Chương 19:
Buổi sáng của Dương bắt đầu với tiếng chuông báo thức khá là vô dụng vì bé nhà ta dậy theo giờ sinh học đúng 5h là tự động dậy luôn thói quen này đã được bố mẹ cậu dèn giũa từ nhỏ rồi. Nhưng hôm nay, khi vừa mở mắt, cậu đã nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên với hàng loạt tin nhắn từ Ninh. Dương bật cười, ông anh này đúng là.. :))):
Ninh: Bé dậy chưa (*^▽^*)?
'bé' jvtr mới sáng ra đó, thế là mới sáng đã được ăn cả tấn đường từ 1 ông anh lắm mồm nào đó ở Hợ Lơ.
Ninh: Ăn sáng chưa?
Ninh: Có cần tớ chở đi không?
Cậu mỉm cười khi đọc từng dòng sau đó định thần lại thì chợt nhận ra /Ninh dậy còn sớm hơn mình cơ à?/ Dương nghĩ thầm, rồi nhanh chóng nhắn lại để Ninh không phải chờ.
Dương: Cam xa mi ta nha φ(゜▽゜*)♪ nhưng đây tự ăn ở nhà đc không lo.
Dương bước vào phòng tắm, thực hiện thói quen vệ sinh cá nhân trong tâm trạng phấn chấn. Nước lạnh giúp cậu tỉnh táo hơn, nhưng không làm dịu được cảm giác mong chờ được gặp lại Ninh ở trường. Sau đó, Dương tự mình xuống bếp, chuẩn bị bữa sáng đơn giản và vừa ăn vừa xem tin nhắn. Thấy Ninh vẫn 'nhiệt tình' nhắn tin hỏi thăm, Dương không khỏi mỉm cười, cố giữ bình tĩnh để trái tim này nhảy khỏi lồng ngực.
Bên kia, Ninh cũng đã dậy từ sớm. Cậu chuẩn bị mọi thứ trang phục cẩn thận gọn gàng và cho dù đây không phải lần đầu, cậu đã trải qua rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên mình lại quan tâm đến vậy, lại còn chủ động nhắn tin hỏi ngta và dậy sớm nữa chứ, không cần ông quan gia gọi luôn, cậu cũng không quên kiểm tra điện thoại liên tục để xem Dương đã trả lời hay chưa. Thấy tin nhắn từ Dương báo đã sẵn sàng, Ninh vui vẻ xỏ giày và tự nhủ không nên tỏ ra hồi hộp quá không lại bắt cóc con nhà người ta về nhà mình đến nơi.
Ninh: Đợi cậu ở cổng nhà nhé! Nhớ đừng quên gì đấy! ( •̀ ω •́ )✧ -Ninh nhắn thêm dòng cuối, không quên kèm một biểu tượng cười.
Khởi động con motor quen thuộc Ninh tranh thủ nghĩ ngợi, lòng tràn ngập háo hức. Hôm nay, cậu không chỉ muốn gặp Dương sớm mà còn muốn là người đầu tiên chúc cậu ấy một ngày tốt lành.
Ninh đã có mặt trước cổng nhà Dương. Cậu nghiêng người dựa vào xe, chờ đợi với ánh mắt lấp lánh. Vài phút sau, Dương từ trong nhà bước ra, còn chưa tỉnh ngủ hẳn nhưng ánh mắt cũng sáng lên khi thấy Ninh đã đứng đó.
"Cậu đến sớm thật đấy " Dương nói, ngạc nhiên kèm theo chút ngượng ngùng.
"Đón cậu thì phải đúng giờ chứ! " Ninh mỉm cười, đội mũ bảo hiểm cho Dương rồi vỗ nhẹ vào yên sau, ra hiệu. "Lên xe nào, 'hành khách riêng' của tớ!"
Dương cười nhẹ, đội mũ bảo hiểm rồi ngồi lên. Vừa ngồi ổn định, cậu khẽ vòng tay ôm lấy Ninh từ phía sau, giữ khoảng cách vừa phải nhưng đủ gần để cảm nhận được sự ấm áp.
"Giữ chặt vào nhé, tớ không muốn phải tìm cậu dọc đường đâu " Ninh đùa, giọng đầy vẻ trêu chọc.
"Người lớn rồi không phải trẻ con " Dương lại dẩu mỏ lên đầy đáng yêu. Sau đó cả 2 cùng bật cười vui vẻ.
"Ừ thì cứ chạy từ từ thôi, tớ muốn trò chuyện với cậu suốt quãng đường mà " Dương đáp lại, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy ý nghĩa.
Ninh cười khẽ, gật đầu, "Cậu mà yêu cầu thì tài xế phải chiều thôi."
Và cứ thế, suốt quãng đường, họ trao nhau những câu chuyện giản dị, xen kẽ tiếng cười rộn ràng. Mỗi lần xe dừng chờ đèn đỏ, Dương lại nhìn Ninh, cảm thấy khoảng cách này dù ngắn ngủi nhưng ấm áp đến lạ.
Khi đến cổng trường, Ninh nhẹ nhàng bảo Dương: "Xuống xe thôi, đến nơi rồi, bé " Giọng anh ấm áp.
Cổng trường vào buổi sáng thật nhộn nhịp. Học sinh tụ tập thành từng nhóm, tiếng cười nói rộn ràng hòa quyện với âm thanh của xe cộ và tiếng chuông trường vang vọng. Những hàng cây xanh mướt xung quanh tạo ra bóng mát, khiến không khí thêm phần tươi mát.
"Mới hôm nào hai ta còn nhìn nhau như hai người xa lạ " Dương nói, trong khi bước xuống xe, ánh mắt có chút ngỡ ngàng. "Giờ đây đã ngồi trên đây "
Một số học sinh túm tụm bàn tán, và những cô bạn xinh đẹp thì thì thầm với nhau.
"Lần đầu thấy học bá Tùng Dương đi với trùm trường Anh Ninh đó " một bạn gái nói, ánh mắt không giấu nổi sự ngưỡng mộ. "Cặp đôi hoàn hảo của trường Lam Khanh đây!"
"Trời vậy trước vừa thổ lộ với Tùng Dương trên confession xong á" Một bạn khác thêm vào. "Thôi khoải bạn ơi bớt mơ mộng đi sao mà được, nhìn 2 người họ kìa hí hí "
" Tháo mũ cho nhau này, trao những cái nhìn không thể nào thân hơn " bạn nữ nọ lên tiếng
" Lần đấu t thấy học bá cười với ai đó "
" Cười vui là đằng khác " ánh mắt phán xét
"Tiếc quá" bạn nữ kia xị mặt buồn rầu nói "Nghe nói Anh Ninh cũng từng trải hẳn 10 mối tình đấy" Bạn nữ nọ thêm vào " ghê vậy sao".
" Tạo nghi hai người họ có gì mờ ám "
" Không lẽ..."
Dương chỉ nhìn Ninh rồi nói, "Lần sau đừng gọi 'bé' như thế, tớ chưa muốn nói gì với mọi người vội."
Ninh giả vờ buồn bã. "Ok, nghe em hết!" Anh nháy mắt khiến Dương bật cười.
"Chẳng hiểu sao mình lại thấy vui thế này nhỉ " Dương thì thầm, nhưng Ninh đã nghe thấy và chỉ mỉm cười, trong lòng cảm thấy hạnh phúc.
Dương đang được Ninh nhẹ nhàng đeo cặp cho thì bỗng một giọng nói hét to từ xa: "Tùng Dươnggggggggggggggg!"
Không ai khác chính là Vinh, bạn thân của Dương. Vinh chạy đến, khuôn mặt đỏ bừng, thở hồng hộc.
"Mày để bạn mày thế mà đi với..." Vinh bắt đầu nói, nhưng chưa kịp dứt câu, Dương đã nhanh chóng bịt miệng cậu ta lại. Vinh đang cay vì vụ hôm qua, sáng nay sang nhà Dương thì cậu không có nhà và nhắn thì thì cậu không rep mới đến cổng trường lại thấy mọi người đồn ầm lên cũng đang rất lú.
"Mày câm ngay cho tao!" Dương nghiêm nghị, tay vẫn giữ chặt miệng Vinh. Ngay sau đó, Vinh hiểu ra tình hình, đành phải im lặng.
"Xin phép cậu nhé, Ninh. Tớ đưa nó vào lớp đã " Dương hối hả nói, mặc dù mặt vẫn phải cười gượng.
"Ừ, đi nhanh đi " Ninh đáp lại, tuy hơi ngơ ngác nhưng vẫn nở nụ cười.
Sau khi Dương đưa Vinh vào lớp, vừa bước ra cổng, bọn Hải và Long phóng xe máy đến. "Ê, hello!" Hải xuống xe, chạy ngay đến chỗ Ninh, hỏi: "Gì thế? Sáng nay mày đưa Dương đi à?" Long
Anh giai này chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy mọi người đồn ầm lên ở cổng trường, liền chạy đến hỏi: "Ủa, t nói gì sai à?"
"Ừ, sáng nay bố mày đưa Dương đi " Ninh nói, gương mặt có chút hài hước.
"Ủa, thế sao bọn nó đồn? Chẳng lẽ mày với Dương đang..." Hải chưa kịp dứt lời thì Ninh đã nhanh chóng cản lại, ánh mắt đầy lo lắng.
"Cái gì mà đang? Câm ngay nếu không Dương biết thì sẽ dỗi tao một trận cho mà xem!" Ninh hối thúc, mặt có chút đỏ đang nghĩ đến cảnh ebe mình dỗi
"Hahaha, thật sự luôn á? " Long cười, trêu chọc. "Chẳng lẽ giữa hai người lại có gì?"
"Đủ rồi! Cứ lo chuyện của mình đi ra chơi bố nói cho sau.." Ninh lườm bọn họ, nhưng lòng lại có chút vui khi thấy sự quan tâm từ bạn bè.
Cả bọn cùng nhau bước vào lớp, không khí nhộn nhịp tràn ngập, trong khi những ánh mắt tò mò từ các học sinh khác vẫn đổ dồn về phía Ninh và Dương.
Kết thúc chương 19.
trời ơi đẹp dữ thần luôn 😭😭
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip