Chương 14:

Ninh cẩn thận dừng xe trước quán bún cá quen thuộc. Cậu nhẹ nhàng nghiêng xe sang một bên rồi bước xuống trước, quay lại giúp Dương xuống theo. "Cẩn thận nhé " Ninh nói nhỏ, bàn tay vẫn giữ hờ vào vai Dương, giúp cậu đứng vững.

Dương khẽ gật đầu, mặt cậu thoáng đỏ nhưng rồi nhanh chóng cúi đầu che đi sự bối rối. Hai người cùng bước vào quán, tiếng chuông nhỏ trên cửa kêu leng keng như báo hiệu sự xuất hiện của họ. Quán bún không đông lắm, chỉ có vài khách ngồi rải rác. Ninh nhanh chóng chọn một góc nhỏ ấm cúng gần cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu vào.

Bà chủ quán, người đã quen mặt Ninh từ những lần trước, bước ra với nụ cười thân thiện. "Ninh này, hôm nay dẫn bạn tới chơi à?" Bà hỏi, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cả hai. Thực ra bác này là người quen của nhà Ninh con của bác ý làm ở công ty nhà Ninh và cậu cũng thường đến đây mà chả có ai ở đây là không biết tới cậu quý tử nhà họ Bùi.

Ninh đáp lại bằng một nụ cười thoải mái, "Vâng, bạn thân của cháu đấy ạ" Cậu nói, rồi quay sang nhìn Dương, vừa trêu vừa dịu dàng.

Dương cảm thấy hơi ngại ngùng, mặt thoáng đỏ, cúi đầu chào bà, "Cháu chào bác."

Bà chủ quán cười hiền hậu, "Dễ thương quá, bạn cháu nhìn ngoan nhỉ "

Dương, vẫn cảm thấy hơi bối rối, chỉ khẽ cúi đầu chào bà, mặt cậu lại đỏ lên một chút nữa. Bà chủ quán cười hiền hậu, "Hai suất bún cá cho hai đứa nhé? "

"Dạ, cho cháu hai bát bún cá ạ " Ninh đáp lời bà chủ quán với nụ cười thân thiện.

" Ừ có ngay" Bà nói rồi quay vào chuẩn bị món ăn.

Bà chủ nhanh chóng chuẩn bị món ăn, để lại hai người ngồi đối diện nhau. Ninh tự nhiên hỏi han: "Mấy ngày bố mẹ cậu vắng nhà, cậu có kế hoạch gì không? Ở nhà một mình chắc buồn lắm nhỉ?"

Dương lắc đầu, cười nhẹ "Cũng không hẳn. Hôm qua mẹ có dặn lịch rồi, chiều thứ Hai mình còn học thêm tiếng Anh và Toán nữa. Tối lại phải qua nhà thầy Thanh để ôn tuyển. Mẹ bảo mình học được nhưng vẫn lo nên nhờ thầy kèm riêng luôn."

Ninh nghe xong chỉ mỉm cười, giọng cậu nhẹ nhàng: "Mẹ cậu chu đáo thật đấy, nhưng đúng là phải lo cho cậu rồi, cậu toàn cắm đầu học thôi. Chắc mẹ cậu sợ cậu không chịu nghỉ ngơi."

Dương khẽ cười, ánh mắt có chút ngại ngùng nhưng cũng thoải mái. Bầu không khí giữa họ dần trở nên nhẹ nhàng hơn, không còn sự bối rối ban đầu nữa.

"Mà cậu học nhiều thật đấy.. hay là nghỉ đi về tớ nuôi cả đời luôn" Ninh đột nhiên bông đùa, ánh mắt tinh nghịch nhìn Dương.

Dương bật cười, cúi đầu che đi nụ cười ngại ngùng.

Ninh nhún vai, mỉm cười nhìn Dương với ánh mắt đầy sự ấm áp. Trước khi kịp nói thêm gì, hai bát bún cá nóng hổi đã được bà chủ quán mang ra. Ninh tinh tế lấy đũa và thìa cho Dương, lau sạch rồi đưa cho cậu, "Này, cầm lấy."

Dương nhận lấy, khẽ cười rồi cảm ơn: "Cảm ơn cậu."

"Cậu đúng là như em bé ý " Ninh trêu nhẹ, ánh mắt vẫn không rời khỏi Dương.

Dương cười đáp lại, "Còn cậu thì như bố đường ấy "

"Vậy tớ làm dượng của cậu luôn " Ninh quyết định trêu thi trêu đến cùng luôn

"Ê" Dương

Cả hai nhìn nhau và cười khúc khích, bầu không khí ấm áp đầy vui vẻ. Họ ăn uống trong sự thoải mái, thỉnh thoảng trao nhau những câu chuyện nhỏ, làm lòng cả hai thêm gần gũi. Sau khi ăn xong, Ninh lại cẩn thận lấy giấy đưa cho Dương lau miệng, khiến cậu không khỏi thấy ấm áp trong lòng.

Ra quầy thanh toán, bà chủ quán nhìn Ninh và Dương, nụ cười trìu mến không hề phai. "Cậu nhóc kia dễ thương quá," bà nói, ánh mắt đầy sự trìu mến nhìn Dương. "Quen được cậu nhóc như thế là tốt lắm đấy."

Ninh cười, đáp lại một cách hóm hỉnh, "Bác cứ trêu cháu mãi "

Bà chủ cười nhẹ, lắc đầu: "Trêu gì đâu, nó đáng yêu thật mà. Nhìn cả hai cứ như đôi yêu nhau ý, thấy vui ghê "

Dương chỉ khẽ cười gượng, trong khi Ninh quay lại nhìn cậu với ánh mắt tinh nghịch nhưng cũng đầy sự ấm áp. Sau khi chào tạm biệt bà chủ quán, cả hai ra xe mô tô của Ninh, chuẩn bị lên đường.

Cả hai tiếp tục hành trình, chiếc xe mô tô lướt qua những con đường tấp nập của thành phố. Ninh lái xe chậm rãi, đưa Dương dạo quanh bờ hồ, nơi gió thổi mát lành và không khí dễ chịu. Bờ hồ sáng nay đẹp đến lạ, những tán cây xanh rì rào trong gió, phản chiếu dưới mặt nước trong veo.

Dương ngồi phía sau, nhẹ nhàng tựa vào lưng Ninh khi gió lùa vào từng sợi tóc. Cảm giác yên bình ấy làm lòng cậu nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường, Dương không khỏi mỉm cười, nhận ra rằng sự thoải mái và ấm áp khi ở bên Ninh là điều mà cậu rất trân trọng.

Cả hai không cần phải nói nhiều, nhưng cảm giác giữa họ lại tràn đầy sự kết nối. Những khoảnh khắc yên bình trên xe mô tô, tiếng gió thổi nhẹ nhàng và cái cảm giác gần gũi ấy làm cho Dương nhận ra, họ đã dần trở nên không thể tách rời trong những ngày gần đây.

Chiếc xe tiếp tục lượn quanh bờ hồ, không gian yên bình và tĩnh lặng, chỉ còn lại Dương và Ninh.

____________ Quán café ____________

Sau khi đi một đoạn, Ninh và Dương quyết định ghé vào một quán cà phê gần đó. Bước vào quán, không khí ấm áp và mùi cà phê thơm nồng lan tỏa khắp nơi. Ninh nhìn Dương, mỉm cười hỏi: "Dương muốn uống gì không? Chắc em bé thì không uống cà phê được đâu nhỉ?"

Dương đỏ mặt, cảm thấy hơi ngượng ngùng nhưng cũng không khỏi bật cười. " Ê có nha, mình muốn thử cà phê latte " cậu đáp, cố gắng giữ vẻ 'người lớn' của mình.

Ninh cười rồi gật đầu rồi tiến đến quầy order. "Cho tôi một cà phê nâu đá và một cà phê latte nhé!" Ninh nói với nhân viên, rồi quay lại nhìn Dương với nụ cười rạng rỡ. "Hy vọng sẽ hợp khẩu vị của cậu! "

Sau khi gọi xong, cả hai chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, nơi có thể ngắm nhìn phố phường Hà Nội trong ngày cuối tuần, vừa tấp nập nhưng cũng mang lại cảm giác thanh bình giản dị. Nắng chiếu qua cửa kính, tạo nên một bầu không khí thật dễ chịu.

Một lúc sau, nhân viên mang đồ uống vào. Ninh cầm cốc cà phê nâu đá và đưa cho Dương cốc latte. "Café của cậu đây òi " Ninh nói, rồi ngồi xuống đối diện Dương.

Cả hai nhâm nhi cà phê, tận hưởng hương vị và không khí xung quanh. Ninh phá vỡ sự im lặng, hỏi: "Uống xong, chúng ta đi đâu nữa nhỉ? "

"Hừm... ra nhà sách tí được không? " Dương suy nghĩ một chút rồi trả lời.

"Ô, được luôn! " Ninh đáp, ánh mắt sáng lên với niềm hào hứng.

Khi cả hai đang trò chuyện, bất ngờ Ninh nhìn Dương và nói với giọng nhẹ nhàng, chỉ đủ hai người nghe: "cười xinh thế "

Dương giật mình, cảm thấy tim đập nhanh, mặt bỗng chốc đỏ bừng. Cậu đã nghe thấy câu nói đó, nhưng vẫn ngại ngùng, hỏi lại: "hả "

"Không có gì đâu " Ninh vội vàng đáp, nhưng không giấu nổi vẻ mặt đỏ ửng. Ninh quay đi, nhưng vẫn không thể che giấu nụ cười tủm tìm đầy hạnh phúc đang hiện trên môi.

Cuộc trò chuyện tiếp tục diễn ra, giữa họ là những câu chuyện hồn nhiên, tiếng cười và cả những ánh mắt đầy thâm tình của đôi trẻ. Không khí trở nên thân mật hơn bao giờ hết, và..

"ai cũng muốn được chết chìm trong ánh mắt của nửa kia"

Cả hai đang tận hưởng không gian yên lặng, mùi cà phê thơm phức hòa cùng không khí ấm áp, chỉ có hai người, một thế giới riêng tách biệt khỏi ồn ào bên ngoài. Nhưng mọi thứ bỗng thay đổi khi cánh cửa quán vang lên lanh canh. Tiếng cười của nhóm bạn nữ vọng vào, và Dương nhận ra giọng nói quen thuộc, đến nỗi cậu không thể không ngoái lại.

"Ơ Dương, Dương ơi!" Một giọng nói hớn hở vang lên, lẫn trong âm thanh của những chiếc ghế kéo trên sàn.

Khi Dương vừa quay lại, Nhi đã xuất hiện cùng nhóm bạn của cô ta. Cô ta chạy tới, tùy tiện nắm lấy tay Dương trong ánh mắt bất ngờ của cậu và Ninh. Với giọng nói ngọt sớt, Nhi không ngừng tạo cảm giác như đây là một buổi hội ngộ đặc biệt: "Cậu cũng ở đây à Dương? Bất ngờ thật đó! Tình cờ ghê! Mà Dương đi với ai vậy? Ninh hả?"

Nhóm bạn của Nhi đứng sau lưng, cười khúc khích khi thấy Ninh. Dương biết, không ai trong trường là không biết đến Ninh-chàng hotboy nổi bật với Tùng Dương-thành tích học tập xuất sắc. Thấy Nhi ở đây, Dương cảm thấy một nỗi khó chịu lướt qua. Tại sao cô ta lại biết? Dù chỉ là một buổi hẹn đơn giản, nhưng cậu thừa hiểu rằng Nhi là một người như thế nào. Dương muốn tìm cách thoát khỏi tình huống này. Nhưng sự thật là, Nhi đã nhờ thằng Vinh-người bạn thân thiết của cả hai.

Buổi tối ngay sau hôm học ôn đội tuyển Nhi đã định nhắn hỏi Dương về việc cả 2 sẽ cùng nhau đi chơi nhưng nhắn hồi rồi mà không thấy Dương rep lại thì biết hóa ra Dương để hạn chế với cô ta. Nên Nhi quyết định nhờ Vinh thì được biết hôm đó Dương có hẹn với Ninh ở quán café này.

"Ô, trùng hợp ha " Ninh nói với vẻ lạnh lùng, rõ ràng câu này là dành cho Nhi, bởi từ nãy đến giờ cô ta vẫn nắm tay Dương, tựa như đang chiếm giữ không gian riêng của họ.

Trong khi Dương cảm thấy bất an vì sự xuất hiện của Nhi, Ninh lại chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc lạnh. Dương cầm cốc cà phê, nhấp từng ngụm, rồi đứng dậy, quyết định không thể để mọi chuyện tiếp diễn như thế này.

"Xin lỗi nhé, tớ và Ninh có việc bận nên phải đi trước " Dương nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

Cậu nắm tay Ninh kéo đi, sự ngỡ ngàng hiện rõ trên mặt Nhi. "Khoan, thanh toán đã chứ! " Ninh nói, nhìn lại quầy thu ngân, nhưng Dương lúc này đã không còn nghe thấy những lời ấy.

"Em bé ơi..." Ninh gọi với theo, giọng có chút hụt hẫng và nũng nịu.

"Hả? " Dương quay lại, và ngay lập tức nhận ra khoảnh khắc ngượng ngùng đang diễn ra giữa quán đông đúc.

Khuôn mặt Dương đỏ bừng lên, như một trái táo chín, khiến Ninh không thể kìm được một nụ cười. "Cậu đang mơ mộng gì vậy, Dương? " Ninh nháy mắt, khiến không khí giữa họ bỗng trở nên dễ chịu hơn, bất chấp sự hiện diện của Nhi và nhóm bạn.

Dương cúi đầu, cố gắng che đi gương mặt đỏ ứng vì thấy cách gọi này của Ninh nhưng không thể ngăn được nụ cười của mình. "Tớ... chỉ đang nghĩ đến chuyện thanh toán thôi mà " cậu trả lời giọng nói lấp lửng lí nhí cùng với vẻ ngại ngùng, khiến Ninh cười khúc khích.

"Thế thì đi thôi, em bé! " Ninh lặp lại, cầm tay Dương kéo đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người xung quanh, mà không quên để lại một ánh nhìn châm chọc về phía Nhi. " Cái gì là của tao thì đừng hòng mà lấy" Ninh nói nhỏ trong miệng.

Kết thúc chương 14.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip