1.
Đôi khi Land tự hỏi mối quan hệ của hai người là gì.
Trong công việc là người bạn đồng hành hoàn hảo, trong cuộc sống là bạn tốt.
Tina từng hỏi anh rằng có khoảng khắc nào muốn cùng Y/n ở bên nhau không?
Anh không dám nói không có. Nhưng là...luôn luôn có trở ngại gì đó cản anh lại.
Là do cô ấy không độc lập? Là vì cô ấy là kiểu người quá vô sỉ? Là vì cô ấy bướng bỉnh vô lo mà theo đuổi anh suốt những năm qua?
Trước kia, anh cho rằng chính là những lý do này. Nhưng từ lúc cô ấy rời đi về sau, anh nhận ra tất cả đều không phải.
Land ở từ đêm này đến đêm khác không ngủ được nghĩ ra.
Lí do thật sự chính là,
Là anh sợ hãi. Là anh nhát gan. Là anh do dự.
Anh sợ tiến thêm một bước, sẽ phá hư tình cảm bây giờ của hai người, anh do dự không dám thừa nhận tấm lòng của mình.
Anh do chưa từng tiến lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời khỏi căn nhà của anh— thế nhưng từ lâu đã trở thành căn nhà của hai người rồi.
Anh cảm thấy sự hối hận bên trong luôn nhắc nhở anh rằng: trong những năm qua, giá như tại thời điểm Y/n nhìn về phía anh, anh cũng kiên định nhìn về phía cô, giá như thời điểm biết cô đi theo đằng sau, anh sẽ bước chậm lại, như vậy, anh đã có thể nắm tay cô.
Cô liền có thể sẽ không rời đi?
Liền không tự nộp kí ức mình cho quỷ?
Liền sẽ...Tiếp tục yêu anh?
"Bốn mặt, nghĩ gì đó?" Một giọng nói kéo linh hồn lang thang trong suy nghĩ của anh về thực tại. Là Y/n.
"Sao cô bây giờ chưa ngủ?" Anh phát ra chất giọng lạc đi đến bất ngờ, nghĩ nhiều rồi.
Cô nhìn anh ngồi trước đống lửa, mỉm cười an toạ ở kế bên anh. Cô vui vẻ nhìn anh, ánh mắt lướt thật chậm trên gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, không bỏ sót một chi tiết nào.
"Làm gì thế?"
"Có vẻ yêu cậu là bản năng của tôi mất rồi~" Cô bật cười khúc khích.
Thật ra cô đã có một giấc mơ.
Cô thấy trong mơ, căn nhà vốn ấm cúng của hai người giờ chỉ còn lại ngôi nhà đơn sơ lạnh lẽo.
Cô thấy anh đứng đó, chợt muốn tìm ra dấu vết cô từng tồn tại trong đời. Nhưng không có gì nhiều cả.
Anh không bỏ cuộc, tìm kiếm khắp nơi nhưng không thu thập thêm được gì cả.
Cô thấy một Land mà cô chưa bao giờ bắt gặp trước đây, một Land túng quẫn, thiếu thốn đến lạ.
Cô không nhớ tại sao mình lại chọn rời đi, chỉ biết rằng lúc cô tỉnh lại lần nữa thì cô đang ở trong một căn nhà cách đó rất xa. Và cũng cảm thấy không thiết về nữa. Nên cô đã ở lại nơi đó cho tới tận lúc tham gia cuộc thi này.
Có lẽ cô ở quá khứ chọn sai rồi?
Cô thấy vành tai của anh đang đỏ. Một khắc đó, cô thấy trong mắt anh có tia sáng chớp động, nét hưng phấn trên mặt trong nháy mắt đọng lại. Ánh sáng của lửa chiếu vào gò má làm nổi bật lên dáng vẻ ấy.
Hoá ra cô đã thích một Land dễ thương tới vậy.
"Cô ngủ đi, ngày mai còn phải đấu với ngư—"
"Không biết ta đã sống chung như thế nào nhỉ?"
Giọng nói của cô như mệnh lệnh để anh thả hồn mình về quá khứ.
Mùa mưa ở chỗ anh sống dài đằng đẵng, không biết bầu trời hôm ấy có đẹp hay không, sau cơn mưa cầu vồng nhạt màu xuất hiện trên bầu trời quang đãng.
Dưới ánh mặt trời có một người vô sỉ đứng cạnh anh ngắm cảnh.
Khoảnh khắc ấy, cầu vồng đầy màu sắc cũng trở thành phông nền cho cô, Land ngẩn ra một lúc, quay đầu đi nói: "Có muốn uống trà không?"
Y/n đưa mắt nhìn theo tay anh, cầu vồng treo dưới mặt trời, đầy màu sắc và rực rỡ.
Cô đang nhìn trộm thì vô tình bị anh bắt quả tang, vội vàng cúi đầu xuống, che đi vẻ mặt mất tự nhiên của mình: "C-Có chứ."
Sau đó cô lại chuyển chủ đề. "Cầu vồng đẹp thật ha."
"Ừ."
Không đẹp bằng cô.
"Cậu làm ơn đi ngủ đi."
Anh vùi đầu, nhìn không rõ biểu tình gì, cô nhìn qua phía anh, một mặt vẫn vui vẻ mỉm cười.
"Lỡ bị tập kích thì cô phải làm sao đây?" Anh ngẩng đầu nhìn thấy thân ảnh nhỏ yếu trước mặt, không khỏi hơi hơi nhíu mày.
"Tôi cùng cấp với cậu đó nha!" Cô dừng một chút rồi má cô được phủi một lớp bụi hồng. "K-Không thể để người đẹp như anh tuyệt chủng được..."
"Y/n...."
"Xấu hổ ghê.." Cô ngại ngùng quay lưng đi, xoa hai tay vào nhau một cách xấu hổ. "Cậu làm ơn đi ngủ đi mà!!!"
"Được rồi." Anh rũ mi, khe khẽ thở dài, cuối cùng vẫn phải nghe lời cô.
___________________________
"Đấu với người, đấu với người...!" Lửa hăng hái của cô bừng lên.
"Vui thế cơ à?"
"Tất nhiên rồi."
"Có thể chết đấy."
"Vậy mới vui chớ!" Tiếng của cô mờ ảo, tươi cười hạnh phúc, giống như từ bên ngoài trời bay đến, vòng nhẹ nhàng trong khu rừng trống trải. "Anh có khí chất của một tên bốn mắt xảo quyệt mà sao lại hiền khô thế?"
Mặt anh tái đi. "Bốn mắt xảo quyệt?"
"Fern biết không, tôi giỏi nhất là pháp thuật tấn công á! Tôi có thể làm cho họ nổ bùm bùm! Rồi sau đó-"
"B-Bốn mắt xảo quyệt...."
"Cẩn thận!" Cô chắn trước người Fern, thực hiện một pháp trận lớn phóng ra một nguồn năng lượng càn quét hết số cây đối diện ba người.
Như cô nghĩ, trong đó có ba người lao ra, là đội của Wirbel.
"Chúng ta tạm thời chia nhau ra đi!" Land nói lớn khi đỡ đòn của một tên đầu đen.
Cô với Wirbel còn đang giằng co nên cô chỉ có thể gật đầu rồi ba người của cả hai nhóm tách ra.
"Lâu rồi không gặp nhỉ?" Cô bị phép thuật của hắn trói chặt lại, không thể cử động cũng không xài ma lực được. "Mạnh bạo ghê."
"Mạnh bạo? Chị thiếu chút nữa là xẻ đôi em đấy! Chị nhìn xung quanh đi!!" Wirbel ấm ức thốt lên, xung quanh cái gì cắt được đều bị cắt đôi hết rồi.
"Thế giờ sao, định xử chị à?" cô cuối cùng không nhịn được, tràn đầy đắc ý nói với hắn: "Wirbel, em vĩnh viễn đều không thắng được chị!"
Đối phương nghe vậy, chợt yên tĩnh như chết.
"Wirbel?" Cô có chút kinh ngạc khi không thấy hắn phản ứng gì.
Thay vì tức giận, hắn lại tiến tới nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô.
Đó là một cái hôn mềm mại ẩm ướt, giữa lúc trằn trọc triền miên, cô dường như nghe thấy được, âm thanh áp lực thống khổ nức nở.
Đây là một giấc mộng, coi như nó là một giấc mộng đi!
Cô không phản kháng, chỉ lẳng lặng ngốc tại chỗ, nhắm hai mắt lại.
Hắn hôn thật lâu, rốt cuộc cũng buông cô ra. "Trả thù cho lần trước đấy, bỏ con Stille lại và rời đi đi."
"Đã từng giết cô gái nào chưa?" Cô được hoá giải phép trói buộc liền đứng dậy.
"Chị nghĩ thế nào?"
Trong chớp mắt, cô ghé sát mặt hắn và thực hiện một phép thuật điều khiển đất cát trong giây lát phóng vào mặt hắn. Hắn ta cay mắt buộc phải nhắm lại. "Chết tiệt!"
Cô liếm liếm khóe miệng, tựa hồ có chút nước mắt nhàn nhạt, chua xót. Cô cười cười với hắn, có chút miễn cưỡng nói: "Xin lỗi nhé."
Trước khi hắn có thể mở mắt trở lại thì cô đã vội chạy đi tìm hai đồng đội còn lại của mình.
"Y/n." Fern gọi tên cô. "Chúng ta nên đi hỗ trợ Land thôi.
"Không cần đâu." Cô xua tay. "Tên bốn mắt đó ghê lắm."
Cô cảm thấy Wirbel luôn có thái độ ác liệt với mình. Nhưng mà cô đã không còn mắng hắn, bởi vì cô cảm thấy, thật ra hắn ta mới là người đáng thương nhất trên đời này.
Một cảnh đồng hoa hiện ra trước mắt, những cánh hoa bay liên miên thành một mảnh áng mây trắng ấm áp.
Y/n ngồi ngay ngắn trên cành cây ngay gần đó, nhìn cánh hoa tung bay đầy trời trong nắng, trong lòng không khỏi có chút buồn bã.
"Y/n, cẩn thận ngã." Nghe thấy thanh âm của anh từ dưới vọng lên. Cô cúi đầu, ngọt ngào mà cười rộ lên.
Cô vừa đi đánh nhau về, mái tóc gọn gàng đã hơi lộn xộn, trên trán và thái dương đều có những giọt mồ hôi, vài giọt từ cằm rơi xuống dưới, ánh nắng trong veo bao trùm lấy cô, vừa thanh mát lại sảng khoái, tràn đầy cảm giác trẻ trung.
Nếu đôi mắt thật sự biết nói thì thời khắc đó anh đã muốn nói thích Y/n biết nhường nào.
Chỉ là anh không dám.
Cô cố tình ngã nhào vô lòng anh, hai tay ôm lấy cổ anh tham lam mà dụi dụi. "Bốn mắt à, đánh với tên kia đáng sợ lắm đó~"
Càng tiếp xúc lại càng sợ, càng hiểu biết nhiều lại càng thích nhiều hơn, sau khi trở thành cô thích anh rồi anh lại càng muốn giấu đi sự rung động ấy.
Nếu ngay từ đầu đã có ấn tượng tốt, thì chỉ sau nửa năm, anh đã khắc cốt ghi tâm hình bóng của cô.
Y/n đã chiếu những tia sáng vào cuộc đời u ám tối tăm của Land, cũng biến mình thành một phần không thể thiếu trong đời anh.
Nhưng anh lạc mất cô rồi.
Cô nếu nhớ lại, có chọn tha thứ cho anh không?
Anh vòng tay đỡ lấy cô, miệng không khỏi nỡ ra nụ cười nhẹ. Cảm giác mọi thứ đã trở về ban đầu, anh là người mừng hơn ai hết.
Kí ức kia, cô không nhớ cũng không sao.
Chỉ cần, cô trở về bên anh là được.
Khuôn mặt xinh đẹp mềm mại của cô trông nghiêm trang lại mang theo chút thẫn thờ như đang nhớ lại điều gì đó.
"Y/n, buông ra..."
Giọng nói của Land truyền tới bên tai đánh tan suy nghĩ sâu xa trong lòng cô.
"Thích tôi đến thế à?" Land cong môi cười khẽ cười, hướng mắt ra ngoài cảnh đồng hoa, phong cảnh khắp nơi xẹt qua ánh mắt, chỉ lưu lại sự cô đơn.
"Kí ức đã quên nhưng cảm xúc thì còn mãi!" Cô bật cười khi buông anh ra và chạy đi tìm Fern một lần nữa.
Chúng ta chỉ gặp nhau trong thời gian này thôi, Land à.
Cho nên, đừng quyến luyến tớ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip