Chương 6: Buổi Tối Đó Không Giống Bình Thường
Sau một ngày căng thẳng với hợp đồng được giải quyết trọn vẹn, không khí trong công ty trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn. Wonwoo đang thu dọn hồ sơ thì màn hình điện thoại sáng lên với một tin nhắn từ Mingyu.
> “Tan làm chưa? Nếu chưa đói, đi ăn với anh chút nhé. Coi như… cảm ơn vì ngày hôm nay.”
Wonwoo nhìn đi nhìn lại tin nhắn, lòng bỗng nhiên đập nhanh hơn. Đây là lần đầu tiên Mingyu chủ động mời anh đi ăn ngoài giờ làm. Không hề đề cập đến chuyện công việc, không phải là một cuộc họp hay sự kiện công ty. Chỉ đơn giản là một lời mời…
Anh hồi hộp trả lời:
> “Dạ, em xong việc rồi. Em đi ngay.”
---
Họ hẹn nhau tại một nhà hàng nhỏ nằm sâu trong con hẻm yên tĩnh, không gian được trang trí ấm cúng với đèn vàng dịu nhẹ, tiếng nhạc jazz êm dịu vang lên từ chiếc loa cũ trong góc.
Mingyu đến trước, ngồi ngay ngắn trong chiếc ghế da, ánh mắt nhìn ra cửa sổ như chờ đợi điều gì đó. Khi Wonwoo bước vào, ánh mắt Mingyu sáng lên, anh đứng dậy kéo ghế cho Wonwoo, cúi người nhẹ nhàng — một cử chỉ khiến Wonwoo ngượng ngùng nhưng cũng ấm áp lạ thường.
“Anh thường đến đây à?” Wonwoo hỏi, cố giữ bình tĩnh trước sự gần gũi bất ngờ.
“Lần đầu tiên. Một nhân viên trong công ty từng giới thiệu, anh muốn thử,” Mingyu trả lời, hơi cười.
---
Cả hai gọi món ăn đơn giản nhưng ngon miệng — pasta kem tỏi và steak kiểu Pháp — và dần dần câu chuyện bắt đầu trôi đi khỏi những đề tài công việc thường ngày.
Wonwoo chia sẻ về thói quen cuối tuần của mình, thích đọc sách trong những quán café nhỏ. Mingyu thì kể về việc anh từng học nấu ăn khi còn trẻ, nhưng vì công việc bận rộn, giờ đây chỉ nấu khi muốn giải tỏa áp lực.
“Anh nghĩ anh sẽ là người về nhà rồi làm việc tiếp, không có thời gian dành cho mấy chuyện linh tinh,” Wonwoo đùa, nheo mắt nhìn.
Mingyu đặt chiếc nĩa xuống, nhìn Wonwoo thật lâu rồi đáp: “Nhưng với em, anh muốn tắt laptop sớm hơn.”
Câu nói nhẹ nhàng ấy khiến Wonwoo cảm thấy tim mình như ngừng đập một nhịp. Anh không dám nhìn thẳng vào mắt Mingyu, chỉ lặng lẽ cắt miếng steak, nhưng trong lòng thì dâng lên một cảm xúc không thể giấu được.
---
Cuộc trò chuyện dần trôi về những sở thích, những giấc mơ nhỏ nhoi mà cả hai ít khi chia sẻ với ai khác. Từng câu chuyện, từng tiếng cười nhỏ nhặt vang lên, xua tan đi căng thẳng của ngày dài.
Khoảnh khắc bên nhau trở nên thật dịu dàng và chân thành, dù chưa một lời thổ lộ trực tiếp, cả Mingyu và Wonwoo đều cảm nhận được sự rung động nhẹ nhàng đang dần len lỏi vào trái tim mình.
---
Khi rời nhà hàng, trời bắt đầu mưa nhẹ. Wonwoo chưa kịp rút dù thì Mingyu đã nhanh chóng rút trong túi ra chiếc dù nhỏ gấp gọn.
“Đi chung đi. Mưa này mà ướt thì dễ cảm lắm,” Mingyu nói, giọng trầm ấm.
Dưới chiếc dù nhỏ, hai người đứng sát bên nhau, vai chạm vai, hơi thở hòa lẫn trong không gian ẩm ướt mát lành của buổi tối mưa.
Wonwoo bẽn lẽn ngước nhìn Mingyu, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Anh… cái này có phải là hẹn hò không?”
Mingyu không trả lời ngay. Anh nhìn thẳng vào mắt Wonwoo, ánh mắt dịu dàng và sâu sắc hơn bất cứ lúc nào.
“Là bữa tối cảm ơn. Nhưng nếu em muốn, anh có thể xem nó là buổi hẹn đầu tiên,” Mingyu nói, giọng trầm và chậm rãi, như muốn khắc sâu từng lời vào tim đối phương.
Trái tim Wonwoo như vỡ òa. Anh khẽ cười, cảm giác ngọt ngào tràn ngập từng ngóc ngách trong lòng.
---
Dưới cơn mưa nhẹ, giữa tiếng ồn của thành phố xa xa, họ đứng yên như thế, không cần thêm lời nói. Tình cảm dù còn ngập ngừng, vẫn đủ ấm để xua tan đi mọi lạnh lẽo.
Một bước ngoặt mới của mối quan hệ vừa được mở ra, và cả hai đều biết, phía trước còn rất nhiều điều chờ đợi họ cùng khám phá.
---
[TO BE CONTINUED...]
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip