2.
Trong khu rừng kia có một đường dốc, tuy không dài lắm nhưng đi cũng rất mệt, anh vẫn cứ đi như bình thường. Đột nhiên từ trên đường truyền đến một giọng nói trong trẻo, anh lơ đãng quay đầu nhìn lại, cứ vậy mà nhìn thấy Y/n vừa nhiệt tình vừa dịu dàng.
Đây không phải là lần đầu anh nhìn thấy cô, thật ra ngày nào chả thấy, sống chung mà, một người hoạt bát như ánh mặt trời, một người yên tĩnh hướng nội nên anh có thể hiểu rõ cô.
Nhưng đây là lần đầu tiên Land chính thức nhìn cô gái tựa như ánh sáng này một cách chăm chú.
Cô mặc một chiếc váy trắng sạch sẽ chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, khuôn mặt dịu dàng, ưa nhìn, cả người trong sáng sạch sẽ.
Trên môi mang theo nụ cười dễ thương, đôi tay đang đỡ một cụ bà, trên mặt lộ ra sự ngại ngùng khi được cảm ơn, "Không cần cảm ơn đâu bà."
Nói rồi giơ tay lên vẫy tạm biệt với bà lão kia, chỉ nhìn bóng lưng kia thôi cũng có thể thấy sự dịu dàng không che dấu được.
Land đứng chờ cô, cơn gió lạnh thấu xương thổi qua nhưng anh vẫn thấy ấm áp.
Giống như một người sống trong bóng tối đã lâu đột nhiên được soi sáng vậy, đó là loại cảm xúc mà cả đời này anh chưa bao giờ có được.
Sau này anh cũng không biết mình lưu luyến sự ấm áp ấy hay muốn theo đuổi ánh sáng, chỉ biết rằng anh muốn nhìn thấy cô, nhìn cô thật kĩ, thật lâu.
Y/n ở quá khứ đã để lại cho Land một dấu ấn không thể nào xóa nhòa được, thế nên sau này anh cũng không thể nào quên được sự tồn tại lấp lánh của cô.
__________________\\\\______\\\\——
"Ôi, Fern, thật sự là nhạt nhẽo đấy." Cô than vãn. "Cô chỉ biết xài phép thuật sơ đẳng thôi à?"
"Đi mà hỏi sư phụ Frieren ấy." Fern vừa đi vừa cùng Land nhặt cũi để đốt lửa.
"Là cái cô yêu tinh đó nhỉ? Nếu tôi nhớ không nhầm." Cô đảo mắt như nhớ ra gì đó. "Tôi nhớ cách đây tầm tám mươi năm, có người đã đánh thắng cô ả đó đấy."
Một trong số sáu người đó sao? Fren thầm nghĩ.
"Mà kệ đi, nhờ ơn cô ta mà cả bọn ướt nhẹp rồi." Cô dựa lưng vô tường than vãn. "Phải mắng cô đó ra trò đó nha."
"Là ý định của ngài ấy mà."
"Ngoài ra, cô có biết phép gì nữa không? Cô cũng đã xài phép bắt chim ha."
"Phép làm quần áo trở nên xuyên thấu...ừm, tôi không dùng với chị đâu!" Fern vội giải thích khi thấy Y/n ngồi co người lại như đang che đi cơ thể của mình.
Khi giọng nói quen thuộc vang lên cô lại bất giác ngước lên nhìn anh, "Xin lỗi vì cắt ngang hai người, nhưng mà hai người không nghĩ rằng không nên chia sẻ quá nhiều về kĩ năng của nhau sao?"
"Hả..." Vẫn là giọng nói sang sảng cùng với ánh mắt sạch sẽ như pha lê không lẫn chút tạp chất nào.
Land nhìn chăm chăm đóm lửa, không dám nhìn cô, vài giây sau tim đập chậm lại mới mở miệng trả lời cô. "Dù sao sau màn thi này chúng ta sẽ trở thành kẻ thù hết thôi."
"Tôi biết, nhưng tôi nghĩ bốn mắt mở lòng một chút cũng chẳng chết đâu."
Nghe vậy Land rất ngạc nhiên, nhưng trong sự ngạc nhiên ấy cũng không giấu được niềm vui, cô lại ngước lên nhìn anh, trong mắt mang theo sự nghi ngờ, "Với lại, cậu nỡ trở thành kẻ thù của tôi sao..?"
Không tự lập được.
Y/n sống rất phụ thuộc.
Đôi khi ăn cơm vẫn còn đợi người đút.
Thân cây vươn thẳng lên trời, trụi dần, màu xanh lại xuất hiện sau cơn mưa, ánh nắng chói chang quét qua kẽ hở trên cành lan ra từng chút một.
Ánh sáng ít ỏi chiếu vào dừng trên sóng mũi của cô. Anh bất giác mở to mắt, nhìn cảnh tượng tươi đẹp trước mắt đến xuất thần.
Cảnh tượng này. Ánh mắt thất vọng đó.
"Anh biết không, Land? Có một nỗi buồn ở phụ nữ mà chỉ có phụ nữ với nhau mới hiểu được. Đó là nỗi buồn khi đã quá thất vọng về người mình yêu." Giọng Tina vẫn còn vang vọng trong đầu anh.
"Anh nhớ rõ cái ngày đó mà phải không? Đó là ánh mắt mà nếu em là anh, em sẽ ám ảnh mãi mãi."
"Sư phụ đã nhìn em với ánh mắt đó khi nói về anh."
"Sư phụ sợ nhất là đau, nhưng khi phải quằn quại trong tình cảm của chính mình, dù lòng rất đau nhưng sư phụ không than lấy một lời."
Đừng nói nữa...
Đừng nhìn tôi với ánh mắt như thế mà.
Móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, anh ép chính mình phải tỉnh táo lại. "Còn tuỳ xem cô thế nào."
"Anh ơi, Y/n thật sự rất ngoan mà, anh đừng bỏ lại em mà, đừng giống như họ bỏ rơi em..."
Cô ôm lấy cổ Fern, nói lẩm nhẩm, trên mặt không rõ là cười hay khóc.
"Chị Y/n à..." Fern lẩm bẩm cố kéo cô ra.
Land lại liếc mắt nhìn cô một cái sau đó không nói gì thêm. Hành động bản năng của con người không bao giờ nói dối.
Cô bây giờ đã rất khác cô ngày xưa.
Nhưng như thế lại càng làm anh yêu thêm.
Cô ung dung thản nhiên liếc nhìn Tina đang đứng phía sau một cái cây kia.
Em ta không kiêng dè nhìn lại cô, ánh mắt tràn ngập sự hưng phấn, đắc ý mỉm cười.
Cô đột nhiên hiểu ra, tất cả đều nằm trong ván cờ em ta đã sắp xếp.
Em ta đã thăm dò thành công.
Thay cô trả thù đoạn tình cảm này,
Từng bước khiến anh lâm vào cảnh tận cùng của thống khổ, hối hận vì không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn.
Ánh mắt của em ta như muốn nói với cô rằng: Sư phụ mau khen con, thưởng cho con đi.
Đôi khi cô quên mất việc Tina là con trai.
Tính cách của hai người họ có thể nói là khác biệt một trời một vực. Tina luôn là bộ dạng vừa buông thả vừa uể oải, kiêu ngạo cố chấp, không chịu khuất phục. Từ nhỏ, em ta đã bày ra dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, luôn làm ra những trò hoang đường, lúc nào cũng chỉ muốn tìm thú vui nhất thời.
Chỉ từ khi bị cô đánh bại tổng cộng là một trăm lần, em ta mới khuất phục mà đi theo cô làm đệ tử.
Còn Land lại thâm trầm hơn nhiều, từ khi còn bé đã rất hiểu chuyện, không để ai phải lo nghĩ, đối nhân xử thế cũng chu đáo không một thiếu sót. Bất kể trên phương diện nào, anh cũng đều ưu tú đến mức khiến người khác phải ghen tị.
Có một lần Tina đã chọc cô giận.
Cô lắc đầu: "Tina, ta không hề đùa với con, chúng ta nên dừng lại ở đây thôi. Thật không nói nổi."
Em ta nghe xong liền dùng một tay nắm chặt lấy tay cô, tay còn lại lấy một con búp bê từ trong người ra, tuyệt vọng nhét vào tay cô: "Sư phụ, con xin lỗi. Người đừng làm vậy với con mà! Người chơi với con đi..."
Tina cố chấp muốn ôm lấy cô, mà cô lại cố tình buông thõng hai tay xuống, con búp bê giữa hai người liền rơi xuống đất.
Cô nhìn thấy vành mắt em ửng đỏ. Lúc Tina cúi xuống nhặt con búp bê lên, một vài giọt lệ rơi xuống, vỡ tan.
"Lúc nào con cũng bướng bỉnh, không nghe lời như vậy. Biết bao nhiêu lần ta và con xém chút là xuống địa ngục cùng nhau rồi? Con nghĩ ta sẽ mãi ở đây để bảo vệ con à?!"
"Từ giờ, con có thể đi chơi, có thể thoải mái nằm cả ngày, thậm chí còn có thể bỏ học những thứ mà con vốn không hề thích. Con đã tự do rồi."
"Không..." em ta ôm chân cô, ngồi xổm trên mặt đất. lúng túng lẩm bẩm một mình, nước mắt lăn dài trên má.
Sau đó, cô quay người đi lên lầu, chẳng hề ngoái lại lấy một lần.
Mặc kệ cho những tiếng khóc than đó.
Cô không phải không thể sống độc lập.
Cô hoàn toàn có thể.
Chỉ có những người đã lún sâu thật sâu vào cô,
Những người đó mới không thể nào tự lập được.
Những ngày tháng không có Land hay Tina, cô vẫn sống tốt như trước.
Chỉ có bọn họ là sống không nổi.
"Dù sao thì, coi như chúng ta đã vượt qua màn thi này một cách thuận lợi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip