3
- Anh Tuấn dậy rồi à?
T/b ngẫm chừng bây giờ chỉ mới canh tư, ngoài trời vẫn còn tối đen như mực ấy mà cái gã gù cô thấy đang lồm cồm ngồi dậy đi đâu ấy chăng. Nam Tuấn xoa xoa cái lưng đau buốt quay đầu lại nhìn em, gã chỉ biết cười trừ.
- Chốc nữa tui còn ra biển, tui sợ sớm mơi cô đi bán cá mà không biết chuẩn bị gì, tui dậy tui làm cho cô.
T/b cảm động đến nước mắt cũng muốn tuôn ra. Chèn ơi cái gã kia sớm mơi nào đúng ba giờ sáng trời còn tối u đã phải ra khơi rồi. Vậy mà vì cô mà đã một hai giờ sáng đã dậy đi chuẩn bị đồ cho cô đi bán, gã ơi gã có biết gã chăm chỉ lắm không?
T/b không biết nữa, nhưng mà mấy nay cô ở với gã, cô được thấy cô được là chính mình. Nơi này không đàn ép cô như thuở ở với ba má, con gái phải như thế này thế nọ, rõ ràng nơi đó gọi là nhà, vậy mà mấy mươi năm nay cô sống trong một nơi không có tình "nhà". Cứ hồi bé ăn uống cái gì cũng bị xem là phí của, cũng là tiểu thơ lớn trong nhà mà lại bị thằng út nhỏ bắt nạt, nó cứ ỷ ba má cưng nó hơn ngày nào cũng mang cô ra mà mắng rủa. Mấy khi ba má muốn tống cô đi sớm lại cũng tại thằng út nó đòi không muốn thấy mặt cô nữa ấy chứ. Rõ ràng là ba má là tá điền là phú ông, vậy mà từ bé cô phải ở dưới bếp ngủ, sống dưới bếp với mấy con ở trong nhà, đợi lớn chút mới có được cái buồng riêng lấy từ cái nhà kho. Vậy mà ở đây á hả, cũng đâu có nhà riêng buồng riêng gì sất! Ngủ thì ngủ dưới đất lạnh nhưng mà gã Tuấn lại mót méc tiền sắm cho cô cái chăn cái nệm mặc kệ cho gã nằm trên đá đất gồ ghề. Ở đây đến cái bếp đàng hoàng cũng chả có, vậy mà Nam Tuấn cũng ráng đóng cho được cái nơi vô nấu nướng, sợ cái bếp thô sơ trước kia làm phỏng tay chân cô. Chèn ơi ở đây điều kiện có tốt lành gì đâu, nhưng được cái tình thương và sự yêu chiều của Tuấn làm cô an lòng.
- Tuấn yên tâm, tôi biết tôi phải làm gì mà, anh ngủ thêm chút nữa đi.
- Cô ơi tui yên lòng sao cho đặng, tui còn định nay không đi đánh cá mà ra chợ với cô kìa, tui sợ chổ cô lạ lẫm cô không quen.
- Tuấn ơi tôi đi bán, có cái chi mà anh phải sợ như thế?
Nhìn Nam Tuấn không có ý định ngủ thêm, T/b cũng lồm cồm ngồi dậy, lấy cái chun buộc tóc mà Tuấn đi chợ Tuấn mua cho cô buộc lên. Em nâng tay dụi dụi đôi mắt tròn xoe đen láy, dù chỉ mới thức giấc không lâu vậy mà T/b đã tỉnh phăng rồi, gió biển đêm nay hơi se se lạnh.
- Tui nói cô nghe...tui là tui không muốn cô cực đâu. Cô đi với tui đã thiệt đủ điều, giờ tui lại còn để cô cực nhọc vì mình sao mà cho đành.
- Tuấn ơi anh khờ quá, tôi xin ở lại nhà anh, hổng lẽ anh muốn tôi ăn bám anh à? Thôi lỡ thức sớm vậy thì giờ tôi với Tuấn đi chuẩn bị luôn hen, coi như nay tôi ra chợ sớm bữa hen.
Ánh lửa hồng rọi sáng nước mặt hiền từ của em, có lạnh có rét tay chân bủn rủn thì em thấy Tuấn thôi cũng đã cười hạnh phúc tít cả mắt. Gã thấy em cười như vậy trong lòng cũng vui râm ran, em ơi em đẹp đến nao lòng khiến gã cũng vui lây. Gã vui vì em không than phiền phải chịu cực với mình, gã cười là vì thấy em yêu cái nghề biển nghề chợ ở đây. Trước đây Nam Tuấn nghĩ em là tiểu thơ thôn xa, chê nơi đây nghèo, ghét bỏ cái làng chài cũ rích của gã, ấy vậy mà em hổng có ương ngạnh như mấy cô tiểu thơ gã hay thấy. Gã chỉ thấy T/b của gã là người hiền từ chăm chỉ, lắng nghe học hỏi. Ôi chèn ơi giỏi quá đi á chèn.
Tuấn với T/b cả buổi canh tư ấy cũng nhau chuẩn bị, nào là cá nào là dao, nào là nón lá nào là bao. Tuy cả hai buồn ngủ chết đi được, nhưng dưới cái bóng đèn dầu thấy nhau cười cũng tỉnh táo ngay chừng.
Tuấn vẫn không an lòng về em, hổm bữa dẫn em đường ra chợ mới một lần thôi, sợ em quên mất đường đi dù cái chợ gần đây gần chết, đi có hai ba bước tới liền ấy mà. Vậy mà cái gã gù ngốc ấy còn lo còn sợ cái chi không biết, nhất quyết dẫn em ra, kiếm cái chổ nào mà ngồi cả ngày vẫn không có nắng gắt nóng em cho được, phải lo em đủ thứ gã mới an lòng. Chèn ơi cái con người vụng về ấy lại còn nấu mang theo cho em cái hủ cơm trưa, chẳng có gì cho cam nhưng gã sợ em đói về ăn không kịp. Đun thêm nước em mang theo em uống lúc mệt, T/b nhìn mấy thứ linh tinh gã mang mà bật cười thành tiếng, gã ơi cô đi bán rồi cô về, có ở đây luôn đâu mà sốt sắng vậy không biết. Tuấn sợ cô đi luôn ha gì?
T/b nghĩ vui trong lòng thế thôi nhưng em nào biết, mai này vì quyết định muốn đi bán cá của cô, mà em phải thật sự rời xa Tuấn cả đời.
Bữa đầu tiên T/b bán hổng được bao nhiêu. Bởi người ở đây hình như thấy cô lạ quắc à, không có quen nên không đến mua nhiều. Do người ta chỉ tìm đến chổ quen thuộc mà mua thôi, người mới như cô ai mà lại mua. Với cả người thấy cô đi bán mà nước da trắng ngần, tay chân mềm mại hồng hào, người ta lấy đâu tin cô đang là bà bán cá ngoài chợ, đã thế có ai bán hàng mà cả sáng đến chiều miệng im thin thít không? Không lấy kêu mời một tiếng thì lấy ai đâu mà có cảm tình mua?
Nên cả sáng tới trưa T/b không bán lấy được một con cá nào. Lúc nào mắt cô cũng ươn ướt, môi hồng dẫu ra mếu cả mặt, Tuấn thương Tuấn thức sớm chuẩn bị cho cô, Tuần thương Tuấn nguyện trễ giờ ra khơi mà dẫn cô ra chợ, Tuấn thương Tuấn sợ cô nắng mà mang nón cho cô, Tuấn thương Tuấn sợ cô đói mà mang đồ ăn cho cô. Ấy vậy mà hơn nửa ngày trôi qua, một con cá thôi mà T/b cũng chẳng bán nổi. Cô phụ lòng Tuấn rồi.
Thấy cô gái nhỏ đang vén vén tay áo chấm chấm nước mắt, bà Hai Cam thấy mà thương, nay bà đi chợ trễ, nhỏ người ở nó mắc cái giống gì mà bịnh nên ngủ múc xỉ ở bếp không đi chợ, làm tới giờ trưa thế này mà còn không có gì ăn, buộc bà Hai đây mà phải đi chợ. Thấy ai cũng dẹp hết rồi, mà bà thì có quen biết gì mấy người tanh rình ở cái chợ ngư này đâu, thấy có cô gái da vẻ trắng trèo hồng hào đang cúi đầu lau nước mắt thấy mà thương, coi bộ nhìn sạch sẽ dữ. Cá bự nha, con nào con nấy to đùng chắc thịt, thế là bà Hai Cam đi tới mua cá cho cơm chiều nay.
- Cá này nhiêu?
- Dạ dạ? Dạ con này bốn đồng.
- Ơi chàu, rẻ dữ vậy bây? Còn con này?
- Dạ sáu đồng, con bán rẻ cho bà đó.
T/b vui mừng đến mức muốn nhảy cẩng cả lên, đây là con cá đầu tiên trong đời cô bán đấy, là cô đã bán cá được rồi đây.
- Tao mua có con cá mà bây mừng dữ vậy chèn? Trưa trời trưa trật mà mày không lo bán đi, sáng giờ mà còn đầy nhóc vậy à?
- Dạ con có dám bỏ bê bao giờ đâu...nay bữa đầu con ra bán, người ta thấy con lạ quắc, hổng có quen nên hổng ưng mà lại mua cho con. May mà có bà, con nửa bán nửa tặng cho bà, sáng giờ con ế quá...
- Tao nói may cho mày đó, tao cũng có quen ai cái chợ này đâu, nhỏ ở đợ nhà tao nay không có đi chợ nên tao phải đi nè. Thôi coi như bà thương, mày gói cho bà hai con đi. Quỷ nhỏ, mày tên gì?
T/b vui đến tít cả mắt, nay cô bán được tận mười đồng đó. Về nhà phải mau khoe mẻ với anh nhà mới được, Tuần chắc đang trông cô về lắm. T/b vụng về gói cá cho bà mang về, miệng vẫn không ngừng cảm ơn tắm tít.
- Dạ con tên T/b, con cảm ơn bà nhiều lắm, hổng có bà con không biết sao luôn.
- Bây chừng nhiêu tuổi? Tao thấy mày da vẻ thì trắng trẻo, mặt mày non choẹt mà kêu đi bán cá ai mà tin.
- Con mới hăm hai. Vài bữa con quen con xí quắc liền giờ, bữa đầu con bán mà bà.
- Rồi thôi tao về, mốt mà tao có ra mua mua mỗi mày thôi đó quỷ nhỏ. Mày trạc tuổi con tao chứ mấy. Bà về nghen.
- Dạ bà về.
Bà hội đồng trên đường về cứ ngẫm đi ngẫm lại cái trên T/b, ôi chèn sao nghe thuận tai thế nhỉ? Bà trước kia có biết ai tên T/b không?
- Anh Tuấn ơi tôi về rồi nè!
Tuần ngồi cặm cụi mồi lửa nấu cơm, nghe tiếng em vang vãng ở phía xa đã vội ngội bật dậy đi tìm. Nhìn thấy T/b miệng cười toe toét, Tuấn cũng không kìm lòng mà nở một nụ cười trên môi. Hai chiếc má lúm sâu hoắm khiến gã đẹp trai hơn ngày thường nhiều, gã là đang hạnh phúc khi nhìn thấy em.
Tuấn hạ tầm nhìn xuống mấy cái bịch bự dưới tay em, vội vàng chạy đến cầm lấy. T/b cũng không từ chối, vui vẻ đưa gã, tay cầm cái nón lá quạt phất phất trước mặt, vần trán em lấm tấm mồ hồi, nâng tay dùng vạt áo thâm thấm. Tuy mệt nhưng vui lắm, em kiếm được ra tiền phụ Tuấn rồi.
- Hôm nay cô ra chợ thế nào? Có vui không hửm?
- Tuấn này! Tôi ra chợ bán cá, có phải đi chơi đâu mà anh hỏi tôi vui hay không? Tôi nói anh nghe, hôm nay tôi bán được tận mười đồng đấy.
- Úi chà, cô giàu dữ ta, bán đắt dữ vậy chèn.
- Anh không biết ngượng miệng hả? Tôi xách nách bịch mang mấy bị cá ế mang về mà anh nói tôi bán đắt là thế nào.
T/b đi xuống bếp rửa tay, quay đầu nhìn gã Tuấn gãi đầu cười ngây ngốc. Khùng ghê, cái chi cũng nói cho được.
- Cô nói sao ấy chứ, bữa đầu cô bán vậy là nhiều rồi đó. Chứ tui mà đi bán là hổng có ai mua bao giờ. Họ sợ tui dơ...
T/b xả vòi nước lạnh trên tay mà cả người cứng đờ, cô biết lới Tuấn nói chẳng có ý gì nhưng lại khiến T/b cảm thấy chạnh lòng. Người đời này ác với Tuấn đến nỗi gã xem việc bị người ta xem thường là điều đương nhiên luôn rồi...
- Nói cái chi vậy không biết! Tuấn ơi tôi thèm canh chua, có cá đó, anh nấu cho tôi đi. Sáng giờ nóng quá, tôi đi tắm cái.
- Ừa cô đi đi, tui nấu liền bây giờ nè.
Có lỗi quá tớ quên mất đứa con này suốt mấy tháng trời....
Thương Tuấn ghê, xem việc người ta xem thường mình là lẽ đương nhiên...
Viết đến dòng này tớ nhớ đến Joon hồi năm nào...
Sao chạnh lòng ghê.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip