Cao Đồ đang mang thai và Thẩm Văn Lang bất ngờ tìm đến
Cao Đồ nằm co quắp trên ghế sô pha tại phòng khách, trên trán thấm một tầng mồ hôi lạnh. Y hiện tại đang chườm một túi nước ấm trên bụng, đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà trắng bệch, môi dưới bị răng cắn chặt đến đỏ ửng.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua cánh cửa thủy tinh đã cũ, ánh lên sàn nhà một vệt sáng hình chữ nhật, trong không khí hỗn tạp ẩn chứa hương pheromone nhàn nhạt.
Thời gian mang thai khiến y cảm thấy như có một loại dây leo đang quấn lấy cột sống, từ từ từng chút siết chặt y. Không có pheromone an ủi từ Alpha, thân thể Omega không chống chịu nổi, mỗi một lần hô hấp đều mang theo gai nhọn bén ngót mà đâm tới.
Y run rẩy muốn tiến về phía bàn trà, nhưng thân thể mềm đến mức không làm gì được, bình thuốc "Loảng xoảng" một tiếng rơi xuống đất, lăn vào gầm ghế sô pha.
...
Đột nhiên, "Rầm rầm rầm" tiếng phá cửa vang lên, ngay sau đó là giọng la khàn khàn mang theo chút vội vàng của Thẩm Văn Lang vang lên: "Cao Đồ! Mở cửa! Cao Đồ cậu ở bên trong à?"
Trái tim Cao Đồ như đang bị một bàn tay vô hình hung hăng nắm lấy, y mơ hồ ngồi dậy, bối rối kéo áo khoác trên ghế sô pha lên che lấy bụng mình, vì đang trong cơn đau nên ý đồ che giấu của y có chút sơ hở làm lộ ra một phần bụng dưới. Y căng thẳng đến mức muốn ngừng thở, ngay cả thở mạnh cũng không dám, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Không thể để cho Thẩm Văn Lang biết, hắn sẽ bắt y bỏ đứa bé này.
"Cao Đồ! Tôi biết cậu đang ở bên trong!" thanh âm Thẩm Văn Lang xuyên qua cánh cửa truyền đến, mang theo một chút nghi ngờ, hắn dùng lực đạo phá cửa càng lúc càng dữ dội, cánh cửa gỗ cũ kỹ cứ như một khắc nữa liền sẽ bị phá tan.
Thân thể Cao Đồ khống chế không nổi bắt đầu run lên, phần tuyến thể sau gáy lại bắt đầu ẩn ẩn đau. Y biết tính tình Thẩm Văn Lang, một khi biết được sự tình, liền tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha.
"Cao Đồ! Cậu nếu không mở cửa tôi liền xông vào!" Thẩm Văn Lang thanh âm mang theo vài tia khủng hoảng, hắn sợ Cao Đồ ở bên trong xảy ra chuyện gì, động tác phá cửa càng thêm mãnh liệt.
Cánh cửa phát ra một tiếng vang nặng nề. Cao Đồ bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, y biết Thẩm Văn Lang nói được làm được.
Y cắn cắn môi dưới, giãy dụa muốn đứng lên đi mở cửa, nhưng thân thể đau đớn không để y đứng dậy liền lập tức ngã ngồi về trên ghế sô pha.
"Loảng xoảng" một tiếng vang thật lớn, Thẩm Văn Lang vậy mà thật sự đem cánh cửa phá tan. Hắn thở hổn hển đứng trước cửa, trên trán nổi đầy gân xanh, ánh mắt cứ như dã thú bị mất không chế.
Khi nhìn đến ghế sô pha mới từ từ thu lại ánh mắt hung tợn, nhưng phong thái vội vàng lại không giảm chút nào.
Thẩm Văn Lang ở trước cửa, đôi giày da thủ công đắt đỏ từ từ giẫm trên sàn gỗ phai màu, phát ra tiếng vang trầm nặng. Hắn cởi áo khoác, tiện tay ném lên tủ giày bên cạnh, ánh mắt nhắm chuẩn đèn pha, nháy mắt bắt được Cao Đồ với bờ môi cùng sắc mặt tái nhợt.
Khi ánh mắt đảo qua người ngồi trên ghế sô pha cùng cái áo khoác mỏng như ẩn như hiện độ cong ở bụng, con ngươi của hắn bỗng nhiên co vào.
"Chuyện gì xảy ra?" giọng nói Thẩm Văn Lang mang theo nghi ngờ vội vàng, ba chân bốn cẳng bước đến trước ghế sô pha, đưa tay muốn kiểm tra trán Cao Đồ.
Cao Đồ bỗng nhiên co lại lui về sau, sau lưng va vào thành ghế sô pha cứng rắn, đau đến hít vào một ngụm khí lạnh.
Y quay đầu tránh Thẩm Văn Lang đụng vào, thanh âm bởi vì đau đớn mà phát run: "Thẩm tổng, anh đi nhầm chỗ rồi, nơi này không phải chỗ anh nên tới."
Thẩm Văn Lang tay dừng tại giữa không trung, đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà trắng bệch.
Lời nói của Hoa Vịnh trong điện thoại lại lần nữa vọng bên tai hắn: "Ngươi không nhìn thấy sao? Ngươi có biết hay không Omega mang thai có bao nhiêu khó khăn? Không có pheromone của ngươi cậu ấy sẽ xảy ra chuyện!"
Khi đó hắn mới giật mình, nhớ lại khoảng thời gian trước đó, Cao Đồ dùng thuốc ức chế để gắng gượng ra sao? hắn như thế nào lại độc miệng như thế? lặng lẽ giấu đáy mắt bi thương, còn có thể mặt không biểu tình mà làm tốt tất cả mọi chuyện.
"Đừng gọi tôi là Thẩm tổng." Thẩm Văn Lang ngồi xổm người xuống ngang tầm mắt với Cao Đồ, ngữ khí nhu hoà trước nay chưa từng có.
"Nơi nào đau? Nói với tôi có được hay không, có phải rất là khó chịu hay không?" Hắn chú ý tới những lọ thuốc rỗng nằm la liệt trên mặt đất, cùng với tuyến thể sau gáy sưng đỏ cơ hồ lộ ra của Cao Đồ, cảm giác tựa như có một bàn tay vô hình nắm chặt trái tim, đau đến không chịu được.
Cao Đồ quay mặt sang chỗ khác nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Không liên quan gì đến anh, Thẩm tổng vẫn là nên trở về đi."
Thẩm Văn Lang đột nhiên bắt lấy y, nhiệt độ từ lòng bàn tay xuyên qua áo ngủ mỏng truyền tới, mang theo vài phần ấm áp khiến người khác an tâm.
Thân thể Cao Đồ theo bản năng run lên, phần tuyến thể sau gáy truyền đến một trận tê dại ngứa ngáy, cơ thể không kìm được mang theo vài tia khát vọng với pheromone Alpha.
"Anh tìm em hai tháng rồi, Thỏ con." Thẩm Văn Lang thanh âm khàn khàn, "Ở công ty không ai có thể pha được trà trắng, mỗi lần anh muốn uống đều chỉ có thể uống trà nguội, ngón tay đụng phải ấm chuôi nhiệt độ, trong đầu luôn nghĩ đến em —— Cao Đồ, là anh sai, anh không thể không có em."
Cao Đồ có chút sửng sốt, những thói quen đơn giản thường ngày lại là lý do Thẩm Văn Lang dùng để giữ y ở lại.
Nhưng những câu nói làm y tổn thương cũng hiện lên rõ ràng —— "Omega đúng là phiền phức", "Đương nhiên là bỏ", "Cậu mau đem cái mùi hương Omega dơ bẩn đi tắm rửa sạch sẽ rồi mới đến tìm tôi", từng câu từng chữ đều khắc sâu vào trong lòng y.
"Anh chỉ là chưa quen thôi, qua một thời gian sau liền tốt." Cao Đồ dùng sức rút tay về, bụng dưới lại đột nhiên truyền đến một trận tê nhức. Y kêu lên một tiếng đau đớn, mồ hôi lạnh nháy mắt thấm ướt trán.
Thẩm Văn Lang sắc mặt thay đổi, cẩn thận từng li từng tí đem Cao Đồ ôm ngang lên, hầu kết nhấp nhô nhả ra một câu khàn khàn: "Làm sao lại gầy thành cái dạng này?"
Cao Đồ vừa định tránh, lại bị Thẩm Văn Lang dùng sức ôm lấy, "Đừng nhúc nhích, anh dẫn em đi bệnh viện."
Ôm trong mình con thỏ nhỏ, Thẩm Văn Lang có thể cảm nhận được rõ ràng độ cong mềm mại nơi bụng dưới, nơi đó chắc hẳn là một tiểu sinh mệnh thuộc về hắn cùng Cao Đồ.
Pheromone Alpha ôn hòa phóng thích như thủy triều, chậm rãi bao trùm lấy y, Cao Đồ cảm giác như cơn đau nơi phần gáy đã giảm bớt.
Y tuyệt vọng phát hiện, thân thể của mình sớm đã ghi nhớ mùi hương này, lại nhớ đến vô số đêm y một mình chịu đựng đau đớn, đều là gắng gượng cố gắng vượt qua, nhưng y vẫn là sợ hãi, thậm chí nghẹn ngào cất giọng "Thả tôi ra, Thẩm Văn Lang, tôi sẽ không quấy rầy anh cùng thư ký Hoa, cầu xin anh đừng bắt tôi phải bỏ đứa bé này. Tôi... Tôi sẽ dẫn nó rời đi thật xa, đời này kiếp này cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt các người."
Cánh tay Thẩm Văn Lang đang ôm y bỗng nhiên xiết chặt, lông mày nhíu chặt, thanh âm tràn đầy chấn kinh cùng không hiểu: "Thư ký Hoa? Anh cùng Hoa Vịnh chỉ là quan hệ đối tác, để em hiểu lầm là lỗi của anh."
Hắn cúi đầu nhìn xem Cao Đồ nước mắt rơi đầy mặt, đau lòng bổ sung thêm "Anh cho tới bây giờ không hề nghĩ tới việc muốn bỏ con, càng không nghĩ tới việc muốn để em rời đi."
Cao Đồ bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, hốc mắt ửng đỏ, "Anh... Anh nói cái gì?"
Thẩm Văn Lang hầu kết kịch liệt nhúc nhích, đưa tay nhẹ nhàng lau đi gương mặt đầy nước mắt của y, nhiệt độ lòng bàn tay nóng đến mức khiến Cao Đồ run lên.
"Anh nói, muốn giữ lại con, em cũng không cho phép đi." Thanh âm trầm thấp mà kiên định từng chữ từng chữ nện vào lòng Cao Đồ.
Thẩm Văn Lang ôm y thật chặt, cẩn thận từng li từng tí an ủi trong lồng ngực của mình như người yêu.
"Đi bệnh viện được không?" Qua một hồi lâu, Thẩm Văn Lang mới nhẹ nói, giọng nói mang chút ôn nhu, "Để bác sĩ nhìn xem con của chúng ta, có được hay không?"
...
Thẩm Văn Lang khởi động xe, thuận tay đem áo khoác của mình để lên đùi Cao Đồ: "Nhiệt độ điều hoà ổn chứ? Có hay không cảm thấy lạnh?"
Ngoài cửa sổ cảnh đường phố lui dần về sau, Cao Đồ tựa lưng vào ghế ngồi, cảm nhận hương pheromone như có như không.
Khuôn mặt Thẩm Văn Lang dưới ánh nắng nhu hòa hơn rất nhiều, hắn chuyên chú lái xe, lông mày cau lại, là một bộ dáng nghiêm túc quen thuộc.
"Anh trước kia nói những lời đó..." Thẩm Văn Lang đột nhiên mở miệng, thanh âm có chút không lưu loát, "Đều là lời nói khốn kiếp. Anh cho là em là Beta, cho nên anh mới ghét pheromone Omega, vì đố kị nghĩ đó là mùi hương trên người Omega của em, về sau mới biết được thật ra đó chính là em. Cho nên, Thỏ con, anh thật sự không thể không có em."
Cao Đồ nước mắt rốt cục nhịn không được rơi xuống, rơi lên áo khoác của Thẩm Văn Lang.
Thẩm Văn Lang tay cầm tay lái nắm thật chặt, thanh âm tràn đầy áy náy: "Thật xin lỗi, Cao Đồ, thật thật xin lỗi. Khi đó anh quá sợ hãi, anh sợ em sẽ vì người bạn đời đó mà từ bỏ anh, anh nói đều là nói nhảm."
Xe dừng ở cửa bệnh viện, Thẩm Văn Lang bước xuống xe sau đó vòng qua ghế phụ, cẩn thận từng li từng tí đem Cao Đồ ôm ra.
Ánh nắng rơi vào hai người, phản chiếu hai thân ảnh ấm áp.
Cao Đồ ôm cổ Thẩm Văn Lang, đem mặt chôn ở ngực hắn, nghe được mùi hương quen thuộc, nhẹ nói: "Thẩm Văn Lang, anh thật vô liêm sỉ."
Thẩm Văn Lang cười nhẹ một tiếng, lồng ngực chấn động xuyên qua da thịt truyền tới, "Ừ, anh vô liêm sỉ."
Ôm Cao Đồ xuyên qua đại sảnh bệnh viện, bước chân trầm ổn lại gấp rút, dẫn tới không ít ánh mắt nhìn qua, nhưng trong mắt hắn chỉ có người trong ngực, "Chờ kiểm tra xong, em muốn mắng anh sao cũng được, đánh anh cũng được, chỉ cần em hết giận."
Cao Đồ đem mặt chôn đến càng sâu, chóp mũi quanh quẩn mùi hương mát lạnh của Thẩm Văn Lang, trong bệnh viện nhàn nhạt mùi thuốc khử trùng cùng nhiều mùi hỗn tạp, vậy mà thứ hương mát lạnh ấy lại khiến y bình tâm hẳn.
Thẩm Văn Lang, em tuỳ tiện tha thứ cho anh, Cao Đồ nghĩ như vậy, vẫn là phải cùng ở bên người này trọn đời.
———
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip