CHƯƠNG 55 PN2

 "Cho tôi?" Diệp Thứ Hành sửng sốt. Nghĩ ngay đến Lãnh Liệt, định mắng hắn đáng chết, lại đột nhiên lại cảm thấy không đúng. Họ Lãnh sẽ không làm cái việc lãng mạn lại thêm buồn nôn đốt tiền như thế, hơn nữa sáng nay Lãnh Liệt cũng không mảy may có loại ý tứ này.


Nghi hoặc, đi đến bên cạnh bó hoa, quả nhiên ở giữa phát hiện một tấm thiệp, cầm lên thì thấy trên đó có một lời nhắn được viết rất văn vẻ, đại ý chính là: cảm ơn hắn buổi tối ngày hôm đó đã cứu người ta, nếu có thể, hy vọng tối nay có thể cùng nhau ăn một bữa cơm.


Diệp Thứ Hành nhìn một chút cái tên được kí ở dưới, không nhận ra là ai. Thế nhưng nói đến cứu người, hắn cho rằng đó hẳn là cô gái tối hôm ấy, lúc bọn họ đi làm nhiệm vụ, thì bị bắt làm con tin sau đó còn bị dọa cho choáng váng.


Cái này rốt cuộc là như thế nào?


"Sếpi, anh thật có số đào hoa nha!" Đại Đảm ở bên cạnh bày ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa. Những người khác cũng cười theo.


Quan hệ của Diệp Thứ Hành và Lãnh Liệt, mọi người trong tảo hoàng tổ đều hiểu rõ nhưng không nói ra. Hơn nữa so với vấn đề đều là nam nhân, điều càng làm cho bọn họ khó có thể tin chính là người kia dĩ nhiên lại là Lãnh Liệt. Có điều nghĩ lại, đủ khả năng lưu lại Diệp Thứ Hành chẳng phải chính là loại người như Lãnh Liệt hay sao? Người như vậy, vừa khéo lại là đàn ông, điều đó cũng không thể trách được.


Một phụ nữ trái lại tặng hoa cho đàn ông, vậy ý đồ càng thêm rõ ràng. Nam nữ với nhau, nếu nam tặng hoa cho nữ thì có thể nói là bởi vì tình bạn, nhưng nếu nữ tặng nam hoa thì tuyệt đối không chỉ đơn giản là bạn bè như vậy.


Đào hoa và vân vân Diệp Thứ Hành không biết, có điều giờ này khắc này, hắn thấy chán nản, có chút cảm giác "Tạo hóa trêu người", thầm nghĩ ngẩng đầu hỏi trời xanh.


Ông trời a! "Đào hoa " như thế, không phải cũng quá muộn hay sao —


"Ai nha? Một bó hoa thật lớn a!" Mọi người ngẩng đầu nhìn ra phía cửa, sở trưởng hói bụng bia, hai tay chắp ở sau lưng đang nhìn bọn họ cười.


"Đây là cho ai a? Bó hoa lớn như vậy!" Tiến vào tự nhiên như đây chính là nhà của mình, sở trưởng đầu tiên ghé sát vào ngửi ngửi hương hoa, sau đó liếc mắt một cái ngắm tấm thiệp trong tay Diệp Thứ Hành.


"Ai da! Văn Hân a! Một người bạn của ta cũng có cháu gái tên là Lưu Văn Hân!"


Diệp Thứ Hành ngốc cười một tiếng, không biết phải bày ra cái biểu tình gì. Hói đầu có vẻ như đến chính là để diễn trò, từng động tác, từng ánh mắt đều như đã được an bài cẩn thận từ trước đó, không biết sau lưng đã tập bao nhiêu lần.


"Ha ha ha!" Sở trưởng ngửa đầu cười cười, "Nếu như đúng là Văn Hân mà tôi biết, vận đào hoa của tên nhóc con cậu đã đến rồi đó!"


Sau một phen giới thiệu, Diệp Thứ Hành đã biết, Văn Hân tiểu thư này chính là con cháu danh môn, ông nội là tướng quân danh tiếng, bố là quan lớn, mẹ là con gái nhà giàu có, thân thích cũng là không phú thì quý, tóm lại ngay cả con chó trong nhà cũng đều là loại quý hiếm, điều kiện so với hắn hơn rất nhiều.


"Nhóc con, con bé xem trọng cậu, đây chính là cơ hội của cậu đấy!" Đến cuối cùng, sở trưởng mới lộ ra ý đồ ban đầu, nguyên lai Lưu Văn Hân đã hỏi thăm ông ta về Diệp Thứ Hành, con gái nhà người ta đã biết biết Diệp Thứ Hành đến nay vẫn độc thân, vì thế quyết định đến "Nữ truy nam cách tầng sa".


(Tục ngữ có câu "nam truy nữ , cách tòa sơn nữ truy nam , cách tằng sa")


Dùng sức vỗ vỗ vai Diệp Thứ Hành, sở trưởng ý vị thâm trường tới gần bên tai hắn nói: "Con người ấy a! Có đôi khi không thể chỉ dựa vào cố gắng của chính bản thân mình, chính là quan hệ cũng rất trọng yếu. Người đang ở trên con đường làm quan, có những lúc — ừm! Cậu hiểu rồi phải không?"


Hắn hiểu. Diệp Thứ Hành đương nhiên hiểu, tuy rằng rất muốn nói cho sở trưởng mình đã là người có vợ nhưng hiện tại hắn chỉ có thể lựa chọn cười cười.


Cùng sở trưởng mắt to trừng mắt nhỏ đối diện nhau cười nửa ngày, cuối cùng sở trưởng cũng không biết tiểu tử này đến cùng là có hiểu được hay không. Chẳng qua, chuyện tốt như vậy, ai mà không rõ thì thật là khờ. Ngay cả kẻ ngốc cũng có thể hiểu được!


Diệp Thứ Hành hiểu được, nhưng hắn chỉ có thể giả ngu.


Hoa đào không phải là ai cũng đều có thể có, với tình huống hiện tại của hắn, chỉ có thể xem như một gốc "Nát đào".(=.=)


Trước giờ tan tầm tiền Lãnh Liệt gọi điện thoại nói hắn tối nay có việc xã giao, không trở về nhà ăn cơm, bảo Diệp Thứ Hành buổi tối tự mình giải quyết.


"Không cho phép ăn hamburger thịt bò! Nghe chưa?" Từ trong điện thoại, thanh âm dễ nghe của Lãnh Liệt mang theo uy hiếp nhàn nhạt, lại như là câu dẫn. Khiến cho Diệp Thứ Hành ngứa ngáy bên tai.


"Ừ! Đã biết! Không thấy phiền a!" Hắn ăn thịt gà là được rồi phải không!


Diệp Thứ Hành cười đến gian tà, tầm mắt đột nhiên đảo đến hoa hồng đặt ở góc phòng, quả nhiên là hoa tươi cao cấp, đã một ngày mà cũng không héo chút nào. Trong lòng đột nhiên run lên, một loại cảm giác miễn cưỡng có thể xem là chột dạ gì đó khiến hắn thu hồi điệu cười gian.


"Vậy, anh buổi tối về sớm một chút a — "


Lời này vừa nói ra, mọi người trong tảo hoàng tổ đang nghe lén tất cả đều thấy chua rụng răng (ý nói là sến quá). Má ơi! Thì ra tổ trưởng của bọn họ bình thường ở nhà đều cùng Lãnh cảnh quan "Liếc mắt đưa tình" như vậy!


Người khác bị lôi làm cho nổi da gà, Lãnh Liệt lại cảm thấy thực hưởng thụ.


"Được! Tôi nhất định sớm trở về, cậu đừng ngủ. Chờ tôi — biết không?"


Lúc này đến phiên Diệp Thứ Hành sởn gai ốc.


Đã đến giờ tan tầm, Diệp Thứ Hành khó có được dịp chỉnh lí lại một chút tư liệu vì vậy về muộn nửa giờ. Thật ra lúc này mới coi là chân chính "giờ cao điểm tan tầm" của cảnh cục. (Tức là Hành Hành toàn trốn việc về sớm ấy ha ha)


Vừa đi vừa nghĩ buổi tối có nên thật sự ăn hamburger hay không, ra tới cửa lớn của cảnh cục, Diệp Thứ Hành còn chưa nghĩ ra đáp án, một chiếc xe thể thao đỏ "Két " một tiếng đậu ở ven đường.


Tầm mắt của tất cả mọi người đều bị thu hút. Ferrari! Đủ phong cách!


Mà cửa xe vừa mở ra, nhìn thấy người đi xuống, Diệp Thứ Hành ngây ngẩn cả người. Đúng là "Con tin tiểu thư " buổi tối ngày hôm đó, Lưu Văn Hân!


Lưu Văn Hân một thân mặc trang phục cao cấp, trên chân một đôi "Hồng cân hài " (giày cao gót màu đỏ), chiếc váy bó sát vòng ba tròn trĩnh, cổ áo mở vừa đủ như ẩn như hiện mà lộ ra X, tất cả đủ làm cho nam nhân hóa sói mà tru một tiếng. Hơn nữa Lưu tiểu thư bộ dạng rất tốt, thanh thuần mang theo vài phần gợi cảm, chính là hình ảnh biểu thị tốt nhất cho từ "Vưu vật" .

Nếu là trước đây, hương xe mỹ nhân, Diệp Thứ Hành nhất định dù có phải chen lấn đến rách da đầu cũng muốn tìm cách tiếp cận. Nhưng mà hiện tại không giống với ngày xưa, vừa nhìn đến tình thế này, hắn chỉ muốn xoay người bỏ chạy. (Liệt ca dạy vợ quá tốt :">)Lưu Văn Hân nhìn thoáng qua bốn phía, cuối cùng đem ánh mắt tập trung ở trên người Diệp Thứ Hành, khẽ cười cười đi về phía hắn.Tầm mắt của mọi người theo sự di chuyển của nàng mà cùng nhau dừng lại trên người Diệp Thứ Hành. Lần đầu tiên chịu sự chú ý như vậy ở cửa lớn của cảnh cục, Diệp Thứ Hành ngay cả việc phải lộ ra vẻ mặt gì cũng không biết."Diệp tiên sinh,chào anh! Tôi là Lưu Văn Hân." Mỹ nữ thanh âm cũng thật mềm mại.Diệp Thứ Hành cười một tiếng, "Chào cô" Hắn đã thật lâu không ứng phó phụ nữ, tất cả đều quên hết."Không biết anh đã nhận được hoa tôi gửi đến chưa?""Tôi đã nhận được rồi –" ném góc tường.Lưu Văn Hân dường như rất hài lòng, "Vậy tối hôm nay tôi có vinh hạnh được mời anh chứ? Để cám ơn anh ngày hôm đó đã cứu tôi."Thông thường nếu như lúc này người đàn ông nào lại từ chối thì nhất định là đầu óc có vấn đề! Hoặc là ở nhà đã có vợ chờ hắn về ăn cơm.Diệp Thứ Hành không biết chính mình thuộc loại nào, nhưng nhìn thấy vẻ mặt "Thiếu nữ ngượng ngùng " của Lưu Văn Hân, hắn cũng biết cô gái này đích thật là đối với mình có tình ý.Con cháu danh môn, thiên kim nhà giàu, báu vật gợi cảm, nhìn thế nào cũng đều là khối "Thịt béo". Nhưng mà hiện tại Diệp Thứ Hành giống như là hòa thượng tại gia, không được chạm vào rất nhiều thứ, sờ vào thì rất nguy hiểm."Lưu tiểu thư, tôi –" vừa định khéo léo một chút cự tuyệt đối phương, đột nhiên có tiếng sở trưởng từ bên cạnh đi tới."Văn Hân! Cháu đã đến rồi sao!""Bác Trương!" Lưu Văn Hân lễ phép cười với sở trưởng.Sở trưởng đi tới vỗ vỗ vai Diệp Thứ Hành, cười nói: "Chúng ta chờ cháu đã lâu! Cả ngày hôm nay tâm tình đều không yên! Ha ha "Lưu tiểu thư ngượng ngùng một hồi. Diệp Thứ Hành mặt đều co giật."Đừng đứng ở chỗ này nữa, đi thôi đi thôi! Thanh niên mấy người phải hảo hảo tâm sự." Nói xong hung hăng đẩy Diệp Thứ Hành về phía trước.Diệp Thứ Hành lảo đảo thiếu chút nữa bổ nhào vào trên người người ta làm ra cái hiện trường "lưu manh đùa giỡn ", sau khi ổn định thân thể hắn quay đầu lại muốn nói gì đó thì bị ánh mắt "Cậu tự giải quyết cho tốt hộ tôi" của sở trưởng đánh trở về.Ngẫm lại cũng đúng, chung quanh nhiều người như vậy, trước mắt bao nhiêu người, cũng không thể làm mất mặt tiểu thư nhà người ta, chi bằng tìm một chỗ im lặng, giáp mặt nói rõ ràng cũng tốt. Hơn nữa, người ở trước mắt nói như thế nào cũng là một mỹ nữ, tuy rằng hắn không nghĩ cùng đối phương phát triển tiếp nữa, nhưng là ăn một bữa cơm, thưởng thức một chút cũng không sao phải không?Vẫn là có một chút tâm tư, vì vậy sau khi cân nhắc một phen, Diệp Thứ Hành mới cùng Lưu Văn Hân lên xe.Lãnh Liệt, xem ông đây vì mi hy sinh nhiều như thế nào! Vật quý như vậy cũng đều buông tha cho! Chỉ nhìn chứ không ra tay!Lưu Văn Hân lái xe, đưa theo Diệp Thứ Hành tới một nhà hàng. Trong này thực khách không nhiều lắm, nhưng khắp mọi nơi đều toát ra một khí chất nhã nhặn không tầm thường, Diệp Thứ Hành biết, nhà hàng này là nơi chỉ có những vị khách đặc biệt mới có thể vào.Vì sao hắn biết? Bởi vì hắn cùng Lãnh Liệt thường đến đây.Chẳng lẽ kẻ có tiền đều thích đến một chỗ?Vào ngồi, bồi bàn mang thực đơn đến . Diệp Thứ Hành cũng không khách khí, ngựa quen đường cũ mà gọi hai món bình thường hắn thích ăn. Buông thực đơn xuống, Lưu Văn Hân nói: "Diệp tiên sinh rất sành ăn nha đều gọi những món nổi tiếng nhất của nhà hàng này.""Không dám " Diệp Thứ Hành khách sáo cười, tựa lưng vào ghế, trong đầu suy nghĩ xem phải nói như thế nào. Dù sao đối phương còn chưa bày tỏ tâm ý, nếu hắn nói thẳng "Lưu tiểu thư cô không nên thích tôi" như thế thì không phải cũng quá trực tiếp hay sao.Ngồi vắt chéo chân, Diệp Thứ Hành không biết động tác khẽ nhíu mày suy nghĩ sâu xa của hắn đã bị Lưu Văn Hân ngắm nửa ngày.Cao lớn, anh tuấn, hơn nữa có khí chất, Diệp Thứ Hành tối hôm đó một màn "Anh hung cứu mỹ nhân" đã khắc thật sâu ở trong lòng Lưu Văn Hân, không xua đi được. Có lẽ nói yêu mến với người mới chỉ gặp một lần cũng quá "lỗ mãng ", chẳng qua ở thời đại này, nếu thích mà trước tiên không giữ chặt lại bên mình, đợi đến khi hối hận thì đã không kịp nữa rồi."Diệp tiên sinh, như vậy có thể có chút mạo muội, nhưng là tôi — ""Lưu tiểu thư, " Diệp Thứ Hành lại mở miệng trước một bước, "Chuyện buổi tối ngày hôm đó không đáng gì cả, tôi chỉ là chấp hành nhiệm vụ mà thôi — "Lưu Văn Hân sửng sốt, sau đó gật gật đầu, "Tôi biết. Thế nhưng tôi– ""Xin lỗi, hai vị." Đột nhiên nhân viên tạp vụ xuất hiện nói xen vào, đem một chai rượu đỏ ướp băng tới đặt trên bàn.Diệp Thứ Hành cảm thấy nghi hoặc liền nói: "Chúng tôi không có gọi thứ này– " 

"Là của tiên sinh bên kia mời." Nhân viên phục vụ cung kính nói, đưa tay chỉ chỉ một chút.Diệp Thứ Hành nhìn theo hướng đó, sắc mặt chợt biến trắng.    

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip