Chương 40: Phía bên kia mặt biển

Trong một vùng không gian rộng lớn, ở bên dưới đáy của nơi này chỉ tồn tại độc mỗi một mảnh đất nhỏ. Xung quanh như thể đều là nước, giống như nơi này là đáy đại dương vậy. Nhìn lên trên có thể thấy chút ánh sáng nhưng không nhiều, không có bao nhiêu thứ từ bên ngoài kia có thể chạm đến nơi này.

Nói cách khác, nơi này tách biệt hoàn toàn với mọi thứ.

Ở trên mảnh đất nhỏ đó có một thảm cỏ xanh đung đưa theo dòng nước. Ở trên đó có một cô gái nhỏ với mái tóc vàng thả dài và xoắn ở ngọn. Cô ấy nằm nhẹ nhàng trên thảm cỏ, đôi mắt cô dường như không còn chút ánh sáng nào mà chỉ nhìn vô hồn về phía mặt nước xa xăm.

Chiếc váy trắng mỏng của cô cũng đung đưa theo từng nhịp, cô vẫn nằm đó, không có một chút cử động nào như thể đang chờ cái kết của mình đến vậy.

Cô vẫn còn ý thức. Chi ít, cô biết rằng đây không phải là hiện thực mà chỉ là một thứ gì đó đang diễn ra trong tâm thức của cô mà thôi. Cô vẫn nhớ rõ những thứ vừa xảy ra với mình cũng như biết rõ cái kết cục gần như sẽ xảy ra.

Cô đã chết. 

Không, cô không chết. Theo nhưng lời người đó nói, cô vẫn sẽ sống với ý thức vẹn toàn. Dù vậy, cô chỉ giữ được ý thức mà thôi, ngoài nó ra thì cô chẳng còn gì cả. Cô sẽ sống tiếp như một con quái vật kinh tởm, đó là điều cô không muốn. Cô thà chết còn hơn. Không, chết sẽ tốt hơn rất nhiều. Tuy vậy... đến giờ đây, cô vẫn giữ được suy nghĩ riêng cho mình. Điều đó chứng tỏ cô đã không thể chết, không ai giúp cô chết cả.

Cô hiểu lý do. Không ai lại muốn xuống tay với bạn bè, người thân của mình dù biết họ đang sắp biết thành một con quái vật đi nữa. Nhưng thâm tâm cô vẫn hi vọng cô sẽ được chết, như thế, cô sẽ được thanh thản.

Mặt nước xa xăm vẫn mang một màu đen tối. Những tia sáng ít ỏi từ bên trên dần tắt đi, chỉ còn một mà đen bao phủ lên khắp nơi. Hai tai cô không thể nghe gì ngoài những tiếng ù đáng sợ của nơi này. 

Cô vô thức co người lại, không phải vì lạnh mà là vì đau đớn.

Cô chỉ mới ở tuổi xuân xanh, mọi thứ vẫn còn quá mới với cô. Cô vẫn muốn được tiếp tục trải nghiệm cuộc sống này, với mọi người. Cô cảm thấy hối hận, nuối tiếc. Cô... đã không thể nói được với người ấy những điều cần nói.

Vốn dĩ là cô sợ kết quả sẽ không như mong muốn, lúc đó cô sẽ chẳng biết phải sống như thế nào. Cô đã do dự trong suốt một khoảng thời gian dài. Giờ đây cô lại hối hận khi rời đi thế giới đó trong khi mang theo những lời vẫn chưa trao. Giờ cô sẽ chẳng còn cơ hội nào cả.

Từ trong đôi mắt vô hồn, những giọt nước mắt trào ra. Chúng lấp lánh như những viên pha lê giữa không gian toàn là nước này. Những giọt nước mắt đó trôi lên phía trên rồi hòa tan vào nơi này. Cô khẽ nhắm mắt lại.

"Leo..."

----------------------------------------------

Chàng trai từ từ mở mắt ra, phía trước cậu là một màn đem tối tăm, ngoại trừ một màn trắng lớn hiện ra, bên trong đó là hình ảnh của một cô gái tóc vàng đang nằm vô hồn trên một thảm cỏ dưới đại dương. Cậu liền nhận ra đó là ai.

Chàng trai gọi lớn tên của cô gái và dẫy dụa thì nhận ra tứ chi của bản thân đang bị buộc chặt vào một cây thánh giá khổng lồ.

Trước mắt cậu là cô gái mà cậu trân trọng nhất nhưng giờ cậu lại chẳng thể làm gì. Chàng trai buông thả chân tay bất lực nhìn người co gái đó chết dần. Cậu nghĩ lại về bản thân, một tồn tại yếu đuối đã không thể làm gì khi những người quan trọng của mình gặp nguy hiểm.

Cậu nhớ lại khoảnh khắc ấy, cậu chỉ biết ngồi sụp xuống nhìn Ren và Zesta chiến đấu. Cậu thầm cảm thấy ngưỡng mộ họ. Cậu cảm thấy mình còn quá non nớt, cậu biết rõ sự khác biệt ở đây là gì.

Hai người họ... rốt cuộc đã đánh mất bao nhiều thứ để có thể trở nên mạnh mẽ như vậy? 

Cậu chợt nhớ lại lời của chàng trai sở hữu chúc phúc yếu nhất đó.

"Tôi chỉ đơn thuần là không muốn mất thêm thứ gì nữa. Thay vì đứng nhìn họ lần lượt rời đi thì tôi thà tự mình rời đi để họ được ở lại."

Dường như không có một chút do dự nào trong lời nó đó.

Khi cậu ngẩn đầu lên, chàng trai nhìn thấy những giọt nước mắt trào ra từ khóe mi của cô gái trong màn ảnh, trái tim cậu liền đập liên hồi, cho tới khi cậu nghe thấy nó, thứ âm thanh nhỏ bé mà cô gái cố hết sức để có thể thốt lên...

"Leo..."

Đầu cậu trở nên trống rỗng. Không nghĩ ngợi gì, không một chút do dự nào sót lại, cậu giật mạnh hai tay của mình khiến những xiềng xích vỡ tung, để lại những vết bầm, xướt, rách đến tận da thịt hằn rõ trên tay chân cậu.

Tuy vậy, chàng trai dường như chẳng hề mảy may để tâm, cậu chạy thẳng một mạch về phía cô gái, ánh sáng lớn dần cho đến cậu bước hẳn vào trong không gian đó.

"Clara, anh đến đây."

.

.

.

Cô gái vương tay ra, cố với về phía mặt biển, mong chờ thứ gì đó từ những tia sáng cuối cùng trước khi nó lụi tắt dù cô biết rằng mình chẳng còn hi vọng gì nữa. Một lúc trôi qua, những tia sáng đó đã tắt lụi. Cô nhắm mắt lại như thể đã chấp nhận mọi thứ rồi hạ tay xuống. Ngay lúc đó, một bàn tay khác đã nắm lấy nó trước khi cô kịp nhận ra.

Bàn tay đó cho cô một cảm giác quen thuộc. Nó thô ráp, một đặc điểm điển hình của tay con trai. Dù nó không chắc chắn và đáng tin cậy nhưng ngược lại, nó thật ấm áp và dịu dàng. 

Đó là những gì cô cảm nhận được từ bàn tay đó từ trước đến nay nhưng giờ đây, bàn tay đó nắm lấy tay cô một cách dứt khoát và mạnh mẽ. Cô mở mắt ra nhưng chỉ thấy một màn nước đen tuyền. Dù vậy, cô vẫn cảm nhận rõ ràng được rằng ai đó đang nắm lấy tay mình một cách mạnh mẽ, như thể đang muốn kéo bản thân ra khỏi nơi đen tối này vậy.

Cô biết rằng đây có thể chỉ là ảo giác nhưng cô vẫn muốn tin dù chỉ một cơ hội mỏng manh. Cô đáp lại hơi ấm từ bàn tay đó bằng cách nắm chặt lấy nó. Ngay lập tức, cả người cô bị nhất bổng và kéo đi. Cô nhanh chóng rời khỏi đáy biển tối tăm và dần hướng tới mặt biển tươi sáng. 

Cô vẫn chưa nhìn thấy gì nhưng lại dần cảm nhận được sự ấm áp từ những tia sáng bên trên và... cô đã rời khỏi mặt biển.

Trước mắt cô là một bầu trời xanh rộng lớn với những áng mây trắng trôi em đềm. Tiếng chim hải âu vang vọng khắp nơi. Ánh mặt trời rực rỡ sưởi ấm khắp cơ thể cô và hơn hết, ở phía kia của đôi bàn tay đã kéo cô ra khỏi vực thẳm là một gương mặt quen thuộc, gương mặt khiến tim cô đập lại, khiến đôi mắt cô lấy lại ánh sáng, nước mắt trào ra với một cảm xúc dâng trào...

"Leo!"

"Anh đây, Clara."

Clara liền lập tức ôm lấy chàng trai mà không hề chần chừ. Cả hai đang lơ lửng trên không một cách kì lạ. Leo cũng đáp lại bằng cách nhẹ nhàng ôm lấy Clara. Cả hai không nói gì mà chỉ im lặng cảm nhận hơi ấm từ đối phương, cứ thế, thời gian trôi đi, cho đến khi họ lấy lại được sự bình tĩnh của mình.

.

.

"Đây là đâu? Mọi thứ thật kì lạ. Hơn hết thì chẳng phải em đã..."

Clara nói trong khi tránh ánh mắt của Leo.

"Xin lỗi... là lỗi của anh."

"Không, không phải là lỗi của anh!"

Leo không nói gì mà chỉ nhìn Clara với ánh mắt tội lỗi.

"Leo... em..."

"Nhưng giờ anh đã hiểu ra rồi và sẽ không do dự hay sợ hãi nữa. Mới đây anh vẫn còn cảm thấy bất lực nhưng cậu ta đã khiến anh hiểu ra rằng mình nên làm gì."

"Anh Ren ấy ạ?"

"Ừ."

Leo khẽ gật đầu.

"Cậu ấy thật kì lạ. Xuất hiện với chúc phúc yếu nhất nhưng lại vô cùng mạnh mẽ. Giờ anh hiểu được một thứ từ cậu ấy. Cậu ấy cũng từng sợ hãi, do dự, nhưng giờ lại không. Ren, cậu ấy cũng đã mất những thứ quan trọng của mình. Anh cũng vậy. Và bây giờ, cậu ta đã lấy lại được những thứ đã mất đó, và anh cũng có thể... anh cũng có thể mang em về, Clara."

"Mang em về? Nhưng chẳng phải em đã..."

"Chúng ta nợ cậu ta rất nhiều. Những gì anh đang làm chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Nói thật thì người cứu em không phải anh mà là cậu ấy."

"Cứu? Có thể sao?"

"Anh không rõ nhưng anh muốn tin. Em sẽ về với anh chứ?"

Leo nhìn Clara.

"Khoảnh khắc anh mất em anh mới nhận ra rằng mình yếu đuối đến mức nào. Nhưng anh mong em cho anh một cơ hội để anh có thể sửa chửa. Lần này, anh nhất định sẽ bảo vệ em, Clara. Anh sẽ trở nên mạnh mẽ hơn để có thể bảo vệ được người mà mình trân trọng. Liệu em có thể cho anh cơ hội được làm lại không?"

Leo chìa tay trái của mình ra nhìn Clara. Cô gái mở to mắt nhìn Leo trước những lời mà cậu ấy vừa nói.

"Dù em đang cảm thấy hơi khó tin nhưng chỉ cần còn cơ hội thì em sẽ bắt lấy, bởi vì em vẫn muốn được ở bên mọi người... và Leo nữa."

"Vậy..."

"Xin hãy mang em đi."

Clara nắm chặt lấy tay của Leo, cơ thể của cả hai người bừng sáng và dần hóa thành những đốm trắng tan vào không trung. Họ tựa đầu vào nhau cho đó khi nơi đó chỉ còn lại một bầu trời xanh lộng lẫy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip