Chương 10: Hoài niệm là hương vị của những ngày thơ ấu

"Chào buổi sáng..."

Từ phía sau, một cô gái với mái tóc bạch kim đang xõa ra trông khá rối bước đến trong khi lấy tay dụi mắt.

"Chào buổi sáng. Tối qua em ngủ ngon chứ?"

"Dạ ngon lắm ạ... Eh?"

Em ấy khẽ giật mình như vừa nhận ra điều gì đó.

"C-Chờ đã! T-Tối qua nếu em nhớ không lầm... Cơ mà đây không phải kí túc xá!"

"Hm? Em quên rồi sao? Tối qua em muốn ở lại với anh. Nhắc đến mới nhớ, thế ngủ của em vẫn xấu như ngày nào nhỉ?"

"Aaaa! Làm ơn quên đi ạ!"

Erina rên rỉ một cách đáng yêu cùng với hai má đỏ ửng.

"Ha ha, anh thấy nó khá dễ thương đấy chứ. Em đi rửa mặt đi, anh sẽ sớm làm xong bữa sáng thôi."

"A-Anh làm bữa sáng ạ? Vâng! Em biết rồi!"

Erina tỏ ra hào hứng một cách kì lạ. Em ấy vừa hướng về phía nhà tắm vừa ngân nga một giai điệu nào đó.

Bữa sáng hôm nay sẽ là món Mì Châu Tiên Giang, một món ăn truyền thống của người dân Quang quốc và cũng là món ưu thích của Erina ngày xưa. Chúng vô cùng dễ tiêu nên phù hợp để ăn vào buổi sáng hay ăn xế. 

Mà, tôi không rõ liệu khẩu vị của em ấy có thay đổi hay không. Bảy năm là một khoảng thời gian quá đủ để cho một ai đó thay đổi hoàn toàn. Cho nên chỉ với tối hôm qua, khi nhận ra em ấy vẫn có tướng ngủ xấu như ngày xưa, điều đó khiến tôi phần nào cảm thấy nhẹ nhõm.

Việc ai đó thay đổi không phải là một điều xấu. Thế như khi một người mà bạn vốn yêu quý họ ở mọi điểm, từ cái tốt đến cái xấu thì tất nhiên bạn sẽ không muốn họ thay đổi chúng. Tôi nhớ tối hôm qua, khi bản thân đang chìm trong một giấc mơ khá kì lạ thì bị đánh thức bở Erina. Em ấy từ khi nào trèo lên mình tôi và ngủ một cách ngon lành. 

Dù Erina không nặng nhưng nhiêu đó cũng khiến tôi gặp khó khăn để ngủ tiếp. Mà, dù gì thì đó cũng là một cái thói xấu đáng yêu của em ấy. Nhìn bên ngoài, Erina là một cô gái hoàn hảo nhưng bên trong vẫn có những nhược điểm mà chỉ những người thân mới biết.

"Mùi hương này là..."

"Ừm, là Mì Châu Tiên Giang, không biết là em vẫn còn thích nó không."

"Anh hai! Anh vẫn còn nhớ là em thích món này sao? Yêu anh nhất!"

Erina chạy tới ôm lấy tôi một cách vô cùng tự nhiên khiến tôi hơi bất ngờ.

"Vậy là em vẫn còn thích sao, thật tốt quá."

"C-Cũng không hẳn ạ. Hồi xưa là toàn mẹ nấu cho ăn thôi. Từ khi anh rời đi và mẹ mất, dù em có đi đâu vẫn không tìm lại được cái hương vị cũ. Cho nên có thể nói là em chỉ thích món đó nhưng chỉ do mẹ nấu thôi."

"Ừm. Anh cũng nấu theo công thức mà ngày xưa mẹ chỉ cho anh, hy vọng em sẽ thích."

"Vâng! Chỉ qua mùi hương thôi là em đã nhận ra hương vị của nhà mình rồi!"

Erina nhanh chóng chạy đến bưng tô mì của cả hai trên một chiếc khay ra một cái bàn bên ngoài rồi ngồi chờ tôi. Tôi theo sau em ấy cùng hai ly đồ uống cho bữa sáng."

"Sữa ấm không đường của em đây."

"Waa... Tự dưng anh làm em thấy vui quá... hic..."

Dường như Erina vô cùng cảm động khi tôi vẫn nhớ thói quen ăn uống cũng của em ấy.

Tôi khẽ cười rồi ngồi xuống đối diện với Erina. Lâu lắm rồi hai đứa mới có bữa sáng cùng nhau như thế này.

"A! Trà chanh lạnh!"

"Ừm, anh vẫn rất thích uống nó. Có vẻ hai ta đều không thay đổi nhiều nhỉ?"

"Anh nói sai rồi. Cả hai đều thay đổi rất nhiều. Nhưng ở đây, anh hai vẫn là anh hai, em vẫn là Erina của anh, đúng chứ?"

Erina nhìn tôi cười láu cá, tôi bật cười trước vẻ mặt đó của em ấy.

"Ahaha, em nói đúng. Nào, ăn đi kẻo nguội."

"Vâng!"

Erina liền lấy thìa nếm ngay món mì mà tôi nấu rồi cho tôi một vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

"N-Ngon quá! Thậm chí còn ngon hơn trước kia."

"Khà khà. Anh khá tự tin về tài nấu nướng của bản thân đấy. Anh có thể nấu và pha chế tổng cộng hơn một nghìn món ăn và đồ uống từ khắp thế giới đấy."

"Wa! Anh giỏi thế. Giờ thì em hiểu cái sự tự tin khi quyết định mở quán của anh từ đâu ra rồi. "

Nói xong, Erina nhanh chóng xử lí tô mì với một gương mặt vô cùng hạnh phúc, cả hai nhanh chóng hoàn thành bữa sáng mang không khí vô cùng hoài niệm.

"A~ Lâu lắm rồi mới được ăn một phần mì Châu Tiên Giang ngon thế này, hạnh phúc quá."

"Ahaha, nếu em thích thì cứ đến chỗ anh bất cứ lúc nào. Anh sẽ nấu cho em ăn."

"Thật ạ? Tuyệt quá!"

.

.

.

Sau một bữa sáng vui vẻ, tôi và Erina cùng nhau trở về dinh thự của nhà Fountain, nơi mà tôi sẽ được gặp lại chị Rena theo lời của Erina. Chúng tôi ngồi xe ngựa gần một nửa ngày đường, dường như Clara cũng đã quay trở về trước khi nghe Erina nhắn lại là em ấy sẽ đi cùng tôi.

Suốt dọc đường, chúng tôi băng qua một thị trấn và một thảo nguyên. Mặt biển xa dần ở phía đông, thay vào đó là những rừng cây cao lớn phát triển. Nghe nói dinh thự nhà Fountain nằm ở trên núi, họ quản lí một vùng nông thôn trù phú.

"Vậy Erina, mẹ hiện tại đang nằm ở đâu?"

"À vâng. Mẹ được nhà Fountain chôn cất trong khu nghĩa trang của làng Volga ạ."

Làng Volga, tôi cũng từng nghe về nó. Đó là một ngôi làng nhỏ nhưng vô cùng nổi tiếng với món bánh Bei đặc sản cực kì ngon. Là một người nhún chân khá sâu vào làng ẩm thực, tôi không thể nào không nghe đến món bánh này được.

Khoảng tầm gần trưa, chúng tôi dừng chân ở đầu một con đường mòn dẫn sâu vào trong một cánh rừng có vẻ được trồng nhân tạo.

"Đi qua cánh rừng này là tới đó ạ. Tại bác Asta rất thích cây cối nên mới quyết định cho xây dinh thự giữa một khu từng đấy ạ."

Wao, một sở thích thú vị. Nhưng chẳng phải nó sẽ rất dễ bị tấn công vào ban đêm sao? Chưa kể sẽ có bọn thú dữ xuất hiện nữa.

"Hướng này ạ."

Erina nắm tay tôi và kéo đi. Tuy là đường mòn nhưng nó khá là bằng phẳng. Cỏ ở hai bên được chăm sóc vô cùng kĩ càng. Dường như là do đây là lối vào dinh thự nên không thể trông xấu xí được. 

Chúng tôi nhanh chóng vượt qua cánh rừng mòng, một tòa dinh thự lớn hiện ra trước mắt tôi.

"Vậy đó là dinh thự nhà Fountain sao? Tuyệt quá."

"Vâng. Tuy cấp quý tộc không cao nhưng nhà Fountain giàu nhất nhì vương đô đấy ạ."

Kinh thật. Thảo nào Clara có vẻ như không xem nặng mấy tên quý tộc cấp cao hơn. Em ấy có lý do cho hành động đó.

"Ồ? Đã trưa rồi mà cả hai vẫn tình cảm quá ta."

Chúng tôi bắt gặp một gương mặt quen thuộc đang đứng chờ ở cổng. Clara chống hai tay lên hông và nhìn chúng tôi với ánh mắt trêu chọc. Erina chuyển ánh nhìn xuống tay em ấy, thứ đang giữ chặt tay trái của tôi. Ngay lập tức Erina thả tay tôi ra và trở nên bối rối cùng hai má đỏ ửng.

"C-Cái này. K-Không có gì cả, bọn tớ là anh em mà, m-mấy chuyện này là bình thường."

"Ủa? Thế sao khi tớ vừa nói xong là cậu liền thả tay anh ấy ra thế kia, lại còn đỏ mặt nữa."

Kinh thật. Clara vẫn luôn giỏi mấy trò trêu chọc kiểu này. Erina đang đỏ hết cả mặt lên, dường như em ấy không biết nói gì nữa.

"Mà, đừng trêu em ấy nữa Clara. Hôm nay xin phép được làm phiền cả nhà."

Vừa nói xong, tôi chủ động nắm lấy tay Erina và đi tới chỗ mà cô nàng Clara đang đứng.

"A!"

"Như em nói, mấy chuyện này bình thường mà, phải không?"

Tôi vừa nói vừa nháy mắt với em ấy. Một nụ cười tươi hiện dần trên khuôn mặt của Erina.

"Thiệt tình. Anh chiều Elie quá đấy. Từ khi anh về là Elie lơ em luôn. Lúc nào cũng 'anh hai, anh hai' suốt."

"C-Clara! Tớ không có! Tớ không có lơ cậu mà!"

Erina phản ứng lại theo một cách cực kì đáng yêu.

"Có không đấy. Thậm chí tối qua cậu để tớ một mình trong phòng. Rồi sáng nay, cậu lại bảo tớ đi trước dù cả hai đã hứa là sẽ đi cùng nhau."

"C-Cái đó... tớ xin lỗi..."

Erina cuối đầu hối lỗi trước Clara, dường như em ấy không còn gì để biện hộ cả. Tôi chỉ biết cười gượng ở tình huống này.

"Mà, tớ hiểu cảm giác của cậu nên không hẳn là tớ giận hay gì. Nếu tớ là Erina, tớ cũng sẽ muốn được ở cạnh người thân thực sự của mình."

Clara nói trong khi quay mặt sang chỗ khác và thở dài.

"Clara, tớ không có ý đó. Đối với tớ, cậu cũng  như gia đình vậy. Chỉ là..."

"Chỉ là?"

Clara nhìn thằng vào Erina khiến em ấy càng ngày càng khó xử. 

"Mà mà. Thông cảm cho em ấy đi. Nếu như so sánh thời gian Erina ở cùng em với thời gian em ấy ở cùng anh, kết quả sẽ nghiên về phía em đấy. Mặc dù là anh em từ xưa như hồi đó cũng chỉ sống với nhau hơn một năm thôi. Cho nên đối với Erina, em cũng là một người quan trọng không kém gì đâu. Thời gian chứng minh tất cả mà. Hay là em cho rằng Erina đang nói dối?"

"A-Anh hai."

Clara đứng hình nhìn tôi trong một lát rồi khẽ thở dài. Coi bộ em ấy có thói quen thở dài nhỉ?

"Em chỉ định đùa thôi, không ngờ anh lại nghiêm túc như thế. Mà, một phần là lỗi của em."

Nói xong, Clara quay sang Elie và khẽ gãi má.

"Tớ xin lỗi vì đã đi quá xa, tớ không có ý gì đâu nên cậu đừng lo. Dù gì thì anh ấy cũng là người trở về từ cõi chết mà, tất nhiên là cậu muốn ở cạnh anh ấy. Kể cả tớ nếu trong trường hợp đó cũng vậy thôi. Chỉ là... đừng bỏ rơi tớ là được."

Clara vừa nói vừa hơi đỏ mặt. Thấy thế Erina liền nở một nụ cười tươi và chạy đến ôm Clara.

"Ehehe, tớ không bỏ rơi cậu đâu. Bởi vì tớ yêu cậu mà."

Erina vừa ôm lấy Clara, vừa cọ má vào em ấy. 

"C-Chờ đã Elie."

Có vẻ cô nàng này khá vụng về trong việc thể hiện tình cảm với đối phương. Cơ mà người trở về từ cõi chết... nghe sao ghê thế?

Trong khi Erina và Clara tay trong tay tiến vào trong dinh thự, tôi lại lặng lẽ cuối chào hai người lính gác cổng và  phải tự giải trình mọi thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip