lẽ cảnh sát có thể tùy tiện khám xét chỗ ở của công dân sao?""Ngươi cũng không biết xấu hổ tự xưng mình là công dân?" Diệp Thứ Hành châm chọc nói.Lữ Tích Minh lơ đễnh, cầm lấy chén rượu trước mặt uống một ngụm, "Ta là người tốt bụng luôn nộp thuế đúng hạn."Nhíu chặt lông mày, Diệp Thứ Hành đi đến trước bàn, Lữ Tích Minh nâng đầu lên nhìn hắn."Ta khuyên ngươi nhanh đem hắn giao ra đây, bằng không ta liền tố cáo ngươi bắt cóc đem ngươi mang đến sở, nếu ngươi phản kháng sẽ thấy thêm một đội đặc công." Diệp Thứ Hành nheo mắt cúi người đối với Lữ Tích Minh nói."Ta hỏi lại một lần nữa ngươi có chứng cớ gì?" Lữ Tích Minh thế nhưng vẫn trưng ra vẻ mặt không cho là đúng.Diệp Thứ Hành cầm gạt tàn trên bàn lấy ra một cái tàn thuốc, chậm rãi đưa đến trước mặt Lữ Tích Minh, "Lãnh Liệt có thói quen, hút xong thuốc liền cắn đầu lọc một cái mới đem đầu lọc vứt, đừng nói với ta ngươi vừa đúng lúc cũng có thói quen này!"Lữ Tích Minh nhìn tàn thuốc, mặt trên có một vòng dấu răng rõ ràng, mặt không chút thay đổi nhìn tàn thuốc trong chốc lát, hắn cười hai tiếng."Hảo! Cho dù hắn ở trong này, ngươi có thể tìm được hắn sao? Có bản lĩnh liền chính mình tìm được hắn, tìm được rồi ta sẽ để cho các ngươi đi.""Thực sự?""Ngươi thấy sao?"Diệp Thứ Hành nhẫn xuống cảm xúc cho tên gia hỏa mặt người dạ thú trước mặt này một cú đấm. Tuy có nói rằng tin hắn không bằng tin lợn biết bay, nhưng hiện tại tìm được Lãnh Liệt mới là quan trọng nhất! Buông tàn thuốc, hắn mọi nơi nhìn nhìn, trừ một mặt tường có cửa kéo ra thì không có lối ra nào khác, có một mặt tường cũng là cửa kéo, nhưng là căn bản kéo không nhúc nhích, chính là chỉ dùng để trang trí. Diệp Thứ Hành quay đầu lại nhìn thoáng qua, Lữ Tích Minh từ trong mũi hừ một tiếng.Suy nghĩ trong chốc lát, Diệp Thứ Hành lập tức đi đến phía trước hai thanh kiếm samurai, rút một thanh ra, kiếm vừa ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm liền ánh lên một đạo bạch quang, hắn cầm lấy kiếm ở trong không trung chém vài nhát.Lữ Tích Minh nghiền ngẫm khóe miệng giơ lên, "Như thế nào? Muốn chém ta?"Diệp Thứ Hành hừ lạnh một tiếng, "Ta sợ bẩn kiếm." nói xong đi đến trước phiến cửa không thể mở ra kia, dưới ánh mắt ngày càng trở nên âm trầm của Lữ Tích Minh, giơ tay chém xuống.Cửa bị chém thành hai mảnh, đổ xuống. Quả nhiên, bên trong là một phòng bí mật, mà người hắn muốn tìm cũng đang nằm ở bên trong. Diệp Thứ Hành bước vào―"Uy! Lãnh―" sau khi nhìn thấy hình dáng Lãnh Liệt, Diệp Thứ Hành ngây ngẩn cả người.Lãnh Liệt vẫn không nhúc nhích nằm ở phía trước, trên người mặc một chiếc áo sơmi nhăn nhúm, mà cúc áo đều đã bị cởi bỏ lộ ra bộ ngực rắn chắc, khóa quần cũng bị kéo xuống, tuy không có bị cởi hẳn ra nhưng cũng chỉ là vắt ở trên người, liền ngay cả quần lót đều có thể mơ hồ nhìn thấy.Hình dáng như vậy vừa thấy đã thấy chính là bị―Dường như cảm thấy có một thứ gì đó từ trong đáy lòng bùng phát ra, Diệp Thứ Hành răng nanh càng nghiến càng vang, gắt gao cầm thanh kiếm trong tay , lửa giận giống như lửa rừng cháy lan ra đồng cỏ, hừng hực thiêu đốt toàn thân hắn. Cúi người xuống đem Lãnh Liệt đặt lên trên vai mình, hắn đi về phía Lữ Tích Minh đang đứng ở phía sau."NGƯƠI ĐỐI VỚI HẮN LÀM CÁI GÌ!!!?""Ngươi không thấy rõ?" Lữ Tích Minh thanh âm không mang theo một tia tình cảm."Ta hỏi ngươi đối hắn làm cái gì?""Ngươi chính mình cởi quần hắn kiểm tra một chút chẳng phải sẽ biết sao?""NGƯƠI CON MẸ NÓ VƯƠNG―BÁT―ĐẢN!" Diệp Thứ Hành giơ thanh kiếm trong tay bước vọt tới phía Lữ Tích Minh một đao chém xuống ―"Keng!" tiếng kim loại va vào nhau phát ra âm thanh chói tai như xé vải, tia lửa văng khắp nơi.Lữ Tích Minh cùng Diệp Thứ Hành cả kinh, nhìn thấy thanh kiếm trong tay bị một thanh kiếm khác ngăn lại, hai người đều đồng thời ngẩng đầu."Tần Lãng?" Diệp Thứ Hành không dám tin kêu lên.Không biết xuất hiện từ khi nào Tần Lãng cầm trong tay thanh kiếm còn lại trong phòng ngăn trở Diệp Thứ Hành, hắn nhíu mày, ý bảo Diệp Thứ Hành lui ra.Thu hồi kiếm, Diệp Thứ Hành tức giận hỏi: "Tại sao lại ngăn ta?""Không thể đả thương hắn." Tần Lãng nhàn nhạt nói. Lữ Tích Minh bất động thanh sắc dò xét nam nhân nửa đường xuất hiện này."Tên vương bát đản này cường gian Lãnh Liệt!"Tần Lãng liếc mắt nhìn người trên vai Diệp Thứ Hành, lại nhìn thoáng qua Lữ Tích Minh, "Hắn còn không có bị cường gian, đưa hắn đi thôi!""Nhưng―" tổng nghĩ thấy vẫn không thể nuốt nổi cục tức này."Ngươi là cảnh sát, người khác có thể làm chuyện dại dột nhưng ngươi thì không."Một câu, khiến Diệp Thứ Hành nhớ ra mình là cảnh sát, hắn không cho phép mình hiểu rõ pháp luật mà vẫn phạm pháp được. Hung hăng "hừ" một tiếng, hắn ném đao xuống, chuẩn bị mang Lãnh Liệt rời đi."Đứng lại!" lúc này Lữ Tích Minh mở miệng, Diệp Thứ Hành cùng Tần Lãng đều ngừng lại."Ngươi con mẹ nó lại muốn thế nào? Đã nói rõ là nếu ta tìm được hắn sẽ để chúng ta đi." Diệp Thứ Hành mắng. Tên vương bát đản này vẫn muốn bị chém !Lữ Tích Minh từ trên đệm đứng lên, nhìn bọn họ nói: "Ngươi tìm được hắn ta sẽ cho các ngươi đi, nhưng ngươi vừa rồi muốn giết ta thì ta không thể nào nhẹ nhàng mà thả các ngươi như vậy được."Ta còn không có chém được ngươi a! Diệp Thứ Hành tức xì khói, vừa định mở miệng lại bị Tần Lãng ngăn lại."Chúng ta không thể thương lượng được sao?" hắn bình tĩnh nhìn Lữ Tích Minh nói."Các ngươi có thứ gì có thể thương lượng với ta sao?" Lữ Tích Minh trong mắt lộ vẻ khinh thường.Tần Lãng mắt rủ xuống suy nghĩ vài giây, chậm rãi đi đến trước mặt Lữ Tích Minh. Diệp Thứ Hành không hiểu nhìn hắn, chẳng lẽ hắn nghĩ thông suốt muốn đi chém tên họ Lữ kia? (hứ, cứ làm như ai cũng như anh ý, anh ý là cáo già a, còn anh chỉ là tiểu dã miêu thôi, sao sánh được... xoẹt xoẹt trên mặt bạn bắp có thêm ba vết mèo cào ><) Lữ Tích Minh trong lòng cũng có nghi vấn, nhưng vẫn lẳng lặng nhìn Tần Lãng đang cách hắn càng ngày càng gần. Đi đến trước mặt Lữ Tích Minh, Tần Lãng so với hắn thấp hơn vài phân, nhưng hắn cũng không có ngẩng đầu nhìn, chẳng qua hắn xác định là đã lại gần vừa đủ để chỉ có Lữ Tích Minh nghe được thanh âm của mình, hắn liền nói ra mấy chữ ― Diệp Thứ Hành nhìn thấy Lữ Tích Minh sắc mặt thay đổi. "Ngươi làm sao biết được?" Lữ Tích Minh sắc mặt âm trầm hỏi. Tần Lãng cười cười, "Ta còn có thể biết được nhiều thứ hơn." Lữ Tích Minh biểu tình rốt cục trở nên có chút dữ tợn. "Đi thôi!" Tần Lãng nói với Diệp Thứ Hành, hai người đi ra khỏi phòng, bên ngoài đứng một đám người. "Cho bọn chúng đi!" Lữ Tích Minh thanh âm từ phía sau truyền đến, đám người kia ngoan ngoãn tránh ra. Diệp Thứ Hành Tần Lãng bước nhanh rời đi, không có chú ý tới Lữ Tích Minh phía sau ánh mắt đầu tiên là nhìn Tần Lãng, sau đó nhìn chằm chằm vào người đang hôn mê bất tỉnh ở trên vai Diệp Thứ Hành kia. Trở lại xe, Diệp Thứ Hành đem Lãnh Liệt đặt lên ghế sau. "Uy! Lãnh Liệt! Lãnh Liệt! Uy" "Không cần gọi, hắn hít phải một loại thuốc mê, tạm thời không tỉnh được." Tần Lãng ở phía trước lái xe, từ kính chiếu hậu nhìn thấy Diệp Thứ Hành không ngừng tát vào mặt Lãnh Liệt. Thuốc mê? "Là cái loại hương khí có mùi rất thơm đúng không?" Diệp Thứ Hành nhớ rõ lúc hắn mở cửa xông vào thì chính thứ mùi này đã đập vào mặt hắn. "Ân!" Tần Lãng gật đầu, "Loại hương này trừ phi có giải dược bằng không nếu hít phải đều chịu không nổi, ngươi có cảm thấy choáng váng hay không?" Diệp Thứ Hành sờ sờ đầu, "Không có a!" Tần Lãng nhìn nhìn hắn, nghĩ thầm Diệp Thứ Hành đại khái chắc là do thân thể có sức đề kháng tốt đi! Hắn đều có chút cảm giác váng vất, sau khi đi khỏi mới cảm thấy tốt hơn nhiều. "Hắn không có việc gì chứ? Có hay không để lại di chứng?" "Không biết, chắc là không, ngày mai chờ sau khi hắn tỉnh lại thử xem sao. Nếu cảm thấy không thoải mái thì lập tức tới bệnh viện." "Hắn sẽ không phải ngày mai mở mắt ra liền không nhận ra ta đi?" Diệp Thứ Hành nghĩ thấy TV đều là diễn như vậy, người bệnh tỉnh lại câu đầu tiên sẽ là: Ngươi là ai? Tần Lãng cười cười, "Sức tưởng tượng của ngươi quả là phong phú a! Còn chưa có loại thuốc nào có thể làm cho người ta ngửi một cái là có thể mất trí nhớ." Diệp Thứ Hành đột nhiên thò đầu lên, Tần Lãng bị khuôn mặt tự nhiên từ phía sau nhổm lên dọa một chút, nghiêng đầu nhìn lại thấy khuôn mặt Diệp Thứ Hành, hắn sửng sốt sau quay đầu lại đem tầm mắt dời về phía trước. "Ngươi vừa rồi cùng Lữ Tích Minh nói cái gì mà có thể khiến cho hắn chịu để chúng ta đi?" "Bí mật." "A? Không phải chứ! Không cần như vậy đi? Chúng ta có cái gì mà không thể nói với nhau chứ?" Tần Lãng nhướn mi, chúng ta? "Chỉ là một chút vấn đề cá nhân của hắn, không có mấy người biết." "Thế thì làm thế nào mà ngươi biết?" Diệp Thứ Hành không nghĩ ra, nhưng hắn biết Tần Lãng hẳn là nắm được nhược điểm của Lữ Tích Minh. Tần Lãng cười cười, "Đây là bí mật của ta." Diệp Thứ Hành không tình nguyện "hừ" một tiếng, nhưng vẫn buông tha, nói: "Mặc kệ nói như thế nào hôm nay cũng phải cám ơn ngươi! Hôm nào nhất định mời ngươi ăn cơm!" Tần Lãng khẽ cười một tiếng, hỏi: "Ngươi mời hay là hắn mời?" Diệp Thứ Hành quay đầu lại nhìn thoáng qua Lãnh Liệt đang hôn nê bất tỉnh, cười nói: "Cùng nhau mời!" Tần Lãng không nói gì thêm lái xe trở về biệt thự của Lãnh Liệt. Đem Lãnh Liệt đặt lên giường tiễn Tần Lãng xong, Diệp Thứ Hành nhìn người nằm trên giường, trong lòng loạn thất bát tao. "Khách làng chơi chết tiệt ngươi thật vô dụng! Còn nói cứu ta! Chính mình thiếu chút nữa đã bị ăn!" lúc nhìn thấy Lãnh Liệt quần áo bị lột một nửa hắn rất không thoải mái , sau đó là càng nghĩ lại càng khó chịu! Một bên giúp Lãnh Liệt cởi quần áo một bên dẩu miệng mắng thầm: "Cả nửa ngày rốt cuộc vẫn là ta cứu ngươi! Thời khắc mấu chốt luôn chẳng được tích sự gì cả, ngươi con mẹ nó còn không hữu dụng bằng Triệu Tam Bàn a! Lần này cứu được ngươi lần sau thì sao a? Lần sau nếu ngươi lại bị―" ân? Diệp Thứ Hành dừng lại, bởi vì này một ý niệm "vạn ác" bỗng dưng lóe lên trong đầu hắn, hơn nữa đang được vận chuyển với tốc độ cao― Lần này Lãnh Liệt "trinh tiết" được bảo vệ, nếu lần sau lại không cẩn thận, làm cho kẻ xấu được như ý thì sao đây? Cho nên, để đảm bảo an toàn, không bằng― (run rẩy Hành Hành, đừng nói với em là anh đang nghĩ điều mà em nghĩ..., Hành Hành: mỉm chi beo, chớp chớp mắt, Bắp: tiếp tục run rẩyLiệt ka, em cầu phúc cho anh...) Hắn một lần nữa cúi đầu, nhìn Lãnh Liệt đã bị mình cởi sạch chỉ còn mỗi cái quần lót, khuôn mặt tuấn tú kia, đi xuống chút là muốn ngực có ngực muốn mông có mông, eo nhỏ chân dài, (nghe anh miêu tả như thể...siêu mẫu áo tắm = =) thân thể này chính mình có bao nhiêu quen thuộc, nhìn vào có bao nhiêu dưỡng nhãn cũng không cần phải lặp lại. Một nụ cười *** dãng dần dần xuất hiện trên mặt Diệp Thứ Hành ― hắn thẳng tắp đứng dậy, cởi áo khoác của mình ra, sau đó là áo sơmi, sau đó là quần, vừa cởi vừa nói: "Tiểu Liệt Liệt a! Thay vì cho người khác không bằng cho ta đi, hơn nữa sớm muộn gì đều phải cho, hiện tại thiên thời địa lợi nhân hòa, chúng ta liền thuận theo thiên ý ba! Hắc hắc hắc hắc" lúc này Diệp Thứ Hành nếu cầm cái gương nhìn vào sẽ biết mình có bao nhiêu đáng khinh. Rốt cục đem chính mình cởi sạch sành sanh, Diệp Thứ Hành nhìn nhìn bốn phía một chút, trời đang sáng mà ở trong phòng trần truồng nghĩ thấy đúng là có điểm biến thái. Vì thế liền đi đến cạnh cửa sổ đem rèm kéo xuống, rèm cửa thật dầy che nắng rất tốt, hơn nữa trời lại đang mưa, phòng nhất thời liền tối đi trông rõ. Bật đèn ngủ, ánh sáng ái muội tràn ngập cả phòng, không khí hoàn mỹ! Xoa chân xoa tay đi đến bên giường, Diệp Thứ Hành lại đem Lãnh Liệt từ đầu đến chân thưởng thức một lần nữa, hơn nữa miệng còn khen mĩ nam a mĩ nam. "Lãnh Liệt! Liệt! Tiểu Liệt Liệt!" kêu mấy tiếng xác định người trên giường sẽ không tỉnh lại, hắn mới hoàn toàn yên tâm. Bằng không làm được một nửa Lãnh Liệt đột nhiên tỉnh lại cũng không phải chuyện đùa. "Ân bắt đầu như thế nào nhỉ?" để cho Lãnh Liệt làm công lâu quá rồi nên quên sạch sẽ. Mĩ vị đặt ở trước mặt lại không biết phải xuống tay thế nào― hãn! Đúng rồi! Trước hôn một cái! Cúi đầu ở trên môi Lãnh Liệt hôn một ngụm, bởi vì đương sự hôn mê cho nên không được đáp lại. Tiếp đến― ân― tiếp tục hun hun chỗ khác! Vì thế cổ, gáy, ngực, hai điểm trước ngực, hông, bụng đến chân của Lãnh Liệt đều bị Diệp Thứ Hành hôn qua một lần. Cuối cùng, hắn nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt dời đến nửa người dưới của Lãnh Liệt, sau đó di chuyển về phía sau― Rốt cục, có thể nhìn thấy! Run rẩy cởi bỏ tầng bảo vệ cuối cùng của Lãnh Liệt: Quần lót, làm cho cả thân thể hoàn toàn bại lộ trong không khí. Diệp Thứ Hành thật nhẹ nhàng giống như sợ Lãnh Liệt sẽ vỡ tan.(có mà sợ ảnh tỉnh thì có ý) Oa! Cái thứ chính mình quen thuộc kia dù đang ngủ nhưng thước tấc cũng không thể xem thường, một trận miệng đắng lưỡi khô, Diệp Thứ Hành phát hiện chính mình thế nhưng có phản ứng! Chẳng qua― hôm nay hôm nay không tới phiên ngươi xung trận a! Hắn dùng ngón trỏ chọt chọt thứ đang ngủ say kia của Lãnh Liệt, cười *** hai tiếng. Tiếp đến― xem một chút nhỉ?! Ân! Xem một chút! Còn không có xem qua a! Diệp Thứ Hành tự hỏi tự quyết định gật gật đầu, thân thể dời đến giữa hai chân Lãnh Liệt, giống như đứa trẻ làm chuyện xấu cẩn thận nhẹ nhàng tách đôi thon dài chân kia ra, sau đó từ từ gập lên phía trên ―― "Ực!" nuốt nước miếng. Hai chân chậm rãi bị tách ra hai bên, dưới ánh đèn, nơi cấm địa thần bí kia chậm rãi hiện ra, Diệp Thứ Hành nghĩ thấy mình giống như đang cởi xuống một bức màn che giấu một điều thần bí ở dưới ― chậm rãi, chậm rãi ― cuối cùng― Hallelujah! Nhìn thấy rồi! Lãnh Liệt tiểu cúc hoa rốt cục nguyên vẹn xuất hiện trước mặt Diệp Thứ Hành, hắn kích động đến mức lệ nóng dâng trào, tiểu đệ đệ lập tức hưng trí bừng bừng thẳng tắp đứng dậy! Thật khả ái a! Diệp Thứ Hành nhìn đóa tiểu cúc hoa bị mình nhòm chằm chằm thật lâu, cảm thấy cuộc đời mình thật đáng giá! Nằm mơ cũng không thể tưởng được sẽ có một ngày như vậy a! Không đúng! Là ngày này tới nhanh như vậy a! (= =") Để chống lại sự hưng phấn mãnh liệt, hắn lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lãnh Liệt, xác định Lãnh Liệt hai mắt đóng chặt không có dấu hiệu tỉnh lại. Chẳng qua― đêm dài lắm mộng, tiên hạ thủ vi cường! Vì thế hắn quyết định tiền diễn làm cho người ta huyết mạch dâng trào dục tiên dục tử lần này bỏ đi, dù sao chính mình hiện tại có sờ kiểu gì Lãnh Liệt đều không cảm giác được, tốt nhất là không cần lãng phí thời gian cùng tinh lực! (ngụy biện, anh thèm H Liệt ka đến thế cơ àh, Hành Hành: Thì làm sao, ta để hắn thượng bao nhiêu lần rồi, mãi mới rình được một lần để thượng hắn, muốn tranh thủ thời gian không được chắc, hả?? Ý kiến gì!, Bắp: hoa xuân văng đầy mặt quệt quệt vâng, em biết rồi, anh cứ tự nhiên đi, em rút đây... = = không nên nói lí với kẻ đang quẫn bách) Diệp Thứ Hành không nguyện ý dùng từ "gian thi" để hình dung, nhưng nếu Lãnh Liệt hiện tại tỉnh lại hắn sẽ phải biến thành thi thể! (chuyện xưa trên dạy cho ta bài học, không nên để cho tiểu cường thụ nhẫn nhịn quá lâu, nếu không anh ý sẽ giống Hành Hành của chúng ta lúc này, sẵn sàng gian thi để được làm Top, mô phật...) Cầm lấy phân thân của mình chậm rãi lại gần tiểu cúc hoa của Lãnh Liệt, vừa mới đụng tới liền phát hiện nếu như không bôi trơn sẽ rất khó đi vào, làm Lãnh Liệt đau mà tỉnh thì không ổn, vì thế liền nhảy phốc xuống giường mở ngăn kéo lấy ra một tuýp "lover gel", trở lại giường bóp một nửa vào trong thân thể Lãnh Liệt, còn một nửa bôi lên phân thân của hắn. An bài xong đâu đấy, trời ạh! Vừa nghĩ tới người lập tức sẽ bị mình tiến vào bây giờ là Lãnh Liệt, Diệp Thứ Hành liền cả người phát run, ngay cả hắn cũng không biết mình vì cái gì lại kích động như vậy. Chủ nhân kích động, tiểu đệ đệ lại càng kích động! Một tay đem chân Lãnh Liệt nhẹ nhàng tách ra, một tay đỡ lấy phân thân của chính mình, Diệp Thứ Hành chậm rãi đẩy vào, mới vừa vào một chút xíu hắn liền kích động đến mức muốn bắn! Chịu đựng! Phải chịu đựng a! Còn chưa tiến vào a! Thiên đường chỉ còn cách có chút xíu thôi, kiên trì một chút a! Khẽ cắn răng, cảm thụ cảm giác nóng ẩm cơ hồ muốn hòa tan cả người hắn kia, buông bàn tay đang giúp đỡ phân thân ra, Diệp Thứ Hành hai tay cầm lấy cổ chân Lãnh Liệt, tiếp tục đi tới― tiếng nước ướt át sắc tình vang lên, gel bôi trơn bị ép chảy ra, nhỏ xuống thấm ướt ga giường. Quá sức sắc tình! Mồ hôi từ trên trán chậm rãi chảy xuống, Diệp Thứ Hành đi vào được một phần ba. "Ngô! Ân―" quá sung sướng! Chính là mới đi vào được như vậy hắn đã muốn thoải mái như được bay lên trời! Không được! Nhịn không được! Nếu cứ chậm rãi tiến vào như vậy hắn không dám cam đoan trước khi đi vào toàn bộ có bắn ra hay không! Nhẫn tâm, hắn quyết định nhất cổ tác khí trực đảo hoàng long! (1) Lúc này có là thiên vương lão tử cũng không quản được hắn! Tiểu Liệt Liệt! Ta đến đây! "Ta giết ngươi!" Oa trên giường Lãnh Liệt đột nhiên rống lên, Diệp Thứ Hành sợ tới mức ba hồn bay mất bảy vía, lập tức từ trên giường ngã ngửa xuống đất y như con cóc! Hắn theo bản năng hai tay ôm đầu quỳ rạp trên mặt đất động cũng không dám động, hô hấp đều dừng lại, tim đập như rấm rền, tựa như kẻ trộm đang ăn cắp thì chủ nhà vừa lúc về nhà giống nhau! (bạn bắp cũng ngã ngửa xuống đất, cơ mà là vì cười XD) Đợi a đợi― đợi nửa ngày người trên giường cũng không có chút động tĩnh, Diệp Thứ Hành len lén thở phào một hơi, từ dưới đất nhổm nửa người lên nhìn nhìn, Lãnh Liệt vẫn đang nằm ở trên giường, chẳng qua hai chân đã khép lại. Hình như là nói mớ― hảo hảo thở phào một hơi thật lớn, Diệp Thứ Hành sờ đầu, một tay mồ hôi lạnh. Thật không có tiền đồ! Mắng xong, đột nhiên ý thức được cái gì, hắn cúi đầu vừa nhìn, nhất thời cả người giống như bong bóng bị xì hơi té xuống đất! Hắn...hắn― thế nhưng― tiết! Hơn nữa vừa rồi bị dọa như vậy hắn toàn thân hư thoát, rốt cuộc không "đứng dậy" nổi! Con đường phản công của Diệp Thứ Hành, chỉ mới tiến hành được một phần ba liền tuyên bố phá sản hoàn toàn! Chú thích: (1) nhất cổ tác khí trực đảo hoàng long: Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn). Sau này ví với người lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc Trực đảo Hoàng Long : nghĩa là đánh thẳng vào Hoàng Long phủ. Phủ Hoàng Long là thủ phủ nước Kim thời xưa. Khi ấy Nhạc Phi đi chinh phạt người Kim, lúc đánh đến gần phủ Hoàng Long, ông bàn kế với các tướng sĩ, vì tranh thủ thắng lợi mà đề ra kế sách thâm nhập vào nội bộ đối phương. Làm cho rất nhiều tướng lĩnh nhà Kim phải đầu hàng, khiến cho toàn quân đại chấn, Nhạc Phi cũng cao hứng, liền nói với tướng sĩ: "Chúng ta phải thâm nhập địch quân, trực tiếp phá được đô thành Hoàng Long phủ của người Kim, sau đó mọi người có thể thống khoái mà uống rượu thả cửa ăn mừng!" (có sách lại ghi Nhạc Phi nói với tướng lĩnh là " Trực đảo Hoàng Long phủ, cùng chư quân nâng ly"). Sau câu "trực đảo Hoàng Long" được dùng để chỉ đánh thẳng vào sào huyệt đối phương.   

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip