Chương 19
【Người thích ta biến thành cẩu, ta không biết mà đem hắn về nhà, ta phải làm sao? Cấp bách ing.】
Tần Minh không quen một ngày không bị Lâm Đào làm phiền, trước đây Lâm Đào mỗi ngày đều đến khoa pháp y chọc tức y, bất kể có án mạng hay không, Tần Minh đều cho rằng hắn nhàn rỗi trước đây, nhưng sau khi biết được bí mật của Lin Tao, y nhận ra không phải vậy.
Nhưng bây giờ Lâm Đào cả ngày đều không xuất hiện ở trước mặt hắn, Lâm Đào chính là tránh né hắn.
Thực ra y cũng đang trốn tránh hắn.
Một lần bùng nổ đà sẽ dẫn đến thất bại, và ba lần sẽ cạn kiệt.
Ngày hôm đó ở nhà Lâm Thao, hắn muốn nói rõ ràng, lại bị Lâm Thao cắt ngang, thậm chí còn bỏ chạy.
Khi biến thành một con mèo, y đã nghe được câu chuyện tình yêu bí mật cay đắng của Lin Tao, và Lin Tao thực sự bắt đầu thích anh từ khi còn học đại học.
Đã bao nhiêu năm kể từ khi y tốt nghiệp đại học? Tần Minh âm thầm tính toán.
Sau khi tính toán xong, hắn lau mặt một cách phức tạp là do Lâm Thao che giấu quá tốt hay thực sự là y quá khờ?
Tần Minh có bao giờ nghĩ tới mình thích Lâm Đào không?
Câu trả lời là y không biết.
Tần Minh làm pháp y nhiều năm như vậy, chưa từng gặp qua chuyện này , cho nên y không có hiểu lầm hay ác cảm với đồng tính luyến ái, nhưng y chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được một người cùng giới thích, y vẫn luôn coi trọng điều đó,xem Lâm Đào như một người anh em.
Nhưng y khi biết Lâm Đào thích mình, y chỉ bị sốc mà không có cảm xúc nào khác.
Dù không gặp nhau nhưng cả hai cũng cần phải bình tĩnh và suy nghĩ lại về mối quan hệ của mình.
Lâm Đào không có mặt ở phòng pháp y liên tục hai ngày. Lý Đại Bảo không quen nên lẻn đến đội cảnh sát hình sự để hỏi hắn có chuyện gì, Lin Tao chỉ cười khổ.
Lâm Đào cho rằng mấy ngày nay không có án mạng, nếu không hai người dù sao cũng đã gặp mặt.
Ngày thứ ba, Lâm Đào xin nghỉ phép một tuần.
Tần Minh nghe được Lý Đại Bảo nói như vậy, Tần Minh không khỏi thắc mắc: Có cần phải giấu kỹ như vậy không?
Tần Minh không biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ đi xuống lầu đi đến nhà Lâm Đào, ngẩng đầu nhìn xem, Tần Minh lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Đào.
"Thật xin lỗi, điện thoại cậu gọi đã tắt máy..."
Thật là trốn tránh kỹ càng, Tần Minh nghĩ.
Nhìn chằm chằm vào nhà Lâm Đào một hồi, Tần Minh xoay người rời đi.
Nhà y rất gần khu nhà Lin Tao và chỉ mất vài phút đi bộ.
Vận may của y có vẻ không tốt. Đèn đường ở đây hỏng mấy ngày rồi không có ai đến sửa vì không có đèn và trên con đường này vào ban đêm cũng không có ai.
Đột nhiên, một người đàn ông xuất hiện trước mặt y với một con dao trên tay chỉ vào y. "Lấy tiền ra." Giọng nói của anh ta run rẩy, trông anh ta có vẻ không phải là tội phạm thường xuyên.
Tần Minh ước lượng sức chiến đấu của song phương, cảm thấy mình có thể bình an vô sự chạy trốn, người này hẳn là khá nhát gan.
Tần Minh còn chưa kịp cử động đã nghe thấy tiếng chó sủa dữ dội, tên cướp sợ đến mức đánh rơi con dao, thậm chí còn không kịp nhặt lên.
Tần Minh nhìn con chó đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, xét về giống chó thì có lẽ là một con chó husky khi thấy Tần Minh nhìn mình nó liền co rúm người lại.
Tần Minh thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía nhà mình, mới đi mấy bước, con husky đã theo y đến tận cửa nhà.
Tần Minh nhìn khàn khàn, chợt nghĩ, đây không thể nào là Lâm Đào.
Sau đó, y ném ý nghĩ này ra khỏi đầu, làm sao một chuyện có xác suất nhỏ như vậy lại có thể xảy ra với họ gần như cùng lúc bởi sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy.
Khàn khàn đi ra ngoài, Tần Minh giữ cửa, đột nhiên nói: "Mời vào." Nói xong, hắn cảm thấy có lẽ mình đã bị Lâm Đào lây nhiễm.
Nhưng chú chó husky thực sự đã dừng lại, quay lại nhìn anh một lúc rồi bước vào nhà qua khe hở giữa anh và cánh cửa.
Có thật là Lâm Đào không? Tần Minh nghĩ.
“Lâm Đào?” Tần Minh thăm dò gọi một tiếng.
Trên mặt đất còn có dấu chân màu đen, Tần Minh nhìn vết chân trên mặt đất, gạt bỏ ý kiến cho rằng là Lâm Đào khi thấy chú chó không có phản ứng, Lâm Đào biết hắn thích sạch sẽ. , và hắn biết y có chút bệnh sạch sẽ, hắn sẽ không bao giờ đi giày trên sàn nhà. Chúng sẽ bị bẩn vì bị giẫm phải, vì vậy Lin Tao sẽ thay giày mỗi khi hắn đến.
Tần Minh chợt nghĩ, Lâm Đào tựa hồ chưa bao giờ làm trái ý mình.
Trong lòng Tần Minh rất phức tạp, suýt chút nữa không chú ý tới, con husky đột nhiên kinh hãi nhìn xuống sàn nhà bẩn thỉu mình giẫm phải.
Chú chó husky chính là sự biến đổi của Lâm Đào, hắn không biết tại sao sáng nay lại thành ra thế này, nhưng tối qua hắn cũng không có gì đảm bảo sẽ không xảy ra án mạng. Không biết làm thế nào để đối mặt với Tần Minh. Hắn cũng tắt điện thoại di động.
Sáng nay khi tỉnh dậy, hắn phát hiện mình đã biến thành một con chó, Lâm Đào bối rối, hắn chưa sẵn sàng cầu cứu. Thứ nhất, hầu hết mọi người sẽ không tin, thứ hai là hắn không thể nói được.
Tình trạng này giống Tần Minh, chắc ngày mai sẽ thay đổi trở lại, hơn nữa nhà hắn có rất nhiều lương thực dự trữ, chỉ là hơi khó uống thôi.
Lâm Thao không biết tại sao mình ra ngoài đổ rác, có lẽ là bị Tần Minh truyền nhiễm bệnh sạch sẽ, lúc hắn đi đổ rác, cửa bị gió thổi bay.
Meo meo meo? ? ? ?
À, không đúng đâu: gâu gâu gâu gâu? ? ? ?
Lâm Thao chỉ có thể im lặng đi xuống lầu, ngồi xổm trong góc, suy nghĩ nên đi gặp Tần Minh hay Lý Đại Bảo.
Lâm Thao còn chưa giãy dụa xong đã nhìn thấy một người, là Tần Minh.
Tần Minh đứng ở tầng dưới nhìn về phía nhà hắn, đứng hồi lâu, Tần Minh quay người rời đi, Lâm Đào chợt nhớ tới đèn đường từ nhà mình đến nhà Tần Minh đã hỏng, đường đi rất tối. Hắn biết Tần Minh có chút sợ hãi, liền đi theo hắn.
Kết quả Tần Minh rất xui xẻo gặp phải cướp, Lâm Đào sủa, dọa người bỏ đi không kịp suy nghĩ nhiều, sợ Tần Minh lại gặp phải chuyện gì, liền đuổi theo y về nhà.
Lúc Tần Minh hỏi hắn có thể vào hay không, Lâm Đào cho rằng hắn rất rụt rè đi vào, sau đó nghĩ cách giải thích với Tần Minh, thế là hắn không nghe thấy Tần Minh gọi hắn về sự vướng mắc này, sau đó hắn mới tỉnh táo trở lại. Khi đến nơi, hắn đã giẫm phải sàn nhà của Tần Minh.
Hắn biết Tần Minh mắc chứng bệnh thần bí, tưởng rằng mình sắp chết, nhưng Tần Minh thì thầm nói: "Dù sao cũng không phải Lâm Đào." Lâm Đào lúc này mới ý thức được Tần Minh không nhận ra hắn.
Tần Minh chán ghét nhìn sàn nhà bẩn thỉu, bước tới, vốn định đem chó husky đi vào phòng tắm, nhưng sau đó lại nghĩ nếu xông vào, sàn nhà sẽ lại bẩn, nên liền bế con chó lên.
Khá nặng.
Lâm Đào sợ tới mức không dám động đậy, Tần Minh đem hắn đặt ở trên mặt đất, mở vòi sen ra, Lâm Đào theo bản năng liền giữ hắn lại. “Đừng nhúc nhích.”
Sau đó Tần Minh tắm rửa khắp người cho hắn, tập trung vào chân hắn, bởi vì hắn đang vội lau sàn nhà, Tần Minh nhốt hắn vào phòng tắm, lấy cây lau nhà lau sàn.
Lin Tao chết lặng trong phòng tắm. Dù bây giờ anh đã là một con chó nhưng Lão Tần đã giúp hắn tắm! Ta phải làm gì nếu ta đột nhiên không muốn đổi lại?
Đợi đã, đổi lại...
Lâm Đào đột nhiên lo lắng không biết ngày mai hắn sẽ giải thích thế nào với Tần Minh, nhất định sẽ cho rằng hắn cố ý giấu y, vậy có nên thú nhận không?
Tần Minh lau nhà xong lại nghĩ đến con chó husky bị nhốt trong phòng tắm, đi tới nhìn thì thấy con chó husky ngồi đó ngơ ngác, ướt sũng nước.
Động vật không biết lắc nước sao? Tần Minh tìm một chiếc khăn tắm lau toàn thân cho con chó husky, Lâm Thao lại bị chạm vào, toàn thân cứng đờ. .
Tần Minh làm một cái chuồng chó, trải xuống đất làm tổ tạm thời cho con husky, chưa kịp nói gì thì con husky đã ngoan ngoãn nép vào đó.
Ồ, nó khá thông minh, nhưng nó thậm chí còn không biết lắc nước.
Làm xong tất cả những chuyện này, Tần Minh lại gọi cho Lâm Đào mấy lần, nhưng điện thoại vẫn tắt máy, Tần Minh đột nhiên muốn biết Lâm Đào cảm thấy thế nào khi không bắt máy vào ngày hắn gọi điện cho y khi bị biến thành một con mèo.
Sau khi Tần Minh ngủ say, Lâm Đào đi tới bên giường y, đặt hai chân trước lên mép giường, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của y, không khỏi xoa xoa.
Tần Minh ngơ ngác lẩm bẩm:
"Đừng gây chuyện."
Lâm Thao gãi gãi mép giường, bắt đầu nghĩ cách giải thích ngày mai mình đã thay đổi. Hắn cũng nghĩ ngày mai nhất định phải tìm cái gì đó để bắt đầu. Còn lấy cái hắn đưa cho Tần Minh mặc vào, nếu không sẽ xấu hổ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Đào cứ như vậy ngủ thiếp đi, hắn ngủ ở tư thế rất khó xử này.
Ngày hôm sau, Tần Minh đứng dậy kéo chăn, Lâm Đào ngã xuống đất, Lâm Đào đau đớn rên rỉ. Lâm Đào cười nói: "Thật ngu xuẩn."
Lâm Đào trong đầu hưng phấn, liếm liếm tay Tần Minh. Sau đó Tần Minh chán ghét buông hắn đi, đi vào phòng tắm rửa tay.
Lâm Đào muốn khóc không ra nước mắt, vì sao lại muốn rửa tay?
Sau khi cảm thấy khó chịu, Lâm Đào phát hiện mình vẫn như vậy, không hề thay đổi trở lại. Kỳ lạ là ngày hôm sau Tần Minh lại thay đồ, sao vẫn chưa thay đồ?
Tần Minh rửa tay đi ra, nhìn thấy Husky nằm trên mặt đất với vẻ mặt buồn bã, thực ra Lâm Thao chỉ đang nghĩ xem hắn nên thay đổi hay giữ nguyên thì tốt hơn.
Tần Minh suy nghĩ một chút, vừa rồi hành vi của mình có phải không tốt hay không, sau đó đi tới sờ đầu hắn, Lâm Đào bị xoa xoa liền vui mừng dụi lưng y.
Rất dễ dỗ dành. Tần Minh nghĩ.
Tần Minh muốn đi đồn cảnh sát dù không có việc gì cũng không thể mang theo chó nên để lại nước và thức ăn.
“Ở nhà cho tốt, đừng lộn xộn, đừng dùng đồ đạc trong nhà để mài móng vuốt, đừng…” Sau khi nói xong một loạt lệnh cấm, Tần Minh nhìn con husky với ánh mắt khó hiểu. Khuôn mặt của anh ta, mới nhận ra rằng y đã nói rất nhiều quy tắc với một con chó, Tần Minh cảm thấy rằng mình chắc chắn đã bị Lin Tao lây nhiễm và não của y không hoạt động bình thường.
Tần Minh từ đồn cảnh sát trở về nhà, chuẩn bị mở cửa để thấy ngôi nhà đang hỗn loạn. Tuy nhiên, ngay khi vừa mở cửa bước vào, ngôi nhà gần như giống như trước khi anh rời đi trừ chiếc TV đang bật.
Tần Minh đi tới, nhìn thấy kênh trên TV là kênh thể thao, con chó ngốc nghếch đang nằm trên ghế sofa ngủ say.
Tần Minh cho rằng có thể là vô tình mở ra, sau đó lại băn khoăn không biết để hắn ở nhà một mình có tệ hay không, hình như nuôi chó thì phải dắt nó ra ngoài đi dạo?
Khi Lâm Đào tỉnh lại, phát hiện TV đã tắt, hắn biết Tần Minh đã về, lập tức hoảng sợ.
Lâm Thao đi vào phòng bếp, thấy hắn đang nấu ăn, cẩn thận phát ra một tiếng "cạch" xem phản ứng của Tần Minh, cúi đầu nhìn hắn hỏi: "Có đói không?" Lâm Thao lại phát ra một tiếng "cạch". có vẻ như hắn vẫn không bị phát hiện.
Tần Minh lấy thức ăn cho chó mua trên đường về nhà và muốn đổ một ít vào bát của nó, nhưng chú chó husky đã chặn bát lại và nhìn túi thức ăn cho chó với vẻ chán ghét.
A Tư Ba, tuy bây giờ hắn là chó nhưng hắn lại không thể ăn thức ăn cho chó.
"Không muốn ăn cái này?" Tần Minh hỏi. Husky trịnh trọng gật đầu. “Vậy ngươi muốn ăn gì?” Husky đi tới, đứng ở trên bếp nhìn chằm chằm Tần Minh bữa tối.
“Muốn ăn cái này không?”
“Ô.”
Nếu không biết không phải Lâm Đào, Tần Minh sẽ nghi ngờ đó là Lâm Đào.
Tần Minh đổ một ít đồ ăn vào trong bát.
Ăn tối xong, Tần Minh lười nhác bật TV lên, Husky đang nằm dưới chân y, trên TV đang truyền hình trực tiếp một trận bóng đá, Tần Minh liếc nhìn tên đội bóng, mơ hồ nhớ tới tuần trước Lâm Đào đã hứa sẽ đến chỗ y. nhà tuần này xem bóng đá thì có vẻ là cái này.
Ai có thể ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy...
Lâm Đào chú ý tới Tần Minh tâm tình lại lần nữa nhảy lên trên sô pha, Tần Minh chưa kịp đuổi hắn đi, Lâm Đào liền cọ cọ đầu lông vào đùi hắn.
Hành động tưởng chừng như êm dịu này khiến Tần Minh cảm thấy dễ chịu hơn một chút, anh đưa tay xoa đầu nó, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Lâm Đào cũng đang xem trò chơi này à?" Lâm Thao quay lại.
“Ta không hiểu tại sao anh ấy lại thích xem những thứ như thế này. Có rất nhiều người tranh bóng, lần nào họ cũng đến nhà tôi xem. Ta không bật âm thanh cho anh ấy nên ta không bật âm thanh cho anh ấy xem. Hắn không thấy phiền phức."
Lâm Đào liếm môi, Tần Minh sửng sốt một chút, nhưng cũng không có rửa tay.
“Ta thật không biết nên thích người như ta thế nào.” Tần Minh không khỏi tự giễu cười nhạo.
Lâm Đào rất muốn nói với y rằng em đáng được yêu thích, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể bị xoa đầu. Lâm Đào muốn đợi hắn thay đổi trở lại, nhất định phải đích thân nói với Tần Minh, hắn thích y, y xứng đáng được hắn yêu thích.
...
Lin Tao không biết tại sao hắn vẫn chưa thay đổi trở lại. Đã đến ngày thứ năm và hắn sắp hết hạn nghỉ phép. Nếu hắn không thay đổi lần nữa, họ sẽ gọi cảnh sát.
Nhưng lo lắng cũng chẳng ích gì, hắn không biết làm cách nào để thay đổi lại.
Lâm Thao rất chán nản.
Đêm ngày thứ sáu trời mưa to, Lâm Đào bị tiếng mưa đánh thức.
Cây cối ngoài cửa sổ bị thổi bay, bóng tối trên kính cũng chuyển động, Lâm Thao vô thức nhìn Tần Minh đang dùng tay bịt tai lại, rõ ràng là đang cuộn tròn trên giường, gặp một cơn ác mộng, Lin Tao nhảy lên giường. Hắn lo lắng xoay đầu.
Tần Minh tỉnh lại, trong lúc nhất thời không thể khôi phục lại được, Lâm Thao nghiêng người lau mồ hôi trên trán.
"Gâu." Lâm Thao nhẹ nhàng sủa một tiếng, Tần Minh tỉnh táo lại, nhìn thấy con chó trước mặt, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Đào nằm ở bên cạnh hắn, Tần Minh cũng không ngăn cản hắn đưa tay vuốt lông hắn.
"Có lẽ ta có chút thích hắn."
Lâm Đào sửng sốt một chút, sau đó trở nên kích động.
“ngươi vốn không thấy hắn làm phiền à?”
“Anh vốn không bị anh ta làm phiền à?”
Lâm Đào kéo mạnh ga trải giường. Tại sao, hắn vẫn khó chịu. Tần Minh không khỏi cong môi khi nghĩ đến mỗi lần Lâm Đào đến làm phiền mình một cách trơ trẽn.
Lâm Đào xoa xoa cổ, sau đó không khỏi nghĩ tới làn da của Tần Minh thật tốt liền coi cọ, Tần Minh bị ngứa ngáy liền đẩy hắn ra.
Tần Minh không ngừng vuốt lông, dần dần Lâm Đào chú ý tới y không nhúc nhích, quay người lại liền nhìn thấy Tần Minh đã ngủ.
Lâm Đào động đậy, phát hiện y không có phản ứng, liền mạnh dạn chui vào trong chăn. Lâm Thao hoàn toàn quên mất mình sẽ thay lại bất cứ lúc nào.
Thế thì thật là khó xử.
Tần Minh phát hiện trên giường đột nhiên có nhiều người, theo bản năng đá người nọ ra khỏi giường.
Sau khi Tần Minh nhìn rõ người, thấy con chó husky ở nhà biến mất, y mới biết chuyện gì đang xảy ra với Lâm Thao, người bị đuổi khỏi giường, nghiến răng nghiến lợi nghe thấy Tần Minh gọi tên mình. "Lin Tao."
"Này, Lão Tần, hãy nghe lời giải thích của tôi... Hắt xì"
...
Hai người lúng túng ngồi trên ghế sofa, Lin Tao mặc lại bộ trang phục mà hắn đã đưa cho Tần Minh trước đó.
"Tại sao lúc đó không thú nhận?" Tần Minh nghiến răng nghiến lợi, lại càng xấu hổ hơn, nghĩ đến lời nói tối qua của mình và lần hắn mắc chứng sợ thần bí phải tắm cho con chó husky. .
"Tôi đã thú nhận." Lin Tao cố gắng vượt qua.
“Anh không làm cách khác sao?” Tần Minh hỏi ngược lại. Y muốn viết một bản ghi nhớ để giải thích tình hình cho Lâm Đào.
Hiện tại Lâm đào không còn gì để nói, Tần Minh nghĩ tới hành vi mấy ngày nay của Husky, càng nhìn càng thấy bực bội, rằng hắn trông không giống một con chó chút nào. Chắc chắn là vì lúc đó y nghĩ hắn sẽ không phải là Lin Tao nên y đã dự đoán trước.
Tần Minh không nói chuyện, Lâm Đào cũng không biết nên nói cái gì.
Nhưng phải có ai đó phá vỡ sự im lặng.
"Lão Tần, tối hôm qua ngươi nói cái gì. . . " Tần Minh giật mình, sau đó vội vàng nói: "Coi như ta không nói gì."
"Ngươi không thể quay lưng phủ nhận." Lâm Thao có chút lo lắng.
Tần Minh hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bàn cà phê, không muốn nhìn hắn cũng không muốn nói chuyện.
Hắn có chút hụt hẫng, những chuyện xảy ra mấy ngày nay thực sự không thể chấp nhận được. Đầu tiên, y biến thành một con mèo và phát hiện ra tình cảm của Lin Tao dành cho mình.
Sau đó, y vẫn đang suy nghĩ về cảm giác của mình đối với Lin Tao. Lâm Đào đã thay đổi, y không biết rằng mình cũng đưa người về nhà trong khoảng thời gian này, có một số điều y thực sự không muốn nhớ lại, sau đó khi y cảm thấy có thể mình thực sự thích Lin Tao, anh mới nhận đã bị bên kia nghe thấy.
Cái này... thực sự... y thực sự muốn lấy ra một con dao mổ.
"Ngươi... Ngươi về trước đi." Tần Minh nói.
“Cái gì?” Lâm Đào không tin những gì mình nghe được, Tần Minh xoa xoa tay nói: “ Ta có chìa khóa dự phòng nhà ngươi , ngươi không cần lo lắng không vào được.”
Lâm Đào muốn nói, Tần Minh trước nói: "Lâm Đào, ta cần thời gian suy nghĩ... Vấn đề giữa chúng ta."
Lâm Đào đành phải thỏa hiệp. "Vậy ngươi suy nghĩ kỹ một chút."
Cửa vừa đóng lại, Tần Minh yếu ớt dựa lưng vào ghế sô pha.
Một tuần nghỉ lễ đến, Lâm Đào trở lại văn phòng.
Lý Đại Bảo cảm thấy bầu không khí giữa hai người thậm chí còn kỳ lạ hơn trước khi Lin Tao xin phép rời đi. Nàng không dám hỏi Tần Minh, chỉ có thể hỏi Lâm Đào, hắn cười khổ và mời nàng ra ngoài uống một lát.
Để hiểu được tình hình, Lý Đại Bảo đã đồng ý, hắn nói rằng hắn mời nàng đi uống rượu, thực ra chỉ có Lin Tao uống rượu. Hắn cứ uống một mình mà không nói một lời. Nàng liền đưa tay chặn chai rượu lại, nói: "ngươi đợi một chút, giữa ngươi và Lão Tần xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hắn biết ta thích hắn." Lin Tao uống thêm một ly nữa, Li Dabao nhanh chóng lấy rượu từ tay hắn. "Chờ chút, nói rõ cho ta biết, làm sao hắn biết được? Hắn phản ứng thế nào?"
Hãy trêu chọc một cái gì đó như thế này.
"Vậy... Phản ứng của anh ấy thế nào?"
Lâm Đào lắc đầu nói: "Ngày đó hắn nói có thể sẽ thích ta, nhưng ngày hôm sau hắn lại thay đổi và đuổi ta đi, nói rằng sẽ mất thời gian, nhưng đã qua rồi vài ngày ."
Li Dabao nhìn Lin Tao, người đang nói chuyện không mạch lạc vì say rượu, sau một hồi suy nghĩ, nàng bấm số của Tần Minh.
"Có chuyện gì sao?"
"Lão Tần... Lâm Thao say rượu, ngươi có thể tới đón hắn được không?"
Im lặng hồi lâu, Lý Đại Bảo tưởng rằng đối phương đã cúp điện thoại.
“Ở đâu?”
“Ở cửa hàng xx trên đường xx.”
“Đợi chút.” Nói xong y cúp máy.
Lý Đại Bảo giúp Tần Minh đỡ Lâm Đào vào xe, Tần Minh đóng cửa sau lại, quay lại ghế lái, hạ cửa kính xuống, hỏi Lý Đại Bảo: “Có cần ta đưa ngươi về không?” và nói: “Tôi sẽ lái xe.”
"Ta gọi xe rồi."
“Vậy về sớm đi.” Nói xong, anh ta kéo cửa sổ xe lên.
“Chờ một chút.”
Tần Minh nghi ngờ nhìn nàng, Lý Đại Bảo nhìn Lâm Đào trong xe qua cửa kính ô tô, nói: “Lâm Đào thật sự thích ngươi, hắn luôn sợ ngươi không thể tiếp nhận, cho nên hắn cứ giấu giếm hắn yêu ngươi. Nói trắng ra, tính cách của ngươi... à, hầu hết mọi người thực sự không thể chịu đựng được ngươi Lin Tao có thể chịu đựng ngươi lâu như vậy bởi vì hắn thực sự thích ngươi.
Li Dabao không nói những lời tiếp theo, nhưng Tần Minh đã đoán được cô muốn nói gì. Sau một hồi im lặng, y nói: "Ta biết."
Li Dabao không thể nói gì khác, chỉ có thể nói lời tạm biệt với Tần Minh.
Tần Minh nghĩ nghĩ, lái xe trở về nhà, không có Lý Đại Bảo giúp đỡ, khó khăn lắm mới đỡ Lâm Đào vào nhà, sau khi đặt hắn lên ghế sô pha, Tần Minh cảm thấy mình thật sự cần vận động.
Tần Minh để hắn một mình, không muốn chăm sóc hắn nữa, lúc y chuẩn bị rời đi, Lâm Đào đột nhiên tóm lấy y.
“Tần Minh…” Tần Minh cố gắng cởi cánh tay đang bấu lấy quần áo ra nhưng không thành công.
...
Ngày hôm sau, Lý Đại Bảo nhìn Lâm Đào với vẻ mặt vui vẻ đi theo Tần Minh vào văn phòng của họ, gọi "Bảo bối ."
Lý Đại Bảo xoa xoa cánh tay nổi da gà và hỏi: "Hai người..."
Lin Tao trêu chọc. Li Dabao nhướng mày và lắc đầu.
“Nói cho ta biết, tối qua ngươi đã xảy ra chuyện gì?”
“Đoán xem.”
“Hai người đi chơi đi.”
Lý Đại Bảo có lẽ cả đời sẽ không bao giờ biết được Lâm Thao đêm đó say rượu ôm lấy Tần Minh thừa nhận, nói chuyện hơn nửa giờ, Tần Minh lần đầu tiên biết Lâm Đào có thể nói tốt như vậy mà không lặp lại một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip