Chương 176 Ngoại truyện - Dương gia

Chương 176 Ngoại truyện - Dương gia

Dương Mãn Tú và dượng có nhiều con, ngoại trừ con ruột hộ còn có hai đứa con nuôi. Lần này, đi theo hai vợ chồng họ thăm họ hàng, hai người trong số bao người đó Dương Tư đã gặp trước đó, hai người này là con trai nuôi và con gái nuôi của Dương Mãn Tú.
Tuy nhiên, do cách ra một khoảng thời gian quá dài, lại thêm mỗi lần Dương Mãn Tú gửi thư và ảnh, vì thường ngày Dương Từ quá bận rộn ũng không để ý nhiều nên dù có gặp cũng không nhớ rõ.
Năm đó khi Dương Mãn Tú bọn họ trở về thôn, con gái nuôi và con trai nuôi của bà ấy đã không còn nhỏ rồi. Cả hai đều lớn hơn Dương Từ mấy tuổi, bây giờ nháy mắt đã trôi qua nhiều năm như vậy, con gái nuôi Vân Tuệ Tuệ đã gần ba mươi tuổi, đứa con trai nuôi nhỏ hơn chút cũng đã hai mươi lăm hai mươi sáu rồi.
Tuổi của họ nếu đặt ở đời sau chưa kết hôn cũng không có gì kỳ lạ, bởi vì các thế hệ tương lai đều là những người kết hôn muộn sinh con muộn. Nhưng nếu là ở thời đại này thì có chút nổi bật, hai người bọn họ mấy năm gần đây có lẽ không ít lần bị người ta trừng mắt.
Chính là bởi vì mấy năm nay bọn họ bị oan ức rất nhiều, cho nên hai chị em họ năm đó có chút mắt cao hơn đầu, bây giờ tựa hồ cũng đã kiềm chế không ít tính cách của mình. Ít nhất khi đối mặt với người em họ Dương Từ này, hai người họ không nhìn người bằng lỗ mũi như trước nữa.
Lần này, Dương Mãn Tú mang theo cả ba đứa trẻ, ngoại trừ đôi chị em mà Dương Từ đã gặp, đứa còn lại là con ruột của Dương Mãn Tú. Người con trai này trước đây sức khỏe không tốt nên năm đó không về thôn cùng gia đình.
Tuổi của đối phương hình như cũng trạc tuổi Dương Từ, là thành viên nhỏ tuổi nhất cũng là người tùy hứng nhất của Vân gia. Sở dĩ hồi đó dượng không đưa đứa út về không chỉ vì lúc đó sức khỏe đứa út không tốt mà còn vì tính tình đối phương không tốt, lo lắng đưa đối phương về sẽ gây thêm chuyện trong nhà.
Theo lý mà nói bây giờ Dương Từ thậm chí còn khó trêu chọc hơn, đối phương không nên mang anh ta trở lại mới đúng. Nhưng đây không phải là để tìm đối tượng cho anh ta sao, nếu bản thân anh ta không tới, nhất định là tìm phải người không thích hợp. Về phần có lo lắng đứa út không hiểu chuyện gây họa hay không, bọn họ trước khi đến đã nhiều lần cảnh cáo anh ta, nghĩ rằng dù đối phương có không hiểu chuyện cũng là người biết chừng mực, vào lúc này

chỉ cần anh ta nói ít lại chắc hẳn không vấn đề gì.
Dương Từ đợi bọn họ lần lượt từ bên ngoài bước vào, ba đứa nhỏ Vân gia lập tức nhìn về phía anh. Họ vẫn rất tò mò về Dương Từ, dù sao thì Dương Từ bây giờ cũng được coi là một nhân vật nổi tiếng. Nếu không phải giữa gia đình họ và Dương gia có dây nối là Dương Mãn Tú, thì họ muốn tiếp xúc với Dương Từ căn bản là không thể.
Bởi vì bọn họ căn bản không cùng một thế giới, ba người mặc dù cuối cùng đều vào đại học, nhưng đại học mà bọn họ học đều là cao đẳng, khi đi học, bọn họ chỉ quan tâm yêu đương hoặc là chơi bời lêu lỏng, ba người họ đến cả bạn học cùng chuyên ngành còn sánh không nổi, chứ đừng nói đến việc so sánh với Dương Từ, một học bá.
Dương Từ vừa từ viện nghiên cứu trở về, không chỉ còn đang mặc quần áo của viện nghiên cứu mà đôi tay mảnh khảnh xinh đẹp của anh cũng đầy vết thương, cũng không biết gần đây anh ở trong viện nghiên cứu làm cái trò gì nữa? Nếu không phải bây giờ trong nhà có nhiều khách như vậy, Lưu Tiêm Mai sớm đã chạy đến và véo lấy tai anh để hỏi.
Dương Từ cũng biết dáng vẻ của mình có chút nhếch nhác, nên ở phòng khách chào người nhà cô rồi vội vàng chạy lên lầu hai, sợ mình chạy chậm một chút sẽ bị Lưu Tiêm Mai bắt được.
Nói về điểm này, Dương Từ vẫn là một đứa trẻ khá khổ, anh đã là người đã có vợ mà anh còn là người đã lớn như vậy rồi, mỗi lần vẫn đều bị mẹ ruột véo lấy tai để dạy dỗ. Trước đây, có một lần Lưu Tiêm Mai rất quá đáng đã dùng chổi lông đánh anh trước mặt Tạ Nghiễn Thanh, điều này đã ảnh hưởng rất nhiều đến hình tượng kiên cường của anh trong lòng Tạ Nghiễn Thanh.
Khi Dương Từ lên lầu thay quần áo, Lưu Tiêm Mai mỉm cười và nói với người Vân gia: "Ai da, đứa nhỏ này đúng thật là, ngày nào cũng bận rộn đến nỗi không thể về nhà, bây giờ trong nhà có họ hàng tới còn có dáng vẻ kỳ cục như vậy. Đợi chút nữa nó đi xuống, ta lại nói chuyện với nó, thật là càng lớn càng không hiểu chuyện mà."
Dương Mãn Tú nghe vậy vội vàng nói: "Làm gì có chứ? Dương Từ là một đứa trẻ ngoan như vậy, chẳng qua là nó quá bận rộn mà thôi, em không thể nói nó như vậy được. Đứa nhỏ bận rộn chút cũng tốt mà, bận rộn chứng tỏ là nó có bản lĩnh, không giống mấy đứa nhỏ nhà chị, đến cả tìm bạn đời cũng khiến cho chị lo lắng."
Khi Lưu Tiêm Mai và Dương Mãn Tú đang nói chuyện, dượng đang cười nói

chuyện với Dương Quốc Hữu. Thấy vậy, ba đứa nhỏ Vân gia đều có chút cạn lời, cảm thấy ở chỗ này bọn họ cũng không chen vào nói được cái gì. Vì vậy, ba người bọn họ cùng nhau ngồi xuống, suy nghĩ làm thế nào để ở chung với Dương gia.
Thực sự mà nói, vào lúc này trong lòng Vân Tuệ Tuệ rất phức tạp, đặc biệt là khi cô ta nhìn thấy Dương Từ ngày càng đẹp trai càng lợi hại, cô ta đột nhiên không khỏi bắt đầu cảm thấy hối hận. Nếu... Nếu bây giờ cô ta có thể xuyên trở lại nhiều năm trước, xuyên về ngày đầu tiên cô ta trở về thôn và gặp Dương Từ. Khi người nhà hai bên hỏi cô ta có muốn gả cho Dương Từ không, cô ta sẽ không giống như lúc trước mà sẽ ngoan ngoãn đồng ý.
Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, cô ta cũng không có khả năng xuyên về quá khứ để thay đổi sự thật. Vừa nghĩ đến việc lúc đầu cô ta đã coi thường Dương Từ như thế nào, bây giờ lại vì chuyện kết hôn mà tìm tới Dương gia, Vân Tuệ Tuệ liền cảm thấy xấu hổ khó tả.
Nhưng nếu cô ta không nhờ đến Dương gia, thì với thân phận con gái nuôi của cô ta người có thể gả cũng chỉ có mấy người đó thôi. Mấy năm nay xem mắt lâu như vậy, cô ta cũng tính là đã nhìn qua đủ loại đàn ông.
Người ta thường nói không so sánh thì không có đau thương, sau khi có một người như Dương Từ để so sánh, cô ta khi xem mắt không khỏi so sánh đủ kiểu. Họ không ưa nhìn như Dương Từ, không cao như Dương Từ, không giỏi giang như Dương Từ, không khí phách như Dương Từ...
Vân Tuệ Tuệ luôn cảm thấy bản thân rất đặc biệt, không chỉ xinh đẹp, dáng không lùn, da trắng, mắt to mày rậm. Tuy là con gái nuôi nhưng cha mẹ nuôi đối xử với cô ta rất tốt, coi cô ta như viên ngọc quý trong lòng bàn tay.
Chính vì cô ta vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, nên mới nuôi thành tính cách có chút kiêu ngạo. Mới vào lúc lần đầu tiên gặp Dương Từ, liền cảm thấy một tên côn đồ như Dương Từ không xứng với cô ta, mới sẽ thờ ơ nhìn em trai mình gây rắc rối cho Dương Từ.
Nhưng ai có thể nghĩ tới? Cái tên côn đồ từng vô học vô nghề trước kia vậy mà lại có ngày cá chép vượt cổng rồng? Dương Từ bây giờ là "cha nuôi" (daddy) của cô ta, còn phải ngưỡng mặt cười nói theo mới được
Dương Từ lên lầu tùy tiện thay quần áo, sau đó đi xuống ngồi bên cạnh Lưu Tiêm Mai, bắt đầu dáng vẻ ngoan ngoãn ngồi nghe người lớn nói chuyện. Cô cả còn chưa biết vấn đề tính hướng của Dương Từ, nhìn thấy Dương Từ càng ngày càng đẹp trai trong lòng vui sướng không thôi, khi nói chuyện bà ta dường như

muốn mai mối cho anh với Vân Tuệ Tuệ.
Thấy vậy, Lưu Tiêm Mai trong lòng thầm cười lạnh, trước đây bà ấy thực sự cảm thấy Vân Tuệ Tuệ rất tốt. Nhưng sau khi đối phương không chút do dự mà từ chối Dương Từ, Lưu Tiêm Mai thân là mẹ của Dương Từ, liền không thích cô ta nữa.
Bây giờ người có con mắt sáng suốt đều biết Dương Từ là người như thế nào, vào lúc này đối phương ngược lại không nỡ từ chối Dương Từ nữa, người như vậy vừa nhìn đã biết nhân phẩm không tốt. Lỡ như sau này nếu Dương Từ không có năng lực như bây giờ, một người phụ nữ như vậy rất dễ bị những người đàn ông khác dụ dỗ và bỏ chạy.
Hơn nữa, Dương Từ cũng không thích phụ nữ, anh còn có một người bạn đời rất xuất sắc, hai người họ có một cuộc sống rất tốt đẹp với nhau. Lưu Tiêm Mai sẽ không vì một người mình không thích mà đi làm khó con trai bảo bối của mình đâu.
Nên khi Dương Mãn Tú nhắc lại vấn đề này, không chỉ Lưu Tiêm Mai lịch sự từ chối bà ta, ngay cả Dương Mãn Thương cũng nhịn không được từ chối bà ta. Vân Tuệ Tuệ ở bên cạnh lắng nghe, trên mặt lộ ra vẻ khó coi, mặc dù những lời người lớn này đều nói chuyện ẩn ý, nhưng cô ta vẫn có thể nghe ra được là ý gì.
Mặc dù trong lòng Vân Tuệ Tuệ cảm thấy rất đau khổ, nhưng cô ta cũng biết rằng tình hình bây giờ đã khác, nên cô ta chỉ có thể che giấu sự khó chịu của mình. Đáng tiếc em trai cô ta tính tình thẳng thắn, nhìn thấy trên mặt cô ta hiện lên vẻ khuất nhục, nhất thời liền không nhịn được vẻ mặt khó coi nói vài câu: "Tầm mắt của em họ rất cao đi, lẽ nào còn muốn cưới thần tiên?"
Phòng khách vốn dĩ còn rất náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều kỳ quái nhìn hắn, tựa hồ lời hắn vừa nói cái gì kỳ quái vậy. Dương Từ không có ý tức giận khi nghe những lời đó, thay vào đó anh liếc nhìn Vân Duệ Đình với nụ cười trong mắt: "Đúng vậy, ta quả thật là kim ốc tàng kiểu có một thần tiên."
Thần tiên mà được Dương Từ kim ốc tàng kiều, vừa bước vào phòng khách Dương gia, đã nghe thấy những lời không biết xấu hổ của Dương Từ. Vừa vặn lúc này không có người nói chuyện, bọn họ quay đầu lại nhìn thấy cậu người thần tiên đó, Tạ Nghiễn Thanh lập tức không khỏi đỏ mặt.
Cậu đã mấy ngày không gặp Dương Từ, hôm nay sau khi nghe tiểu Đinh nói Dương Từ trở về nhà cũ, cậu đặc biệt đến đây để gặp người yêu của mình. Cậu

cũng không biết trước đó họ đã nói những gì, cậu chỉ biết vị thần tiên trong miệng Dương Từ chắc chắn đang nói về cậu, bởi vì ánh mắt của những người biết chuyện khi nhìn về phía cậu đều thay đổi rồi.
Thấy Dương Từ không nghiêm túc như vậy, Dương Mãn Thương sợ anh sẽ tiếp tục nói những điều vô nghĩa, vì vậy đành phải đưa anh và Tạ Nghiễn Thanh lên lầu. Đúng lúc Dương Từ cũng không muốn ở lại đây thêm nữa, vì vậy anh cố nén nụ cười trên môi và đưa thần tiên của mình lên lầu.
Khi cả hai đã khuất khỏi tầm mắt của những người khác, Dương Từ liền kéo "tiên nữ" của mình vào phòng ngủ, ngay khi cánh cửa đóng lại, anh đã ép người vào cửa và gặm nhấm. Tạ Nghiễn Thanh đang định hỏi anh vừa rồi anh đang nói nhảm cái gì đấy, nhưng đôi môi màu nhạt của cậu đã bị Dương Từ cắn mạnh vào, nhất thời bị đau liền nhịn không được vỗ vào vai Dương Từ. Nhưng sau đó, vì thực sự nhớ Dương Từ, vì vậy cậu liền đỏ mặt và lăn lộn với Dương Từ một lúc, hai người thoải mái nằm xuống trò chuyện.
Tạ Nghiễn Thanh: "Vừa rồi sao anh lại nói em như vậy chứ?"
Dương Từ nghe vậy bật cười, cho rằng vợ mình cũng khá tự giác đấy. Anh còn chưa nói rõ thần tiên đấy là ai nữa, mà vợ đã tự nhận cái mũ này rồi.
Dương Từ chạm vào khuôn mặt thanh tú của Tạ Nghiễn Thanh, hỏi ngược lại cậu với ánh mắt dịu dàng: "Em không phải là tiên nữ của anh sao?"
Trước đây khi hai người họ ở trên giường, lời sến súa gì Dương Từ cũng đã nói qua rồi. Ban đầu Tạ Nghiễn Thanh còn có chút không chịu được, sau đó mới biết Dương Từ nói như vậy còn rất tốt đấy, mấy người đàn ông khác khi làm chuyện này, sẽ còn sến súa hơn còn có chút dung tục nữa.
Tạ Nghiễn Thanh sở dĩ biết điều này là do trước đó khi cậu đến nhà Tạ Nghiễn Sâm, cậu đã vô tình đụng phải cảnh sến sẩm của anh cả chị dâu. Lúc đó, cậu liền cảm thấy Tạ Nghiễn Sâm này thật kỳ lạ, anh ấy hoàn toàn khác với người anh trai mà cậu biết. Sau đó, khi hai anh em có cuộc trao đổi "sâu sắc", Tạ Nghiễn Thanh mới biết đàn ông đều giống nhau ở phương diện này, Dương Từ nhà cậu vẫn là người không sến sẩm khá là tốt kia.
Sau đó, bởi vì quá nhiều lần rồi, mà Dương Từ đẹp trai lại có một giọng nói rất dễ nghe, cho nên Tạ Nghiễn Thanh dần dần quen với nó. Đôi khi nghe Dương Từ nói rất nhiều về việc thích cậu, yêu cậu, muốn hôn cậu, v.v., nhưng nếu Dương Từ đột nhiên không nói nữa cậu ngược lại lại cảm thấy không quen.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip