Chương 14 - Vỗ tay minh ước

Hồi 14: Vỗ tay minh ước(*), không rời không bỏ.

(*) chữ "minh" trong minh ước ở đây là 盟 - có nghĩa là lời thề/liên minh/liên kết. Không phải chữ "minh" trong minh giới/minh hôn/minh ước kia đâu nhé.

***

Sau khi đơn phương tự nhận đã đạt được nhận thức chung với nàng, biểu tình Thẩm Tương Uyên rõ ràng chỉ kém đem bốn chữ cái to "vừa lòng đẹp ý" khắc lên trên mặt, ít nhất nhìn vào liền như thế này.

Dĩ nhiên Diệp Thê không biết bí mật nhỏ này của hắn, Thẩm Tương Uyên thấy nàng không chỉ môi run run mà hình như chân cũng run lên, đột nhiên nhớ tới chân nàng không tiện, tưởng do nó gây ra liền giơ tay chỉ chỉ giường: "Ngồi đi."

Diệp Thê đang eo mỏi chân đau nghe được liền như được đại xá.

"Được." Bởi vì phản ứng vừa rồi cửa hắn, khi nói chuyện nàng tận lực chú ý, ngắn gọn càng tốt, sợ nói nhiều lại khẩn trương.

Nhưng mà ngữ khí ngữ điệu vốn dĩ là thói quen, sao có thể dễ dàng sửa đổi?

Thẩm Tương Uyên nghe nàng trả lời một tiếng đều có thể bách chuyển thiên hồi (lập lại ngàn lần), giống như có một cái đuôi mèo quét vào ngực hắn, lại nhớ đến trên đường mình chiến thắng trở về nhìn thấy chim hoàng oanh trên cành cây, cân nhắc mấy phen, tinh tế nhận ra điểm ý nhị.

Nam nhân khôi phục chút tinh thần, tâm trạng rất tốt, hắn tùy ý đánh giá bày biện trong phòng: "Khi ta không có ở nhà, nàng ở phòng này?"

"Phải." Diệp Thê vừa nghe, thân người vừa ngồi xuống lại đứng lên,"Nếu tướng quân không thích, thiếp lập tức dọn ra ngoài."

"Không cần." Thẩm Tương Uyên lắc đầu, phòng hắn lớn, nhiều thêm một nữ nhân cũng không ngại, từ từ, thế còn chỗ ngủ, hai bên tai hắn nóng lên, "Ta trở về, nàng ngủ chỗ nào?"

"Phúc bá có chuẩn bị cho thiếp một cái giường nhỏ." Diệp Thê chỉ chỉ giường đệm phía sau bình phong.

"Phúc bá làm việc rất chu đáo." Thẩm Tương Uyên gật gật đầu, không chút dấu vết nhẹ nhàng thở ra, thuận tiện nói, "Ngồi xuống lại đi."

Diệp Thê kéo lại làn váy ngoan ngoãn ngồi trở lại.

"Ngồi thẳng."

Diệp Thê nhanh chóng thẳng sống lưng.

Một câu một động tác, Thẩm Tương Uyên híp híp mắt, cảm thấy thú vị, lại nói: "Nước."

Diệp Thê vội vàng cho người thêm nước sạch đưa qua.

Thẩm Tương Uyên tinh thần hăng hái, yêu cầu lung tung một hồi.

"Khăn vải."

"Thuốc mỡ."

"Giá cắm nến."

Diệp Thê luống cuống tay chân, nhất thời vụng về, sáp đèn cầy nhỏ giọt rơi xuống mu bàn tay, nàng liền than nhẹ một tiếng.

Vừa dứt lời, Thẩm Tương Uyên đang chơi đến vô cùng vui vẻ thần sắc khẽ biến nắm lấy giá cắm nến, bàn tay to nắm lấy tay nàng nhìn chỗ sáp đọng lại kia, thấy một chỗ đỏ nho nhỏ, có chút buồn bực, phu nhân này của hắn không cơ linh nha.

Thẩm tiểu tướng quân ơi là Thẩm tiểu tướng quân, thỉnh ngài cẩn thận ngẫm lại, nếu không phải bản thân ngài lúc muốn cái này lúc muốn cái kia, người ta có thể bị xoay đến như vậy sao?

"Tướng quân..." Diệp Thê nhìn tay nhỏ của mình nằm trong lòng bàn tay của nam nhân, ngượng ngùng nói.

"Đau không?" Thẩm Tương Uyên dùng ngón tay cái xoa xoa chỗ ửng hồng kia.

"Không đau." Tư thế hơi ái muội làm tim Diệp Thê đập nhanh, nàng nhớ tới chuyện xấu mình từng làm, bàn tay lớn đang nắm tay mình kia bị nàng đè dưới mông, động tác tùy ý, muốn làm gì thì làm.

"Không đau là được." Thẩm Tương Uyên nói ngoài miệng, nhưng lại không có buông tay người ta ra.

Trừ bỏ tay của nữ trưởng bối trong nhà ra, Thẩm Tương Uyên chưa bao giờ nắm tay của nữ nhân nào cả, giờ phút này hắn chỉ ấn một chút đã đè nặng mu bàn tay Diệp Thê, lại chuyển tới lòng bàn tay, khe hở giữa các ngón tay, từng chút từng chút, tỉ tỉ mỉ mỉ.

"Thật là mềm mại a." Thẩm Tương Uyên cảm thán.

"Tay của thiếp sao có thể coi là mềm, so với cô nương khác đều thua xa..." Bị hắn sờ đến không được tự nhiên, Diệp Thê cười rộ lên thuận miệng nói.

Tuy nàng chỉ thuận miệng nói, nhưng nam nhân vẫn cẩn thận lắng nghe, ngón tay hắn siết chặt lại bóp lấy tay nàng: "Nàng so mình với nữ nhân khác làm cái gì?"

"Thiếp không..." Diệp Thê đâu thể nào ngờ tính khí nóng nảy của hắn nói đến là đến.

Mười ngón tay Thẩm Tương Uyên trực tiếp đan xen vào từng ngón tay nàng khóa chặt lại bàn tay nhỏ, đem nàng kéo lại gần: "Ta nếu đã cưới nàng thì sẽ không sờ tay của nữ nhân khác".

Ý nghĩa của mười ngón tay đan xem, hắn không biết, hắn chỉ biết khi chiến đấu nếu đôi tay bị trói chặt như vậy sẽ không dễ dàng tránh ra.

"Thiếp không..." Diệp Thê bị hắn nói đến không hiểu ra sao.

"Không cái gì mà không." Thẩm Tương Uyên giật nhẹ tay, thân mình Diệp Thê chịu lực lại nghiêng một chút về phía hắn, "Thẩm Tương Uyên ta không biết hoa ngôn xảo ngữ, nhưng ta có thể đảm bảo với nàng."

Lời kế tiếp hắn nói, trong ngữ khí không mang tình ý, vang dội hữu lực, phảng phất như tuyên ngôn trước khi ra trận, nhưng Diệp Thê lại nghe được vị ngọt trong đó.

"Lấy vỗ tay làm minh ước, Thẩm Tương Uyên thú Diệp Thê làm vợ, cả đời này, không rời không bỏ."

Phát xong lời thề, Thẩm Tương Uyên buông tay đang nắm ra, chủ động vỗ tay, sau đó hướng tới Diệp Thê nâng mi lên nhìn.

Diệp Thê ngơ ngẩn, phản ứng có chút trì độn, nàng nhìn mặt nam nhân, nghiền ngẫm ý tứ hắn, lại thấy một bộ biểu tình kiêu ngạo chờ được khen nha.

"Cảm ơn tướng quân." Diệp Thê thăm dò thử trả lời.

"Không cần khách khí." Câu trả lời của nàng đã thỏa mong ước của Thẩm Tương Uyên, hắn thỏa mãn liếm liếm môi, sao đó khoa trương ngáp một cái.

"Tướng quân, nghỉ ngơi đi." Diệp Thê đúng lúc nhắc nhở.

Được hắn đáp lại đồng ý, Diệp Thê đỡ hắn nằm xuống trước sau đó mới trở lại trên giường đệm của mình, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thẩm Tương Uyên suy nghĩ cùng hành vi quái đản không đoán được, nhưng không thể không nói nói là có điểm coi trọng nàng, Diệp Thê mơ mơ màng màng nghĩ như vậy, hơn nữa tối nay phát sinh quá nhiều biến loạn, thể xác và tinh thần đều dị thường mệt mỏi, nàng nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Lúc nàng ngủ say, hô hấp vững vàng, trong bóng đêm, Thẩm Tương Uyên mở bừng mắt, hắn xuống giường đi đến bên giường nhỏ của Diệp Thê, bước chân vững vàng, không có chút gì là chân đang bị thương, hắn hơi dùng sức ấn lên huyệt ngủ của nàng, sau đó đi đến bên cửa sổ, bấm tay thổi một tiếng làm dấu hiệu.

A Tả A Hữu từ trên nóc nhà rơi xuống, quỳ một gối xuống hành lễ.

"Phu nhân, như thế nào?"

"Tốt." A Tả đáp.

"Sau lưng không có thế lực khác." A Hữu đáp.

"Đã biết." Thẩm Tương Uyên phất tay cho bọn họ lui ra, khóe miệng lại lần nữa cong lên, nhưng đã không còn giống lúc trước thường mang theo một tia lương bạc.

Nam nhân mở tay ra, ánh trăng dừng trên lòng bàn tay hắn, bao trùm lên phần mềm mại mà tay nữ tử còn lưu lại.

Thẩm Tương Uyên thông thả nắm tay lại, Diệp Thê...thê của ta.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip